Nè, Đường Vực anh nhìn xem, anh chắc chắn đã yêu em tới mức không thể kiềm chế rồi.
Em thắng.
_ “Nhật ký Tiểu Đường Tâm”_
Cảnh quay này lối bối cảnh ở bãi biển. Sau khi Lục Chi Hành cho nghỉ giải lao, quay phim đi uống nước nghỉ ngơi, Lục Chử Ninh cũng đi dặm lại lớp trang điểm. Trợ lý của Đường Đinh Đinh nhìn thấy anh lại gần thì lặng lẽ tránh đi.
Từ nhỏ tới lớn, ngoại trừ Đường Vực khi ở bên ngoài thi thoảng có hơi hung dữ với Đường Đinh Đinh ra, trước giờ cô thực sự chưa từng bị ai nói với giọng điệu như thế trước mặt bao nhiêu người. Tuy biết đây là vì công việc, cô cũng đã chuẩn bị tâm lý từ trước nhưng khi bị quay hỏng những hơn mười lần, bị đạo diễn lạnh lùng quát mắng sao lại thế này thế kia, cô vẫn cảm thấy rất mất mặt cũng rất tổn thương.
Kinh nghiệm diễn xuất của cô không nhiều, kỹ thuật cũng bị người ta đè ép, càng quay hỏng càng căng thẳng, còn không nhập vai nổi để diễn.
Đường Đinh Đinh cắn môi, lặng lẽ hít một hơi thật sâu rồi mời ngẩng đầu, khẽ nói: “Không khóc đâu ạ, nếu diễn không được lại còn khóc thì mất mặt quá.”
Rõ ràng đang rất muốn khóc đây mà.
Lục Chi Hành cụp mắt nhìn cô, hai mắt cô gái nhỏ rưng rưng trong veo. Nếu giờ anh chỉ cần hung dữ mắng cô thêm một câu nữa thôi là lập tức nước mắt sẽ chảy xuống. Không phải anh chưa từng mắng đến nỗi làm nữ diễn viên bật khóc nhưng trước giờ tâm trạng chưa từng phức tạp như lúc này.
Đường Đinh Đinh là người mới vào nghề, được nuông chiều từ bé, chưa từng phải chịu khổ, không an phận làm một đại tiểu thư mà lại bị anh và Đường Hinh lôi đi đóng phim, nghĩ thế nào cũng thấy cô rất đáng thương, anh ngượng nghịu cười cười, nói: “Khi nãy anh quá lời rồi.”
Đường Đinh Đinh căng thẳng nhìn anh chăm chú, chỉ sợ anh sẽ nói lời xin lỗi, như vậy có vẻ cô làm mình làm mẩy quá rồi. Cô khẽ nói: “Không sao mà, là do em không tập trung diễn xuất.”
Thế nhưng anh không nói xin lỗi.
Dù sao trong chuyện này anh cũng không sai, nếu xin lỗi thì rõ là giả dối.
Từ lâu Lục Chi Hành đã biết Đường Đinh Đinh không phải kiểu đại tiểu thư kiêu căng ngang ngược. Tính tình cô đơn thuần lại đáng yêu, nếu đổi lại là nữ diễn viên khác mang theo vốn đầu tư vào đoàn ít nhiều đều sẽ có sự kiêu ngạo nhưng cô hoàn toàn không.
“Nắng hơi gắt, em qua bên này, anh hướng dẫn cho em.”
Ngữ điệu của anh đã dịu dàng trở lại, xoay người đi về hướng có bóng râm.
Đường Đinh Đinh đi theo phía sau anh. Khi tới chỗ có bóng râm, Lục Chi Hành tay đút túi quần, hơi khựng lại một chút. Anh lấy ra hai cái kẹo mút, đưa cho cô một cái, một cái bỏ vào miệng mình.
Đường Đinh Đinh: “......”
Cô ngơ ngác nhận lấy, nói: “Đạo diễn Lục, anh thích ăn đồ ngọt à?”
Trong mắt cô, đàn ông đều không thích ăn đồ ngọt.
“Cũng bình thường.” Lục Chi Hành nhàn nhã ngồi xuống, vừa cười vừa giải thích: “Đây là Tiểu Giai Trà tặng cho anh khi nãy, nói là để hối lộ anh, để anh đối xử với con bé dịu dàng một chút.”
Tiểu Giai Trà là diễn viên mới trong đoàn, mới năm tuổi.
Đường Đinh Đinh kinh hãi nhìn chiếc kẹo que trong tay mình, mới năm tuổi đã biết hối lộ cho đạo diễn để người ta không hung dữ với mình, đối với mình dịu dàng một chút. Cô không thể thua con bé được.
Cô gái nhỏ cúi đầu nhìn anh, hai mắt sáng lấp lánh: “Thế anh thích kẹo gì?”
Lục Chi Hành: “......”
Cô đang muốn hối lộ anh đấy à?
Lục Chi Hành vui vẻ, ngửa đầu tựa vào lưng ghế bật cười, thản nhiên kể tên một vài loại kẹo, “Lại đây, nói chuyện đóng phim đã.”
Tiểu Giai Trà còn nhỏ đã rất lanh lợi, con bé cầm kẹo mút đi hối lộ mọi người trong đoàn làm phim, Đường Hinh đứng bên kia cầm kẹo vẫy vẫy tay với Đường Đinh Đinh, nghĩ nếu Lục Chi Hành không dỗ được cô nhóc thì tự mình sẽ đi dỗ.
Dù sao đó cũng là em chồng tương lai của cô, hơn nữa Dê con béo này cũng rất dễ dỗ dành.
Từ phía xa nhìn thấy hai người đang bàn chuyện công việc, cô cũng yên tâm.
Tối hôm đó, Đường Hinh bị Đường Đinh Đinh kéo đi mua kẹo. Hai người mua rất nhiều loại, nhất là kẹo hạnh nhân. Đường Hinh ngồi trên giường, thử mỗi vị một cái, chờ Đường Vực gọi video đến, cô cho anh xem trực tiếp cảnh cô ăn kẹo.
Đường Vực dựa vào ghế sô-pha, Bánh Bao Cuộn và Cục Bông nằm trên đùi anh, anh ung dung gãi bụng cho chúng, hai con mèo như đang làm nũng, dùng chân tóm lấy tay anh. Anh không động đậy, chăm chú nhìn màn hình điện thoại.
Trong video cô gái nhỏ đang ăn kẹo hạnh nhân, má phải phồng lên làm má lúm đồng tiền hiện ra mờ mờ. Cô cười tủm tỉm, nói: “Vị trà xanh ăn ngon nhất, chờ lần sau em mang về cho anh nha.”
“Không cần, em cứ ăn đi.”
“Em đút cho anh, ăn không?”
Càng ngày Đường Hinh càng to gan, thỉnh thoảng lại nói linh tinh, cũng không cần để ý tình huống gì, có lần Đường Vực còn đang họp, WeChat lại báo có tin nhắn, đa phần trong số đó đều là lúc cô đang hưng phấn lạ thường, có khi còn giả vờ đóng kịch sắm vai.
(Lời của editor: Kiểu đóng vai “pi-sà” “thần thiếp” các kiểu ý).
Đường Vực nở nụ cười như có như không nhìn cô, cố tình ngân nga: “À, đút thế nào?”
Đường Hinh liếc mắt đưa tình, ý nói “Anh hiểu mà” rồi lại thì thầm: “Bánh Bao Cuộn với Cục Bông còn sướng hơn em.”
Rõ ràng mới chỉ hơn một tuần không gặp mà đã nhớ anh thế rồi.
Đường Vực thản nhiên nhấc Bánh Bao Cuộn và Cục Bông lên, ném xuống sô-pha, nhướng mày nói: “Giữ chỗ cho em đấy, khi nào về thì ngồi.”
Hai mắt Đường Hinh sáng lên, vui vẻ nói: “Đợi lúc nào đoàn làm phim cho nghỉ em sẽ về.”
“Thôi, để khi nào rảnh anh sẽ qua đó thăm em.”
Đoàn làm phim một tháng chỉ được nghỉ nhiều nhất một lần, chờ cô về chẳng thà tự mình qua đó.
Đường Hinh nói: “Được thôi” nhưng rồi lại nói tiếp: “Nhưng hai tuần sau anh hẵng đến đi, giờ Lục Chử Ninh còn đang ở đoàn làm phim.”
Hơn mười ngày sau, Lục Chử Ninh tập trung đóng phim cuối cùng cũng hoàn thành các cảnh quay. Hôm nay là cảnh quay cuối cùng của cô, khi quay xong đã là 12 giờ, Lục Chi Hành mời mọi người đi ăn đêm, xem như chúc mừng cô đóng máy.
Bữa ăn đêm là đồ nướng BBQ, cả đám người ngồi ăn uống nói chuyện phiếm.
Đường Hinh ra ngoài nghe điện thoại, vừa quay người lại đã thấy Lục Chử Ninh.
Lục Chử Ninh cầm theo một chai bia, vì còn giữ nguyên tạo hình khi quay phim, lớp trang điểm của cô ấy khá đậm, mái tóc dài hơi xoăn, khi giói thổi qua nét đẹp quyến rũ động lòng người. Cô nhìn thoáng qua màn hình điện thoại của Đường Hinh — trong ảnh, một người đàn ông đang cúi đầu, trên đùi anh có hai con mèo, nhàn nhã tựa vào ghế sô-pha.
“Thực ra cô cũng chỉ là may mắn mà thôi, xuất hiện đúng thời điểm.”
Đường Hinh đương nhiên hiểu cô ấy có ý gì, cô mỉm cười, đáp: “Điều đó chứng tỏ tôi và Đường Vực có duyên phận. Cô vừa chia tay với anh ấy thì tôi xuất hiện, tuy rằng trong quá trình có những hiểu lầm, lòng vòng một hồi mới đến được với nhau nhưng hiện giờ chúng tôi ở bên nhau rất tốt, mỗi ngày đều rất vui vẻ.”
Lục Chử Ninh im lặng, không cãi lại được.
Khi Đường Hinh đi lướt qua cô, cô lại nói: “Con mèo đó, là tôi đưa cho anh ấy.”
Đường Hinh thầm mắng Lục Chử Ninh vài câu trong đầu. Suy đoán là một chuyện, bị người ta vạch trần lại là chuyện khác, đến cơ hội còn không có mà cứ làm mình phải khó chịu. Cô quay đầu, cười cười nói: “Thế để tôi về chuyển khoản cho cô nhé, tiền mua mèo.”
Lục Chử Ninh: “......”
Rất nhanh sau đó, Đường Hinh đã dùng WeChat của Đường Đinh Đinh chuyển cho Lục Chử Ninh 8000 tệ, trước khi chia tay còn tặng cô ấy mấy hộp kẹo hạnh nhân. Đường Hinh mỉm cười đưa hộp kẹo cho trợ lý của Lục Chử Ninh, nói: “Nếu thấy đắng quá thì ăn thêm ít kẹo.”
Kết quả là cô trợ lý nhỏ của Lục Chử Ninh giận tím người.
Lục Chử Ninh rời đi rồi, không khí trong đoàn làm phim cũng tĩnh lại, việc quay phim tiến hành rất thuận lợi. Về cơ bản Đường Vực đến thăm đoàn làm phim với tần suất hai lần mỗi tháng, thỉnh thoảng Đường Hinh cũng về Bắc Kinh một chuyến, mỗi lần ở lại không lâu, nhiều nhất cũng chỉ hai ngày một đêm.
Những lúc đó hai người lại giống như bao đôi tình nhân khác, phần lớn thời gian đều dành ở trên giường. Thi thoảng Đường Hinh lại nói mấy lời trêu chọc, kết quả lần nào cũng kêu khóc gọi “Đường papa“.
Thời gian trôi qua rất nhanh, nhoáng cái đã tới mùa hè.
Đầu tháng sáu, đoàn làm phim chuẩn bị thay đổi địa điểm quay. Trước đó một ngày, Hoắc Thần Đông tới thăm đoàn.
Buổi tối hôm anh ta tới, Đường Đinh Đinh mời anh ta ăn cơm, trên đường về cô vào một cửa hàng mua mấy hộp kẹo hạnh nhân, đều là loại ngọt. Hoắc Thần Đông thấy thế cười cô: “Em ăn nhiều kẹo thế không sợ sâu răng.”
Đường Đinh Đinh lắc đầu, nói: “Em mua tặng đạo diễn Lục mà.”
Hoắc Thần Đông ngây người: “Vì sao phải mua tặng anh ta?”
Cô gải nhỏ vênh mặt, thản nhiên nói: “Anh ấy thích ăn chứ sao. Em đi hối lộ anh ấy để anh ấy chỉ dạy cho em, lúc quay phim đừng quá nghiêm khắc với em.”
Trong khoảng khắc đó, Hoắc Thần Đông rất muốn nói rằng em là đại tiểu thư nhà họ Đường, mang theo một trăm triệu tiền đầu tư vào đoàn. Em muốn khóc lóc, la lối hay quậy phá gì cũng được, ai cần em phải hối hộ người khác chứ.
Nhưng nụ cười trên khuôn mặt cô ấy còn động lòng hơn cả ánh trăng, rõ ràng là rất vui vẻ.
Đầu tháng bảy, thời gian 100 ngày quay phim đã kết thúc. Ngày phim đóng máy lại lên hot search một lần nữa. Đồng thời, tin tức Hoắc Thần Đông cùng bạn gái mới chia tay cũng được tung ra. Khi Đường Hinh nhìn thấy tin tức này, thấy đã quá quen nên chỉ vứt điện thoại sang một bên, thu dọn hành lý về Bắc Kinh.
Sắp tới sinh nhật Đường Vực rồi, sinh nhật 29 tuổi.
Cô vẫn luôn phiền não, không biết phải mua quà gì tặng cho anh.
Trước khi máy bay cất cánh, cô gửi cho anh một tấm ảnh, là ảnh kết quả ghép đôi của hai chòm sao. Nữ Thiên Bình kết hợp với nam Cự Giải đạt 100 điểm thích hợp. Cô gõ một đoạn tin nhắn.
Nữ đại gia: “Anh xem đi, anh xem đi, kết quả nói hai chúng ta rất thích hợp đó, chỉ số thích hợp là 100.”
Nữ đại gia: “Vừa mới năm ngoái anh còn từ chối em, nói chúng ta không hợp nhau.”
Nữ đại gia: “Sao em không biết đến phép thử này sớm hơn chứ, lấy nó vả vào mặt anh.”
Đường Vực khi đó vừa họp xong, còn chưa ra khỏi phòng họp, đang tựa vào lưng ghế, cầm lấy điện thoại trên bàn mở ra xem, cuối cùng thấy bức ảnh kia cùng cái icon quay lưng về phía anh. Anh nhoẻn miệng cười, trả lời: “Tối nay anh đón em, nếu em còn giận thì bây giờ đánh cũng chưa muộn.”
Cao Hằng đem tài liệu tới, đi đến bên cạnh anh, vô tình nhìn thấy mấy chữ “vả vào mặt anh”, anh ta nhìn sếp tổng của mình với vẻ mặt kỳ quái.
Đường Vực để điện thoại xuống, đứng dậy nhìn anh ta, nói: “Có chuyện gì thì nói đi.”
“Sếp tổng, có phải anh chiều hư cô Đường rồi không?”
“Là sao?”
“Cô ấy dám nói muốn đánh anh đấy.” Cao Hằng bất bình nói.
Đường Vực nhìn trợ lý của mình, không biết nói sao, tay đút túi quần, điềm nhiên xoay người, nói: “Đúng là công việc quá ít, đầu óc thảnh thơi quá phải không? Tối nay cậu ở lại làm thêm giờ, tôi ra sân bay đón cô ấy.”
Cao Hằng: “......”
Chưa đến 6 giờ, Đường Vực đã tan làm trước, lái xe tới sân bay đón Đường Hinh. Lần cuối hai người gặp mặt đã là một tuần trước, khi Đường Vực bay từ Quảng Châu qua đó ở lại một đêm, sáng sớm hôm sau lại bay về Quảng Châu có cuộc họp.
Lần này cô trở về, cuối cùng cũng không cần phải vượt đường xá xa xôi để gặp được nhau nữa.
Đường Hinh đương nhiên rất vui, vừa lên xe đã nhào lên ôm lấy anh, nói nhỏ: “Em về rồi.”
Đường Vực ừ một tiếng, vừa cười vừa xoa đầu cô, hạ giọng nói: “Tối nay em muốn ăn gì?”
Cô hôn lên cằm anh một cái rồi tựa vào lưng ghế, cẩn thận thắt dây an toàn, nói: “Muốn ăn bò bít tết anh làm.”
Khi về đến nhà đã là 8 giờ tối, Đường Hinh đi tắm rửa, Đường Vực đã làm bò bít tết xong xuôi, còn rót cho cô một ly rượu vang đỏ. Đường Hinh uống xong ly rượu, hơi rầu rĩ nói: “Phim quay xong rồi, em còn chưa quyết định sẽ tham gia dự án nào tiếp.”
Có mấy dự án đang mời cô nhưng cô còn chưa trả lời.
Đường Vực đứng dậy, đi vào thư phòng, khi anh quay lại, anh để một tập tài liệu trước mặt cô, trang đầu tiên chính là những hình vẽ nguệch ngoạc cô ngồi vẽ trong phòng anh lúc trước, những trang sau là phần anh giải thích lại ý tưởng của cô.
Cô ngẩng đầu nhìn anh.
Đường Vực ngồi vào ghế, bình tĩnh giải thích: “Đề tài này đã được duyệt rồi, tháng tám bắt đầu viết kịch bản.” Anh cúi người, lại rót rượu cho cô, nâng ly rượu lên, mỉm cười nhìn cô, nói: “Tiểu Đường Tâm, em có muốn trở về không?”
“Vì sao?”
“Ba tháng gần đây, anh đã đọc không ít truyện do em viết, đột nhiên cảm thấy rất thú vị, thử sức một chút chưa chắc sẽ không tốt.”
Khi Đường Hinh dọn đến đây ở cùng anh, cô đã mang theo không ít sách, anh để lại cho cô ba ngăn trên giá sách, trong khoảng thời gian này, hễ rảnh rang là anh lại lấy ra đọc.
Đường Vực uống xong ly rượu, đưa tay cởi một khuy áo sơ-mi, đứng dậy nhìn cô, nói: “Anh đi tắm cái đã.”
Đường Hinh ngồi một mình trong phòng ăn, cúi đầu nhìn tập tài liệu kia.
Bức tranh kia cô vẽ xấu không tả nổi, thế mà anh còn giữ lại, còn chuẩn bị đề quay một bộ phim lấy đề tài này.
Từ trong phòng tắm tiếng nước vang lên rào rào nhưng lại không hề có hơi nước. Vào mùa hè Đường Vực chỉ tắm nước lạnh, khi Đường Hinh mở cửa, anh cũng không quá bất ngờ, quay đầu ánh mắt nhìn cô với hàm ý sâu xa. Ánh mắt anh nồng nhiệt vượt quá sức tưởng tượng, tay chậm rãi điều chỉnh nước về độ nóng thích hợp cho cô.
Hơi nước bốc lên, cả phòng tắm đột nhiên bao trùm trong không khí mờ ám, bay bổng.
Anh vươn tay, giọng nói khàn khàn: “Lại đây nào.”
Trong mắt thấp thoáng sự ngại ngùng, nhưng cô vẫn bước tới, cúi đầu áp mình vào ngực anh: “Em đang “đến kỳ“.”
“Sớm thế à?” Đường Vực nhíu mày. Kỳ sinh lý của cô thường xuyên không chuẩn xác, như vậy có nghĩa là sức khỏe không tốt lắm, anh nhớ bà Tăng Uyển có quen với một thầy thuốc Đông y, anh nói: “Để sau anh sẽ đưa em đi khám Đông y.”
Đường Hinh không trả lời, cũng không nhìn sắc mặt anh, ôm lấy cổ anh, nhón chân lên, thì thầm vào tai anh: “Hay là thử cách khác xem sao?”
Tim Đường Vực đập thình thịch, trực giác mách bảo anh rằng câu nói tiếp theo của cô sẽ rất to gan lớn mật làm anh tức giận.
Cô học theo anh, liếm vành tai anh, hơi thở khẽ phả vào tai anh, nói: “Em chưa từng thử xem có thể dùng lưỡi gõ mấy ký tự lộn xộn trên điện thoại hay không, nhưng mà chắc hẳn là rất linh hoạt.”
“......”
Yết hầu Đường Vực nặng nề dao động, cúi đầu nhìn cô, hai mắt đỏ lên.
Trong làn hơi nước mịt mờ, từ trong gương chỉ còn thấy bóng dáng mơ hồ hơi thở gấp gáp. Một lúc lâu sau, Đường Vực kéo cô dậy, sau khi bình tĩnh lại, anh giúp cô lau khoé miệng, mặt cô đã đỏ ửng.
Đường Vực đưa cô đi rửa mặt, cô liền đẩy anh ra, tự mình tắm rửa.
Khi hai người cùng nằm trên giường, Đường Hinh rúc vào ngực anh, còn hỏi anh cảm giác như thế nào. Đường Vực cụp mắt nhìn cô, giọng trầm trầm: “Lần sau sẽ trả em gấp bội.”
Chỉ một câu nói đó đã khiến Đường Hinh mặt đỏ, tim đập thình thịch.
Đường Vực cúi đầu hôn cô, thực ra cảm giác được hoà với cô hạnh phúc hơn nhiều.
Mơ mơ màng màng một lúc, khi chuẩn bị ngủ thiếp đi, Đường Hinh bỗng nhớ tới một chuyện, ngẩng đầu, cố gắng mở mắt ra nhìn anh, hỏi trong trạng thái buồn ngủ: “Anh muốn quà sinh nhật gì?”
Đường Vực thấy hai mắt cô không mở ra được nữa mà vẫn còn nhớ tới chuyện này, anh khẽ cười, đáp: “Anh muốn gì cũng được à?”
Đường Hinh mơ màng gật đầu, nói: “Tất nhiên rồi, anh muốn gì em cũng đồng ý.”
Cô vừa nói xong lập tức đầu hàng trước cơn buồn ngủ, mắt nhắm chặt.
Một giây trước khi ngủ thiếp đi, cô nghe tiếng người đàn ông bên cạnh mình nói nhỏ: “Anh muốn xem nhật ký của em, muốn biết bí mật của em.”