Hết Khổ Chuyển Sướng

Chương 32: Chương 32: Chương 30: Gặp cha mẹ chồng




Edit: kimphuong172839

Tôn Bội Quỳnh nói tiếp: “Đồ trang sức làm bằng bạc theo tỉ lệ tinh khiết từ cao xuống thấp được chia làm bạc nguyên chất, bạc ròng và mầu bạc. Theo phương thức gia công thì được chia làm bạc đúc, bạc rèn và bạc được chế tạo tỉ mỉ. Muốn phân biệt đồ trang sức làm bằng bạc cũng có thể nhìn màu sắc, thử độ cứng và đàn hồi, ước lượng sức nặng, nghe âm thanh, kiểm tra thử chất lượng. Chất lượng đồ trang sức bằng bạc ở 97% trở lên, mặt ngoài trắng noãn nhẵn nhụi, sáng bóng nhu hòa lại đẹp mắt; chất lượng hơi thấp thì màu sắc bên ngoài là xanh trắng hoặc xám trắng, có lúc hiện lên vàng, lẫn tạp chất màu đen, màu sắc mờ mờ không sáng bóng. . . . . . .”

“Tôi muốn mua vàng, không phải bạc trắng!” Tống Cẩn Thành thật sự không muốn cùng người này nói chuyện: “Thanh Hề, tới anh đeo lên thử cho em.”

“Tống Cẩn Thành, em cảm thấy anh mua những thứ đồ trang sức này quá mắc. Em không tiện mang theo ra ngoài.” Triệu Thanh Hề cũng không nhìn thẳng Tôn Bội Quỳnh. Mặc kệ đối phương cất giấu tâm tư gì đều không liên quan đến mình, cô muốn cùng Tống Cẩn Thành kết hôn, không sợ người khác tới quấy rối.

“Vợ, tại sao em lại thấy phiền chứ? Khách sạn cho em quản cũng không cần em rửa rau cắt thức ăn, em làm bà chủ. Đeo trang sức có thể cho thấy thân phận của em.” Tống Cẩn Thành đeo lên cho Thanh Hề, sau đó cầm túi lên: “Đi, chúng ta đi ăn cơm.”

Tôn Bội Quỳnh lộ ra một nụ cười lúng túng: “Tống Cẩn Thành, hai người đi ăn cơm vậy thì tôi không đi...! Hai người từ từ ăn.”

Nói xong, Tôn Bội Quỳnh đưa lưng về phía hai người, nước mắt ào ào rơi xuống.

Lúc đi học là Tống Cẩn Thành theo đuổi mình, sau khi cô đồng ý ở cùng nhau, hai người từng có khoảng thời gian tươi đẹp. Sau khi tốt nghiệp cấp 3, Tôn Bội Quỳnh vì việc học, nghe theo yêu cầu của cha mẹ ra nước ngoài học, lúc ấy Tống Cẩn Thành cho cô hai cái lựa chọn, nếu đi thì chia tay, về sau nhiều nhất cũng chỉ là bạn bè, hoặc là ở lại, hai người vẫn là người yêu của nhau.

Tôn Bội Quỳnh lựa chọn chia tay. Cô ở nước ngoài phiêu phiêu đãng đãng mấy năm, lên đại học làm nghiên cứu sinh, sau lại gả cho một người nước ngoài, hôn nhân kéo dài không tới ba tháng thì chia tay.

Năm nay, cô trở về nước tính toán thường trú luôn ở trong nước. Một là bởi vì cha mẹ già rồi, cần người chăm sóc, hai là hy vọng có thể ở trong nước tìm một người thích hợp để kết hôn.

Không thể nói Tôn Bội Quỳnh rất yêu thích Tống Cẩn Thành, chỉ sau khi về nước, mới nhận ra điểm tốt của anh. Cho nên nói không tiếc, không hối hận là giả.

“Ôi, người đàn ông tốt như vậy muốn kết hôn, muốn kết hôn, thật đau lòng!” Tôn Bội Quỳnh lẩm bẩm nói với mấy món đồ trang sức phía trong tủ kiếng.



Tống Cẩn Thành đưa Thanh Hề đi ăn món ăn Hàn Quốc.

Trên bàn cơm, Tống Cẩn Thành bắt đầu vì buổi tối Triệu Thanh Hề phải đi gặp cha mẹ chồng tương lai mà làm người giải thích tình hình: “Cha anh là quân nhân, ở trong bộ đội làm một ‘tiểu’ quan, bình thường tương đối nghiêm túc, sợ mẹ anh, cũng rất yêu mẹ anh. Mẹ anh là bà chủ trong gia đình, nhưng mẹ cũng chẳng có làm gì, bởi vì trong nhà có người giúp việc, hơn nữa mẹ cũng không biết làm. Mẹ anh sinh ra trong một gia đình phú quý, là con gái duy nhất trong gia đình, cho nên có chút tính khí tiểu thư, chúng ta muốn kết hôn người phản đối lớn nhất chính là mẹ anh. Em không phải cần sợ mẹ, đến lúc đó anh ở bên cạnh em chắn mẹ, anh sẽ gặp chiêu phá chiêu. Anh còn có anh hai chị dâu, hai người bọn họ sinh một bé trai, anh hai chị hai đều làm bộ đội ở đây, bình thường tương đối bận rộn, đều là mẹ anh chăm cháu. Nhưng thằng nhóc này rất thân với anh, mẹ anh cũng cưng chiều cháu nhỏ, cho nên cháu nhỏ là lá bài chủ chốt trong tay anh. . . . . . Vợ, em không phải không biết, muốn kết hôn với em, anh phải bỏ bao nhiêu công phu, giao thiệp với rất nhiều người.”

Triệu Thanh Hề nghe vậy, bĩu môi nói: “Không muốn tốn công thì cũng không cần cưới nữa.”

“Đừng, anh chỉ muốn cưới em.” Tống Cẩn Thành nói xong, gắp thức ăn cho cô: “Vợ, vốn là anh phải đi đến nhà em trước, rồi mới dẫn em đi gặp cha mẹ anh. Chẳng qua anh chờ không kịp. Tối nay đi nhà anh, ngày mai lại đi nhà em.”

Triệu Thanh Hề gật đầu, trong lòng suy nghĩ chỉ mong tất cả thuận lợi, kiếp này gả cho Tống Cẩn Thành cô không có tiếc nuối: “Tống Cẩn Thành, anh sẽ mãi mãi tốt với em sao?”

“Dĩ nhiên! Vợ có phải em không có lòng tin đối với anh hay không?” Tống Cẩn Thành hỏi rất nghiêm túc: “Vợ, anh ba mươi tuổi còn chưa có cưới vợ, bây giờ chuyên tâm nhận định một mình em, trong lòng chỉ muốn cưới em.”

Triệu Thanh Hề hiểu ý cười một tiếng, lấy đi, trong lòng cô cũng thật sự thích anh!

Trùng sinh một đời, nên kinh nghiệm đều phải kinh nghiệm một lần.

Buổi chiều hai người đi dạo ở Thương Thành mua chút quà tặng. Trở lại nhà họ Tống đúng sáu giờ.

Mẹ Tống đang ở phòng bếp bảo dì nấu cơm nấu nhừ móng heo một chút: “Dì Ngô, móng heo hầm nhất định phải hầm cách thủy lâu một chút, thật hiếm khi Cẩn Thành gọi điện thoại nói trở về ăn cơm, dì làm nhiều mấy món ăn nó thích.”

Dì Ngô vừa cầm cái thìa vừa cười: “Bà chủ, hôm nay dáng vẻ của bà thật giống như người mẹ trông mong con gái đã gả ra ngoài về nhà.”

“Ôi, dì Ngô, dì cũng không phải không biết đứa con thứ hai này của tôi không nghe lời, hôm nay gọi điện thoại nói về nhà ăn cơm, lòng tôi đây có thể không vui mừng sao, cũng sắp một tháng không nhìn thấy nó, cũng không biết có gầy đi không, cả ngày ở bên ngoài làm ăn, chuyện lấy vợ thì không thấy nó gấp gáp, dì nói coi tiền ở trên đời này làm thế nào kiếm cho đủ đâu? Tôi chỉ hi vọng nó sống bình an, cưới vợ sinh con.”

“Bà chủ nói rất đúng!” Trong lòng dì Ngô châm chọc mẹ Tống, bà cũng không nhìn lại chính mình - kén cá chọn canh, cô gái tốt vào cửa nhà họ Tống đều có thể bị bà ghét bỏ chết, còn không tự xem xét lại bản thân mình!

“Cha mẹ, con dẫn vợ con về gặp hai người.” Tống Cẩn Thành đặt quà tặng ở trên ghế sofa, ghé đầu nhìn vào phòng sách bên cạnh phòng khách - cha anh không có ở đây.

Mẹ Tống đi ra, vừa đúng lúc tiến lên đón Tống Cẩn Thành: “Ai là vợ của con?” Vừa thấy là Triệu Thanh Hề: “Con đưa cô ta trở về để làm gì? Cô ta danh tiếng không tốt, không sạch sẽ, nhà họ Tống chúng ta không cần con dâu như vậy.”

Triệu Thanh Hề im lặng không lên tiếng, nếu Tống Cẩn Thành nói sẽ xử lý, vậy cô sẽ để cho anh xử lý, dù sao mình cũng đã bị Phan Hiểu Yến và mẹ Tống chụp cho cái mũ ‘không sạch sẽ’.

“Mẹ, không sạch sẽ cái chó má gì, Thanh Hề là một cô gái tốt, con thích cô ấy, con muốn kết hôn cùng cô ấy, mẹ xem ngay cả nhẫn cưới chúng con cũng đã đeo rồi.” Tống Cẩn Thành vung tay lên.

“Con đeo chiếc nhẫn thì có thể làm được gì, mẹ không đồng ý cho người phụ nữ này vào cửa.” Mẹ Tống nói xong, xoay người trở lại phòng bếp: “Dì Ngô, tùy tiện xào hai món ăn.”

“Ưmh, cha ngửi thấy mùi khói thuốc súng thật là nồng.” Cha Tống ở ngoài cửa nghe một lúc lâu, vào cửa quan sát Triệu Thanh Hề tỉ mỉ: “Thằng hai, con nói một chút lai lịch cô bé này.”

Tống Cẩn Thành liền nhẹ nhàng kéo theo Triệu Thanh Hề ngồi trên ghế sofa, nói đến lai lịch Triệu Thanh Hề, hơn nửa trọng điểm đều đặt ở trên chuyện Triệu Thanh Hề kinh doanh tiệm cơm Tống Thành.

Trong lòng cha Tống cho Triệu Thanh Hề 70 điểm, phù hợp tiêu chuẩn và yêu cầu làm vợ đứa con thứ hai của ông. Tuy là sinh ra ở nông thôn, nhưng nhìn dáng vẻ rất có quy củ, đúng mực, hiền lành lại giỏi giang.

Cha Tống nói: “Cô gái, lúc nào thì cha mẹ con có thời gian? Ngày nào đó hai nhà chúng ta hẹn ra gặp mặt ăn bữa cơm bàn bạc một chút.”

Mẹ Tống dừng lại: “Ông già, ông có ý gì đây, tôi không hài lòng cô ta, ông muốn làm trái lại ý tôi phải hay không? Tôi không đồng ý cho cô ta vào cửa.”

Tống Cẩn Thành đưa tay lột quýt cho Triệu Thanh Hề: “Mẹ, cha con đã đồng ý, mẹ còn phản đối cái gì? Việc kết hôn này con đã định rồi.”

Cha Tống nói: “Nhiều năm như vậy lần đầu tiên thằng hai đưa bạn gái về nhà, xem ra là đã quyết định muốn kết hôn, hơn nữa tôi cảm thấy Thanh Hề không tệ, bà phải tin tưởng ánh mắt của con trai mình, nếu nó chọn con bé, chúng ta làm cha mẹ cũng không cần nhiều lời.” Cha Tống đã đứng ở về phía Tống Cẩn Thành.

Tống Cẩn Thành vòng chắc vai Triệu Thanh Hề, cười nói: “Vợ em xem đi, cha anh rất hài lòng về em.”

Trong lòng Triệu Thanh Hề cũng có chút cảm giác kiên định.

Sau đó thì thấy ở trước cửa đứng một người!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.