Hết Thảy Mộng Đẹp Đều Dành Cho Em

Chương 77: Chương 77




Con gái luôn nói rằng trên thế giới này, người đàn ông yêu mình nhất chắc chắn là bố mình. Nhưng người mà bố Đường Đại Vĩ của tôi yêu nhất lại là vợ của ông.

Đường Vực, anh cũng phải yêu em nhất đấy.

_ “Nhật ký Tiểu Đường Tâm”_

Khi Đường Hinh đọc được tin tức này cũng không quá bất ngờ. Mỗi lần Hoắc Thần Đông bị khui ra chuyện có bạn gái thì thời gian hẹn hò đều không quá nổi một năm, anh ta cũng chẳng có vẻ gì quá thích Triệu Phỉ Vũ, chuyện chia tay là dễ đoán.

Cô lướt qua một đống bình luận, phản ứng của cư dân mạng cũng không khác lắm so với dự đoán của cô.

Bình luận có nhiều lượt thích nhất: “Được lâu thế rồi mà, cũng nên chia tay thôi, có gì lạ đâu.”

Có lẽ do bệnh nghề nghiệp, cô đột nhiên có ý nghĩ, chắc không phải Hoắc Thần Đông muốn dây dưa với “Dê con béo” đấy chứ.

Nhưng nghĩ lại cô lại thấy không thể có chuyện đó, “Dê con béo” đối với anh ta đã hết hy vọng rồi, hơn nữa vẫn còn Đường Vực, dù cho Hoắc Thần Đông có ý định gì thì cũng khó bề hành động.

Giữa trưa máy bay hạ cánh, Đường Hinh gọi xe đi thẳng về nhà. Khi về đến nơi, trong nhà không có ai, cô liền gọi điện cho bà Chung Lệ. Sau đó cô ngủ một giấc đến chiều, khi tỉnh lại bụng đói meo, nhìn đồng hồ đã 7 giờ tối mà bố mẹ còn chưa về.

Tám rưỡi tối, cửa nhà mở ra, ông Đường Đại Vĩ cùng bà Chung Lệ cuối cùng đã về.

Đường Hinh tươi cười chào: “Bố mẹ, hai người về muộn thế, đã ăn cơm chưa?”

Hai người họ lại xem cô như không khí, một người bật tivi, một người cầm điều khiển, ngồi trên sô-pha xem tivi. Bà Chung Lệ hừ lạnh: “Con tự gọi đồ ăn đi, bố mẹ đã ăn ở ngoài rồi.”

Lạnh lùng ghê ha, trước kia lần nào cô về nhà cũng có một bàn đầy thức ăn chào đón, giờ bố mẹ còn chẳng thèm liếc cô một cái.

“Vâng, con ăn tạm cái gì đó vậy.”

Đường Hinh tủi thân đi mở tủ bếp, lấy ra một hộp mì gói, cô ôm hộp mì đi đun nước. Ông Đường Đại Vĩ muốn nói gì đó nhưng lại bị bà Chung Lệ véo tay nên đành thôi.

Đun nước xong xuôi, cô chậm rãi đổ vào mì, đậy nắp sau đó ngồi cạnh bố mẹ, cười nịnh nọt: “Mai con đưa bố mẹ đi ăn một bữa thật ngon xong đi dạo phố. Mẹ muốn mua một cái túi mới phải không?”

Bà Chung Lệ xem tivi, lạnh nhạt đáp: “À, bố con mua cho mẹ rồi.”

Đường Hinh: “......”

Cô nhìn ông Đường Đại Vĩ, nói nhỏ: “Thế còn con thì sao?”

Ông Đường Đại Vĩ hừ một tiếng: “Không có phần của con.”

Bà Chung Lệ liếc nhìn cô rồi thủng thẳng nói: “Con có bạn trai là đủ rồi còn gì, muốn có túi thì tự mình mua đi, không thì đòi bạn trai mua cho, bạn trai con cũng ghê gớm lắm cơ mà, là CEO của công ty niêm yết, tài sản cá nhân cả chục tỷ, lúc công khai yêu đương cũng phải hoành tráng. Mẹ với bố con nếu già hơn một chút, không thích lên mạng thì chắc cũng chẳng biết chuyện đâu. Giờ bố mẹ vừa bước chân ra khỏi nhà đã nghe người ta khen con, nói con tìm được bạn trai bbề ngoài ngoài đẹp trai bên trong có tiền, thế mà trước giờ chẳng thấy con hé răng nói gì. Bây giờ con có muốn mua cái túi cả triệu tệ cũng dễ thôi mà, cần gì đòi chồng mẹ mua cho.”

Đường Hinh: “......”

Tuy rằng miệng lưỡi của bà Chung Lệ rất lợi hại nhưng Đường Hinh từ nhỏ đến lớn chưa từng bị mẹ “nói mát” như thế này, cô nắm chặt tay mẹ, sợ hãi kêu lên: “Mẹ.”

Bà Chung Lệ lạnh lùng nạt lại: “Đừng gọi mẹ.”

Đường Hinh nhìn ông Đường Đại Vĩ: “Bố.”

Ông Đường Đại Vĩ hắng giọng, cố kìm nén.

Hai người này chắc chắn đã bàn bạc kịch bản kỹ lưỡng để đối phó với cô. Đường Hinh cảm thấy mình quá đáng thương, chỉ có thể thẳng thắn đáp: “Con với Đường Vực mới hẹn hò được hơn một tháng, bận quá nên chưa kịp nói với bố mẹ.”

Bà Chung Lệ: “Những một tháng mà còn không đủ thời gian để con gọi điện thoại à?”

Đường Hinh nghẹn lời, nói lí nhí: “Là vì con muốn chờ tới khi tình cảm ổn định rồi mới nói với bố mẹ mà. Nhưng mà lúc đó con lại bị fan của Lục Chử Ninh mắng chửi, bố mẹ biết đấy, họ mắng rất ác, Đường Vực vì muốn bảo vệ cho con nên mới làm thế.”

“Ý con là giờ tình cảm của hai đứa còn chưa kịp ổn định mà đã “gióng trống khua chiêng”?” Ông Đường Đại Vĩ trợn mắt quát: “Thế nếu sau này có chia tay thì lại phải mở họp báo à?”

“......”

Đường Hinh kinh ngạc cảm thán, quả đúng là cha con ruột thịt, đến lối tư duy cũng giống nhau.

Cô vội vàng giải thích: “Không chia tay đâu, bọn con chắc chắn sẽ không chia tay.”

Ông Đường Đại Vĩ: “Hừ, ý con là hai đứa muốn kết hôn hả?”

Đường Hinh: “......”

Sớm biết thế này cô đã trốn biệt đến Tết Âm lịch sau đó đưa Đường Vực về đây cùng ăn chửi, đồng cam cộng khổ rất có ích cho sự phát triển tình cảm. Đầu cô căng ra, đáp: “Yêu đương chẳng phải là để tiến đến kết hôn sao?”

Bà Chung Lệ: “Nếu muốn kết hôn sao lại không nói trước với bố mẹ một tiếng?”

Đường Hinh: “Bây giờ con đang nói đấy thôi.”

Bà Chung Lệ: “Muộn rồi.”

Đường Hinh nằm vật ra sô-pha, trừng mắt ai oán nhìn trần nhà. Cô còn thấy lạ là sao bố mẹ mình có thể bình tĩnh đến thế, hóa ra là ở nhà giăng sẵn bẫy chờ cô về, sức chiến đấu của hai người họ thật kinh người.

Một lúc sau.

Cô đứng lên, nói với vẻ đáng thương: “Con đi ăn mì đây.”

Hai vợ chồng nhìn vào phòng bếp rồi lại nhìn nhau, ông Đường Đại Vĩ nói: “Tôi thấy con gái đã gầy thế rồi, về nhà còn phải ăn mì gói cũng không tốt lắm.”

Bà Chung Lệ trừng mắt với ông: “Chẳng phải ông nói phải tỏ thái độ với con bé sao. Tỏ thái độ với con bé chính là tỏ thái độ với Đường Vực. Nếu Đường Vực thật sự thương con bé chắc chắn sẽ hỏi thăm tình hình của nó, mới để nó ăn gói mì thôi ông đã không đành lòng rồi.”

Ông Đường Đại Vĩ ngượng nghịu cười cười, không nói gì thêm.

Đường Hinh tủi thân ăn tối bằng mì gói, tối hôm đó nằm trên giường nhắn tin WeChat với Đường Vực.

Đường Vực: “Có bị mắng không?”

Nữ đại gia: “Bố mẹ liên thủ đối phó với em, em chỉ có một cái miệng đấu không lại. Anh tự cầu trời khấn phật đi.”

Qua một lúc lâu Đường Vực mới nhắn lại: “Tối ngày 30 anh qua bên em.”

Ngày 31 công ty Thời Quang có buổi ra mắt phim, Đường Vực thực sự quá bận, Đường Hinh đoán khi nãy chắc anh đi kiểm tra lại lịch trình, vội vàng trả lời: “Không cần đâu, hôm đó em đã có hẹn với Minh Chúc rồi, về trấn cổ thăm cô ấy và bà ngoại.”

Thời gian này Minh Chúc vẫn ở lại trấn cổ để chuẩn bị hôn lễ. Trước khi về Đường Hinh đã hẹn với Minh Chúc sẽ qua đó ở lại một đêm.

Hơn nữa, nếu lúc này Đường Vực tới chẳng khác gì đưa đầu ra trước nòng súng.

Mấy ngày liên tiếp ông Đường Đại Vĩ và bà Chung Lệ đều ra ngoài, ngày nào hai người cũng ra ngoài ăn cơm dạo phố xong mới về nhà. Đường Hinh vừa bước ra khỏi cửa đã bị người quen giữ lại hỏi han chuyện với Đường Vực. Vì tỏ vẻ đáng thương mà ngày nào cô cũng chỉ ăn mì gói trước mặt bố mẹ, ăn nhiều đến mức nóng trong người mà hai người họ vẫn lạnh lùng đến thế.

Sáng sớm ngày 30, cô về trấn cổ tìm Minh Chúc rồi ở lại đó qua đêm.

Cô kể khổ với Minh Chúc: “Cha không thương mẹ không yêu, mình phải làm gì bây giờ?”

Lúc trước khi Minh Chúc và Lục Trác Phong yêu nhau cũng bị người nhà phản đối, coi như cũng có ít kinh nghiệm liền an ủi cô: “Yên tâm đi, bọn họ chỉ muốn xem thái độ của Đường Vực thế nào thôi, chính là đang thử anh ấy, cũng muốn xem thái độ của cậu như thế nào.”

Ngày cô về nhà trời có tuyết rơi, đó cũng là ngày cuối cùng của năm. Đường Hinh đứng bên cửa sổ, chụp một bức ảnh gửi cho Đường Vực, mãi cho tới chiều muộn hôm đó, Đường Vực mới trả lời tin nhắn WeChat của cô: “Xuống tầng đi.”

Đường Hinh sững người, tim giật thon thót, lập tức choàng áo khoác, vừa xỏ giày vừa lao ra cửa.

Chạy thật nhanh ra tới cửa lớn liền thấy Đường Vực đang đứng cạnh một chiếc xe việt dã, ánh đèn mờ ảo chiếu lên bóng dáng anh. Anh mặc đồ đen, cả người vương đầy tuyết. Bước chân cô khựng lại trước chiếc xe, tim đập thình thịch, cảm giác như mình đang mơ, chỉ cần cô động đậy, anh sẽ biến mất như ảo ảnh.

Cho tới khi anh đưa tay về phía cô, hạ giọng hỏi: “Lạnh à?”

Đường Hinh bỗng thấy rưng rưng xót xa, lao thẳng vào lồng ngực anh, ngửa cổ nhìn anh, hỏi: “Sao anh lại tới đây?”

“Tới giúp em.” Anh ôm chặt lấy cô, cụp mắt nhìn cô: “Sợ em một mình sẽ tủi thân.”

Hai mắt cô đỏ lên nhưng trong mắt lại ánh lên vẻ rạng rỡ: “Thế thì anh thảm rồi, tới đây để ăn chửi.”

Đường Vực nhoẻn miệng cười: “Anh vốn nên đối diện mà, giờ lên tầng đi.”

Đường Hinh cúi đầu, nói với vẻ cực kỳ đáng thương: “Bố mẹ ra ngoài ăn lẩu rồi, không đưa em theo. Nhà em đã mấy ngày nay không nấu nướng gì, em mấy ngày chỉ ăn mì, bố không thương mẹ cũng không yêu.”

Đường Vực nhíu mày, hỏi: “Sao lại ăn mì?”

“Em tỏ vẻ đáng thương đó.”

“......” Anh cạn lời nhưng vẫn xót xa cho cô: “Ngốc ạ, sao không nói với anh.”

Đúng lúc này đột nhiên có người kêu lên: “Ai da, Đường Hinh, đây là bạn trai cháu hả?”

Đường Hinh vừa nghe thấy thế, vội vàng lùi một bước về phía sau cách xa anh, quay đầu nhìn lại, là bạn cùng tập nhảy ở quảng trường của bà Chung, ở cùng tầng trong khu nhà. Cô hơi ngượng ngùng đáp: “Dì Lưu.” rồi giới thiệu tiếp: “Đây là bạn trai cháu, Đường Vực.”

Đường Vực gật đầu với bà, chào: “Chào dì ạ.”

Hai mắt dì Lưu sáng rực nhìn Đường Vực, kêu lên: “Nhìn như minh tinh điện ảnh vậy, đẹp trai quá đi, không ngờ dì lại thấy người thật bằng xương bằng thịt.”

Đám người đi qua rồi, Đường Vực mới đỡ Đường Hinh ngồi vào xe, Đường Hinh hỏi anh: “Đi đâu thế?”

“Đưa em đi ăn cơm.”

Anh vừa định hỏi cô muốn ăn gì, cô lập tức nói: “Em cũng muốn đi ăn lẩu.”

Đường Vực không thuộc đường xá Tô Châu, Đường Hinh chỉ đường cho tài xế lái xe, sau đó cô nằm gọn trong lòng anh, hỏi nhỏ: “Chẳng phải hôm nay có buổi chiếu ra mắt phim à?”

“Ừ.” Cằm Đường Vực tựa vào đỉnh đầu cô, nói: “Anh nhờ Hoắc Thần Đông đi thay, Cao Hằng cũng ở lại bên đó, anh ở lại đây đêm nay cũng không sao.”

“Hoắc Thần Đông với Triệu Phỉ Vũ chia tay thật à?”

“Ừ, cậu ta có chia tay cũng là chuyện bình thường mà.” Đường Vực bình thản đáp: “Mấy năm gần đây số lần cậu ta chia tay không tới hai mười thì cũng hơn mười lần.”

“Nếu anh ta theo đuổi Đinh Đinh thì sao?” Đường Hinh tò mò ngẩng đầu nhìn anh.

Sắc mặt Đường Vực lạnh lùng, đáp: “Thế để xem cậu ta làm được gì, lúc trước anh đã nói rồi, con người cậu ta cái gì cũng tốt nhưng lại không phải là người nghiêm túc quy củ, hơn nữa chưa chắc Đinh Đinh còn thích cậu ta.”

Đường Hinh gật đầu không phản bác, nhìn thấy giữa hai đầu mày anh còn nhíu lại mệt mỏi, cô nắm lấy vạt áo anh, chớp mắt.

Một giây sau, anh nhếch miệng cười, cúi đầu hôn lên môi cô.

Hai người họ đi không xa, vào một nhà hàng lẩu gần đó, ngồi ở vị trí trong góc, gọi rất nhiều đồ ăn. Đường Hinh được ăn đã thèm, còn chụp ảnh đăng trong nhóm chat gia đình, có cả ảnh Đường Vực.

Ông Đường Đại Vĩ lập tức gọi điện tới.

Một tiếng sau, đúng 8 giờ, Đường Hinh đi cùng Đường Vực đến dưới tầng khu nhà. Ông Đường Đại Vĩ và bà Chung Lệ cũng vừa về đến nơi, mấy người đứng dưới tầng nhìn nhau một hồi rồi đi lên nhà.

Đường Vực mở cốp xe, Đường Hinh thấy bên trong là quà gặp mặt, kinh ngạc nhìn anh, nói: “Anh chuẩn bị nhiều quà thế.”

Nói thực lòng, Đường Vực thực sự đang rất căng thẳng, so với khi đàm phán hợp đồng còn căng thẳng hơn, anh cầm đồ ra khỏi cốp xe, nhìn cô đáp: “Nên có mà.”

Đường Hinh hơi lo lắng nói: “Em chỉ sợ lát nữa bố em bắt anh cầm hết đồ về.”

Đường Vực: “......”

Anh dở khóc dở cười, Đường Hinh thấy vẻ mặt anh vì bị cô “đâm chọc” mà trở nên căng thẳng, bất chợt phá ra cười, ôm lấy cánh tay anh, hào hứng nói: “Đừng lo lắng, Tổng giám đốc Đường à, em đùa thôi.”

Đường Vực cụp mắt nhìn cô, thản nhiên nói: “Vất vả cho em ghê.”

Đường Hinh cười rạng rỡ, cả người tươi sáng động lòng người.

Sau khi lên nhà, Đường Hinh mở cửa. Ông Đường Đại Vĩ và bà Chung Lệ ngồi trong phòng khách, bà Chung Lệ liếc nhìn qua rồi nói: “Vào đi.” Sau đó Đường Vực đưa tặng quà, bà im lặng một hồi, tới khi thấy ánh mắt khẩn cầu của Đường Hinh, bà mới từ tốn nói: “Mua nhiều thứ thế làm gì.” Đường Vực chân thành đáp: “Cháu lần đầu tới, nên làm thôi ạ.”

Dù sao anh cũng là khách, bà Chung Lệ chỉ vào ghế sô-pha, nói: “Cậu cứ ngồi xuống trước đã.”

Ông Đường Đại Vĩ đường hoàng tựa vào lưng ghế sô-pha, hai người họ vừa ngồi xuống, ông lập tức lạnh mặt nói: “Hóa ra cậu cũng dám đến đây cơ à.”

Đường Hinh lí nhí gọi một tiếng “bố”, Đường Vực nắm chặt tay cô, ý bảo cô đừng lo lắng rồi anh nhìn ông Đường Đại Vĩ, nói: “Nếu cháu biết từ lúc cô ấy về nhà tới giờ đều phải ăn mì gói, cháu nhất định đã về cùng cô ấy.”

Ông Đường Đại Vĩ lập tức sững người, sau đó quát: “Cậu nói thế là có ý gì? Ý cậu là tôi ngược đãi chính con gái mình mà không thương không xót à?”

Đường Vực im lặng một giây rồi mỉm cười đáp: “Cháu không có ý này. Nhưng mấy ngày nay đúng là cô ấy chỉ ăn mì gói, cô chú ra ngoài ăn lẩu ăn cơm hàng cũng không đưa cô ấy theo.”

Ông Đường Đại Vĩ nghẹn lời, đột nhiên im lặng.

Lòng Đường Hinh khẽ xao động, ngây người nhìn Đường Vực, cô thực không ngờ anh lại dám thẳng thắn gây chuyện với ông Đường Đại Vĩ.

“Cô chú, cô chú đừng trách cô ấy. Là do cháu mặt dày theo đuổi cô ấy, cũng là cháu tự ý công khai chuyện yêu đương, cô ấy không biết gì hết. Nếu cô chú không hài lòng điều gì thì cứ nói với cháu.” Đường Vực nhìn hai người họ, giọng điệu có phần nài nỉ cầu xin: “Đừng làm tổn thương cô ấy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.