Trong suốt bữa tiệc hôm đó, Dương Chiêu luôn bất an.
Một bàn đồ ăn ngon mắt, người thân trò chuyện rôm rả, tiếng cười trẻ thơ giòn tan đều cách cô rất xa.
Những lo lắng suy tư, u phiền sầu muộn của họ chẳng tài nào đi vào lòng cô.
Nhưng cô không hề cô đơn.
Lúc cô nhìn người khác nở nụ cười, cô thầm nghĩ mình cũng có.
Cô cũng có chuyện chỉ cần vừa nghĩ tới là sẽ bật cười, cô cũng có một cái tên chỉ cần nhớ tới sẽ khẽ cong khóe môi.
Cô cũng có.
Vì vậy cô như tìm thấy một cách thức khác để trao đổi với họ, họ trò
chuyện, cô cũng trò chuyện; họ cười, cô cũng cười. Nụ cười đó không phải làm cho có, cũng không hề dối gạt lương tâm.
Chỉ có điều quá trình giao tiếp của cô và họ dường như được ngăn cách bằng một lớp màng mỏng.
Mỏng manh, trong suốt loại bỏ âm thanh của đối phương.
Dương Chiêu muốn quay về nhà.
Tuổi tác ông nội đã cao không thức khuya được, chưa tới mười giờ ông phải trở về nghỉ ngơi
Ba Dương Chiêu chịu trách nhiệm đưa ông về.
Những người khác ở lại đây đón giao thừa.
Mẹ Dương Chiêu thừa dịp rảnh rỗi đến bên cô.
“Tiểu Chiêu, con ngồi một mình làm gì thế?”
Dương Chiêu cười với bà: “Không có gì, vừa nãy con ăn hơi no.”
Bà Dương hỏi: “Mẹ thấy con ăn không bao nhiêu mà, chút vậy đã no rồi à?”
Dương Chiêu: “Là do mẹ không nhìn kỹ, con ăn nhiều lắm.”
Bà Dương gật đầu.
Bà không rời đi, yên lặng ngồi bên Dương Chiêu. Dương Chiêu nhìn mẹ, bà Dương hỏi: “Tiểu Chiêu, đêm nay con hơi bất an.”
Dương Chiêu cúi đầu, bình thản: “Đâu có.”
Bà Dương: “Mẹ là mẹ con, tâm trạng con gái mình chẳng lẽ mẹ không nhận ra sao?”
Dương Chiêu không đáp.
Bà Dương im lặng một lúc, sự im lặng đột ngột như ngăn cách hai mẹ con.
Mẹ con thấu hiểu nhau, dần dần thay đổi trong bầu không khí im lặng này.
Hai người đều biết trong lòng đối phương đang nghĩ gì. Dương Chiêu đang chờ mẹ lên tiếng, nhưng nét mặt bà Dương vẫn bình thản, không có ý định nói chuyện.
Ở nhà họ Dương, không lên tiếng đồng nghĩa với không có giá trị.
Vì thế sự trầm mặc biến thành giằng co.
Dương Chiêu không muốn lùi bước.
Sau một lúc lâu, một người họ hàng bước đến trò chuyện cùng bà Dương.
Bà cũng bắt đầu trò chuyện với người họ hàng kia, giống như chuyện vừa rồi hoàn toàn không xảy ra.
Dương Chiêu đứng dậy rời đi.
Bà Dương đứng đằng sau dõi theo bóng lưng Dương Chiêu, không nói gì.
“Sao vậy?” Người họ hàng kia thấy nét mặt bà Dương hơi khác nên cũng quay đầu nhìn theo bóng dáng Dương Chiêu.
“Không có gì.” Bà Dương cười cười với người họ hàng đó, bình thản lên tiếng: “Con gái lớn rồi.”
“Đúng vậy.” Người họ hàng kia cũng có một cô con gái, bùi ngùi: “Con gái lớn
thì không lo nổi nữa. Nhưng mà tiểu Chiêu rất nghe lời, cũng hiểu
chuyện, có lẽ không cần tốn nhiều tâm tư đâu.”
Bà Dương bình thản trả lời: “Ừ, nó sẽ hiểu thôi.”
Mười hai giờ, mọi người trong nhà cùng đón năm mới.
Vài người chủ trì tiệc họp mặt đang đếm ngược những giây cuối cùng, Dương
Chiêu cúi đầu len lén lấy di động ra soạn một tin nhắn.
“Mười, chín, tám…”
Dương Chiêu viết tin nhắn xong, cô thuần thục gõ vào một dãy số trong dòng người nhận thư.
“Năm, bốn, ba, hai, một! Chúc mừng năm mới…!”
Giây cuối cùng đi qua, tiếng pháo hoa lập tức rộn rã bên ngoài cửa sổ, nhìn
ra ngoài pháo hoa bùng lên thắp sáng cả nửa thành phố.
Khuôn mặt mọi người trong nhà đều hân hoan chúc phúc nhau.
Dương Chiêu nhẹ ấn nút gửi tin.
Đó là một tin rất ngắn gọn, rất giống câu mọi người thường chúc, Dương Chiêu nhắn với anh…
Chúc mừng năm mới.
Trần Minh Sinh, chúc mừng năm mới.
Một giờ sáng, Dương Chiêu thu dọn mọi thứ quay về nhà.
Dương Cẩm Thiên vốn muốn về cùng Dương Chiêu nhưng Dương Chiêu không đồng ý.
Cô bảo cậu ở lại, lúc Dương Cẩm Thiên hỏi lý do, Dương Chiêu chỉ nói:
“Đêm nay chị có việc.”
Dương Chiêu lái xe, đêm giao thừa cả thành phố không ngủ, đã qua một thời gian mà trên đường vẫn đông đúc náo
nhiệt. Có người đốt pháo, có người đang vội vã đi lại, cũng có người
đang đốt giấy tiền vàng bạc bên đường.
Lúc Dương Chiêu chờ đèn
xanh, cô trông thấy một cụ già ngồi ở ngã tư đốt giấy tiền, gió đông
phương bắc rất lớn, thổi bay tờ giấy đang cháy, những đốm lửa nhỏ tung
bay trong không trung cuối cùng hóa thành tro rồi tan biến.
Thật
ra luật ở thành phố không cho phép đốt giấy tiền vàng bạc trên đường.
Dương Chiêu chưa bao giờ đốt giấy tiền nhưng cô không ghét nó, thậm chí
có thể nói cô hoàn toàn hiểu ý nghĩa của loại giấy vàng nhạt cũ kỹ và
những đốm lửa đỏ lơ lửng kia.
Mảnh giấy cực kỳ đơn giản đó mang theo nguyện vọng rất đơn thuần của con người.
Lúc Dương Chiêu về tới Hoa Khải Kim đã hơn hai giờ sáng. Cô không muốn quấy rầy Trần Minh Sinh nghỉ ngơi, nhưng không còn cách nào khác, cô đã đưa
chìa khóa cho anh.
Dương Chiêu không biết anh đã ngủ hay chưa, cô nhấn chuông cửa.
Gần như ngay tức khắc, sau cánh cửa vọng đến tiếng trả lời.
“Chờ chút.”
Giọng nói của anh vẫn giống thường ngày, trầm thấp nhẹ nhàng.
Dương Chiêu nghe tiếng dép và tiếng nạng chống gõ liên tiếp trên nền gạch.
Hóa ra… Cô nghĩ, hóa ra tâm trạng khi đứng ngoài cửa chờ là như thế này.
Cửa vang lên tiếng lách cách, Trần Minh Sinh mở cửa ra.
Trong khoảnh khắc cửa mở anh đang cúi đầu nhìn ổ khóa, sau khi cửa mở tầm mắt anh lập tức tìm lên trên, cuối cùng dừng lại chỗ Dương Chiêu. Dương
Chiêu chắp tay sau lưng, đứng ngoài cửa chăm chú nhìn anh.
Trần Minh Sinh đã cởi áo khoác, anh đang mặc một chiếc áo thun ba lỗ đứng trong căn phòng rất ấm áp.
Dương Chiêu nhìn sang bên cạnh anh: “A, anh còn bật điều hòa nữa à?”
Trần Minh Sinh cười, lười biếng đáp: “Lạnh mà.”
Dương Chiêu: “Anh không mời em vào sao?”
Trần Minh Sinh nghiêng người sang, Dương Chiêu bước vào. Lúc đi lướt qua anh cô giơ cao cái túi nilon trong tay lên trước mặt anh. Mùi thức ăn thơm
ngon bay ra.
Dương Chiêu hỏi: “Anh đói không?”
Nghe tới đây, Trần Minh Sinh lên tiếng.
“Tủ lạnh của em bày chơi thôi sao, trong đó không có gì cả.”
Dương Chiêu thản nhiên: “Có nước.”
Trần Minh Sinh gật đầu, chống nạng theo sau Dương Chiêu. Dương Chiêu vào trong bếp, không lâu sau cô dọn đồ ăn lên bàn.
“Để em hâm lại cho anh.”
“Không cần đâu, chưa nguội mà.”
Dương Chiêu cảm thấy tầm mắt tối lại, một cánh tay vươn tới giành lấy cái đĩa trong tay cô.
Vóc dáng anh cao, Dương Chiêu ngẩng đầu nhìn cái đĩa bị lấy đi, cũng không còn cách nào khác.
Bên bàn ăn, Trần Minh Sinh ăn từng miếng từng miếng một.
Dương Chiêu ngồi đối diện hỏi: “Khi nào anh quay về?”
Trần Minh Sinh ngậm đầy miệng thức ăn trả lời: “Sáng mai.”
Dương Chiêu: “Anh phải báo trước chứ.”
Trần Minh Sinh cười cười, gật đầu.
Dương Chiêu: “Vì muốn làm em ngạc nhiên à?”
Trần Minh Sinh lơ đãng giương mắt nhìn cô: “Em ngạc nhiên lắm ư?”
Dương Chiêu khoanh tay, bình thản đáp: “Ngạc nhiên.”
Trần Minh Sinh cười vặn lại: “Sao anh không thấy vậy nhỉ?”
Dương Chiêu sửng sốt, một lúc lâu sau vẫn không hề lên tiếng. Trần Minh Sinh chú ý thấy bèn hỏi cô: “Em sao vậy?”
Dương Chiêu ngẫm nghĩ: “Trần Minh Sinh, có phải em lạnh nhạt quá không?”
Trần Minh Sinh khựng lại, anh không ngờ Dương Chiêu đột ngột hỏi như vậy, anh lắc đầu: “À không, sao em lại nghĩ vậy?”
Dương Chiêu: “Lần đầu tiên anh nhìn thấy em, anh có cảm giác gì?”
Trần Minh Sinh cầm đôi đũa, tựa lưng vào ghế, dường như đang hồi tưởng lại,
cuối cùng nhịp nhịp ngón tay trên cằm, giọng điệu rất nghiêm túc: “Cảm
giác đầu tiên của anh là, em rất giàu có.”
Dương Chiêu: “…”
Trần Minh Sinh bưng chén lên, lại lùa vài đũa: “Nói thật, lúc đó anh đã thấy em trước khi em lên lầu.”
“Hả?”
“Lúc ở dưới lầu.” Trần Minh Sinh tiếp lời: “Khi đó, anh đang đứng sát vách
tường, cửa sổ ngay bên cạnh, lúc em dừng xe anh đã thấy em rồi. Khoảnh
khắc đó anh đã nghĩ, lần đó anh xui xẻo rồi.”
Dương Chiêu hơi khó hiểu: “Vì sao?”
Trần Minh Sinh: “Những người như bọn em, mất tiền là chuyện nhỏ, chịu ấm ức
mới là chuyện lớn. Anh đã nghĩ chắc chắn em sẽ chặn anh một khoản thật
to hoặc là lôi anh ra tòa.”
Dương Chiêu: “Em chặn tiền của anh sao?”
Trần Minh Sinh nhìn cô không đáp… hoặc là… không dám đáp.
Nét mặt Dương Chiêu không hề thay đổi.
Rốt cuộc Trần Minh Sinh cũng mở lời: “Không tính là chặn, khoản nhỏ thôi.”
Dương Chiêu không lên tiếng, quả thật lúc trước cô có ý làm khó anh.
Trần Minh Sinh hoàn toàn chẳng quan tâm, tiếp tục: “Thật ra cũng không xem
là lừa tiền, trước đây có một lần anh đánh người ta chỉ xước miếng da…”
Trần Minh Sinh cầm đôi đũa lên, sau đó mở ngón trỏ và ngón cái ra, ước
lượng một khoảng cách cỡ năm sáu xăng – ti – mét: “Người đó đòi anh đền
mười vạn tệ.”
Dương Chiêu: “Anh đền thật à?”
Trần Minh Sinh cười đáp: “Làm gì có.”
Dương Chiêu: “Sau đó thì sao, kết cục thế nào?”
Tay Trần Minh Sinh dừng lại trên đĩa rau, không biết đang nghĩ tới điều gì, ánh mắt dường như trầm tư trong thoáng chốc, rồi sau đó anh nhìn Dương
Chiêu khẽ cười: “Không thế nào cả, chỉ vậy thôi.”
Dương Chiêu không hỏi lại, cô nhìn bàn tay đang cầm đũa, thản nhiên nhắc: “Anh đừng ăn thịt không, ăn thêm chút rau đi.”
Trần Minh Sinh gật đầu: “Ừ.”
Cơm nước xong xuôi, rửa mặt sạch sẽ đã khoảng ba giờ sáng.
Hai người nằm trên giường trong phòng ngủ, Dương Chiêu mặc áo ngủ tựa vào
lồng ngực Trần Minh Sinh. Cô rất mệt và buồn ngủ, cô không muốn ngủ,
nhưng mí mắt đang nặng trĩu, cứ díp cả lại.
Cô phân tán cơn buồn ngủ của mình bằng cách trò chuyện với Trần Minh Sinh.
“Anh ngủ chưa?”
“Vẫn chưa.” Trần Minh Sinh đáp.
Dương Chiêu: “Đã trễ lắm rồi, sao không ngủ, anh không buồn ngủ ư?”
Trần Minh Sinh: “Anh không sao.”
Lồng ngực của Trần Minh Sinh thật vững chải, ấm áp tựa như một vòng xoáy
nước nóng thật to lớn bao trọn lấy Dương Chiêu. Cô ngửi thấy mùi xà bông thoang thoảng trên người anh và cả mùi thuốc lá nồng nàn cả đời không
thể rửa sạch, khiến cô chìm đắm.
Cô kể với anh: “Em đang vẽ một bức tranh.”
“Thật à?” Trần Minh Sinh hỏi: “Em vẽ gì?”
Dương Chiêu: “Không gì cả.”
Bên ngoài tiếng pháo đì đùng cuối cùng cũng đã giảm bớt, nhưng thỉnh thoảng vẫn có âm thanh vọng tới từ góc xa khuất nhất trong thành phố.
Vào một đêm thế này, hai người nói với nhau những gì đều không quan trọng.
Quan trọng chính là quá trình nói chuyện.
Những lời đó đều không di chuyển qua não bộ mà chỉ mang tính phản xạ, hai
người thong thả trò chuyện, có lẽ chờ đến khoảnh khắc mặt trời lên,
chính họ cũng không nhớ mình và đối phương đã từng nói những gì.
Điều duy nhất có thể nhớ chỉ là hai người đã trò chuyện với nhau.
Trong đêm giao thừa dài lê thê, kéo cơ thể mỏi mệt, hai người ôm chặt lấy nhau.
Chờ trời sáng, họ sẽ lại chia cách.