Hết Thảy Mộng Đẹp Đều Dành Cho Em

Chương 62: Chương 62




Editor: Hannah

Đường Vực, sau này nếu như anh bị đánh, em sẽ đau lòng.

_ “Nhật ký Tiểu Đường Tâm”_

Mới có hai ngày không có người ở mà căn nhà đã lạnh lẽo đi nhiều.

Bánh Bao Cuộn bị Đường Vực kêu người đưa về nhà lớn nhà họ Đường, để Đường Đinh Đinh tạm thời nuôi dưỡng. Đường Hinh đột nhiên nhận ra rằng khi Đường Vực thực sự theo đuổi ai đó, thực sự nghiêm túc thì dường như mọi mặt liên quan tới người đó đều được anh chăm lo chu đáo.

Cô nằm viện suốt hai ngày nay, chuyện gì cũng không cần bận tâm lo lắng, tất cả đều có anh sắp xếp ổn thoả.

Anh để đồ lên sô-pha, Đường Hinh coi thường phương thức lấy cương chế cương của anh, mở máy tính còn đang để trên bàn trà, quay đầu nhìn anh, nói: “Ngày mai anh bảo Đinh Đinh đưa Bánh Bao Cuộn về đây đi, hai ngày nữa mẹ em sẽ qua đây.”

Chung Nghiên gây ra chuyện lớn thế này, tay cô lại bị thương, bà Chung Lệ Quân nằng nặc nói phải tới một chuyến, kêu là không yên tâm.

Nhưng mà ông Đường Đại Vĩ lại không có thời gian, bà Chung Lệ Quân chỉ tới một mình.

Đường Vực ừ một tiếng, cởi khuy áo vest, nhìn cô mở máy tính, thuận miệng hỏi: “Em định viết kịch bản à?”

“Không phải, em định sao chép lại hồ sơ và ảnh trong điện thoại.”

Cô để điện thoại bên cạnh máy tính, dữ liệu hồ sơ liên tục nhấp nháy trên màn hình. Đường Vực vắt chéo chân, ung dung ngồi nhìn, thoáng nhìn thấy hiện lên tiêu đề của một tập hồ sơ “Nhật ký nữ đại gia”, anh hơi tò mò: “Em còn viết nhật ký à?”

Tim Đường Hinh giật thon thót, rất nhanh lấy lại bình tĩnh, nói: “À, ghi lại ý tưởng ý mà.”

Đường Vực không phát hiện ra điều gì, tài liệu Đường Hinh lưu lại cũng không nhiều lắm, một lúc đã sao chép xong, cô cầm điện thoại mới lên xem, một bàn tay vụng về muốn lấy sim từ điện thoại cũ ra.

“Để tôi.”

Đường Vực cúi người cầm lấy điện thoại trên tay cô, điện thoại của cô còn chưa khoá lại, ngón tay anh vô tình chạm vào một album ảnh, cúi đầu nhìn thì thấy tên album đó là “TY”, có 365 cái ảnh, tấm ảnh đại diện hiện ra là hình ảnh anh đứng trước cửa sổ phòng làm việc.

Anh sững người.

Điện thoại trên tay lập tức bị cô giành lại.

Đường Hinh cầm lấy điện thoại, do dùng nhiều sức mà mặt cũng trắng bệch, cô cũng không nhìn anh, cúi đầu khẽ nói: “Đừng xem trộm, ảnh là do trước đây em chụp lén, quên không xoá.”

Tay Đường Vực chống lên đùi, cụp mi im lặng nhìn cô, một lần nữa lấy lại điện thoại từ tay cô, tựa như chưa từng xảy ra chuyện gì, hạ giọng nói: “Tôi giúp em thay.”

Anh nhanh chóng thay xong sim điện thoại rồi đưa lại điện thoại cho cô.

Đường Hinh nhận lấy, khoá lại rồi để trên bàn, đứng dậy buông một câu: “Em về phòng nghỉ ngơi, anh về nhà đi.”

Tay bị anh tóm lấy, kéo mạnh làm cô ngã vào lồng ngực anh.

Anh ôm lấy cô từ phía sau, cánh tay giữ chặt lấy eo cô, ôm chặt tới mức cô thấy đau. Anh vùi mặt vào hõm vai cô, hơi thở ấm áp phả lên tai cô, giọng nói trầm trầm: “Chị đại à, xin lỗi em.”

Xin lỗi đã không sớm nhận ra rằng em thích tôi, cũng không sớm nhận ra rằng tôi cũng thích em.

Đường Hinh thấy tai mình tê dại, quay đầu né tránh, nói nhỏ: “Anh cũng đâu có sai mà xin lỗi, thích hay không là tự do của mỗi người.”

“Sau này tôi sẽ thích em thật nhiều, được không?”

“......”

Đường Vực hạ giọng nói: “365 bức ảnh, sau này tôi sẽ trả lại cho em 365 bức, thậm chí còn nhiều hơn thế.”

“.......”

Cô cũng đâu so đo mấy thứ này.

Đường Hinh định kéo tay anh ra nhưng kéo không được, không nhịn được nói: “Đường Vực, đây chính là lấy cương chế cương mà anh nói đấy hả?”

“Em cũng đâu khó chịu, không phải à?” Anh vùi mặt vào cổ cô, cười bất lực, “Mặt mũi thể diện tôi đều vứt bỏ hết rồi, chị đại em còn muốn thử thách tôi bao lâu nữa?”

“.......”

Đường Hinh nhìn chằm chằm tay trái của mình, im lặng một lúc rồi khẽ nói: “Không phải anh nói tình nguyện từ từ theo đuổi à?”

Cô yêu thầm anh bốn năm, khi bị anh từ chối cũng thê thảm như vậy. Giờ cố muốn ở bên anh, muốn khiến anh hoàn toàn yêu cô nhưng lại cảm thấy nhanh như thế đã bị anh theo đuổi thành công, có phần thiếu nguyên tắc.

“Đột nhiên tôi không muốn đợi nữa.”

“......”

“Cho tôi một kỳ hạn đi, nhé?”

“......”

Hoá ra đây mới là mục đích thực sự của anh.

Lồng ngực cứng rắn ấm áp của anh dán chặt vào gáy cô, khi Đường Hinh cảm thấy cả người mình mềm nhũ, Đường Vực lại bỗng nhiên buông cô ra, cả người uể oải tựa vào lưng ghế, khẽ bật cười: “Được rồi, không ép em nữa. Chờ sau này em khỏi bệnh, tay cũng hồi phục rồi cho tôi đáp án, tránh cho em nói tôi giậu đổ bìm leo.”

Đường Hinh: “......”

Rõ ràng là anh đang theo đuổi cô nhưng cô lại có cảm giác như bị anh tóm gáy.

Đây là lạt mềm buộc chặt hả?!

Cô hừ lạnh một tiếng rồi đứng lên, bước nhanh vào phòng.

Đường Vực sợ cô dùng một tay không tiện nên vẫn đứng dậy đi theo, nói: “Còn gì cần tôi giúp không?”

Đường Hinh quay đầu lại, cười tủm tỉm với anh: “Em đi tắm, anh cũng muốn giúp à?”

Đường Vực: “......”

Anh nở nụ cười như có như không nhìn cô, nếu anh thực sự giúp cô, e rằng sẽ xảy ra chuyện đấy.

Đường Hinh bị anh nhìn chằm chằm tới mức cả mặt nóng lên, đỏ mặt đi vào phòng, đóng cửa lại.

*****

Ngày hôm sau, Đường Đinh Đinh đưa Bánh Bao Cuộn tới, Lục Chi Hành cho Đường Hinh nghỉ mấy ngày, để cô ở nhà tĩnh dưỡng cho khoẻ.

Nhưng mà Đường Hinh sợ chậm tiến độ kịch bản, nghỉ ngơi hai ngày đã tới công ty, dùng một tay đánh chữ, còn bị mọi người trong văn phòng trêu chọc: “Cô đây là thân tàn mà chí không tàn nha.”

Cùng lúc đó, Đường Vực đi công tác.

Bà Chung Lệ Quân lại tới Bắc Kinh.

Đường Hinh gọi taxi ra sân bay đón bàn, bà Chung Lệ Quân vội vàng từ trong sân bay đi ra, nhìn thấy tay cô liền mắng: “Mẹ nói cái thằng bạn trai Chung Nghiên đúng là tai hại, hại con thành ra thế này, mẹ phải qua bên đó xem đã.”

Cậu mợ Đường Hinh đều đang ở Bắc Kinh, Chung Nghiên hiện giờ đang bị mắng, bà Chung Lệ Quân cũng phải qua đó xem sao.

“Thôi bỏ đi mẹ.” Đường Hinh cũng lười không muốn đâm vào rắc rối, “Mẹ cùng con về nhà trước đã, chuyện này cứ để cậu xử lý là được rồi, thằng bạn trai của con bé cũng không dám xuất hiện nữa, không biết đã bỏ chạy đi đâu rồi, mẹ có tới đó cũng vô ích.”

“Vẫn muốn đến mắng nó mấy câu, bố con tức chết rồi.”

“Giờ mắng cũng vô dụng, thôi mà thôi mà.” Đường Hinh kéo bà lên xe taxi, cười tủm tỉm ôm lấy vai bà làm nũng, “Con biết mẹ xót con, Chung Nghiên cũng bị cậu đánh rồi, nếu giờ mẹ tới sợ là lại bị đánh lần nữa.”

“Hừ, phải đánh.” Bà Chung Lệ Quân hừ lạnh, “Mắt nhìn đàn ông sao lại kém thế.”

Đường Hinh khuyên bà không được, cả đường chỉ nghe bà mắng.

Bà Chung Lệ Quân hành lý nhẹ nhàng nên vẫn muốn qua chỗ Chung Nghiên một chuyến, Đường Hinh không còn cách nào, chỉ có thể đi cùng bà một chuyến. Tới bên đó, cậu cô Chung Văn Bân đang ném đồ ra khỏi cửa, đem toàn bộ đồ đạc của bạn trai Chung Nghiên vứt đi hết, cho người dọn dẹp sạch sẽ.

Ông Chung Văn Bân chỉ vào mặt con mình mắng: “Sau này đừng có tuỳ tiện đưa đàn ông về nhà, mày có còn liêm sỉ nữa hay không hả?”

Chung Nghiên đứng bên cạnh khóc, không dám kêu một tiếng.

Đường Hinh vốn không định can thiệp, bà Chung Lệ Quân cũng mắng vài câu thêm vào, Đường Hinh nhịn không được, kéo tay bà nói: “Được rồi được rồi, mắng cũng mắng rồi, có mắng thêm cũng vô dụng.” Nhỡ đâu Chung Nghiên nghĩ quẩn hoặc có tâm lý phản nghịch thì biết làm sao giờ?

Ông Chung Văn Bân: “Sau này mày về ở ký túc xá đi.”

Chung Nghiên khẽ nói: “Con sắp tốt nghiệp rồi, sớm hay muộn cũng phải dọn ra ở bên ngoài, hơn nữa mọi người đều dọn ra rồi, trong phòng cũng không còn ai...”

Ông Chung Văn Bân thở dài: “Haizz, sao mày không thể được như chị họ mày cho bố mẹ bớt lo hả con?”

Mắng cũng mắng rồi, đánh cũng đánh rồi.

Căn hộ này lúc trước Chung Nghiên tốn không ít tiền để sửa sang, giờ cô cam đoan sẽ không qua lại với tên kia nữa, ông Chung Văn Bân mới bỏ qua.

Tối hôm đó, Đường Hinh đi theo bọn họ cùng ăn bữa cơm, trên đường về nhà bà Chung Lệ Quân mới nhớ ra hỏi: “Con với Lâm Tranh Húc không liên hệ nữa à?”

“Mẹ, mấy chuyện đi xem mắt thế này không đáng tin lắm đâu...”

“Con đừng có luyên thuyên!” Bà Chung Lệ Quân hừ lạnh, thẳng thắn vạch trần cô, “Mẹ thấy là do con đối với Đường Vực vẫn nhớ mãi không quên.”

“......”

Đường Hinh im lặng một lúc, bỗng nhiên cười tủm tỉm nói: “Mẹ, nếu sau này con và Đường Vực ở bên nhau, mẹ nhớ khuyên bố, đừng đánh anh ấy dã man quá, con sẽ đau lòng.”

Bà Chung Lệ Quân: “......”

Bà lườm con gái, mộc lúc sau mới mắng: “Vô dụng.”

*****

Thời tiết dần trở lạnh, nhoáng cái đã tới mùa đông.

Bắc Kinh bắt đầu lạnh, bà Chung Lệ Quân sinh sống ở Tô Châu đã nhiều năm, không chịu nổi khí hậu nơi này, mới ở đây được hơn một tuần đã bị viêm mũi, thấy tay của Đường Hinh hồi phục ổn rồi liền rời đi.

Trước khi rời đi, bà còn để lại cho cô một món quà sinh nhật cùng một bao lì xì rất dày.

Sinh nhật Đường Hinh là vào ngày 21 tháng 11, mỗi dịp sinh nhật cô cũng không làm gì đặc biệt, trước giờ nói chung chỉ cùng Vưu Hoan và Minh Chúc đi ăn bữa cơm, dạo phố, đi hát karaoke ăn bánh gato là xong.

Hoặc là đi du lịch một chuyến.

Năm nay không thể đi du lịch được rồi, tay bị thương còn chưa bình phục, kịch bản còn chưa viết xong nhưng bù lại có Đường Đinh Đinh cực kỳ tích cực, gửi cho cô tin nhắn WeChat: “Em tổ chức sinh nhật cho chị ở câu lạc bộ lần trước nha!”

Đường Hinh mở WeChat trên máy tính, dùng một tay đánh chữ: “Cảm ơn nha, dê con béo.”

Đường Đinh Đinh: “Thực ra anh trai em ra lệnh rồi, bảo em phải chuẩn bị cho tốt.”

Đường Hinh: “......”

Cô đã hơn một tuần chưa được gặp Đường Vực, ngày hôm sau khi bà Chung Lệ Quân rời đi, Đường Vực có trở lại một chuyến nhưng được có ba ngày đã lại đi công tác.

Đường Hinh còn tưởng rằng anh bận như vậy hẳn là không còn nhớ tới sinh nhật cô nữa.

Hai ngày trước sinh nhật cô, Minh Chúc về Bắc Kinh.

Ba người hẹn gặp nhau ở cửa hàng của Vưu Hoan, tối hôm đó cùng nhau ăn cơm, Minh Chúc đem quà tặng Đường Hinh trước, cười nói: “Chuẩn bị hôn lễ rắc rối quá đi, mai mình lại phải về quê.” Minh Chúc cùng Lục Trác Phong tổ chức hôn lễ ở trên trấn cổ, hôn lễ kiểu truyền thống Trung Quốc đúng là rườm rà.

Vưu Hoan lắc đầu, nói: “Vợ anh bộ đội vất vả quá đi.”

Đường Hinh cũng gật đầu: “Đúng vậy, Minh Chúc siêu quá.”

“Thực ra cũng không vất vả đâu, kết hôn là chuyện vui mà.” Minh Chúc chớp chớp mắt, nhìn về phía Đường Hinh, “Cậu với Đường Vực sao rồi.”

Đường Hinh bĩu môi: “Dạo này còn chẳng thấy mặt mũi đâu.”

Nhưng mà cô vẫn có linh cảm và suy đoán rằng vào ngày sinh nhật của cô, Đường Vực dù bận mấy cũng sẽ xuất hiện.

Buổi sáng ngày sinh nhật, khi Đường Hinh ra khỏi cửa có cố ý nhìn thoáng qua nhà đối diện nhưng thấy vẫn im ắng như trước, Đường Vực còn chưa về, không chỉ chưa về mà ngay cả tin nhắn WeChat cũng không có.

Mấy ngày nay đúng vào dịp liên hoan trao giải Kim Mã bên Đài Loan, mấy hôm trước Lục Chi Hành cũng qua đi, Đường Hinh đoán Đường Vực cũng đang ở đó.

Trên hot search Weibo đều là minh tinh nào đi thảm đỏ đẹp, bình phẩm xem tạo hình của ai nổi bật hơn ai.

Đường Hinh vừa vội vàng viết kịch bản, vừa tranh thủ thời gian lướt Weibo, vừa tới 6 giờ tối, Đường Đinh Đinh rất đúng giờ đã tới đón cô dưới lầu. Sau khi Đường Hinh lên xe, nhìn cô bé nói: “Sinh nhật chị, sao mà em hào hứng thế hả?”

Đường Đinh Đinh chớp chớp mắt: “Anh trai em bận, cho nên em tới chúc mừng chị cho vui nè.”

Đường Hinh hơi khựng lại, quay đầu nhìn cô bé, hỏi: “Anh trai em... tối nay về hả?”

Đường Đinh Đinh: “Chị hỏi anh ý đi.”

“Không cần đâu.”

Nếu cô chủ động đi hỏi thì chẳng khác gì cô rất mong anh về ăn mừng sinh nhật cô.

Hai người đã ba ngày nay không nhắn tin qua WeChat, chỉ có duy nhất một tin báo Đường Vực gửi bao lì xì cho cô nhưng cô không nhận, vẫn chỉ gửi một chuỗi ký tự loạn xì ngầu qua đó.

Sau khi tới câu lạc bộ, mọi người đều đã đến đông đủ, có Vưu Hoan, Khúc Vi còn có hội Thẩm Phỉ đều ở bên trong. Đường Hinh còn mời thêm mấy người bạn khá thân thiết, tổng cộng có tới mười mấy người, rất náo nhiệt.

Vưu Hoan vứt cho cô một cái túi, nói với vẻ ghét bỏ: “Đi thay quần áo đi.”

Những cô gái ở đây đều trang điểm, còn Đường Hinh từ công ty tới thẳng đây, cởi áo khoác ra rồi trên người vẫn chỉ mặc cái áo lông màu trắng, cô khẽ cười, ôm túi đi vào phòng thay đồ của câu lạc bộ, tiện thể trang điểm lại.

Khi cô đang trang điểm, điện thoại đặt trên bàn đột nhiên rung lên.

Đường Vực: [Chị đại]

Tim cô đập nhanh hơn, mở ra thì thấy là một bao lì xì.

Giây tiếp theo.

Lại có tin báo.

Đường Vực: [Sinh nhật vui vẻ]

Vẫn là một cái bao lì xì.

Đường Hinh tô xong son môi, hơn do dự một chút nhưng rồi vẫn không nhận, người thì chẳng thấy bóng dáng đâu, gửi bao lì xì làm gì không biết.

Cô đang sửa sang lại tà váy, mở cửa quay lại phòng bao, lúc đi qua thang máy đúng lúc nghe “Ting” một tiếng, cửa thang máy từ từ mở ra, cô theo phản xạ nhìn vào bên trong, bỗng ngây ngẩn cả người.

Đường Vực mặc trên mình âu phục may thủ công màu đen, cà-vạt chỉnh tề, cực kỳ đẹp trai phong độ, chỉ có thần sắc lạnh lùng nhìn qua có cảm giác nghiêm chỉnh khắc chế. Tay trái anh để vào túi quần, tay phải cầm điện thoại, đang gửi bao lì xì cho cô, bên cạnh anh là Hoắc Thần Đông và Cao Hằng.

Anh ngẩng đầu nhìn thấy cô, cũng hơi ngây người, sau đó nhoẻn miệng cười:

“Chị đại à.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.