Heo Mập Cận Thị Và Quần Lót Rùa

Chương 9: Chương 9




Như Nguyêt lao khỏi phòng tolet nam, lập tức kéo tay của Như Ngọc chạy trối chết về chỗ ngồi của mình. Thả mình ngồi xuống ghế, Như Nguyệt mới bắt đầu thở dốc, thật may mắn là cô chạy kịp, nếu mà bị bắt, không biết chuyện gì xảy ra. Cô không muốn mới ngày đầu của cuộc sống độc lập đã gặp rác rối rồi. “ Vạn sự khởi đầu nan” mà, mới bắt đầu mà có chuyện, chắc chắn sẽ gặp chuyện dài dài.

– Có chuyện gì vậy, tên khốn đó làm gì phải không? – Như Ngọc cũng mặt xanh mày xám theo chân Như Nguyệt chạy ra ngoài, lo lắng nuốt nước bọt một cái , sợ hãi nhìn Như Nguyệt hỏi.

Như Nguyệt với tay lấy ly coctaik của mình uống ực một hơi, tay kia ra sức lắc ý chỉ không có chuyện gì xảy ra. Vừa lúc đó Tuấn rời khỏi sàn nhảy đi đến nhìn hai người bảo:

– Này đến đây mà chỉ ngồi thế này, còn gì hứng thú nữa chứ?

– Nhảy nhảy cái đầu của mày đó – Như Nguyệt chợn mắt cung tay về phía Tuấn đầy đe dọa – Chị vừa đi tolet, đã xảy ra chuyện rồi, đợi về nhà, chị ày biết tay .

Tuấn nhìn Như Nguyệt tức giận thì thộn mặt ngơ ngác hỏi:

– Đã xảy ra chuyện gì?

Như Nguyệt vừa định lên tiếng thì ở phái tolet xuất hiện một bóng dáng ướt từ trên xuống dưới hầm hầm bước ra ngoài. Tim cô bỗng đánh thịch một cái, vội vàng chộp lấy cái ly coctaik giơ lên che mặt. Hành động ấu trĩ của cô khiến Tuấn và Như Ngọc há hốc miệng ngơ ngác nhìn không chớp mắt.

Viễn Hinh vừa đi vừa cầm khăn lau người mình bước ra, Đăng Khôi đã bước lại nhìn cậu bạn thân của mình:

– Ô la la, Viễn Hinh này, mình không nghĩ cậu đi nặng đến mức bóc mùi như thế. Không phải cầu cống bị cậu làm nghẹt đến mức tràn nước ra như thế chứ?

Viễn Hinh lườm đứa bạn độc mồm độc miệng của mình, bực tức nói:

– Cậu vào đây, cùng lắm là uống bia thôi, đâu có uống nước bồn cầu đâu sao miệng lại thối như thế hả?

– Haha, chuyện gì đã xảy ra. Ai chọc đến cậu vậy, thằng đó đúng là xấu số mà – Đăng Khôi phá ra cười nhìn Viễn Hinh từ trên xuống dưới lần nữa hỏi.

– Nó đúng là xấu số – Viễn Hinh có chút đắc ý khi nghĩ đến tên khốn đã bị cậu dần một trận nên thân – Về thôi. Mất hứng chơi rồi.

Đăng Khôi nhún vai bất đắc dĩ đồng ý, lôi điện thoại ra nói vài câu rồi tắt máy đi theo Viễn Hinh ra khỏi vũ trường.

Như Nguyệt thấy Viễn Hinh rời đi, cô mới đặt mạnh ly coctaik xuống, đưa tay vuốt ngực thở phào, rồi đứng dậy bảo:

– Vầ thôi, chán rồi.

Tuấn có vẻ hơi miễn cưỡng, nhưng Như Ngọc nhanh nhảu đồng ý. Tuấn quay sang nhìn xung quanh:

– Không biết Hoàng đi đâu rồi.

– Kiếm tên đó làm gì nữa, bắt taxi về – Như Nguyệt hậm hực ra lệnh.

Cả ba vừa quay lưng định rời khỏi thì thấy Hoàng lảo đảo từ tolet đi ra, mặt mày bầm dập, tả tơi , từ trên xuống dưới cũng ướt nhẹp. Trông bộ dạng còn khủng khiếp gấp trăm lần anh chàng vừa bước ra khi nãy, bộ dạng bóng loáng của Hoàng bỗng chốc hóa thành ăn mày thậm tệ.

– Nè, tolet của vũ trường này tệ lắm hả. Lúc nãy mình thấy có một người từ đó bước ra cũng ướt nhẹp từ đầu tới chân. Nhưng mà trông bạn còn thảm hơn người lúc nãy đó – Tuấn nhìn Hoàng hơi chề môi tránh xa mà nói.

– Đừng nói nữa, hôm nay ra đường đúng là không xem giờ, xui tận mạng – Hoàng nhăn nhó mặt mày đang bị bầm dập, cứ suýt xoa vì đau, rầu rĩ nói. Nghĩ mãi cũng không nghĩ ra lí do mình đã làm gì khiến tên kia đánh mình như thế.

Chẳng có ai biết chuyện ngoài Như Nguyệt, cô nhìn Hoàng mím môi cười thầm trong bụng, nhanh chóng kéo Tuấn và Như Ngọc ra về trước khi cô không nhịn cười được mà cười phá lên.

Vừa về đến nhà, Như Nguyệt đã ngã phịch xuống sofa ôm bụng cười ngoặc nghẻo. Như Ngọc tròn mắt nhìn Như Nguyệt, dùng chân đá đá vào chân cô mấy cái bảo:

– Này, bà chạm dây thân kinh số mấy vậy hả?

– Haha, chạm hết rồi, sợi dây nào cũng chạm hết. Mắc cười chết đi được – Như Nguyệt vẫn ôm bụng cười, cố gắng lắm mới nói được.

Như Ngọc ngồi xuống bên cạnh, bèn lay người cô ngồi dậy ra lệnh:

– Cấm cười. Bĩnh tĩnh kể rõ.

Như Nguyệt bèn cố gắng nhẫn xuống cơn mắc cười của mình, vỗ ngực lấy bình tĩnh , lau nước mắt bắt đầu kể lại mọi việc khiến tên Hoàng te tua. Như Ngọc nghe xong cũng ôm bụng cười ngoặc nghẽo, rơi cả nước mắt ra mặt mãi một lúc sau mới dùng tay lau nước mắt bình tĩnh nói:

– Đáng đời tên dê xồm đó.

– Lần sau hắn mà còn giở trò, mình nhất định khiến hắn hối hận không kịp – Như Nguyệt quả quyết nói.

Nói xong cả hai cùng đập tay đầy hào hứng.

Như Nguyệt cùng Như Ngọc đứng trước cánh cửa trường rộng lớn với ánh mắt hào hứng. Đặc biệt hứng thú.

– Woa. Lớn quá – Như Ngọc kêu lên – Chọn trường này quả nhiên không sai?

– Chụp hình. Chụp hình post lên face cho tụi ở nhà xem đi – Như Nguyệt vội vã lôi điện thoại ra nhét vào tay của Tuấn , rồi kéo Như Ngọc đến gần, cả hai nhanh chóng làm dáng để Tuấn chụp cho họ mấy tấm hình thiệt là đẹp.

– Xong rồi – Tuấn chụp xong đưa trả điện thoại lại cho Như Nguyệt, cô và Như Ngọc vội vàng đăng hình lên facebook ngay lập tức.

– Đăng ký vào trường này học là không sai đâu? Không phải ai cũng may mắn vào đây học đâu. Ngày tháng vùi đầu vào học để thi vào đây, chỉ nhớ lại thôi mà nước mắt tràn trề – Tuấn bỗng cảm thán một hơi dài.

Như Nguyệt và Như Ngọc nhìn Tuấn bĩu môi vội vàng bỏ đi vào trường trước. Hôm nay là ngày họ đến làm thủ tục nhập học, họ phải tranh thủ làm cho xong rồi còn đi tham quan trường mới được.

Thật ra ba mẹ muốn cô thi vào trường công hơn là trường tư, vì thật ra, trường công dễ kiểm soát học sinh hơn là trường tư. Nhưng mà trường đại học này bắt đầu lưu truyền một truyền thuyết tình yêu bất diệt, chỉ cần vào trường này học, sẽ gặp được đối tượng mình mong đợi và cùng người đó tạo ra một câu chuyện tình yêu bất duyệt. Cho nên chỉ cần là những học sinh muốn theo đuổi một tình yêu bất diệt đều muốn thi vào đây. Năm nào tỉ số thi đầu vào của trường này cũng cao ngất ngưởng, Như Nguyệt không phải muốn tìm ình một tình yêu bất duyệt, nhưng là vì tò mò cái truyền thuyết kia mà thi vào. Không ngờ lại đậu, cho nên cô quyết tâm phải mò cho ra cái truyền thuyết đó.

– Nhất định phải tìm ình một cô bạn thật lí tưởng, số đo ba vòng rõ rệt, còn nữa nha….- Tuấn hào hứng nói.

Như Nguyệt chịu không nổi, cô cướp lấy chai nước trên tay của Như Ngọc lắc đầu thở dài. Rồi vặn nắp chai nước, uống ực một hơi để xua đi sự ớn lạnh dành cho Tuấn.

– À, có chuyện này vui nè. Nghe bảo, con trai của ông chủ trường này cũng vào đây học đó. Cậu ta có cái biệt danh rất mắc cười. Là “ Quần lót rùa”.

Như Nguyệt nghe xong, cô giật mình, quay người phun hết nước trong miệng vừa tu một hơi ra. Một bóng người đi tới, lập tức được tẩm hết số nước khoáng thiên nhiên tuyệt vời kia.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.