Trời vừa sáng là Bảo Bảo rời đi ngay, nói đúng hơn chính là chạy trốn. Cả đêm, cô vốn không có ngủ! Tên An Tịnh kia, lại có thể coi cô như gối ôm để ôm ngủ. Còn nói rất hay rằng hiệu quả làm ấm giường như vậy mới là tốt nhất.
Vì vậy, cả buổi tối, Bảo Bảo cũng rất vinh hạnh làm gối ôm cả đêm...
Thật ra thì cô cũng đã phản kháng lại...
Chẳng cần phải nghĩ cũng biết phản kháng của cô chẳng có kết quả gì...
An Tịnh nói, con người kết giao với nhau đương nhiên nên ở cùng một chỗ, huống chi với thân phận "đặc biệt” của cô...
Nghĩ Bảo Bảo là ai, dĩ nhiên là phải phản kháng tới cùng. Nhưng cũng phải nghĩ xem An Tịnh lại là người như thế nào, đương nhiên là sẽ áp bức tới cùng rồi.
Vì vậy, sau khi An Tịnh nói một câu đừng làm ồn, Bảo Bảo vẫn ngoan ngoãn nộp vũ khí đầu hàng...
Bảo Bảo mang hai vành mắt đen đến công ty. Lâm Hân vừa thấy Bảo Bảo đã nói một câu: “Công ty chúng ta mời gấu mèo đến lúc nào vậy kìa, nhìn bộ dạng của con gấu mèo này xem, rất giống Bảo Bảo nhà chúng ta đó nha!”
Bảo Bảo: “…”
“Ai nha, thì ra đúng là Bảo Bảo nhà chúng ta, ta còn tưởng rằng là quốc bảo đấy.” Lâm Hân tiến tới trước mặt Bảo Bảo nhìn kỹ hồi lâu.
“Hân Hân ~~” Bảo Bảo kéo kéo vạt áo của Lâm Hân .
“Chậc chậc, không phải hôm qua cậu đi với An Tịnh sao, hôm qua lăn qua lăn lại như thế nào vậy, sao lại có thể biến thành dáng vẻ này?”
“Khụ khụ, không có gì, chỉ là một đêm không ngủ...”
Lâm Hân hít một hơi: “An Tịnh thiệt là, sao lại không biết tiết chế một chút, một lần đã ép khô cậu là không tốt nha.”
“Nhưng… An Tịnh có phải là quá lợi hại rồi hay không, không ngờ hai người cả đêm không ngủ, vậy mình có thể yên tâm rồi, tương lai của cậu chắc chắn được bảo đảm.” Lâm Hân cười như tên trộm.
“Hân Hân, cậu không biết đâu, cậu ấy rất quá đáng . Chẳng những buộc mình chia tay với Mặc Mặc, lại còn muốn mình làm ấm giường cho cậu ấy!” Bảo Bảo nói với vẻ mặt giận dữ.
Hai mắt Lâm Hân lập tức phát sáng: “Không hổ là An công tử! Không ngờ vừa mới trở lại đã thu phục được cậu rồi! Còn làm ấm giường nữa chứ, cậu làm như thế nào vậy?”
Mặt Bảo Bảo nhất thời đỏ ửng. Cô phải nói với Lam Hân như thế nào đây, chẳng lẽ nói mình là nữ bộc của An Tịnh? Không được! Chuyện này quá mất mặt! >_<
Thấy Bảo Bảo như vậy Lâm Hân càng thêm kiên định với ý nghĩ của mình. Thì ra gạo nấu thành cơm thật sự dùng tốt như vậy! Chậc chậc, nói không chừng lần sau mình cũng có thể thử xem.
Như vậy, Bảo Bảo đi vào phòng làm việc với tâm tình ngày càng buồn bực. Cô cảm thấy, gần đây sao lại xui xẻo như vậy? Quá không phù hợp lẽ thường, chẳng lẽ cô bị tiểu nhân nào đó hãm hại?
Trong phòng làm việc có người, đó là Mạc tổng của chúng ta.
Bảo Bảo vừa nhìn thấy anh đã cảm thấy rất ngại, bản thân cảm thấy rất thẹn với anh. Hai người lui tới còn chưa đủ 100 ngày!
Cô mệt mỏi đếm từng ngày trôi qua để đến lễ kỉ niệm. Ví dụ như Valentine, lui tới một tháng, kết giao 100 ngày . Kết quả là không dùng đến! Cô vì những thứ này mà bỏ ra rất nhiều tâm huyết, còn đặc biệt tìm vô vàn tài liệu.
Mà bây giờ, tất cả mọi thứ đều trở nên vô nghĩa. Nhưng mà, Bảo Bảo cảm thấy, một ngày nào đó An Tịnh sẽ kết hôn , đến lúc đó mình cũng có thể đi tìm người khác! Nghĩ một chút, trong lòng lại cảm thấy không được thoải mái. Hừ, nếu như cậu ta thật sự kết hôn với ai đó, mình nhất định sẽ gây náo loạn một trận, muốn cho An Tịnh nếm thử cảm giác bị ép buộc phải tách ra với người yêu, đến cùng có tư vị gì, đến bây giờ Bảo Bảo cũng chỉ cảm thấy rất tiếc, rất có lỗi với Mặc Đằng Phi mà thôi.
Bảo Bảo thấy Mặc Đằng Phi ở nơi nào cũng không dám ngẩng đầu lên, cô càng nghĩ càng cảm thấy bản thân mình quá đáng. (┬_┬)
Vì vậy, Bảo Bảo giống như một pho tượng đứng bên cạnh Mạc Đằng Phi không nhúc nhích…
Thật ra Mặc Đằng Phi cũng có hứng thú xem Bảo Bảo im lặng biểu diễn ở nơi đó, còn có hai vành mắt đen không gì sánh được của cô nữa.
Xem ra buổi tối hôm qua hai người có quãng thời gian không tệ chút nào o(∩_∩)o
“Bảo Bảo, mắt của cô bị sao vậy, tối qua ngủ không ngon sao?”
“Không phải không phải… Chỉ là không ngủ được mà thôi...” Bảo Bảo vội vàng giải thích.
“Không ngủ được? Tại sao lại không ngủ được vậy?”
Bảo Bảo: “…”
Bảo Bảo cảm thấy bọn họ đều rất sắc bén, sao tất cả đều hỏi cái vấn đề này vậy, vốn là không trả lời được! >_<
Thấy mặt Bảo Bảo đỏ rần, Mặc Đằng Phi cũng cho rằng tiểu tử An Tịnh kia đã làm chuyện gì đó. Chậc chậc, mới vừa quay về đã gấp rút như vậy rồi.
“Thế nào? Không thể trả lời à, tôi chỉ quan tâm cô thôi...” Mặc Đằng Phi đặc biệt nhấn mạnh, giọng điệu cô đơn.
Lần này Bảo Bảo lại càng nóng nảy: “Không có! Chính là không quen giường cho nên mới ngủ không ngon.”
“Chẳng lẽ tối qua cô không về nhà sao?”
“Không... Không phải...” Lần này Bảo Bảo thật sự gấp đến độ không nói được lời nào.
“Được rồi được rồi, không cần giải thích với tôi, tôi biết cả rồi.”
Lần này Bảo Bảo thật sự khóc không ra nước mắt, anh thì biết cái gì chứ. (┬_┬)
Lúc Bảo Bảo đi An Tịnh liền tỉnh dậy, Bảo Bảo còn tưởng rằng mình làm rất cẩn thận, thật ra thì nếu như không phải An Tịnh cố ý cho cô đi, làm sao cô có thể rời khỏi đây. Chẳng qua bây giờ tạm thời thả cô ra trước, trước hết để cho cô tiêu hóa xong, anh cũng không muốn phản tác dụng.
Một tháng trước An Tịnh đã chuẩn bị tốt căn hộ này, lần này trở về anh cũng không có ý định đi nữa.
Ngôi nhà gần biển, đứng bên cửa sổ là có thể nhìn chọn vẹn khung cảnh biển. Toàn bộ các trang trí của ngôi nhà đều rất sạch sẽ, dường như tất cả đều là màu trắng. Cho dù có màu sắc khác cũng rất nhạt, nhạt đến nỗi bạn phải rất tỉ mỉ mới có thể thấy được. Cửa sổ theo kiểu sát đất , rất rộng rãi, bởi vì là mùa hè, cho nên nơi đó có treo một cái đu dây được làm từ dây mây. Dường như đây là nơi có màu sắc nhất trong toàn bộ ngôi nhà.
An Tịnh nhớ trước đây đã hỏi Bảo Bảo nếu như có nhà thì cô muốn trang trí như thế nào, mà cách trang trí của ngôi nhà này hoàn toàn dựa theo những gì mà Bảo Bảo nói, còn bản thiết kế là do chính An Tịnh thức suốt mấy đêm để hoàn thành. Từ rất lâu rồi, An Tịnh luôn tưởng tượng cảnh sống chung với Bảo Bảo. Bây giờ rốt cuộc có thể thực hiện rồi.
Bảo Bảo bây giờ không sống cùng với ba mẹ Bảo nữa, mà là sống cùng với Lâm Hân. Suy nghĩ một chút, An Tịnh trực tiếp gọi điện thoại cho Lâm Hân...
Tính toán thời gian một chút, cũng gần đến trưa rồi. An Tịnh trực tiếp đến thẳng công ty Bảo Bảo, anh vẫn không quên bây giờ Bảo Bảo đang làm việc chung một văn phòng, cùng một công ty với tên họ Mặc kia.
Lúc An Tịnh đến đón cô lại dẫn tới một trận trấn động không nhỏ .
Bởi vì tiêu chuẩn của An Tịnh hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn của người yêu siêu lý tưởng trong mắt tất cả phụ nữ. Vóc người hoàn mỹ, dung nhan hoàn mỹ, quan trọng nhất là một thân hàng hiệu không thua gì Mặc tổng của bọn họ!
Hiện tại Mặc Đằng Phi ngày nào cũng ở trong phòng làm việc với Bảo Bảo, mà sự xuất hiện của An Tịnh đối với các chị em mà nói là một trận mưa đúng lúc!
Nhưng An Tịnh lại như gió xông vào phòng làm việc của Mặc Đằng Phi, ngay cả liếc bọn họ một cái cũng không...
Khi An Tịnh tiến vào phòng làm việc, Mặc Đằng Phi đang làm việc, mà Bảo Bảo thì đang nằm sấp xuống bàn nhìn Mặc Đằng Phi làm việc.
An Tịnh lập tức đỏ mắt, cứ cho như cô muốn nhìn người ta làm việc, cũng chỉ có thể nhìn anh!
An Tịnh vẫn hấp tấp như trước trực tiếp kéo Bảo Bảo ra ngoài, lúc gần đi vẫn không quên liếc mắt khinh thường nhìn Mặc Đằng Phi một cái.
Mặc Đằng Phi cảm thấy rất buồn cười, thằng nhóc này thật đúng là, dùng bình dấm chua cũng không đủ để hình dung hắn, tên kia, rõ ràng chính là một vại dấm.
Vì vậy, sau khi chứng kiến An Tịnh lôi Bảo Bảo đi, đám phụ nữ kia lại ngửa mặt lên trời lần nữa, thật sự là ông trời không có mắt mà….
“An Tịnh, chúng ta đi đâu vậy? Một lát nữa mình mới hết giờ làm.”
“Về nhà”
“Về nhà?” Bảo Bảo rất nghi hoặc.
“Ừ, trở về nhà của chúng ta.”
Chúng ta… Nhà
Bảo Bảo nỗ lực tiêu hóa mấy chữ này. Chúng ta... Là chỉ cô và An Tịnh sao? Bảo Bảo đột nhiên cảm thấy cả thể xác và tinh thần đều sung sướng o(∩_∩)o
Thấy dáng vẻ Bảo Bảo dường như rất vui vẻ, An Tịnh cũng cảm thấy rất vui! Cô cũng không bài xích anh.
Bảo Bảo lần đầu tiên nhìn thấy ngôi nhà thì vô cùng kinh ngạc!
Đây hoàn toàn chính là ngôi nhà trong giấc mộng của cô! Từ nhỏ Bảo Bảo vẫn có một ước mơ, hi vọng sau này mình có thể ở trong ngôi nhà như thế này, cho dù về sau đi làm, biết kiếm tiền khó khăn như thế nào, cô cũng không hề từ bỏ giấc mơ này! Không nghĩ tới, có một ngày mình thật sự có thể sống trong ngôi nhà trong mơ!
Bây giờ Bảo Bảo hoàn toàn ngây dại!
An Tịnh đến gần bên tai Bảo Bảo nhẹ nhàng nói: “Muốn ở đây không?”
“Muốn... . .”
“Vậy, sống cùng anh ở đây được không?”
“Được…"
“Vậy là em tình nguyện ở lại đúng không ?”
“Đúng ... .”
“Rất tốt, nhớ lời mà em đã nói đấy.”
“Ừ, hả? Mình nói cái gì sao?” Bảo Bảo đột nhiên lấy lại tinh thần.
An Tịnh mở máy ghi âm lúc nãy ra, những lời hai người vừa mới nói truyền đến tai Bảo Bảo không thiếu một chữ. Cô lúc này mới phục hồi lại tinh thần, nhất thời cảm thấy lệ rơi đầy mặt, lại lọt hố rồi...
“Vậy mình vẫn phải quay về dọn dẹp một chút hành lý, dù sao cũng chỉ mất mấy ngày thôi.” Bảo Bảo rất chân chó đi lấy lòng.
“Không cần!” An Tịnh mở tủ quần áo ra.” Tất cả đều ở đây.
Bảo Bảo vừa nhìn, không ngờ tất cả đều là quần áo của cô!
“Lâm Hân đã đưa hết qua đây rồi.”
Bảo Bảo cảm thấy, cô bị phản bội...
“Cho nên, em hãy ngoan ngoãn ở đây đi.”