Editor: Hannah
Da mặt Đường Vực ngày càng dày, chẳng rụt rè gì cả, tôi không biết phải đáp lại thế nào.
_ “Nhật ký chị đại”_
Sau khi buổi xem mắt kết thúc, tháng tám cũng trôi qua, bắt đầu bước vào tháng chín.
Bà Chung Lệ cùng ông Đường Đại Vĩ lưu lại tầm hai tuần, Đường Hinh cũng chưa có thời gian để đưa họ ra ngoài chơi một ngày, cô em họ Chung Nghiên của cô rảnh rỗi, đưa hai ông bà đi khắp Bắc Kinh ăn chơi suốt hai ngày. Chung Nghiên thuê một căn hộ khác của Đường Hinh, còn tự sửa sang lại, chuyện này bà Chung Lệ và ông Đường Đại Vĩ đều biết.
Có điều hai người họ cũng không biết là Chung Nghiên sống cùng bạn trai, hôm đó hai ông bà rất hào hứng muốn đến căn hộ đó xem, Chung Nghiên lúc này mới ngượng ngùng nói ra chuyện mình sống chung với bạn trai.
Thế nên, hôm đó bà Chung Lệ cùng ông Đường Đại Vĩ gặp mặt bạn trai của Chung Nghiên.
Sau khi trở về, bà Chung Lệ ngồi trên sô-pha lắc đầu, nói: “Con bé Chung Nghiên kia mắt nhìn người không tốt lắm nhỉ, thằng bạn trai đó chẳng có của nả gì thì thôi đi, nhìn qua cũng chẳng nên người, không có chí tiến thủ gì cả.”
Ông Đường Đại Vĩ nói thẳng: “Tôi cảm thấy thằng bé đó không phải người ngay thẳng.”
Bà Chung Lệ quay đầu nhìn ông, hỏi: “Thật hả?”
Ông Đường Đại Vĩ cự cãi: “Tôi nhìn mười người chuẩn đến tám phần, nếu tôi đoán không sai thì thằng nhãi kia chỉ nhắm vào tiền của cháu bà thôi.”
Chung Nghiên đang là sinh viên năm thứ tư, gia cảnh cũng khá, nếu cô muốn ở lại Bắc Kinh làm việc, người nhà có khi cũng sẽ mua nhà cho cô, cô bé đó thường ngày tiêu xài hoang phí, từ sau khi hẹn hò với cậu bạn trai này thành ra lại tiết kiệm đi nhiều.
Trước đây Chung Nghiên thường xuyên tới cửa hàng của Vưu Hoan, nhưng từ khoảng 2-3 tháng gần đây thì không qua nữa.
Đường Hinh lấy một bình nước trái cây, rót cho mỗi người một cốc rồi nhìn ông Đường Đại Vĩ, hỏi: “Bố à, cậu kia thực sự không tử tế ạ?”
Ông Đường Đại Vĩ đúng là có con mắt nhìn người chuẩn, về điểm này Đường Hinh khâm phục.
“Nhân phẩm chẳng ra gì.” Ông Đường Đại Vĩ uống một ngụm nước trái cây, “Con có rảnh thì khuyên nhủ con bé, chia tay thôi, đừng để xảy ra chuyện gì không hay.”
Đường Hinh suy nghĩ rồi gật đầu: “Vâng.”
Ngày mai ông bà Đường xuất phát đi Thanh Đảo, nhà bà ngoại Đường Hinh ở Thanh Đảo, hai ông bà ở đấy chơi mấy ngày rồi sẽ về Tô Châu. Bà Chung Lệ thu dọn xong hành lý, vào phòng Đường Hinh, ngồi trên giường cô nói chuyện phiếm: “Con cùng Lâm Tranh Húc thế nào rồi?”
Đường Hinh đang gõ máy tính, đầu cũng không ngẩng lên, đáp: “Mẹ xem con bận tối mắt tối mũi, làm gì có thời gian để mà thế nào?”
Cho dù cô không bận thì Lâm Tranh Húc người ta cũng bận.
Hai người ăn xong bữa cơm xem mắt, cùng nhắn tin qua WeChat hai lần, sau đó thì không có sau đó nữa.
Vốn dĩ Đường Hinh đi xem mắt cũng chỉ là hoàn thành nhiệm vụ, không hy vọng có thể tìm được bạn trai, trải qua bốn năm yêu thầm ròng rã, khi thổ lộ thì bị từ chối rồi lại bận rộn viết kịch bản, giờ cô không có đầu óc đâu để đầu tư vào chuyện tình cảm.
Hiện tại cô đối với chuyện tình cảm hoàn toàn cảm thấy vừa bị động vừa mệt mỏi, nếu Lâm Tranh Húc đã không chủ động, cô càng không thể nào chủ động được.
Xem ra chuyện cũng chẳng đi đến đâu, đại khái sau này nếu có chạm mặt nhau thì có thể nhớ ra: “À, mình với anh ta có từng xem mắt.”
Bà Chung Lệ nhíu mày, hỏi: “Con chủ động liên hệ với người ta không được à?”
Đường Hinh quay đầu nhìn bà, nghiêm túc nói: “Mẹ, có đôi khi chủ động quá lại thành bị động đó.”
“Có phải con vẫn còn thích Đường Vực không?”
“Không ạ.”
Cô quay đi, cúi đầu, cắm mặt vào máy tính, trong đầu thoáng hiện lên hình ảnh của Đường Vực.
Bà Chung Lệ hừ một tiếng, đứng lên, nói: “Lúc trước mẹ còn tưởng rằng con với cậu ta chia tay nhau, không ngờ là cậu ta theo đuổi Minh Chúc không thành thì lại quay qua con, mối quan hệ này rối rắm quá, cậu ta thoạt nhìn cũng không tệ nhưng đã làm ra chuyện như vậy thì chẳng để lại ấn tượng gì tốt. Giống như bố con nói đó, gặp được con như vớ được của hời.”
Đường Hinh không nói gì, chỉ gõ bàn phím lạch cạch.
Lần trước Đường Vực nói muốn mời bố mẹ cô ăn cơm, Đường Hinh thậm chí còn không nói lại với bố mẹ. Chưa nói tới chuyện giữa hai người còn chưa đâu vào đâu cả, hiện giờ ấn tượng về Đường Vực trong mắt bố mẹ cô sụt giảm, hơn nữa còn có Lâm Tranh Húc là đối tượng xem mắt sáng giá đang lù lù ở đó, nếu cô có đề cập tới chuyện này thì đối với cô và Đường Vực cũng chẳng đem lại kết quả tốt gì.
Ngày hôm sau, Đường Hinh đưa bố mẹ ra sân bay, nhịp sinh hoạt lại quay trở lại như trước.
Điểm khác biệt duy nhất là...
Từ sau lần Đường Vực cưỡng hôn cô, vị Tổng giám đốc này dường như mất “giá” thảm hại, không còn giữ tí kiềm chế nào như trước kia, da mặt cũng dày hơn cả phân, nói chuyện thẳng thắn như thể sợ cô nghe không hiểu.
Tối nay, cô vừa mới tắm rửa xong đã nghe có tiếng gõ cửa.
Không cần ra xem cũng biết là ai.
Đường Hinh về phòng mặc thêm áo lót rồi mới ra mở cửa.
Đường Vực đứng ở cửa, cổ áo mở rộng, trên người có mùi rượu, cả người có vẻ rã rời. Đường Hinh tựa cửa, ngẩng đầu nhìn anh, hỏi: “Anh lại tới làm gì? Tôi không rảnh để ý tới anh đâu.”
Mỗi lần đều lấy cớ này.
Đường Vực dứt khoát khom người dí sát vào khuôn mặt tròn tròn xinh xinh của cô, nghiêng người, càng áp lại gần mùi rượu trên người càng nồng.
Có điều Đường Hinh biết Đường Vực không say.
Tửu lượng của anh có vẻ rất tốt.
“Có gì ăn không?”
Đường Vực quay đầu nhìn cô.
Mấy hôm trước anh đi công tác, dì giúp việc đã dọn dẹp tủ lạnh, còn chưa kịp mua thêm đồ bỏ vào, tối nay anh uống nhiều rượu, giờ bụng dạ hơi khó chịu, anh đưa tay xoa bụng.
Đường Hinh biết ông Đường Hải Minh trước đây bởi vì mắc ung thư dạ dày phải phẫu thuật nên mới về hưu, giờ thấy Đường Vực xoa bụng, cô lại mềm lòng, cúi đầu đi về phía nhà bếp, nói: “Có sủi cảo, mẹ tôi gói từ mấy hôm trước, anh tự nấu đi.”
Bà Chung Lệ gói gần trăm cái sủi cảo để đông lạnh trong tủ.
Cô lấy ra tầm 20 cái, ngẩng đầu hỏi: “Thế này đủ chưa?”
Đường Vực mỉm cười, cầm lấy cái đĩa, nói: “Đủ rồi.” Anh lập tức đi vào phòng bếp, phòng bếp của hai nhà bố trí giống nhau nhưng Đường Hinh ngay cả bữa sáng còn ít khi làm, so với bên nhà anh thì ít sự ấm áp của khói bếp hơn, từ khi bà Chung Lệ và ông Đường Đại Vĩ rời đi, phòng bếp bắt đầu lạnh dần.
Đường Vực lấy nồi ra từ trong tủ, đun nước sôi, quay đầu đã không thấy cô đâu nữa.
Anh nắm rõ cửa nẻo, đi đến phòng làm việc, dựa vào khung cửa nhìn về phía cô. Không biết có phải do anh uống rượu hay không mà Đường Hinh cứ có cảm giác ánh mắt anh so với thường ngày có phần nồng nhiệt hơn, cô chịu không nổi, ngẩng đầu trợn mắt với anh: “Nhìn cái gì mà nhìn.”
Đường Vực hai tay đút túi, điềm nhiên nhìn cô, hỏi: “Cuối tuần có thời gian không? Cùng tôi đi mua cho Đường Đinh Đinh một con mèo.”
Lúc trước đã hứa sẽ mua cho con bé một con mèo, sau này bận quá nên không đi được, mấy ngày trước anh cũng đã nói chuyện với bà Tăng Uyển vài lần, nhân dịp cuối tháng này sinh nhật em gái, anh sẽ mua mèo tặng cô nhóc.
Đường Hinh biết sắp tới sinh nhật của Đường Đinh Đinh, lúc trước cô cũng đã định tặng cho cô bé một con mèo Chinchilla, dặn dò chủ tiệm thú nuôi xong xuôi rồi, nếu có mèo thuần chủng, màu lông đẹp thì lập tức báo cho cô.
Vừa hay chiều nay chủ tiệm nhắn tin cho cô, quà đã về tới.
Cô cầm điện thoại mở ảnh chụp giơ lên cho anh xem.
Khoảng cách không xa, cũng mặc kệ anh có nhìn thấy rõ hay không, cô nói một tràng: “Người làm anh trai như anh, ngoại trừ chuyện dí tiền cho con bé ra thì chẳng để ý cái gì cả, đã hứa sẽ tặng mèo mà tới tận nửa năm sau cũng chưa thấy đâu. Còn nói đổ vốn đầu tư cho con bé vào đoàn làm phim hả, so với bán em gái thì có khác gì đâu? Quà sinh nhật tôi đã chuẩn bị xong rồi.”
Sau khi Vưu Hoan nghe được chuyện này đã tặng cho Đường Hinh và Đường Đinh Đinh biệt danh: Đường Một Trăm Triệu.
Một người bị bán với giá một trăm triệu.
Một người bị tặng một trăm triệu.
Đường Vực nghe cô cằn nhằn nhưng cũng không khó chịu, ánh mắt vẫn dán lên người cô, bật cười, nói: “Chuyện tôi không quan tâm đến, em lại rất để tâm, vừa hay bù trừ cho nhau.”
Đường Hinh: “......”
Ai muốn bù trừ với anh hả.
Đường Vực cúi đầu cười cười, xoay người quay lại phòng bếp luộc sủi cảo.
Chờ anh ăn xong, thu dọn phòng bếp xong xuôi, Đường Hinh căn thời gian rồi hạ lệnh tiễn khách. Bánh Bao Cuộn đúng lúc này nhảy tới cọ cọ bên chân Đường Vực. Giờ anh thực sự bắt đầu thích con mèo của cô, không giống như lúc trước nó chỉ vừa chạm vào đã đá đít đuổi đi.
Anh hơi chần chừ rồi khom người, bế Bánh Bao Cuộn lên.
Đường Hinh vẫn luôn cảm thấy dáng vẻ khi anh ôm Bánh Bao Cuộn hấp dẫn chết đi được, cô nhìn lướt qua rồi giành lại Bánh Bao Cuộn, dựa lưng vào bàn ăn, nói: “Thôi anh về đi.”
Đường Vực xoay người, tay đè lên mặt bàn, người dựa sát vào cô, gần tới mức Đường Hinh ngửi thấy rõ ràng mùi rượu thoang thoảng trên người anh, cô theo phản xạ cúi đầu, tránh đi. Đường Vực cúi sát đỉnh đầu cô, hạ giọng nói: “Em với cái tên Lâm gì đó kia có liên hệ gì nữa không?”
Theo như anh biết, chắc chắn không có gặp nhau.
Nhưng hai người họ có add WeChat của nhau, liệu có lén lút liên hệ với nhau không thì anh không biết được, anh cũng đâu thể nào đi kiểm tra điện thoại của cô được.
Đường Hinh vuốt ve Bánh Bao Cuộn, ngẩng đầu nhìn anh, cười nói: “Anh hỏi làm gì?”
Đường Vực nói rất thẳng thắn và chân thật: “Sợ em với anh ta có tiến triển, tôi đang theo đuổi em, nếu không có gì nguy hiểm uy hiếp, em muốn thử thách tôi bao lâu cũng được nhưng nếu có người khác cũng theo đuổi em.” Anh nhìn cô, “Tôi sợ em bị người ta bắt mất, hiểu không?”
Đường Hinh nhìn đôi mắt đen láy của anh, tim bỗng nhiên đập nhanh hơn.
Cô cúi đầu, im lặng.
Trước kia điều cô sợ nhất chính là anh không nhận ra tình yêu thầm của cô, giờ anh đột nhiên đối với cô thâm tình như vậy, cô lại không biết phải làm sao.
Cô vẫn cảm thấy giữa hai người còn thiếu điều gì đó.
Nhưng cô lại không thể nói rõ được thứ thiếu sót đó là gì.
“Tuy là nói như vậy nhưng tôi vẫn hy vọng em sẽ chấp nhận tôi sớm một chút.” Đường Vực nhìn chằm chằm đôi lông mi đang chớp chớp của cô gái nhỏ, không biết có phải do chất cồn trong người đang quấy phá hay không mà đột nhiên anh có cảm giác ngứa ngáy trong lòng. Ánh mắt anh lưu luyến trên đôi môi cô, yết hầu nhẹ nhàng dao động, khi thấy cô ngẩng đầu, anh khẽ nhoẻn miệng cười, nói: “Nếu là bạn trai thì có thể hôn em rồi.”
Đường Hinh: “......”
Cô cắn môi, mãi mới thốt ra được một câu: “Đường Vực, anh thay đổi rồi.”
Đường Vực nhìn sang hướng khác rồi lại nhìn cô, khẽ bật cười, nói: “Thay đổi thế nào?”
“Rớt “giá” rồi.”
“......”
Hai mắt Đường Vực dán vào cô, một lúc lâu sau, anh thản nhiên cười cười, nói: “Có khi sau này còn thay đổi nữa đó, lúc trước tôi sẽ không như thế này đâu, có nhiều lúc tôi cũng cảm thấy mình không còn là chính mình nữa. Mà hiện giờ tôi như bị em ép sắp phát điên rồi.”
Đường Hinh ngơ ngác nhìn anh.
Anh dời mắt khỏi cô, tay phải đút túi quần, không nài ép cô thêm: “Tôi về đây, em đừng thức khuya quá.”
Nói xong anh rời đi.
Đường Hinh ôm Bánh Bao Cuộn dựa vào bàn ăn. Lâm Tranh Húc cũng không liên hệ gì với cô, cùng lắm cũng chỉ like bài viết của cô.
Có lẽ anh ta bận hoặc có lẽ là hai người chẳng đi đến đâu cả.
Cô cũng không quá để ý, ngược lại còn thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy như thế là tốt nhất.
Như thế cô có thể đàng hoàng trả lời bà Chung, rằng thì là hai người không muốn phát triển thêm, anh ta cũng không muốn gặp cô.
Mấy ngày trước sinh nhật của Đường Đinh Đinh, Đường Hinh hẹn cô bé cùng tới cửa hàng của Vưu Hoan, tiện thể đem mèo tặng cho cô bé trước.
Hôm đó Đường Hinh có được ngày nghỉ hiếm hoi, cô ngủ tới trưa rồi mới lái xe tới chỗ Vưu Hoan.
Cô vừa vào trong tiệm, Vưu Hoan đang thay quần áo cho ma-nơ-canh, quay đầu nhìn cô, nhướng mày nói: “Đại biên kịch tương lai à, cậu tính thử xem đã bao lâu không tới rồi hả? Có phải ký xong được cái hợp đồng trăm triệu thì không cần “cắt cổ” thiên hạ nữa không?”
Đường Hinh để Bánh Bao Cuộn và mèo con xuống, cười tủm tỉm đáp: “Hôm nay không chỉ tới, mà còn tái xuất giang hồ đấy.”
Vưu Hoan chỉ lên bàn nước, nói: “Đồ ăn gọi cho cậu đấy, Đinh Đinh chắc phải chiều mới qua được, con bé còn phải đi làm.”
Đường Hinh bận rộn nhưng Đường Đinh Đinh lại có thời gian rảnh, thỉnh thoảng không có việc gì sẽ qua đây chơi, có điều không học được ngón nghề của Đường Hinh, ngoại trừ lần “xẻo thịt” Hoắc Thần Đông ra thì cũng không “xẻo” được người nào nữa.
Đường Hinh mở hộp đồ ăn, hôm nay cô ngủ quá nhiều, ăn cũng không ngon miệng, mới ăn hết một nửa đã bỏ, cúi đầu xem Weibo.
Vưu Hoan tới ngồi cạnh cô, quan tâm hỏi: “Cậu với đối tượng xem mắt chỉ có thế thôi à?”
“Ừ, chắc chỉ thế thôi.” Đường Hinh cũng không ngẩng đầu lên, đáp.
“Thế còn Đường Vực thì sao?” Vưu Hoan bắt chéo chân, lười biếng nghịch nghịch lọn tóc xoăn, “Người ta vung cả trăm triệu để theo đuổi cậu, cậu còn chưa động lòng à?”
Đường Hinh để điện thoại xuống, nhìn cô, nói: “Cậu còn nhớ định luật mười mức độ thích của Đường Đinh Đinh không?”
Vưu Hoan gật đầu: “Nhớ.”
“Hôm đó Đường Vực đã hôn mình, cưỡng hôn.”
“Chậc chậc.” Vưu Hoan lập tức có hứng thú, “Người như Đường Vực mà có thể làm chuyện này cơ à? Kể đi kể đi, hôn Đường Vực có cảm giác gì?”
“......” Mặt Đường Hinh hơi ửng hồng, “Anh ta rất thành thạo, kỹ thuật hôn còn tốt hơn mình tưởng rất nhiều.”
Hôn tới mức làm cô đầu óc choáng váng luôn, thiếu chút nữa không biết trời đất là gì.
“Có động tay động chân gì không?”
“Không có...” Đường Hinh hơi liếm môi, Đường Vực là người điềm tĩnh, tự chủ tốt như thế, chỉ mới cưỡng hôn đã quá đáng sợ rồi, được chưa hả? Cô ôm đầu gối, quay đầu nhìn Vưu Hoan, hoang mang nói: “Đó chính là dấu hiệu thích bảy phần, giống như... Thôi bỏ đi, nhưng mình vẫn cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó.”
Vưu Hoan nhướng mày: “Thiếu cái gì?”
Đường Hinh: “Cũng không biết, cho nên mới tới hỏi cậu đó.”
Vưu Hoan: “Cậu là muốn chờ tới khi anh ta thích cậu tới tám phần, muốn đưa cậu lên giường rồi mới chịu đồng ý anh ta hả?”
Đường Hinh: “......”