Edit: Kim Phượng
Triệu Thanh Hề đứng ở trước cửa chờ Trình Đông Tranh đi ra ngoài, Trình Đông Tranh da mặt dày hí mắt: “Thanh Hề em tới đây, anh cho em xem đồ tốt.”
“Thứ gì?”
“Em tới đây xem một chút sẽ biết.”
Triệu Thanh Hề nghi ngờ chuyển mắt, vẫn là đi tới.
Trình Đông Tranh liều mạng đẩy Triệu Thanh Hề té nhào vào trên ghế sa lon, trong lòng tràn đầy hưng phấn, xuống tay trước là vua, anh đè lên người Triệu Thanh Hề, bắt đầu vội vàng kéo bỏ quần áo của Triệu Thanh Hề.
Triệu Thanh Hề tức giận trợn mắt nhìn thẳng: “Trình Đông Tranh, anh mau buông tôi ra!” Cô tuyệt đối không ngờ rằng Trình Đông Tranh sẽ khi dễ mình, cô dùng sức đẩy, dùng sức đá anh ta, nhưng đá không ra: “Trình Đông Tranh, tên khốn kiếp này, mau buông tôi ra!” Uổng công cô làm cơm cho anh ta, anh ta lại lấy oán báo ân như vậy?
Trình Đông Tranh loạn xạ há mồm muốn hôn Triệu Thanh Hề, nhưng bị cô tránh thoát: “Thanh Hề, anh thích em, lần đầu tiên gặp em anh đã thích em. Mấy tháng này, giờ nào khắc nào anh cũng nhớ em.”
“Có quỷ mới muốn anh nhớ!”
“Em không cần anh nhớ cũng không sao, anh nhớ em là được rồi!”
Tống Cẩn Thành về đến nhà mới phát hiện chỗ cạnh tài xế còn có điện thoại của Triệu Thanh Hề, lúc đầu anh nghĩ sáng sớm ngày mai gặp Triệu Thanh Hề rồi đưa cho cô luôn, nhưng sau đó ở trong phòng khách náo loạn với cháu nhỏ một lát, lại cảm thấy không bằng mượn cơ hội ở nhà cô ngủ một đêm.
Chỉ là Tống Cẩn Thành không ngờ sẽ thấy cảnh tên cặn bã Trình Đông Tranh khi dễ vợ mình.
Đang lúc Triệu Thanh Hề chuẩn bị quăng một cái tát xuống thì chỉ cảm thấy trên người chợt nhẹ —
Tống Cẩn Thành giữ chặt gáy Trình Đông Tranh: “CMN, chiếm tiện nghi của vợ tao, xem hôm nay tao đánh chết mày! Lang tâm cẩu phế (*) gì đó ở bên người cô ấy không ai dám khi dễ cô ấy, tao để cho mày nếm thử quả đấm của tao một chút, tao sống ba mươi năm, chưa từng thấy loại người khốn kiếp như mày, khi dễ đến trên đầu tao, sẽ để cho mày nếm thử hậu quả!”
(*): Lòng lang dạ sói.
Tống Cẩn Thành đá mạnh về phía chân Trình Đông Tranh, tiếp đó lại xoay ngược hắn ta lại, liên tiếp đấm mạnh vào bụng Trình Đông Tranh!
Trình Đông Tranh phí sức của chín trâu hai hổ, khó khăn lắm mới thoát ra một cái tay: “Họ Tống , mày buông tao ra, buông tao ra, mày lại đánh tao có tin tao báo cảnh sát tới bắt mày không! A!! Đủ rồi, đừng đánh!” Trình Đông Tranh lùn hơn Tống Cẩn Thành, phương diện thể lực cũng không sánh bằng Tống Cẩn Thành.
“Cảnh sát tới bắt mày không phải bắt tao!” Tống Cẩn Thành nói xong, lại mạnh mẽ đánh mấy quyền vào bụng Trình Đông Tranh.
Triệu Thanh Hề từ trên ghế salon đứng dậy, trong lòng cũng rất tức, nhưng thấy Trình Đông Tranh bị Tống Cẩn Thành đánh rất thảm, lo lắng cảnh sát tìm Tống Cẩn Thành hỏi tội: “Tống Cẩn Thành anh đừng đánh nữa, để cảnh sát bắt hắn lại đi!”
“Thanh Hề, em vào trước đi, anh tới trừng trị tên cháu con rùa này!” Hai mắt Tống Cẩn Thành đỏ hồng, nếu anh đến chậm một bước, vợ sẽ không còn là của mình.
“Trình Đông Tranh đã thành đầu heo, nếu anh đánh tiếp nữa thì hắn sẽ mất mạng, anh sẽ bị cảnh sát vồ vào trong tù.” Triệu Thanh Hề cố gắng ngăn cản Tống Cẩn Thành. “Trình Đông Tranh tự có người khác thu thập hắn.”
Tống Cẩn Thành lại đánh Trình Đông Tranh mấy quyền nữa mới buông tay: “Cút! Trước sáng mai cút ra khỏi chung cư này, nếu không tao phế mày.”
Sau khi Trình Đông Tranh lăn một vòng rời khỏi đây, Tống Cẩn Thành vẫn còn tức giận, trên ngực phập phồng lên xuống: “Tối nay không thể ở nơi này, về ở với anh! Thanh Hề, nếu anh đến muộn một chút, em liền. . . . . . Còn nữa, đã trễ thế này tại sao em có thể yên tâm để người đàn ông khác đi vào, bình thường thấy em ở trong khách sạn làm việc gọn gàng ngăn nắp, không ngờ vẫn thiếu cảnh giác.”
Lòng Triệu Thanh Hề vẫn còn sợ hãi: “Là anh ta đòi phải tiến vào, em cũng không muốn cho hắn đi vào mà! Anh xem em cũng đã tắm xong tính đi ngủ đây.”
Tống Cẩn Thành nghe vậy, cẩn thận nhìn lên nhìn xuống đánh giá Triệu Thanh Hề, trên phần da thịt trắng như tuyết lộ ra không có dấu hôn đỏ, mới không tức giận nữa, đỏ mắt buồn buồn nói: “Hắn hôn em ở chỗ nào? Em nói đi, hắn hôn em ở chỗ nào? Anh muốn hôn trở lại!”