Hết Khổ Chuyển Sướng

Chương 29: Chương 29: Chương 27: Bạt tai vang dội




Edit: kimphuong172839

Bữa tiệc mà Tống Cẩn Thành muốn tham gia là một cuộc gặp mặt của toàn bộ thương nhân, người đứng ra tổ chức là cục Công Thương, có thể mang nữ quyến (*) tham gia cũng có thể không mang theo nữ quyến tham gia.

(*): Là vợ hoặc người yêu.

Ông già Hoàng đó, dĩ nhiên là mang theo cô thư kí kiêm tiểu tình nhân, tuyệt đối bọn họ sẽ không đưa bà vợ có tuổi trong nhà ra khỏi cửa.

Da ố vàng, bắp thịt rủ xuống, nổi bật lên cái bụng phệ. . . . . . Muốn làm cho người ta có bao nhiêu ghét bỏ là có bấy nhiêu ghét bỏ.

Ông chủ Hoàng và Tống Cẩn Thành đang có phương diện hợp tác trong xây dựng, cái gì xi măng, cát đá, cốt thép… Tống Cẩn Thành đều lấy từ chỗ ông chủ Hoàng.

“Ơ, ông chủ Tống diễm phúc không cạn nha, mang tình nhân xinh đẹp như thế tới tham gia dạ tiệc.” Ông chủ Hoàng nheo mắt, ngồi ở trên ghế gỗ Lê Hoa, đang kẹp một điếu thuốc trong tay.

Tống Cẩn Thành lắc đầu: “Ông chủ Hoàng, ông nhìn lầm rồi, cô ấy là bà xã tôi, là vợ!”

“Oh? Ngại ngùng quá, tôi còn tưởng là người tình nhỏ của cậu.”

Tống Cẩn Thành cười cười, xoay người nói: “Thanh Hề, tới đây ngồi.”

Sau khi Triệu Thanh Hề tới mới phát hiện bữa tiệc rất hoành tráng, tổng cộng có 20 bàn, hoặc là nhân viên Phủ Thị Chính, hoặc là thương nhân có cái bụng béo phệ nệ, dĩ nhiên bên cạnh thương nhân còn có các cô gái.

“Tống Cẩn Thành, anh ngồi xuống, em nói với anh chút chuyện.”

“Vợ, em nói đi.” Tống Cẩn Thành xoay tròn cái bàn, bắt lấy đậu phộng hạt dưa: “Vợ, ăn đậu phộng hạt dưa.”

Triệu Thanh Hề nhìn nhân viên phục vụ đi qua đi lại, thương nhân thoải mái xã giao: “Đợi người khác tới mời rượu, anh uống ít thôi. Đừng ai đến cũng không cự tuyệt, uống say là em trực tiếp ném anh ra con đường lớn.”

Tống Cẩn Thành nhét hạt đậu phộng đầy miệng: “Được, nghe vợ.”

Trước khi bữa tiệc chính thức mở màn, Tống Cẩn Thành đi lang thang giao thiệp với tất cả các nhân vật trong thương trường, còn Triệu Thanh Hề thì vào nhà vệ sinh.

Triệu Thanh Hề đang rửa tay ở bồn nước thì nghe một cô gái trẻ bên cạnh nói: “Phương Phương, cô biết không? Tối nay ông chủ Hoàng vốn định đưa tôi tặng cho ông chủ Tống đó, không ngờ anh ta lại mang bà vợ của mình tới, cô nói có tức cười không.”

Phương Phương nói: “Chuyện này thì có gì kỳ lạ, không chừng ông chủ Tống là sợ vợ, anh ta bị vợ ép chặt đấy.”

“Tôi thấy không giống, ông chủ Tống rất quyết đoán, cô không thấy anh ta đầu tư xây nhà chung cư, vừa đẹp vừa thời thượng, trước đây không lâu mới vừa bắt đầu phiên giao dịch, chỉ ba bốn ngày liền tiêu thụ không còn 1 cái đấy. Tôi nghe ông chủ Hoàng nói, ông chủ Tống chuẩn bị xây khu thương mại, đến lúc cần quảng cáo, không thể thiếu sự giúp đỡ của cục Công Thương. Anh ta mang vợ đi theo, không phải đánh mặt của chính mình sao, cô xem một chút tại bữa tiệc này có mấy người đưa vợ tới, ai mà không lấy danh nghĩa thư kí, trợ lí để đưa tình nhân nhỏ bên ngoài của mình theo.”

Phương Phương: “Cô đó, chớ ăn không được quả nho rồi nói nho còn xanh.”

“Thôi đi, tôi là hâm mộ ghen tị đó, tuổi của ông chủ Tống không lớn lắm, hình như tuổi vợ của anh ta cũng không lớn.”

“Thôi, chớ thảo luận, sắp mở màn rồi.”

Triệu Thanh Hề vội vàng đi ra ngoài, để lại cái bóng lưng cho hai người.

Triệu Thanh Hề trở lại đại sảnh, còn tận lực lộ ra khuôn mặt tươi cười, không có chút tức giận nào, nếu cô bởi vì mấy câu nói linh tinh lúc nãy mà gây khó dễ thì cũng quá hẹp hòi rồi.

Chỉ là không ngờ sẽ gặp phải Trương Huệ Đình, chủ quản khách sạn Tống Thành.

Bình thường Triệu Thanh Hề tiếp xúc với Trương Huệ Đình không hề ít, nhưng làm thế nào cũng không thể nghĩ đến một cô gái thoạt nhìn an phận như thế sẽ đi cùng một người đàn ông hói đầu.

“Tống Cẩn Thành, anh xem, Trương Huệ Đình, chủ quản nhân sự trong tiệm cơm.” Triệu Thanh Hề ăn cá trích kho tàu, nói với người bên cạnh.

Tống Cẩn Thành đang chuẩn bị đi kính cục trưởng cục Công Thương, nghe vậy: “Mặc kệ cô ta, em ăn đi, cô ta thích đi cùng người đàn ông nào là chuyện của cô ta.”

Triệu Thanh Hề liếc anh một cái, tức giận nói: “Em chỉ nói một câu anh lại phản ứng lớn như vậy! Tốt lắm, anh đi đi.”

Triệu Thanh Hề cười cười với Trương Huệ Đình, mấy tháng trước cô mắt thấy Trương Huệ Đình bảo nhân viên im miệng không nói huyên thuyên sau lưng người khác, đã cảm thấy người này hiểu được cách ứng xử, không có đơn giản như biểu hiện bên ngoài. Hơn nữa hình như Trương Huệ Đình có tình ý với Tống Cẩn Thành, nhưng Triệu Thanh Hề không có ghi chuyện này ở trong lòng.

Tiếp xúc với nhau thì thấy Trương Huệ Đình làm việc có chừng mực, cô ấy đào tạo ra nhân viên làm việc có trách nhiệm, thái độ nghiêm túc, khách sạn Tống Thành đều nhờ vào họ.

Cho nên thực sự cảm tạ Trương Huệ Đình.

Trước mắt, vẻ mặt Trương Huệ Đình nhàn nhạt, Triệu Thanh Hề không thể làm gì khác hơn là ăn cơm của mình.

Ông chủ Hoàng mang tiểu tình nhân Như Mộng tới ngồi cách Triệu Thanh Hề hai vị trí: “Tống phu nhân, cứ dùng bữa hoài không được đâu, tới kính cô một ly, ông chủ Tống không ngừng phát triển buôn bán, cũng chúc cô và ông chủ Tống vĩnh viễn cử án tề mi (*).”

(*): Nâng khay ngang mày ( vợ chồng tôn trọng nhau - do tích vợ của Lương Hồng thời Hậu Hán khi dâng cơm cho chồng ăn luôn nâng khay ngang mày)

Triệu Thanh Hề biết uống rượu, nhưng không muốn tiếp chuyện với đối phương, cô chỉ dương dương cái ly.

Vẻ mặt Như Mộng thoáng chốc biến sắc, cô nâng ly rượu nghĩ thầm, chẳng lẽ còn muốn tôi tự mình tới đây? Nếu tôi qua đó cô cũng không có quả ngon để ăn: “Tống phu nhân, tôi tự mình tới, ly rượu này cô nhất định phải uống đó.”

Triệu Thanh Hề đứng lên, thật là khi dễ đến trên đầu mình rồi, cô ta chỉ là tiểu tình nhân của người ta lại đi khắp nơi ra oai, còn đánh chủ ý đến trước mặt của cô: “Triệu Thanh Hề giơ lên ly rượu trên bàn, làm bộ lơ đãng không cẩn thận làm đổ lên người đối phương: “A? Không – thật ngại quá - tôi không có cầm chắc.”

Như Mộng vốn muốn nhìn Triệu Thanh Hề mất mặt, kết quả ngược lại là chính mình mất thể diện, tức giận run người: “Cô... Là cô cố ý.”

Tất cả mọi người đang ăn uống, niềm vui tràn trề, thấy vẻ mặt Như Mộng hết trắng lại đỏ, rối rít ngẩng đầu nhìn về bên này, Triệu Thanh Hề nói: “Người đẹp, tôi đã nói rồi, là tôi không cẩn thận, rượu muốn đổ đến trên người cô cũng không phải là chuyện tôi có thể khống chế.”

“Cô! Cô rõ ràng chính là cố ý.” Như Mộng đưa móng tay bén nhọn chỉ vào cô.

“Nói chuyện phải nói chứng cớ, nói miệng không bằng chứng chính là vu khống, mới vừa rồi cô cũng nhìn thấy tôi nâng ly rượu đứng dậy, nhất thời không có bưng ổn, mới có thể đổ đến trên người cô. Thật sự là ngượng ngùng.”

Tống Cẩn Thành trở lại bàn này: “Vợ, đã xảy ra chuyện gì?”

“Không có việc gì.” Triệu Thanh Hề nói xong, ngồi xuống tiếp tục ăn cơm của mình.

Như Mộng cũng không tính bỏ qua như vậy: “Ông chủ Tống, phu nhân của ông mới vừa rồi nâng ly đổ trên người tôi. Cô ấy còn chưa có chịu nhận lỗi với tôi đấy.”

“Mới vừa rồi tôi đã cùng cô nói là không cẩn thận, thật xin lỗi, cô còn muốn trách tội tôi, nói là tôi cố ý.” Triệu Thanh Hề nghiêng đầu nói.

Đuôi mắt Tống Cẩn Thành hiện ra nụ cười: “Ông chủ Hoàng, ông mang tới người tình không hiểu chuyện xúc phạm bà xã của tôi, ông xem giải quyết như thế nào đây?”

Ông chủ Hoàng đã uống đến mặt đỏ lừ lừ, say muốn té xỉu, nơi nào còn biết đến cùng là có chuyện gì xảy ra, nhưng mà tránh voi chẳng xấu mặt nào, Tống Cẩn Thành là con cá lớn, có tiền, còn phụ nữ tùy thời có thể đổi người khác: “Như Mộng cô qua đây nhận lỗi với Tống phu nhân, có phải tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện hay không, còn dám nói người ta hắt rượu cô, nhanh một chút nói xin lỗi. Ha ha, Tống phu nhân, cô nể mặt cô ấy là người của tôi, đừng chấp nhặt với cô ấy có được hay không?”

Như Mộng cúi đầu, sau đó lại ngẩng đầu lên, tuổi trẻ khí thịnh: “Tôi không sai, tại sao tôi phải nói xin lỗi, tôi không làm.”

Cô ta mới vừa nói xong, đột nhiên trên khuôn mặt nhỏ nhắn quét tới một ngọn gió, ‘bốp’ một tiếng, bạt tai vang dội.

PS: Mọi người đoán xem là ai đánh Như Mộng? Đoán đúng có thưởng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.