Tất Mặc Kỳ tự nhận mình không phải là một người có dã
tâm, tuy anh cũng phải tiêu tốn rất nhiều công sức mới chen được vào địa phủ
làm phó vương, được phân quản lý khu vực phía bắc, nhưng anh cảm thấy đây là vì
muốn có một cuộc sống thoải mái mà bất đắc dĩ phải làm.
Những năm này, chiến loạn phân tranh không ngừng, các
phe phái, thế lực của thần giới đều rục rịch hành động, muốn tìm nơi an lạc
thật không dễ dàng. May mà địa phủ chỗ này, là nơi các giới thần tiên trên trời
không để ý lắm. Cho nên anh ở dưới trướng của Bắc Âm Vương, làm một tiểu vương,
trái lại cũng thấy yên ổn.
Và bởi vậy anh cũng không cần quan tâm bên ngoài rốt
cuộc loạn đến thế nào. Anh cũng không tranh giành gì với mấy vị phó vương khác.
Chỉ miễn bản thân không phạm sai lầm, giữ được giá trị của mình, không uy hiếp
gì đến Bắc Âm Vương, còn có thể để ông ta sai phái, khiến ông ta đối với mình
nắm giữ không được, rời xa không xong, như thế là đủ rồi.
Cứ như vậy, vị trí của anh không cao không thấp, quyền
thế không lớn không nhỏ, tự do nuôi mấy người thiếp đẹp, huấn luyện một đám
thuộc hạ, khi nhàn nhã thì uống rượu vui chơi, cuộc sống như vậy đẹp đẽ biết
bao.
Nhưng suy nghĩ này sau khi Tất Mặc Kỳ làm vương được
hơn ba trăm năm đã bị phá bỏ.
Hôm đó, anh gặp A La.
Đó là một ngày rất bình thường, quỷ sai bay lượn khắp
nơi, trong địa phủ, chư vương tự tìm niềm vui cho mình, không làm phiền đến
nhau.
Bắc Âm Vương mở tiệc mời mấy vị ma tôn tới, ở trong
đại điện uống rượu vui vẻ, đã ba ngày rồi vẫn chưa kết thúc. Mà Tất Mặc Kỳ -
Tất Vương đột nhiên cảm thấy chỗ này rất buồn chán, anh muốn ra ngoài đi dạo.
Vừa đi đến cửa địa phủ, một quỷ sai vội vã chạy vào,
nhìn thấy anh, hành lễ xong lại vội vàng chạy về hướng đại điện. Tất Mặc Kỳ
trong lòng nghĩ, Bắc Âm Vương đang vui vẻ, tên quỷ sai ngốc này lẽ nào muốn tìm
cái chết. Anh nhất thời nổi lòng tốt, ngăn hắn ta lại hỏi: "Chuyện gì mà
hốt hoảng như vậy?".
Quỷ sai này báo cáo: "Tất Vương, hạ thần đợi ở
thôn Tùng Mộc bắt linh hồn, bị một nữ nhân ngăn cản, đánh bốn quỷ sai chúng
thần bị thương, dám sỉ nhục, chửi địa phủ chúng ta, thần đang muốn bẩm báo lên
Đại vương".
Tất Mặc Kỳ nhàn rỗi không có việc gì, lại tránh để tên
quỷ sai ngốc này đi nhận một trận mắng, vậy là ma xui quỷ khiến thế nào lại
nhận về mình: “Đi thôi, ta cùng ngươi đến xem xem".
Lần đi này, thay đổi rất nhiều việc.
Quỷ sai nói nữ nhân kia là người của thần tộc. Với
kinh nghiệm của Tất Mặc Kỳ mà nói, chắc là người của thần tộc vẫn chưa có thần
chức. Bởi vì những thần tộc đã có chức vị anh căn bản đều gặp qua rồi, mà cô
gái này trông lại hoàn toàn xa lạ, nếu trước đó đã từng gặp, nhất định anh sẽ
không quên khuôn mặt ấy.
Huống hồ nếu như có thần chức thì sẽ biết phải biến
báo, biết được đạo lý cái gì có thể làm theo ý mình, cái gì nên nể mặt. Nhưng
cô gái này, tay cầm đại đao, dáng vẻ thẳng thắn không che giấu, đánh quỷ sai
địa phủ như đánh chó.
Khi Tất Mặc Kỳ chạy đến nơi, quỷ sai đồng loạt ngã
xuống đất, mà ở đằng xa kia không chỉ có bốn năm tên, xem ra đám quỷ sai vừa
nghe tin đã nhanh chóng chạy đến cả rồi.
Cô gái đó thân mặc y phục đỏ, váy áo bay bay, môi màu
hồng phấn, mắt sáng như sao, mái tóc dài được buộc ra sau bằng lụa đỏ, đuôi tóc
dài dài rủ xuống tận thắt lưng.
Cô rất xinh đẹp, không chỉ tướng mạo đẹp, mà khí thế
toát ra cũng khiến Tất Mặc Kỳ cảm thấy không thể không nhìn thêm mấy cái.
Một điểm nữa vô cùng đặc biệt đó là thanh đại đao dài,
nặng trịch trên tay cô.
Thanh đại đao trông rất dày và nặng, độ dài cũng vượt
quá đỉnh đầu cô. Cô cầm đao mà đứng, uy phong lẫm liệt. Thông thường nữ nhân
luôn thích đẹp, bởi vì sẽ ảnh hưởng tới dáng vẻ nên đều chọn dùng các loại vũ
khí nhỏ nhắn linh hoạt lại có thẩm mỹ như: kiếm, roi, quạt... Cầm một thanh đại
đao nặng thế này, Tất Mặc Kỳ lần đầu tiên nhìn thấy.
Quỷ sai thấy Tất Vương giá lâm, lập tức có người chống
lưng, lần lượt bò dậy, vừa huyênh hoang mắng chửi vừa lùi về phía sau đám người
của Tất Vương. Tất Mặc Kỳ rõ ràng nhìn thấy, trong ánh mắt nữ nhân kia là sự
cảnh giác, khinh bỉ.
"Có chuyện gì vậy?" Anh chắp hai tay sau
lưng, không gấp không vội hỏi quỷ sai. Ánh nhìn khinh bỉ của cô, khiến anh cảm
thấy rất không thoái mái.
"Bẩm Tất Vương, chúng thần phụng mệnh đến đây bắt
linh hồn, nhưng nữ nhân này lại ngăn cản, còn động thủ đánh thương huynh đệ
đồng liêu chúng thần." Lời này anh nghe qua rồi, bây giờ chỉ chú ý cô gái
kia, xem cô có thể nói thế nào.
Cô gái kia tay cầm đại đao, chống xuống mặt đất, lạnh
lùng nói: "Ngươi là ai?".
Cô không vội biện giải, lại đi hỏi thân phận của anh
trước. Tất Mặc Kỳ cười, cô gái này cũng không ngốc.
Anh nói với ngữ điệu thoải mái, toát lên vẻ đùa cợt:
"Sao nào? Cô nương hành động thế này, còn không định cho địa phủ ta một
lời giải thích, lẽ nào là muốn chọn người nói chuyện?".
"Không quản được việc, nói cũng phí công!"
Cô một chút cũng không khách khí.
"Cô nương ngăn cản địa phủ ta bắt linh hồn, khiến
vong hồn mất đi cơ hội tốt chuyển thế đầu thai, còn có thể ở đây lớn tiếng
ngang ngược, không biết cô nương có ý gì?"
"Hừ, rõ ràng là dương thọ chưa tận, ngươi và quỷ
sai cưỡng bắt hồn sống, khiến người chết khi vẫn còn dương thọ không được chết
yên lành. Ngươi còn có thể ở đây lớn tiếng ngang ngược? Rõ ràng chính là người
xấu làm việc ác, với các ngươi còn gì để nói? Chuyện này cứ coi như làm ầm lên
tận thiên đình, cũng phải trị địa phủ các ngươi tội lấy quyền làm chuyện
ác."
Tất Mặc Kỳ nhướn mày lên, quay đầu nhìn sang quỷ sai
đang rúm ró phía sau.
Quỷ sai nhỏ tiếng giải thích: "Là Đại vương muốn
dùng hồn phách tươi mới tiếp đãi khách khứa, trong địa phủ không có hồn phách
mới nhận, cho nên…”
Tất Mặc Kỳ lòng thầm chửi rủa, anh thật sự là nhàn rỗi
tự tìm phiền phức rồi.
Anh biết Bắc Âm Vương vẫn luôn tàn bạo, không coi mạng
người ra gì. Anh cũng mấy lần nghe nói Bắc Âm Vương dùng hồn người để tiếp đãi
khách khứa ma giới. Chỉ là ác hồn, tội hồn thì cũng bỏ đi, nhưng lại thấy bảo
còn dùng cả lương hồn để làm chuyện như thế. Anh tuy phản cảm căm ghét, nhưng
cũng biết đạo sáng suốt giữ mình, từ trước đến nay chưa từng hỏi han nhúng tay,
giả vở như không hay.
Nào biết hôm nay lại bắt gặp việc ác tại trận thế này.
Đụng phải thì cũng thôi, lại còn khí thế hiên ngang đồng lõa giúp kẻ xấu, chẳng
trách cô gái kia lại tỏ thái độ coi thường mình đến vậy.
Tất Mặc Kỳ cảm thấy cơn giận trào lên, vô cùng khỏ
chịu, nhưng sự việc đã thế này, anh cũng chỉ có thể hung dữ gườm mấy tên quỷ
sai kia, chắp tay nói với cô gái: "Đám quỷ sai thực sự đã làm không đúng,
tôi sẽ trừng phạt bọn chúng đích đáng, đa tạ cô nương chỉ ra chỗ sai", nói
xong khuôn mặt đen sì định lôi quỷ sai đi,
"Hừ, thượng bất chính, hạ tắc loạn1,
sao có thể nói thành dễ nghe như thế. Địa phủ các ngươi hành sự như vậy đâu chỉ
mới ngày một ngày hai, làm việc tàn ác, tiêu dao không được lâu đâu.”. Cô gái
kia bình thân, chậm rãi nhạo báng mấy câu.
Tất Mặc Kỳ quay người nhìn cô, bóng dáng màu đỏ đó
dưới những tia nắng mặt trời, tỏa ra ánh sáng đẹp mắt, cô hùng dũng hiên ngang,
không hề sợ hãi. Tất Mặc Kỳ nhìn thẳng vào mắt cô, hai người dùng ánh mắt giao
đấu với nhau, sau đó anh không quay đầu lại nữa, kéo các quỷ sai rời đi.
1 Thượng
bất chính, hạ tác loạn: Bề trên không quang minh chính đại, kẻ dưới ắt làm
loạn.
Ba ngày sau, thủ hạ của Tất Mặc Kỳ mang về tin tức anh
muốn biết, hóa ra cô gái đó tên là A La, cùng huynh trưởng Diêm La mới gia nhập
thần giới chưa lâu. Hai huynh muội này pháp lực cao cường, thân thủ bất phàm,
lại là những người trừ ác phục thiện, cũng đã làm được không ít việc tốt, nhận
được sự tán thưởng sâu sắc của thần tộc. Trước mắt, thần tộc đang bàn bạc phong
cho bọn họ chức vị gì đó.
Tất Mặc Kỳ nghe rồi tiếp tục uống rượu, chẳng nói lời
nào, thuộc hạ kia đứng như trời trồng chẳng biết phải làm sao, cuối cùng đành
lui ra ngoài.
Lại qua mười ngày nữa, Tất Mặc Kỳ tuần tra quay về,
nhìn thấy trước cửa đại điện có mấy quỷ sai tùy tùng của Bắc Âm Vương đứng,
liền biết Bắc Âm Vương lại đang bày tiệc mời khách. Anh có thể tránh thì tránh,
đang định đi theo đường vòng, lại nhìn thấy hai vị phó vương khác cùng bước vào
đại điện, anh tiện miệng hỏi thăm quỷ sai: "Hôm nay ai đến thế?".
"Bẩm Tất Vương, là Thái Ất Chân Nhân đưa một cặp
huynh muội mới nhập thần giới đến gặp Đại vương."
Thái Ất Chân Nhân? Thật là nhàn rỗi không có việc gì.
Tất Mặc Kỳ không ngừng bước chân, đi về cung điện của mình.
Thái Ất Chân Nhân, người đó nhìn không vừa mắt Bắc Âm
Vương rất lâu rồi, luôn muốn đến thuyết giáo bảo địa phủ thay đổi phương thức
quản chế đối với hồn phách loài người. Đáng tiếc Bắc Âm Vương từ trước đến nay
không coi ông ta ra gì. Lần này ông ta lại muốn đến làm việc công cốc.
Đột nhiên, Tất Mặc Kỳ dừng bước, quay người lại hỏi:
"Ngươi vừa rồi nói, cùng đi với Thái Ất Chân Nhân, là một cặp huynh muội
mới nhập thần giới?".
"Bẩm Tất Vương, đúng như vậy."
"Bọn họ là ai?"
"Nghe nói là hai huynh muội tên Diêm La và A La,
tình hình cụ thể thì không rõ lắm. Nhưng mà..." Quỷ sai kia tra mặt ra,
sán đến nhỏ giọng cười hì hì nói: "Muội muội kia dung mạo như hoa như
ngọc, mấy vị vương khác cũng qua đó rồi".
Ẩn ý trong câu nói này, Tất Mặc Kỳ đương nhiên hiểu.
Anh đã nói rồi mà, một Thái Ất Chân Nhân, dăm bữa nửa tháng lại đến tìm phiền
phức, làm sao còn có thể gọi mấy kẻ kia ra mặt khoản đãi, hóa ra vì có sự hiện
diện của mỹ nhân.
Tất Mặc Kỳ cũng hiếu kỳ, quay người đi về phía đại
điện, anh muốn xem xem, mỹ nữ nóng nảy chính nghĩa lần trước, hôm nay đang chơi
trò gì.
A La của lần này rất khác lần trước. Cô mặc áo hoa,
đầu cài trâm phượng, gương mặt trang điểm tinh tế, yên tĩnh ngồi phía sau huynh
trưởng.
Người tên gọi Diêm La kia, nhìn thế nào cũng thấy chỉ
có ba phần giống với A La, mang vẻ đẹp của một đấng trượng phu. Anh ta tướng
mạo đường hoàng, khí thế lấn áp người, chỉ ngồi ở đó thì đã khiến người ta
không dám coi thường rồi.
A La ở phía sau hơi cúi mặt xuống, trong đại điện này
ngoại trừ cô ra, còn lại đều là đàn ông, cô khép nép ngồi sau lưng huynh
trưởng, cũng hiện rõ mấy phần e thẹn động lòng người.
Đợi khi Tất Mặc Kỳ khôi phục được thần trí, mới phát
hiện mình cũng giống như các vị chủ nhân khác trên điện, đang nhìn chăm chú A
La này. Anh rời ánh nhìn, lại hướng đến cặp mắt phảng phất như nhìn thấu tất cả
kia của Diêm La.
Tất Mặc Kỳ đột nhiên rất muốn cười, lẽ nào vị quân tử
nghe nói là chính khí lẫm liệt, dương thiện phạt ác trước mắt đang định bán
muội muội?
Nghĩ thế Tất Mặc Kỳ như ngồi trên thảm kim, anh ngẩn
ra một lát rồi vội vàng rời đi, đặc biệt không nhìn lại mấy khuôn mặt háo sắc
của đám người gọi là vua địa phủ bao gồm cả Bắc Âm Vương trong đó nữa.
Về đến cung điện của mình, Tất Mặc Kỳ uống một tuần
rượu, cảm thấy đầu óc tỉnh táo trở lại.
Hai huynh muội này đang chờ thần tộc ban chức, bây giờ
lại cùng Thái Ất Chân Nhân đến địa phủ thăm hỏi, chắc chắn là không có ý tốt.
Diêm La kia ngạo mạn không chịu gò bó, tràn đầy vẻ tự
tin, ánh mắt nhìn sang Bắc Âm Vương không có nửa chút khuất phục, lấy lòng,
đương nhiên không phải đến cầu xin một chức vị. Mà Thái Ất Chân Nhân và A La
hai người này, Tất Mặc Kỳ dù gì cũng là tận mắt thấy bọn họ bất mãn thế nào đối
với cách làm việc của địa phủ. Cho nên đoán chắc rằng Diêm La kia cũng cùng
chung thái độ với bọn họ.
Thái Ất Chân Nhân kêu gọi không ít người trong thần
tộc phản đối Bắc Âm Vương, Tất Mặc Kỳ lén lút lấy được chút tin tức. Đến hôm
nay xem ra, khả năng hai huynh muội Diêm La này liên minh với thần tộc đoạt vị
là rất lớn.
Tất Mặc Kỳ lại uống cạn mấy chén rượu nữa, lẽ nào bàn
tay thần tộc cũng muốn duỗi đến địa phủ bên này?
A La kia, trang điểm kỹ càng, cố ý làm ra dáng vẻ dụ
dỗ. Tất Mặc Kỳ trong lòng bứt rứt, cô ấy mà lại cởi mở như vậy! Hừ, nhất định
là Diêm La, để đạt được mục đích, lợi dụng cả sắc đẹp của muội muội mình rồi.
Thật đáng ghét!
Rượu càng uống càng vô vị, Tất Mặc Kỳ không kìm được,
gọi quỷ sai đến, cẩn thận hỏi động tĩnh bên đại điện.
Cuối cùng, khi mấy người Thái Ất Chân Nhân cáo từ, Tất
Mặc Kỳ lặng lẽ qua đó, anh chỉ đứng từ xa nhìn theo.
Ba vị phó vương khác và Bắc Âm Vương đều tươi cười hớn
hở, rõ ràng vô cùng hài lòng với lần gặp mặt này. Tất Mặc Kỳ cười nhạt trong
lòng, hai bên đều có mục đích riêng, mấy kẻ ngu si này chẳng lẽ không nhìn ra?
Phía sau nụ cười mỉm của Thái Ất Chân Nhân là sự lạnh
lùng, sự bình tĩnh chừng mực của Diêm La tràn đầy tự tin chắc chắn, còn A La...
lúc này cô vừa khéo quay đầu lại với đôi mắt sáng lấp lánh, sau đó từ xa nhìn
vào mắt anh với nụ cười rạng rỡ. Còn anh cứ như thế nhìn cô thong thả cùng Diêm
La rời đi.
Trái tim Tất Mặc Kỳ đột nhiên ngừng một nhịp, lại lần
nữa cảm thấy mình mất mặt trước cô. Anh vừa rồi chẳng phải đã né tránh sao? Bây
giờ anh đứng đây nhìn theo bóng lưng cô vì sao chứ?
Tất Mặc Kỳ đột nhiên cảm thấy, người con gái nguy hiểm
này đang khiêu khích anh.
Sau đó, Tất Mặc Kỳ cố gắng gạt hai huynh muội kia ra
khỏi đầu, anh vẫn sống giống như trước đây, lúc nên vui chơi thì vui chơi, nên
làm việc thì làm việc.
Tuyệt không chăm chỉ như những phó vương khác, cũng
tuyệt không lười nhác như bọn họ.
Chỉ có điều, anh thường xuyên nhớ tới ánh mắt dụ dỗ
người ta kia, bóng hồng diễm lệ hút mắt ấy.
Đến một hôm, quản sự trong cung của Tất Mặc Kỳ sắp xếp
cho tám mỹ nhân vào ca hát nhảy múa mua vui. Trang phục múa kia, lại cùng một
màu đỏ như thế, các cô gái trang điểm đẹp mắt, khiến Tất Mặc Kỳ càng nhìn càng
phiền lòng.
Quản sự nói, đội vũ nữ này gần đây được ưa chuộng nhất
trong địa phủ, mấy vị phó vương đều rất tán thưởng vũ điệu đẹp đẽ của họ,
thường gọi đến ca hát nhảy múa, uống rượu giúp vui. Đương nhiên uống rượu xong
thì làm gì, chuyện này mọi người trong lòng tự rõ không cần nói ra rồi.
Tất Mặc Kỳ nghe xong, đột nhiên ngẩng đẩu cười lớn,
liên tục uống hai chén rượu. Trong lòng nói: Lợi hại quá, thật là lợi hại!
Lần tiếp theo Tất Mặc Kỳ nhìn thấy A La, đã là chuyện
của hai tháng sau.
Trong hai tháng này xảy ra không ít phiền phức. Đầu
tiên là một tiền hồn bị địa phủ bắt nhầm, ép đầu thai vào kiếp súc sinh, khiến
thần tộc tức giận. Sau đó lại xảy ra chuyện địa phủ làm mất ba tấm thẻ sinh tử
nhân gian, khiến cho trật tự sinh tử rối loạn, gây rắc rối cho thần giới.
Thế là thần giới dăm ba ngày lại đến gây phiền phức.
Bắc Âm Vương thu hồn bừa bãi, nhiều lần khiến nhân gian hỗn loạn, bao nhiêu sự
việc cứ liên tiếp xảy ra.
Trong ngoài địa phủ lúc nào cũng căng thẳng. Bắc Âm
Vương sứt đầu mẻ trán, ba vị phó vương khác cũng có tâm tư của riêng mình. Theo
tin tình báo Tất Mặc Kỳ nhận được, ba người này đều đã gặp riêng A La.
Nhưng mà, Bắc Âm Vương dù gì vẫn là một lão gừng già,
ông ta rất nhanh chóng phát hiện ra chỗ không bình thường, sau đó vô cùng dứt
khoát, nghiêm khắc trừng phạt, áp chế chặt chẽ tất cả mạch nhánh thế lực trong
địa phủ.
Còn Tất Mặc Kỳ, bởi vì là kẻ an phận nhất, trái lại
vào thời khắc quan trọng này nhận được sự tán thưởng và trọng dụng của Bắc Âm
Vương. Nhưng những điều đó lại không khiến anh vui mừng, anh biết sắp có chuyện
xảy ra, trong lòng thấp thoáng mang kỳ vọng.
Hôm đó, Tất Mặc Kỳ với thân phận phó vương của địa phủ
thay mặt cho Bắc Âm Vương đến thần tộc đàm phán. Đại hội đàm phán dài dòng lại
tẻ nhạt nói suốt mà không vào trọng điểm. Tất Mặc Kỳ thầm cười nhạt, những vị
gọi là thần này, muốn bảo Bắc Âm Vương nhường ngôi nhưng lại không dám nói
thẳng, vòng qua vòng lại chẳng có ý nghĩa gì. Anh khó khăn lắm mới chống đỡ
được đến cuối đại hội, nhưng không ngờ có một người đã lén lút đến hành cung
tìm anh.
Đó là A La.
A La thẳng thắn nói rõ mục đích đến, cô hy vọng Tất
Vương có thể trợ giúp huynh trưởng Diêm La của mình lên làm chủ địa phủ.
Tất Mặc Kỳ thấy cô đến, trong lòng hưng phấn vì được
như ý nguyện, tựa hồ anh đã chờ đợi rất lâu, đợi bông hoa thơm đầy gai này chủ
động đến gần mình.
Đây là lần thứ ba Tất Mặc Kỳ nhìn thấy A La, lần này
cô áo xanh váy bích, đoan trang nền nã, nhưng anh lại vẫn cảm thấy ánh mắt cô
lộ vẻ quyến rũ, đang cố ý dùng thủ đoạn dụ dỗ người khác.
"Cô chẳng phải người phụ nữ của tôi, vì sao tôi
phải giúp cô?" Những lời anh nói rất hạ lưu, ánh mắt chằm chằm bám lấy cô,
anh biết khuôn mặt mình lúc này đang toát ra vẻ thô tục.
Khóe miệng cô cong lên, nở nụ cười quyến rũ, trăm hoa
phải nhún nhường. Cô không nói gì, chỉ nhìn anh cười.
Rất tốt, rất biết chơi trò muốn bắt cố thả.
Tất Mặc Kỳ cảm thấy mỗi một tấc trên người đều bị
khiêu khích, rục rịch muốn hành động. Anh cùng cười: "Cô thử thăm dò một
lượt ba vị vương kia, chắc chắn biết bọn họ là đống phế vật nhát gan ngu ngốc,
cô biết rõ ai mới có thể thực sự giúp đỡ mình".
A La cắn cắn môi dưới, có chút biểu cảm e lệ rụt rè,
sau đó chầm chậm đi gần về phía anh, nhẹ giọng nói: "Nếu như Tất Vương
chịu tương trợ, nguyện vọng của Tất Vương, đương nhiên có thể đạt được".
Tất Mặc Kỳ nhìn cô, duỗi tay kéo cô lại gần, cho đến
khi hai người dính chặt vào nhau, anh cười mê hoặc, cúi đầu kề sát tai cô,
giọng nói phảng phất như đang bông đùa: "Cô nghĩ rất hay, nhưng ta lại
không muốn có cô".
Anh nói xong, lập tức thẳng người lên, nhìn nụ cười cô
đông cứng nơi khóe miệng, vẻ quyến rũ trong ánh mắt từng chút từng chút mất đi.
Cô lùi lại mấy bước, ngẩng đầu đứng thẳng, quanh người
giống như đang bốc lửa, nhìn anh với ánh mắt phẫn nộ.
Tất Mặc Kỳ cười lớn, đây mới là A La mà anh mong được
thấy.
Anh chọc giận cô, nhưng lại không kìm được thay cô
vuốt thẳng những sợi tóc bị bay lên. Anh nói: "Cô giờ như thế này, chẳng
phải rất tốt sao?"'.
Anh biết cô hiểu rõ hứng thú của anh đối với cô, anh
cũng không muốn đẩy cái diễm phúc đó đi, anh chỉ muốn đàn áp sự kiêu ngạo của
cô mà thôi.
Giữa nam và nữ, anh phải là người thắng.
Anh cũng hiểu rõ, anh là người tốt nhất có thể trợ
giúp hai người bọn họ đoạt lấy ngôi vị. Anh biết cô không thể bỏ qua anh, anh
kỳ vọng sự phản kích rồi thuần phục của cô. Trái tim anh đập như phát cuồng khi
tính tới khả năng việc đó có thể xảy ra, tính tới những phản ứng cô sẽ có,
những chuyện cô sẽ làm... nhất định rất thú vị.
Đáng tiếc, A La tiếp sau đó lại không bước lên gay gắt
đối đầu, giằng qua kéo lại, rồi sau đó lửa tình tứ tung, ngã vào lòng anh, yêu
đương không dứt giống như dự liệu. ít nhất thì, phương thức của cô cũng không
phải loại anh vẫn đinh ninh kia.
Cô chịu một chiêu khích tướng của anh, phản ứng ngay lúc
đó là sững người, sau khi lấy lại bình tĩnh, cô như có suy nghĩ gì đó, liền
cười, rồi chẳng nói lời nào, nghênh ngang rời đi.
Điều này khiến Tất Mặc Kỳ ngẩn ra, trái tim anh buồn
bực khó chịu, nhưng vẫn không có hành động gì.
Rất tốt, vô cùng tốt, đã vậy anh càng muốn có cô.
Trong lòng Tất Mặc Kỳ suy nghĩ, nhẫn nại chờ đợi lần
đến thăm tiếp theo của cô.
Anh không kìm được, dự tính mỗi một lần giao đấu với
cô, cô sẽ phản ứng như thế nào, anh sẽ ứng phó ra sạo... Cứ diễn đi diễn lại
trong lòng, càng cảm thấy khao khát.
Nhưng mà cô lại không xuất hiện nữa, cô không đến tìm
anh, còn không ngừng phá hoại những việc anh làm.
Cô đơn thương độc mã ngăn cản đội ngũ sứ giả của địa
phủ kết minh với ma tộc. Trong đại hội thần tộc, còn bóc mẽ hành vi tội lỗi của
một phó vương địa phủ tham gia đại hội. Phơi bày việc địa phủ và ma tộc móc
ngoặc với nhau, quang minh chính đại kết oán với địa phủ. Cô săn giết những quỷ
sai cường bắt sinh hồn, cô ở trước mặt mọi người chế nhạo Bắc Âm Vương, bêu xấu
ông ta...
Mỗi một chuyện mỗi một việc, đều xảy ra ngay trước mắt
anh, anh không muốn để ý, không muốn quản cũng không được. Nếu như anh không ra
tay, sợi dây leo đẹp đẽ kia sợ là sớm bị nhổ tận gốc rễ rồi. Dưới sự âm thầm
bảo vệ của anh, cô càng ngày càng không kiêng nể gì, hình như chắc chắn anh sẽ
giúp đỡ bảo vệ, cô từ trước đến nay không hề tìm anh, nhưng luôn luôn gặp gỡ
anh trong các loại trường hợp khác nhau. Cô phá hoại, anh thu dọn, cô dần dần
càng chơi càng lớn.
Tất Mặc Kỳ cuối cùng phát hiện, anh sắp thua rồi.
Cô đang quấy rầy anh, nhưng không phải là loại phương
thức trong dự liệu kia của anh.
Anh bị cô làm cho rối ruột rối gan, sợ rằng cô sẽ phải
chịu thương tổn, mà cô lại nhẫn tâm, đem sự an nguy của mình để làm chuyện cười
nhạo anh. Anh càng để ý đến cô, cô càng đắc ý.
Cô chắc chắn là đang báo thù!
Cô gái nóng nảy nhỏ mọn này, lại là thứ anh quá yêu
thích.
Anh thường ngấm ngầm oán hận Diêm La, người này thân
là huynh trưởng, không trông nom tốt muội muội của mình, lại mặc cho cô đi sinh
sự khắp nơi, đến an nguy của cô cũng không để ý. Cô không hiểu chuyện, lẽ nào
anh ta cũng để mặc cô làm bừa?
Anh oán hận Diêm La, oán hận bản thân mình, oán hận
Bắc Âm Vương, oán hận ma giới, oán hận ba tên phó vương ngu si kia, song anh
lại không nỡ oán cô.
Nhưng thánh nhân cũng có ba phần lửa giận, huống hồ
Tất Mặc Kỳ anh cũng không phải là nhân vật tính khí tốt lành gì.
Hôm nay, anh nhận được tin báo, nói A La cô nương đưa
người đột kích một nhánh thế lực đen tối của Bắc Âm Vương ở Nghiêu Thành. Lúc
đó anh liền lửa giận bốc cao ba trượng, nhánh thế lực đen tối ở Nghiêu Thành,
đa số là ma yêu, hung tàn bạo ngược. Trong thần tộc, phần lớn mọi người đều
biết chuyện này, nhưng không ai ra mặt "gặm" cục xương cứng đó, mắt
nhắm mắt mở cho qua. Cô lại cứ muốn tự mình tìm phiền phức.
Anh biết cô nóng lòng vì huynh trưởng lập công, anh
biết cô muốn chứng minh thực lực của mình với anh ta, nhưng anh khó áp chế nổi
cơn giận này.
Anh không thể huy động người của địa phủ, anh phải
giấu Bắc Âm Vương, thế là cẩn trọng kỹ càng, sắp xếp khéo léo, dẫn theo người
của mình lặng lẽ đuổi theo cứu cô.
Đó là một trận ác chiến, hai bên đều có thương vong,
cô cũng bị thương, nhưng cuối cùng khi thắng lợi, cô hăm hở hăng hái, hào khí
vạn trượng, đẹp đến mức khiến người ta mờ mắt.
Anh hung dữ kéo cô sang một bên, lần đầu tiên chính
thức mở lời giáo huấn cô. Cảm giác thân mật đó lại tự nhiên đến vậy, giống như
anh và cô, sớm đã quen thân, hiểu nhau, hai bên gần gũi.
Mắt cô sáng lấp lánh, bờ môi mang nụ cười, anh càng
mắng càng hăng, cô lại càng cười đắc ý.
Đột nhiên, cô lao đến, ôm cổ anh, kéo đầu anh xuống,
dùng môi mình chặn lấy cái miệng đang lảm nhảm không ngừng của anh. Anh sững
sờ, nhưng rất nhanh chóng chìm đắm trong sự ngọt ngào dịu dàng của cô.
Nhưng cô đến điểm liền dừng, chỉ để anh nếm một chút
ngọt ngào liền tốc độ lùi ra sau.
Mong muốn còn chưa được thỏa mãn, anh khát khao cô.
Cô lại đang đứng yên trước mặt anh, ngẩng đầu, tràn
đầy kiêu ngạo và đắc ý, nói: "Ngươi hung dữ gì chứ, ngươi đâu phải người
đàn ông của ta, ngươi quản được ta sao?".
Anh suýt chút nữa vì lời cô mà nghẹn chết.
Được, cô được lắm, lại lấy chính lời trêu đùa của anh
ra để nhạo báng anh.
Nhưng đôi má cô ửng hồng, nụ cười rạng rỡ, khoa trương
như vậy, đáng yêu như vậy. Anh không kiềm chế được, thuận theo ý cô, trả lời:
"Ta nhiều lần giúp đỡ nàng, lẽ nào không nên được thỏa nguyện?".
Quả nhiên, cô chính là đang đợi lời này của anh, cô
ưỡn thẳng sống lưng, cao ngạo giống như nữ vương: "Ngươi nghĩ rất hay,
nhưng ta lại không muốn có ngươi".
Tất Mặc Kỳ vào lúc đó biết rằng mình đã thua rồi.
Tuy anh có thể dùng vũ lực giữ lấy cô, tuy anh có thể
ấn cô lên tường cưỡng hôn đến mức khiến cô không thể thở nổi, tuy anh có thể
bắt cóc cô, vứt bỏ tất cả, nghênh ngang mà đi, tuy anh có thể đem cô quay về
hành cung, vật cô xuống giường mây mưa vần vũ...
Nhưng mà, anh đã đánh mất trái tim rồi.
Anh trở thành người đàn ông của cô, nhưng anh thực sự
là thua rồi, bởi vì anh quan tâm cô, nhiều hơn so với cô để ý đến anh.
Ngày hôm đó, cô hờ hững nửa vời, mềm dịu như nước,
khiến anh thương xót đến mức chỉ sợ hơi nặng tay một chút là có thể khiến cô bị
thương, nhưng cô lại giống như bức tường thành kiên cố nhất, khiến anh phải
gắng hết toàn lực điên cuồng chiếm đoạt mà vẫn giận là chưa đủ.
Cặp môi hồng mềm thơm của cô, thân thể yêu kiểu của
cô, cô bị anh ép ngã, khóe miệng lại mang nụ cười. Yêu cầu gì điều kiện gì cô
đều không nói, nhưng anh biết, anh muốn có cô, cái giá phải trả cực lớn.
Nhưng mà, quan tâm làm gì chứ.
Anh trúng tà rồi, anh chỉ muốn có cô.
Anh và cô, hai con người, ở trong hành cung buông thả
ba ngày. Anh hết lần này đến lần khác ở trên giường chứng minh mình mạnh hơn
cô, hết lần này đến lần khác khiến cô run rẩy mềm nhũn trong lòng anh. Anh đã
chinh phục cô, nhưng sau mỗi lần, cô mệt mỏi mềm nhũn dựa vào anh ngủ thiếp đi,
anh ôm lấy cô, lại cảm thấy bản thân mình mới là kẻ bị khống chế, bị nắm giữ.
Anh thua rồi, bởi vì không biết bắt đầu từ lúc nào,
anh đã từ trêu đùa ganh đua, biến thành yêu thương chiều chuông.
Anh yêu cô, thậm chí vượt qua cả sức tưởng tượng của
chính mình, anh chưa từng nghĩ rằng cho đến tận hơn hai nghìn năm sau, anh vẫn
yêu cô.
Sau lần bị anh bắt cóc, cô như ý nguyện, đã trở thành
nữ vương của anh, còn anh cũng như ý nguyện, trở thành người đàn ông của cô.
Bọn họ vẫn luôn ở bên nhau, cô cũng có chút vui giận
thất thường, mà anh càng ngày càng nhẫn nại bình tĩnh, vị trí phó vương không
phải là phần thưởng của anh, phần thưởng của anh chính là cô.
Có vài lời đồn đại bóng gió, nói Diêm La bỉ ổi vô sỉ, lợi
dụng muội muội của mình dùng sắc đẹp dụ dỗ chư vương địa phủ để đạt được mục
đích đoạt vương vị, cô nghe thấy, vô cùng phẫn nộ.
Anh cũng phẫn nộ, nữ vương của anh rõ ràng chỉ dùng
sắc đẹp dụ dỗ anh, nào có phải là chư vương. Những kẻ đần độn kia, làm sao có
thể lọt vào mắt cô.
Anh nói cho cô nghe điều đó, cô cười lớn, cuối cùng
quên cả tức giận, cô nằm trong lòng anh nói cô yêu ca ca cô, không có ca ca thì
không có cô, cho nên bảo cô làm gì cô đều vui vẻ, anh nghe rồi trong lòng thật
sự chẳng biết có dư vị gì.
Sau đó cô lại nói, nhiệm vụ thăm dò tin tức là cô chủ
động đòi, dùng thủ đoạn gì là cô tự mình nghĩ, Diêm La biết một chút, tin tưởng
cô có thể xử lý tốt, nhưng không biết quá trình như thế nào.
Anh nghe vậy, trong lòng lại có sự vui mừng nói không
rõ được, anh biết cô cũng yêu anh, nếu không thì với sự kiêu ngạo ấy, dù có giá
trị lợi dụng hơn nữa, cũng sẽ không đổi được sự tin tưởng, trao gửi của cô.
Chỉ có điều nữ vương tự cho mình là thông minh sáng
suốt nhưng ngốc nghếch này của anh, luôn cho rằng mình là người thắng.
Cô yêu anh, anh còn biết rõ hơn cô.
Nếu không thì, vì sao cô lại đứng ra ngăn cản cơn phẫn
nộ của Diêm La thay anh sau khi sự việc xảy ra, vì sao lại ra mặt giáo huấn
giúp anh khi người khác sỉ nhục anh, vì sao trong nhiều năm như thế, cho phép
anh buộc bản thân mình vào bên cạnh cô.
Nữ vương của anh, có kiêu ngạo hơn nữa, có thông minh
sáng suốt hơn nữa, có giỏi giang hơn nữa, đối với anh cũng chỉ là một cô gái
ngốc nghếch cần có người chiều chuộng.
Anh cam tâm tình nguyện đứng phía sau cô, bảo vệ cô,
cũng ngốc nghếch bám lấy cô, năm này sang năm khác.
Vào một ngày của rất nhiều năm sau đó, cô nói với anh:
"A Mặc, em yêu anh, em rất yêu anh. Em xin lỗi, sau này em nhất định sẽ
đối xử tốt với anh!".
Anh ôm cô thật chặt trong lòng, không kìm được, lén
cười, rất lâu trước đây anh cho rằng anh là người thắng, hóa ra không phải vậy.
Vốn dĩ, trong tình yêu, bọn họ đều thắng!