Edit: kimphuong172839
Tống Cẩn Thành nhìn cô không chút nào chậm trễ đi vào công ty ngoại thương, khóe miệng vểnh lên, hôm nay ôm cô vào lòng, thân thể nhỏ bé mềm mại kề sát ngực, cảm giác cực kỳ tuyệt vời, cơ thể phụ nữ tuyệt đẹp, đường cổ thon dài hiện ra, Tống Cẩn Thành cảm thấy đây là đường cong đẹp mắt nhất.
Lúc tức giận, lông mi dài vểnh lên giống như cây quạt nhỏ, anh nhất định phải cưới Triệu Thanh Hề.
Đang lái xe đi công trường, nửa đường xe đột nhiên hết dầu, Tống Cẩn Thành không thể làm gì khác hơn là nỗ lực đi đến trạm xăng dầu.
Không ngờ trạm xăng dầu mọi người đang xếp một hàng dài, Tống Cẩn Thành không có việc gì làm, lấy điện thoại di động ra muốn gọi cho Lý Ba, đáng tiếc không còn một chút pin. Cái điện thoại di động Nokia trong tay anh có thời gian chờ cực dài, tối thiểu có thể dùng một tuần lễ, nhưng đang trong lúc quan trọng lại hết pin.
Tống Cẩn Thành định xuống xe đi tiệm mua bao thuốc.
“Đại ca, anh biết được tin gì chưa? Nghe nói cục xây dựng chuẩn bị ở nội thành xây dựng quốc lộ mới, về sau các cửa hàng bên cạnh đó sẽ thịnh vượng!”
Tống Cẩn Thành theo giọng nói nhìn sang, chỉ thấy hai người đàn ông đứng ở trước một xe tải lớn tán gẫu: “Nghe mày nói như vậy, mày muốn làm một chuyến à?”
“Ừ. Ý định của em là mướn hai cửa hàng, đến lúc đó cho thuê kiếm chút tiền.”
Tống Cẩn Thành chợt cảm giác mình lại gặp được một cuộc buôn bán quan trọng.
Xử lý xong chuyện trên công trường, Tống Cẩn Thành trở lại Tống gia.
Phan Hiểu Yến đang cùng với mẹ Tống cắn hạt dưa xem kịch trên ti vi, thấy Tống Cẩn Thành trở lại, theo sau, hỏi anh có ăn cơm tối hay không.
“Hiểu Yến, tôi đã nói qua chúng ta không thể.” Tròng mắt đen của Tống Cẩn Thành sắc bén liếc cô ta một cái, sau đó đi tới trước bàn cơm, mở nắp, gắt giọng hỏi mẹ Tống có còn đồ ăn thừa hay không!
Mẹ Tống khẽ nghiêng đầu, không quản hai người bọn họ làm cái gì ở bên trong: “Không có, cô nấu cơm về với ông bà rồi, muốn ăn thì tự mình làm.”
Tống Cẩn Thành giận, về nhà cũng không có cơm nóng để ăn, bất đắc dĩ xoay người nấu cho mình bát mì.
Ánh mắt Phan Hiểu Yến nhìn theo sau lưng Tống Cẩn Thành, thấy anh muốn rửa chén nấu mì, dẫn đầu ân cần cầm chén đưa tới phía dưới vòi nước.
Ánh mắt Tống Cẩn Thành lành lạnh: “Hiểu Yến, cho tới bây giờ tôi chỉ xem cô như em gái, cô đừng cứ chấp mê bất ngộ (1)!”
(1): ngoan cố theo đuổi, không chịu từ bỏ
Phan Hiểu Yến nghe vậy, vặn lớn vòi nước, dừng một lát, cười ha ha: “Anh Thành, anh không phải là vô tình vô nghĩa, anh cũng không phải là tâm địa sắt đá, ngược lại anh là người đàn ông đáng giá để phó thác suốt đời, bằng không. . . . . . Hơn mười năm qua, anh cũng không có tìm người phụ nữ nào, anh vẫn một mực ghi nhớ chị Bội Quỳnh ở trong lòng. . . . . .”
Bội Quỳnh? Tống Cẩn Thành không nhịn được: “Cô đi ra ngoài!”
Phan Hiểu Yến biết mình đã giẫm vào thuốc nổ, nhắm mắt tiếp tục xé ra vết thương của anh: “Anh Thành, anh biết Bội Quỳnh còn độc thân, có thể cô ấy sẽ nhanh trở về nước!”
“Cút ra ngoài!” Vẻ mặt Tống Cẩn Thành lạnh lùng bỏ đi, nghiêng người đi ra ngoài!
Phan Hiểu Yến mất hồn, cô biết rất rõ ràng Tôn Bội Quỳnh là quá khứ không thể nhắc tới của Tống Cẩn Thành, cô còn ngu ngốc cố chấp đụng vào họng súng. Phan Hiểu Yến lẩm nhẩm đọc ba chữ Tôn Bội Quỳnh, nếu như không có năm đó, có lẽ Tống Cẩn Thành đã sớm gây dựng gia đình với Tôn Bội Quỳnh.
Nếu như nói lúc đó Tống Cẩn Thành và Tôn Bội Quỳnh được công nhận là kim đồng ngọc nữ thì Phan Hiểu Yến chính là người theo đuôi, muốn chen một chân vào giữa họ.
Triệu Thanh Hề xách một cái thùng đựng vài món đồ vụn vặt trở lại chỗ ở, mới vừa để xuống, lắc lắc cánh tay và đôi chân nhỏ bé thì nghe thấy trong phòng ngủ của Đường Lệ Na truyền đến âm thanh thút thít.
Đường Lệ Na bụm mặt vùi ở trong chăn, Triệu Thanh Hề vén đống chăn trên giường lên, tóc Đường Lệ Na rối loạn, khóc như mưa, khuôn mặt thanh tú vương nước mắt, lần đầu tiên Triệu Thanh Hề thấy chị họ khóc.
Lúc nhỏ vào lễ mừng năm mới, Triệu Thanh Hề sẽ đi theo cha đến nhà bác gái, Đường Lệ Na là con gái của bác, so sánh với nhà họ Triệu miễn cưỡng có thể coi là ấm no thì nhà họ Đường cũng coi như là khá giả, không lo ăn lo mặc, không sợ lạnh sợ ấm. Phần lớn trong lòng các đứa bé luôn dễ dàng sinh ra ganh đua, so sánh, hâm mộ, ghen tỵ, khi đó Triệu Thanh Hề cũng thật hâm mộ Đường Lệ Na, khắp người ra dáng công chúa!
Sau đó, Đường Lệ Na tham gia công tác, nói chuyện yêu đương, tìm bạn trai là thầy giáo dạy đại học của Triệu Thanh Hề: Thôi Trí Minh.
Gương mặt Đường Lệ Na thanh tú, từ trung học thì bắt đầu được các nam sinh theo đuổi. Bộ dáng Thôi Trí Minh nghiêm chỉnh, tuấn tú, sáng sủa, tính tình cũng tốt, cư xử hiền hòa. Đời trước Đường Lệ Na gả cho Thôi Trí Minh, cuộc sống hôn nhân của hai người hạnh phúc mỹ mãn, còn sinh một đứa bé mập mạp, lúc hơn 10 tuổi đứa bé kia được hai vợ chồng đưa ra nước ngoài tiếp thu giáo dục, sau lại học bác sĩ làm rạng rỡ tổ tiên.
Triệu Thanh Hề nghĩ thầm, đời trước chị họ thuận buồm xuôi gió, có lẽ kiếp này sẽ theo vận mệnh của cô mà thay đổi, cô hết sức hi vọng Đường Lệ Na được hạnh phúc.
“Thanh Hề, chị chia tay với Thôi Trí Minh, anh ấy không cần chị nữa.” Đường Lệ Na nhắm mắt, hơi thở mong manh: “Thôi Trí Minh khốn kiếp, anh dám không quan tâm tôi, tôi sẽ không để yên cho anh, thua thiệt tôi đối với anh móc tim móc phổi, nói không muốn tôi cũng không cần tôi, anh cho tôi là món đồ cần thì xài không cần thì vứt à!
Triệu Thanh Hề khom người vỗ vỗ Đường Lệ Na, phụ nữ khốn khổ vì tình: “Chị họ, chị luôn có tài ăn nói, tại sao không thuyết phục cha mẹ anh ấy hả?”
Đường Lệ Na phiền não uất ức lắc đầu, cha mẹ Thôi Trí Minh đều là giới trí thức, hai người hoàn toàn ủng hộ Thôi Trí Minh ra nước ngoài học, Thôi Trí Minh liền giống như mọc thêm đôi cánh ưng, muốn bay cao hơn xa hơn.
Lúc ấy, anh ta quyết tuyệt cho Đường Lệ Na hai cái lựa chọn. Chờ hoặc là chia tay, tựa như khi còn bé mình và cha mẹ đi chơi, nửa đường khóc muốn cha mẹ ôm, cha mẹ nói con hoặc là ở lại tại chỗ, hoặc là đi trở về.
Đường Lệ Na buồn bực không nói, Triệu Thanh Hề không thể làm gì khác hơn là lui ra khỏi phòng.
——
Buổi sáng, Tống Cẩn Thành rời giường thì cảm giác xương cốt cả người mệt mỏi, điển hình của việc ngủ không ngon, ngủ không đủ! Tối hôm qua anh vì ba chữ Tôn Bội Quỳnh mà lòng bất an nên mất ngủ.
Mẹ Tống thấy con trai mặc quần đùi màu xanh lá ra ngoài: “Mặt trời mọc lên từ phía tây sao? Buổi tối lại có thể ngủ ở trong nhà, mẹ còn tưởng rằng con trở lại ăn tô mì rồi đi đấy.”
“Con là con trai của mẹ, về nhà ngủ còn cần xin phép mẹ sao?” Tống Cẩn Thành mới ngủ dậy nên bực bội, ngồi trên ghế dựa, nhíu mày.
Cha Tống đang xem tờ báo, thấy dáng vẻ tức giận của con trai, nhỏ giọng nói với vợ: “Bà chớ xía vào chuyện của nó, bà cũng không phải không biết nó là ông vua nhỏ nhà này.” Mẹ Tống nghiêng đầu, lầm bầm một câu, kể từ sau khi Tôn Bội Quỳnh rời đi, con trai không định kỳ lại phát tác bệnh thần kinh, lần cuối phát tác hình như là một năm trước, hiện tại tro tàn lại cháy, là bị cái gì kích thích?
Cha Tống hừ một tiếng, câm miệng, bớt tranh cãi một tí.
Sau khi Tống Cẩn Thành nhận được điện thoại của Triệu Thanh Hề, tâm tình mới hơi bình thường trở lại.
Mẹ Tống thấy Tống Cẩn Thành cúp điện thoại, cũng không quay đầu lại rời nhà, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, oán giận nói: Ông xem Cẩn Thành, thật không biết nó muốn bay tới lúc nào đây, sắp xếp cho nó mười mấy cô gái không có một đứa vừa ý. . . . . .
——
Xa xa, cách tấm thủy tinh, Tống Cẩn Thành nhìn thấy Triệu Thanh Hề đứng ở cửa tiểu khu.
Anh không có hỏi cô tại sao lập tức thay đổi quyết định, đồng ý đi quản lý khách sạn, ngược lại Triệu Thanh Hề mở miệng trước: “Tống Cẩn Thành, cái miệng ăn mắm ăn muối này, tôi bị ông chủ đuổi việc.”
Nghe giọng điệu là đang trách anh, Tống Cẩn Thành hé miệng cười: “Về sau đi theo tôi, tôi bảo đảm sẽ hạnh phúc!”
Hai câu này phân lượng rất nặng, Triệu Thanh Hề không nghĩ truy cứu, đi một bước tính một bước đi, đắm chìm trước, ai nói chắc được trong quá trình sẽ gặp phải cái gì.
Mỗi sáng sớm khách sạn sẽ mở hội nghị động viên, khích lệ nhân viên làm việc đàng hoàng.
Tống Cẩn Thành mang theo Triệu Thanh Hề xuất hiện ở trước mặt nhân viên, đang lúc mọi người hoặc giật mình, hoặc ánh mắt hưng phấn, nói: “Bắt đầu từ hôm nay, Triệu Thanh Hề là quản lí mới của khách sạn Tống Thành, về sau khách sạn do cô ấy quản lý.”
“Ông chủ, ông mặc kệ khách sạn à? Vậy về sau ông chủ làm cái gì?” Đầu bếp khách sạn nâng cao bụng bự hỏi.
“Tôi có chuyện khác. Thế nào, không có tôi ở trong đây mọi người muốn làm loạn đúng không? Nói thẳng với mọi người luôn, Thanh Hề là bà chủ chủ tương lai của khách sạn. . . . . .”
Trương Huệ Đình là chủ quản của khách sạn Tống Thành, đã sớm yêu đơn phương Tống Cẩn Thành, ngày thường cô sẽ không biểu hiện ra, một là biết Tống Cẩn Thành lạnh nhạt đối với phụ nữ, hai là tự ti cảm thấy mình không xứng với anh.
Trước mắt Triệu Thanh Hề mặt mộc không trang điểm, một thân quần dài màu xanh lá, áo màu trắng có tay ngắn, không nhìn ra điểm sáng tại nơi nào, trừ một đôi mắt lóe sáng, lộ ra xinh đẹp.