Hết Khổ Chuyển Sướng

Chương 36: Chương 36: Chương 34




Edit: Kim Phượng

“Cậu ta sẽ đối tốt với con? Bây giờ cậu ta nói miệng, về sau cậu ta có thể làm được hay không, con có thể bảo đảm à? Thanh Hề, con nghe mẹ nói, con đừng gả cho Tống Cẩn Thành, con gái của mẹ rất xinh đẹp lại có kiến thức, có văn hóa, không lo không tìm được đàn ông tốt!” Tôn Ngọc Hương nói.

“Cha mẹ, có phải cha mẹ vẫn còn để ý chuyện người trong xã nói con và đàn ông đã có vợ dan díu hay không? Thanh giả tự thanh, không phải cha mẹ cũng biết đó là lời giả dối không có thật sao, Tống Cẩn Thành không có làm bại hoại thanh danh của con. Anh ấy không biết gì về chuyện này.” Triệu Thanh Hề giải thích.

Tôn Ngọc Hương sững sờ, thật sự bà vẫn canh cánh trong lòng chuyện này: “Không phải cậu ta tạo thành? Không phải lời đồn cũng là cậu ta truyền đi hay sao?”

Tống Cẩn Thành có chút như lọt vào trong sương mù:“Bác trai bác gái, con không có làm chuyện tổn hại danh tiếng Thanh Hề. Con yêu cô ấy còn không hết, không thể nào đi hại cô ấy.”

Lúc này một nhà Triệu Kim Sinh mới hiểu từ đầu Tống Cẩn Thành đã không biết những lời đồn hoang đường trong xã kia.

Cha mẹ vợ tương lai vẫn như cũ không có thái độ tốt với Tống Cẩn Thành, sau khi một nhà ăn bữa cơm, Tống Cẩn Thành lập tức lôi kéo Triệu Thanh Hề về thành phố.

“Đợi chút, gấp làm cái gì, cha còn chưa có tỏ thái độ đâu.” Triệu Kim Sinh gõ gõ điếu thuốc: “Nếu hai con đã suy nghĩ thật kĩ, thật sự muốn kết hôn, vậy cha đồng ý, ngày kết hôn hai người các con chọn, cha làm cha mẹ, chỉ hy vọng Thanh Hề con sống thật hạnh phúc. Cha đồng ý cho các con kết hôn.”

“Cám ơn cha!” Mặt Tống Cẩn Thành từ đen chuyển thành hồng, cười he he nhìn Triệu Thanh Hề.

“Mẹ, mẹ cũng đồng ý phải không?” Triệu Thanh Hề hỏi Tôn Ngọc Hương.

“Không đồng ý còn có thể làm gì. Trói con bên người à.” Tôn Ngọc Hương đẩy ra Triệu Thanh Hề: “Đường là tự con chọn, có quỳ cũng phải đi cho hết.”

Giờ phút này tất cả đều vui vẻ rồi. Triệu Kim Sinh nghĩ tới một câu nói rất đúng – con gái lớn không thể giữ. Con gái là con nhà người ta.

Tống Cẩn Thành lôi kéo tay Triệu Thanh Hề nói: “Bác trai bác gái, bây giờ con liền trở về cùng ba mẹ con bàn chuyện gặp mặt. Ngày nào hai bác có thời gian? Cha mẹ con ngày nào cũng rảnh.”

Triệu Thanh Hề im lặng, cha Tống Cẩn Thành là lãnh đạo lớn trong quân đội, lúc nào thì thành bao giờ cũng có thể gặp đây? Mẹ Tống là quý bà sống trong nhung lụa, cũng chỉ có nhà họ Triệu nhân nhượng nhà họ Tống thôi.

“Chủ nhật có thời gian. Tống Cẩn Thành, cha mẹ con làm cái gì? Con giới thiệu cho bác biết trước đi, nhà họ Triệu chúng tôi mới dễ làm chuẩn bị.” Triệu Kim Sinh hỏi.

“Ba con phục vụ trong quân đội, mẹ con là bà chủ trong gia đình, anh hai phục vụ trong quân đội, chị dâu là bác sĩ.” Tống Cẩn Thành không muốn hù dọa người nhà họ Triệu cho nên nói một cách đơn giản.

Triệu Thanh Hề cũng lo lắng cha mẹ cảm thấy nhà họ Tống quá cao không thể leo tới, cho nên im lặng không lên tiếng, đồng ý lời nói của Tống Cẩn Thành.

Trần Lộ nghĩ thầm, tham gia quân ngũ? Vậy hẳn là làm cán bộ có quyền lực! Ôi chao, leo lên thông gia lớn rồi.

Triệu Thanh Dương nói: “Tống Cẩn Thành, sau này cậu chính là em chồng tôi, tôi cho cậu biết, nếu như cậu đối xử không tốt với em gái tôi, tôi là người đầu tiên không buông tha cậu!”

Tống Cẩn Thành nói: “Anh yên tâm, em sẽ đối xử tốt với Thanh Hề cả đời.” Cuộc sống hôn nhân tốt đẹp đang ở trước mắt, những thứ khác đều là phù vân.

Hai ngày sau, Triệu Thanh Hề gặp được bạn đại học Âu Dương Huy. Anh ta là bạn học thời đại học kiêm bạn cùng phòng của Vu Văn Bân.

Âu Dương Huy tới đây nói cho Triệu Thanh Hề chuyện Vu Văn Bân đột ngột chết. Bởi vì Vu Văn Bân chia tay với Triệu Thanh Hề, cả ngày trầm mê ở trên trò chơi điện tử, 24h đều ngồi trước máy vi tính không bước chân ra khỏi nhà, không tiết chế, cuối cùng chết ở trên giường.

Triệu Thanh Hề sững sờ ngồi trên ghế dựa, bất luận thế nào cô cũng chưa từng nghĩ trùng sinh một lần, Vu Văn Bân lại bởi vì tình yêu mà qua đời.

“Thanh Hề, hôm nay nhà họ Vu vì Văn Bân cử hành lễ truy điệu, cô đi nhìn một chút đi, cũng để cho cậu ta được yên nghỉ.” Âu Dương Huy khuyên nhủ.

“Âu Dương Huy, tôi không đi, tránh làm cho nhà họ Vu ngột ngạt, cám ơn cậu tới nói cho tôi biết tin tức này, cám ơn.” Triệu Thanh Hề nắm chặt hai tay, cô sẽ phải kết hôn, bắt đầu sống cuộc sống hôn nhân của mình, chuyện của kiếp trước không có quan hệ gì với cô nữa.

==

Ngày hôm sau, Tống Cẩn Thành và Triệu Thanh Hề cùng đi làm kiểm tra trước hôn nhân, chờ cha mẹ hai nhà gặp mặt, định ra thời gian kết hôn.

“Vợ, hôm nay chúng ta đi đăng kí kết hôn đi. Cứ kéo dài mãi anh không có tâm tình làm việc.” Tống Cẩn Thành nói.

Triệu Thanh Hề không nhịn được bóp cánh tay Tống Cẩn Thành: “Chỉ chờ thêm mấy ngày nữa thôi.”

Đến ngày cha mẹ hai nhà gặp mặt, Tống Cẩn Thành đến nhà họ Triệu đón người nhà họ Triệu vào trong thành phố, sau khi Triệu Thanh Hề thu xếp xong người nhà họ Tống thì đứng chờ ở cửa khách sạn, khách sạn này chính là cái khách sạn Tống Thành thứ hai.

Dọc theo đường đi, mẹ Triệu có chút lo lắng không yên, bà vốn cho là nhà họ Tống chỉ là gia đình thường thường bậc trung, hai nhà chênh lệch sẽ không quá lớn, sau lại nghe con dâu Trần Lộ nói nhà họ Tống không phải gia đình nghèo, có lai lịch lớn, mà mình là người thôn quê, có thể bị hạ thấp đi, hoặc là bị đối phương xem thường hay không?

Mẹ Triệu một đường lo âu.

So ra mà nói, Triệu Kim Sinh có vẻ bình tĩnh, cũng có chút ưu thương nhàn nhạt, nuôi con gái hơn hai mươi năm, giờ con gái vừa ngoan vừa xinh đẹp lại sắp phải lập gia đình, giống như là rớt khối thịt trong lòng.

Tiểu Tuyết ngồi ở bên cạnh Trần Lộ, ngây thơ hỏi: “Mẹ, dì nhỏ muốn kết hôn sao?” Con bé mặc chiếc váy xinh đẹp, trên đầu cài đóa hoa xinh xắn.

“Đúng rồi! Dì nhỏ gả cho người đàn ông vừa có tiền vừa đẹp trai, sau này Tiểu Tuyết chúng ta lên đại học cũng nên tìm một người đàn ông như vậy.”

“Con gái còn nhỏ, cô đừng dạy cho con chủ trương tôn thờ đồng tiền.” Triệu Thanh Dương quát lớn.

Tống Cẩn Thành lái xe, không nói gì. Gả cho người có tiền thì chính là hám giàu sao? Vậy người có tiền còn muốn kết hôn sinh con hay không hả?

Lúc cậu cả nhà họ Tống mang theo vợ con đến. Chị hai thấy Triệu Thanh Hề đứng ở cửa khách sạn liền đưa ra bao đỏ: “Lần đầu tiên em tới nhà họ Tống thì chị chưa kịp cho em, lần này gặp mặt tất nhiên phải bổ sung.”

Triệu Thanh Hề vội vàng từ chối: “Chị hai, chị không cần khách khí với em. Em không thể nhận bao lì xì của chị.”

Chị hai cười: “Thanh Hề, em gọi chị tiếng chị hai, đã nói lên chị là trưởng bối của em, phải nghe lời, đây là lễ tiết, em nhất định phải nhận. Sau này em và cậu ba kết hôn, cậu ấy lại trách chị chưa cho em lễ ra mắt đấy.”

Anh hai xuất thân từ quân nhân, thường huấn luyện tân binh, quen uy nghiêm, cho nên tương đối nghiêm túc, rắn rỏi nhìn một đôi chị em dâu đẩy tới đẩy lui, anh cất tiếng nói: “Em dâu, em nhận đi, mặc dù tiền không nhiều lắm, nhưng lại là tấm lòng của anh và chị hai em.”

“Anh hai, thật sự không cần thiết. Sau này chúng ta sẽ là người một nhà, phần lễ tiết này thì miễn đi.”

“Vợ, anh hai chị hai đưa cho em thì em hãy nhận đi.” Tống Cẩn Thành từ trên xe bước xuống. “Lúc bọn họ kết hôn, anh cho bọn họ một bao đỏ lớn, lúc này đến phiên anh, anh hai ăn vào rồi phải phun ra cho anh chứ.”

“Em chính là xem anh hai em như vậy sao? Được, nếu em nghĩ như vậy, chị hai đây cũng không muốn cho đâu, Thanh Hề không nhận, chị lấy tiền này mua đồ chơi cho con trai chị.” Chị hai Tống ngước đầu, trêu ghẹo.

Triệu Thanh Hề quen thói cợt nhã của Tống Cẩn Thành, thậm chí là không đứng đắn. Đẩy đẩy Tống Cẩn Thành, ý bảo anh ra dáng người trưởng thành một chút.

Trên bàn cơm, trưởng bối tán gẫu với trưởng bối, nhỏ chơi với nhỏ.

Tôn Ngọc Hương liếc nhìn mẹ Tống trước mặt, ăn mặc quần áo cũng không giống là người nhà bình thường, giống như là phú phu nhân nhà hào môn trong phim truyền hình, nhìn lại toàn thân cha Tống khoát đồng phục quân nhân. Tôn Ngọc Hương hỏi Triệu Thanh Hề: “Thanh Hề, con nói thật với mẹ đi, cha mẹ Tống Cẩn Thành làm cái gì?”

Lỗ tai mẹ Tống thính, nghe vậy, nói: “Mẹ Thanh Hề, bà không phải lo lắng, mặc dù nhà họ Tống chúng tôi là nhà có quyền thế, nhưng sẽ không bạc đãi con gái bà. Ngược lại, nếu con bé gả tới, chúng tôi sẽ đối xử với con bé như đối đãi khách.”

Trong lòng cha Tống cảm thán một tiếng: “Bà thông gia, không lâu nữa chúng ta sẽ trở thành người một nhà, bà không cần gò bó, chúng tôi cũng chỉ là nhà người thường.”

Triệu Thanh Hề nhìn một bàn người nhà trước mắt, nghĩ thầm, cuộc sống hôn nhân của cô sắp bắt đầu, cô sẽ vun đắp nó thật tốt.

Buổi tối, Tống Cẩn Thành hẹn các đồng học đi ăn cơm, thuận tiện cũng lôi kéo Triệu Thanh Hề đi.

Triệu Thanh Hề không muốn đi: “Tống Cẩn Thành, anh mời đồng học ăn bữa cơm còn dẫn em theo không tốt đâu?”

“Vợ, anh mời bọn họ ăn cơm thật ra chính là vì giới thiệu em, nói cho bọn họ biết vợ Tống Cẩn Thành anh đẹp bao nhiêu, đáng yêu bao nhiêu.” Tống Cẩn Thành vừa nói vừa đưa tay cầm bàn tay nhỏ bé trắng noãn của Triệu Thanh Hề, thật trơn, thật thơm.

“Chỉ mình vợ của anh xinh đẹp, vợ của nhà người ta không đẹp sao?” Triệu Thanh Hề tức giận hỏi.

“Không phải sao? Vợ anh là xinh đẹp nhất.”

Chỉ chớp mắt đã đến khách sạn Tống Cẩn Thành mời bạn học cũ ăn cơm.

Lưu Đại Hải – bạn học thời cấp hai, ngồi cùng bàn với Tống Cẩn Thành, vừa thấy cô gái xinh đẹp như Triệu Thanh Hề, cười trêu nói: “Ơ, hôm nay lão Tống mang tới cô bé còn chưa trưởng thành sao?”

“Thôi im đi. Thanh Hề là vợ tôi.” Tống Cẩn Thành kéo ra cái ghế an bài Triệu Thanh Hề ngồi xuống: “Các anh em, tôi sắp kết hôn, định ngày ở cuối tháng, đến lúc đó mọi người không được chơi xấu, toàn bộ đều phải đến.”

Mấy đấng mày râu vừa nghe, thì ra là tuyên bố tin vui, liền gọi Triệu Thanh Hề là chị dâu.

“Cuối cùng lão nhị ngàn năm cũng sắp kết hôn, ngẫm lại cũng có chút kích động nhỏ đấy.” Phòng Long nói với Lưu Đại Hải.

“Đại Long, tôi kết hôn, cậu kích động cái gì?” Tống Cẩn Thành kêu nhân viên phục vụ mang thức ăn lên, chỉ chốc lát sau trên bàn bày đầy màu sắc trắng đỏ.

“Lão Tống cậu nói một chút, ở bên trong đám bạn bè này của chúng ta, chỉ một mình cậu chưa có kết hôn. Đảo mắt con tôi cũng có thể đi đánh nhau, cậu mới kết hôn, có thể không kích động sao.”

“Đám người bỏ đá xuống giếng này, khốn kiếp, các cậu cứ cười đi, tối nay không say không về.”

Một nhóm người ăn ăn uống uống náo loạn một lát, mới nhớ tới việc hỏi thăm Triệu Thanh Hề mấy câu.

Ăn tới hơn chín giờ mới tan cuộc.

Triệu Thanh Hề ghét Tống Cẩn Thành lúc này muốn chết, thật không biết anh say thật hay là say giả, tay trái cầm tay lái, bên phải móng vuốt heo một mực bơi qua bơi lại trên người mình, cái này cũng không sao, còn dám chui vào vạt áo của cô, còn rà qua rà lại ở trên eo cô.

“Tống Cẩn Thành, anh chuyên tâm lái xe, anh còn cử động nữa có tin em băm anh hay không?” Triệu Thanh Hề uy hiếp, mặt đã bắt đầu có chút đỏ.

“Vợ, không ngờ bình thường thấy em gầy như vậy, eo cũng bằng nắm tay nha! Ha ha.” Tống Cẩn Thành đỏ mặt, thật ra thì anh không có say, nhưng chính là muốn giả say.

“Xe anh đi đến chỗ nào vậy?” Lúc này Triệu Thanh Hề mới phát hiện ra đây không phải là con đường về nhà cô.

“Về nhà chứ sao.” Tống Cẩn Thành giả bộ khờ, không phúc hậu nói.

“Đây là đường trở về nhà anh, anh dừng lại, em muốn trở về nhà em.”

“Cái gì nhà anh nhà em, em sắp gả cho anh, nhà anh chính là nhà em.” Tống Cẩn Thành nói xong, hung ác đạp cần ga.

Xe dừng ở lầu dưới chung cư, con ngươi đen nhánh của Tống Cẩn Thành nhìn Triệu Thanh Hề: “Xuống xe thôi.”

Triệu Thanh Hề không phải là không biết ánh mắt nóng bỏng của Tống Cẩn Thành rõ ràng bày tỏ cái gì.

Triệu Thanh Hề nói: “Em vẫn là ở chỗ chị họ em thôi.”

Tối nay Tống Cẩn Thành tính toán làm Triệu Thanh Hề, thịt đã đến miệng, nào có đạo lý buông tha.

Tống Cẩn Thành đưa tay muốn dẫn Triệu Thanh Hề đi, Triệu Thanh Hề hoảng hốt vội vàng đặt tay ở gáy. Tống Cẩn Thành thoáng dùng lực, liền kéo tay cô xuống.

Vào trong nhà, Tống Cẩn Thành trực tiếp lôi kéo Triệu Thanh Hề đi vào phòng ngủ. Trong lòng Triệu Thanh Hề vừa khẩn trương vừa sợ, Tống Cẩn Thành nghiêm túc thật không giống như người bình thường.

Tay Tống Cẩn Thành lôi kéo, liền kéo Triệu Thanh Hề đến trước người, trong nháy mắt, Triệu Thanh Hề không kịp hô lên “A” đã bị nuốt xuống.

Tống Cẩn Thành đã sớm muốn nếm thử tư vị của Triệu Thanh Hề, bình thường có thể sờ, có thể nhìn nhưng không thể ăn, hôm nay thực tiễn, thật tốt hơn tưởng tượng trong mộng nhiều. Miệng Tống Cẩn Thành vội vã kinh khủng, tay cũng không còn nhàn rỗi. Tình dục, loại chuyện này, đàn ông không cần thầy dạy, ngộ tính mới chính là mấu chốt.

Tống Cẩn Thành như sói bổ nhào tới, Triệu Thanh Hề liền bị đặt lên cái giường sau lưng, sau một lát, Tống Cẩn Thành thoáng nâng lên thân thể, vội vàng thành thạo lột quần lót của Triệu Thanh Hề xuống.

Triệu Thanh Hề giãy giụa nhăn nhó một lát, liền để mặc anh hành động.

Tống Cẩn Thành men theo đường cong trơn mềm, một lát dùng sức bóp, một lát nhẹ nhàng vê, Triệu Thanh Hề chỉ cảm giác như rơi vào trong vạn đám mây trắng, ý thức mịt mờ, không có giới hạn.

Tay Triệu Thanh Hề cầm thành quả đấm, thử dùng sức đánh một cái lên trước ngực Tống Cẩn Thành, anh đỏ mắt ngẩng đầu lên: “Vợ.”

Một tiếng vợ trong nháy mắt làm trái tim Triệu Thanh Hề tan chảy. Cho anh thôi.

Tống Cẩn Thành thấy Triệu Thanh Hề không giãy giụa, nâng lên nửa người trên, mồ hôi hột lớn chừng hạt đậu từ trên trán lăn xuống đã nhỏ ở trên bụng của anh, Tống Cẩn Thành nhanh nhảu cởi quần áo xuống, sau đó khẩn trương mà nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của cô: “Vợ, em thật xinh đẹp.” Nói xong, không nhịn được hôn một cái lên mặt cô. . . . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.