Marie thức giấc lúc rạng đông.
Nàng thấy tinh thần tỉnh táo phấn khởi, như chưa bao giờ thấy thế. Vài tiếng đồng hồ nữa thôi là nàng hoàn toàn thoải mái tự do, dứt hẳn với quá khứ hẹn ước hai năm trước đây. Chính hẹn ước như trẻ thơ ngày đó đã ràng buộc nàng rất nhiều trong hai năm qua .
Nàng cũng không buồn dùng bữa sáng, chỉ uống hai tách cà phê, rồi ra xe đã thuê sẵn. Nàng định khoảng mười giờ là tới nơi. Rồi trở về khách sạn khoảng quá trưa, lấy máy bay trở về San Francisco . Khoảng xế chiều là tới nhà, có thể còn gặp Peter ở sở, đủ làm ông ngạc nhiên. Tội nghiệp, ông ta rất bình tĩnh nhẫn nại trước chuyến đi này của nàng.
Nàng vừa lái xe vừa nghĩ đến Peter. Nàng mong là ông có thể hiểu nàng hơn sau cuộc du lịch ngắn ngủi này. Nàng yêu ông. Điều đó không còn gì nghi ngờ nữa.
Marie lái xe xuyên qua vùng quê New England, không chú ý gì lắm đến cảnh vật hai bên đường cũng một màu xanh như ngày nào. Tựa hồ cảnh miền quê trong hai năm qua cũng bị chôn vùi trong ký ức.
Lúc nàng đi nàng Revere Beach thì đã chín giờ rưỡi. Đây là nơi đã tổ chức hội chợ năm kia. Tim nàng như se lại khi nhận ra chỗ cũ. Nàng cho xe đi theo một con đường đất dọc theo bờ biển, rồi đến một nơi nàng ngừng lại, ra khỏi xe. Nàng không mệt nhưng cảm thấy tê cả chân taỵ Tâm trí thì hơi bấn loạn. Nàng phải làm chuyện này thôi... phải làm thôi... Nàng đứng nhìn một hồi lâu cái cây xanh mà trước đây nàng đã dựa. Tựa hồ nó biết rõ lịch sử những bí mật của nàng. Tựa hồ nó đang chờ nàng. Rồi nàng bước đến, như đón chào một người bạn cũ. Nhưng, cũng giống như những đồ vật mà những người nàng từng yêu, bây giờ cái cây cũng trở nên xa lạ với nàng chứ không là người bạn cũ. Nó tựa như một cái mộ bia trên nấm mồ của Nancy McAllister!
Nàng bước chầm chậm tới chỗ tảng đá. Tảng đá năm xưa vẫn yên đó. Nhưng nàng và Michael thì đã di chuyển về hai hướng đời đối nghịch, đến hai thế giới khác lạ nhau. Nàng đứng một hồi lâu, tựa hồ để có thời gian thu hết sức lực và can đảm mà cúi xuống xê dịch tảng đá. Xong nàng lấy một nhánh cây moi đất dưới tảng đá lên, tìm món vật mà nàng đã chôn ở đấy. Nhưng chẳng có gì cả. Kẻ nào đã lấy mất chuỗi hột của nàng. Nàng xô tảng đá lại chỗ cũ. Chưa kịp thở lấy hơi bỗng nàng nghe một giọng nói sau lưng:
- Cô không tìm được đâu! Nó là của người khác. Của một người mà tôi yêu. Của một người mà tôi không bao giờ quên được.
Nước mắt long lanh, Michael nhìn nàng say đắm. Anh đã chờ gần nửa đêm để gặp nàng ở đây. Anh đã thuê một chuyến máy bay để có thể đến được đây trước khi nàng đến. Anh đưa tay ra, và Marie nhìn thấy chuỗi hột trong bàn tay anh. Chuỗi hột vẫn còn dính cát.
Nước mắt nàng tuôn trào. Michael vẫn nhìn nàng và nói:
- Anh đã hứa không bao giờ nói lời từ biệt...
- Vậy mà anh đâu có đi tìm em!
- Họ bảo với anh rằng em đã chết.
- Em đã hứa là sẽ không bao giờ tìm gặp lại anh, nếu.. nếu họ sửa được cho em một khuôn mặt mới. Em hứa như vậy vì em biết anh sẽ đi tìm em. Thế mà anh.. chẳng có bao giờ đi tìm em...
- Nếu anh biết mọi sự thì anh đã đi tìm em từ lâu rồi. Em còn nhớ lời hứa với anh không?
Nàng nhắm mắt lại như một đứa trẻ và nói như thuộc làu:
- Em hứa là không bao giờ quên được tình yêu ở đây, không bao giờ quên biểu tượng của tình yêu này...
- Mà rồi em lại quên đỉ
Lúc này nước mắt đã chảy xuống đầy trên hai má Michael. Anh nghĩ đến Gregson, và đến thời gian hai năm qua .
Nhưng nàng lắc đầu và nói:
- Không. Em rất khổ sở cố gắng để quên....
- Bây giờ thì em cố gắng nhớ lại được chứ, Nancy ?
Michael bước lại ôm nàng vào vòng tay anh và tiếp:
- Lạy Chúa! Nancy, anh yêu em. Anh bao giờ cũng yêu em... Anh như đã chết từ khi nghe họ bảo em chết...
Nancy khóc nức nở không nói được một lời nào. Nàng nhớ lại những ngày tháng đợi chờ anh đến tìm nàng, để rồi vô vọng.
Nàng níu chặt tay anh, như sẽ không bao giờ để anh đi đâu nữa cả...
Một thời gian sau nàng mới thì thào nho nhỏ:
- Anh yêu. Em yêu anh mãi mãi. Em vẫn nghĩ là rồi anh sẽ tìm lại cùng em.
- Nancỵ. Marie... dù tên em là gì đi nữa.
Hai người bỗng cười trong nước mắt. Michael nhấc cằm Nancy lên, nhìn vào mắt nàng và bảo:
- Em bằng lòng làm vợ anh chứ? Lần này thì đám cưới với đủ mặt mọi người, có nhạc, có...
Anh bỗng nghĩ đến hôn lễ của mẹ anh trước đó mấy tuần. Anh bỗng thấy không còn gì giận hờn, đắng cay gì nữa cả. Anh đã tìm lại được Nancỵ Chỉ cần bấy nhiêu thôi. Nhưng Nancy bỗng lắc đầu, làm tim Michael như thắt lại.
Nàng nói:
- Mình có cần phải chờ lâu đến như vậy không anh? Chờ đủ mọi người, rồi nhạc, rồi này nọ...?
- Em muốn nói là...
Nàng gật đầu:
- Ngay bây giờ đi anh. Tại sao không? Em chẳng muốn chờ đợi gì nữa cả. Em không chịu nỗi đợi chờ. Mỗi phút giây em cứ sợ xảy ra biến cố... Biến cố cho anh..
Michael lặng lẽ gật đầu. Anh ôm chặt lấy nàng. Sóng biển rì rào dịu nhẹ. Mặt trời soi nắng xuyên mây. Anh đã hiểu.