Đường Vực, anh có thể ngông cuồng hơn một chút, nồng nhiệt hơn một chút, lại phóng đãng hơn một chút không.
Em cảm thấy em ngứa đòn rồi.
A a a a a a a, mình đúng là mắc “bệnh thánh nữ” rồi.
Mình nhất định phải lây cái bệnh điên khùng này sang cho Đường Vực mới được, để anh ấy vì mình mà điên đảo.
_ “Nhật ký Tiểu Đường Tâm”_
Không khí trong xe vừa ấm áp lại yên tĩnh, ánh sáng le lói.
Đường Vực vẫn giữ nguyên tư thế, lạnh lùng nhìn chằm chằm Đường Hinh một lúc lâu, tay còn đặt trên tay lái làm động tác ngoắc ngoắc ngón tay, nói: “Lại đây, anh nói cho mà nghe.”
Đường Hinh: “......”
Con mẹ nó, ai mà dám chứ! Cô còn đang muốn mở cửa xe chạy thoát thân đây này.
“Em không lại gần đâu.”
Anh gõ gõ ngón tay, hất cằm nhắc nhở cô: “Dây an toàn kìa.”
Đường Hinh liếc nhìn anh rồi chần chừ thắt dây an toàn. Đường Vực mặt không cảm xúc đảo tay lái, Đường Hinh bối rối hỏi: “Anh rẽ làm gì, phải đi thẳng mà.”
Khoé miệng Đường Vực khẽ nhếch lên thành nụ cười nhạt, động tác gạt cần lưu loát rồi đột nhiên xe phanh gấp, âm thanh bánh xe ma sát mạnh với mặt đường vang lên. Đường Hinh kinh ngạc quay đầu nhìn anh, thấy anh từ trên ghế lái áp lại gần mình, nhanh chóng vòng tay qua người cô, chạm tới thanh điều khiển ghế. Cô còn chưa kịp hình dung xem anh định làm gì, tim đã đập thình thịch điên cuồng.
Giây tiếp theo, ghế của cô bị anh đẩy ra phía sau, cả người anh áp lên người cô, cắn đôi môi cô, đầu lưỡi cuốn lấy cô không hề dịu dàng. Chỉ bằng vài động tác, anh đã khiến Đường Hinh thở không nổi, chỉ có thể kêu ưm ưm vài tiếng, cả người mềm nhũn, trong đầu vang lên những tiếng nổ bùm bùm như thể vừa uống thuốc kích thích, khiến các dây thần kinh phấn chấn rung động...
Cô ôm chặt lấy cô anh, ngửa mặt đón nhận sự nồng nhiệt của anh, đón nhận cả nụ hôn mang tính trừng phạt của anh. Đầu óc cô mê mang, chỉ còn sót lại một suy nghĩ: chắc mình điên mất rồi.
Cô thích một Đường Vực mất kiểm soát, phóng đãng và ngông cuồng.
Cô thích anh hành xử không theo lẽ thường.
Cô thích anh tự mình phá vỡ những quy củ của bản thân, thích anh tức đến mức nghiến răng nghiến lợi, thích anh kể cả khi anh lạnh lùng trừng phạt cô không hề nương nhẹ.
Chỉ có như vậy, anh mới khiến cô cảm giác được bao nhiêu nhiệt huyết cùng sự hưng phấn, tình cảm mãnh liệt của anh đều vì cô mà sinh sôi, càng khiến căn bệnh của cô thoả mãn tới cực hạn.
Tiếng còi, tiếng nói cười ầm ĩ bên ngoài không ngừng truyền vào không khí nóng bỏng bên trong xe.
Cơ thể người đàn ông nặng nề đè lên cô, nụ hôn lúc ban đầu kịch liệt như sóng trào giờ lại hoá thành dịu dàng âu yếm. Anh khẽ liếm đôi môi cô, hơi thở của hai người các lúc càng nặng nề, cả người đều toả ra hơi nóng.
Đường Hinh cảm giác như mạch máu trong người đều đang nghẽn lại, cơ thể mềm nhũn không thể cử động.
Tay cô ôm lấy eo anh, cực kỳ ngoan ngoãn.
Trái tim Đường Vực dịu lại, cảm thấy mình cũng điên nặng rồi, thế mà anh lại cảm thấy thoả mãn với kiểu xâm chiếm vừa ngông cuồng vừa thiếu phong độ như thế này. Anh hơi ngồi thẳng dậy, ánh mắt vừa nồng nhiệt vừa sâu thẳm nhìn cô, hạ giọng hỏi: “Như thế đã lấp kín được cái miệng nói hươu nói vượn của em chưa?”
“......”
Mặt cô ửng đỏ, khẽ nhoẻn miệng cười, để lộ hàm răng trắng tinh.
“Được chưa nào?” Anh nhìn cô, lạnh lùng hỏi lại.
Đường Hinh nhìn anh, cố tình cãi lại: “Chưa được đâu.”
Đường Vực nhìn cô gái mặt đỏ bừng, trong mắt ánh lên sự dịu dàng, hết cách chỉ có thể mỉm cười, cúi đầu hôn cô lần nữa, nói: “Vậy để anh hôn lần nữa xem.”
“......”
Cả người cô như bị điện giật, khẽ run lên, ôm lấy anh đáp lại anh.
Làm loạn suốt hai mươi phút, Đường Vực mới ngồi thẳng dậy trên ghế lái, anh lấy từ trong hộc ra một chai nước, chai nước đó Đường Hinh đã uống rồi nhưng anh cũng không để ý, vặn nắp chai uống hết nửa bình, yết hầu dao động cực kỳ gợi cảm.
Đường Hinh cởi áo khoác, cô mặc một chiếc váy liền dáng dài màu nâu nhạt, khuôn mặt mịn màng ửng đỏ, hai mắt long lanh nhìn anh.
Đường Vực để bình nước xuống, kìm lại sự xúc động, lấy điện thoại ra xem Weibo, anh lập tức hiểu ra. Anh trực tiếp gọi điện cho Cao Hằng, nói: “Chuyện trên Weibo cậu giải quyết đi, không cần tôi phải chỉ cho cậu xem phải làm thế nào chứ hả.”
Cao Hằng đi công tác cùng với Đường Vực, đã rời đi trước, giờ đang ngồi xe taxi.
Anh ta nhìn lướt qua hot search, nghiêm túc nói: “Tôi đã biết, giải quyết chuyện giữa ngài và Lục Chử Ninh là được, còn hot search liên quan đến phim giữ nguyện.”
Tự dưng được quảng cáo, có ngu mới không cần.
Cúp điện thoại, Đường Vực quẳng điện thoại vào trong hộc.
Anh quay đầu nhìn Đường Hinh rồi khởi động xe, một lát sau, anh điềm nhiên hỏi: “Hài lòng không?”
Đường Hinh: “......”
Anh trai à, anh cũng mới chỉ hôn em có mấy cái, thế mà dùng cái giọng điệu cứ như thể anh “phục vụ” em luôn rồi ý, nghe hài lòng, thoả mãn ghê cơ. Đường Vực lại nhắc cô: “Lên Weibo xem đi.”
Đường Hinh: “......”
Cô mở Weibo ra xem, hơi giật mình, phát hiện ra những hot search liên quan đến Đường Vực và Lục Chử Ninh đều đã bị xoá sạch sẽ, đến cọng lông cũng không còn.
Có mấy cái hot seach vốn còn ở hạng ba giờ đã bay khỏi danh sách rồi.
À, hoá ra vụ “hài lòng” là nói cái này.
Cô thản nhiên đáp: “Cũng được.”
Đường Vực nhàn nhã điều khiển tay lái, khẽ cười, rồi lại hạ giọng mắng cô: “Đừng nghĩ linh tinh mấy chuyện không đâu, quá khứ đó dù em có lấy ra tra tấn anh đến chết cũng chẳng thay đổi được, còn khiến em ức chế thêm.”
Đường Hinh nhíu mày, khẽ thì thầm: “Ai tra tấn anh đâu.”
Anh nghe được, bật cười sửa lại: “Là tra tấn lẫn nhau.”
“Em đâu có so đo chuyện quá khứ của anh đâu, em so đo chuyện hiện tại đấy chứ.” Cô không phục, tiếp tục lải nhải: “Hai người chia tay đã nhiều năm như thế rồi, sao cô ta còn lên chương trình ám chỉ này kia, còn để Bánh Bao Cuộn ở chỗ để xe của anh, vừa nhìn đã biết tâm tư bất thiện. Rõ ràng anh là bạn trai của em mà fan của cô ta ngày nào cũng nói năng lung tung, nói anh là người của Ninh Ninh nhà họ. Mẹ nó, anh rõ ràng là người của em chứ.”
“......”
Anh vốn định bảo cô nói năng lịch sự một chút nhưng rồi lại thấy không cần thiết.
Cô muốn sao thì cứ chiều theo thế đi, cô vui là được.
“Ừ, còn gì nữa không?” Anh vừa lái xe, vừa thản nhiên liếc nhìn cô, dụ dỗ: “Còn có cái gì làm em không vui nữa?”
Cô không phát hiện ra ý đồ của anh, chỉ hừ một tiếng, nói một mạch: “Bọn họ ai cũng bảo anh với Ninh Ninh xứng đôi nhất, trai tài gái sắc, anh bên ngoài đẹp trai bên trong có tiền, lại không đào hoa lăng nhăng, không cặp kè gái gú, rất xứng với Ninh Ninh nhà họ, còn bảo hai người “tình cũ không rủ cũng tới”, có khi còn tưởng tượng hai người cầu hôn nhau ở đâu, sinh mấy đứa con rồi cũng nên.”
“......”
Có đôi khi Đường Vực cảm thấy mấy lời bình luận của cư dân mạng vừa quá đà lại vừa đáng sợ. Anh còn đang định nói gì đó thì điện thoại đã có tiếng chuông báo.
Là Lục Chi Hành gọi tới.
Đường Hinh ngừng nói, anh không mang theo tai nghe bluetooth lại đang lái xe, cô sợ anh không tiện nghe nên tự mình nhận cuộc gọi, cầm điện thoại để bên tai anh.
Lục Chi Hành nói: “Chuyện trên Weibo anh thấy thế nào? Tôi vừa gọi cho người đại diện của Đinh Đinh để bàn bạc, cảm thấy lúc này nếu tuyên bố cũng không vấn đề gì. Nhưng anh là anh trai của cô ấy, tôi muốn hỏi ý kiến anh, anh thấy sao?”
Đường Vực ừ một tiếng, đáp: “Cứ làm vậy đi.”
Cúp điện thoại, Đường Hinh đã quên khuấy mất đề tài khi nãy, cô mở Weibo ra xem.
Từ khoá tìm kiếm “Nữ chính của “Dệt một giấc mộng cho anh”” đã lên tới hạng một, cô mở bình luận ra xem...
“Mọi người đừng đoán mò, chờ tuyên bố chính thức đi.”
“Chu Giai Lộ bây giờ chắc đang khóc như mưa như gió. Khổ thân ghê cơ. Sau này làm gì còn đạo diễn nào muốn mời cô ta đóng phim nữa, sợ bị huỷ hợp đồng đó.”
“Nữ chính là người mới, không phải Triệu Vũ Phỉ đâu, Lục Chi Hành vừa trả lời bình luận dưới Weibo đó.”
“Một tin tức đáng tin nói rằng nữ chính chính là tiểu thư của Công ty Thời Quang đó, là em gái ruột của Đường Vực đó. Làm tôi hết hồn à! Đại tiểu thư nhà người ta đi đóng, gia cảnh với tài nguyên khỏi bàn.”
Không biết những người này đào được thông tin từ đâu.
Đường Hinh lướt lướt một hồi thấy sợ hãi luôn. Cư dân mạng đúng là lợi hại thật, ngay cả ảnh của Đường Đinh Đinh cũng mò ra được.
Suốt dọc đường cô đều xem Weibo, Đường Vực phải nhắc nhở cô mấy lần: “Đang ngồi xe thì đừng nhìn điện thoại lâu, chóng mặt đấy.”
Cô cũng không nghe lời vì tin đồn trên Weibo ngày càng nhiều. Đường Vực và Lục Chi Hành hình như cũng không định giải quyết, tự dưng vừa được quảng cáo vừa có độ nóng, ngốc mới không cần, hơn nữa nếu đã muốn bước chân vào giới nghệ sĩ, những chuyện này sớm muộn gì cũng phải trải qua.
Đường Hinh lướt Weibo một hồi rồi lại nhắn tin với Đường Đinh Đinh, hỏi cô bé có sao không.
Đường Đinh Đinh vui vẻ trả lời: “Em không sao, em cảm thấy giờ em nổi tiếng rồi, còn nổi hơn cả cái cô Triệu Vũ Phỉ kia nữa. Nhưng mà phim em còn chưa đóng, thế này có “trâu bò” quá không?”
Đường Hinh chậm rãi trả lời: “Em lại dám so mình với Triệu Vũ Phỉ kia hả, để chị mách anh trai em, bảo anh ý đánh gãy chân em.”
Đường Đinh Đinh: “......”
Giọng điệu này, giống anh trai cô ghê cơ.
Đến tận khi xe tiến vào tầng hầm, Đường Hinh mới bỏ điện thoại xuống, cô nhìn Đường Vực, hơi lo lắng: “Đinh Đinh liệu có thể quen với việc bị chú ý soi mói thế này không, có những antifan nói năng khó nghe lắm.”
Đường Vực đỗ xe xong xuôi, rút chìa khoá xe, với tay ra sau lấy áo khoác của hai người, nhìn cô đáp: “Không đâu.”
Khi hai người xuống xe, anh khoác áo cho cô rồi cầm áo khoác của mình trên tay.
Lúc đi vào thang máy, anh bỗng choàng tay qua vai cô, cả người lười nhác tựa vào vai cô, cụp mắt nhìn cô, hỏi: “Vui lên chưa?”
Đường Hinh cúi đầu đáp: “Cũng tạm.”
Anh lấy điện thoại của cô, cô theo phản xạ quay sang nhìn anh, thấy anh mở Weibo, cô hơi giật mình, hỏi: “Anh làm gì thế?”
“Giúp em đăng Weibo, nói anh là của em.”