Hết Thảy Mộng Đẹp Đều Dành Cho Em

Chương 94: Chương 94: Phiên Ngoại Số VII




Editor: Hannah Đường Vực, nếu anh đã thích Đường Đường như vậy, em sẽ cố thử xem sao.

Nhưng nếu như không phải Đường Đường, anh cũng đừng thất vọng đấy nhé!

_ “Nhật ký Tiểu Đường Tâm” _

Bài Weibo vừa đăng xong, chưa đến vài phút đã thu được hơn nghìn bình luận. Các fan hâm mộ hưng phấn không thôi, thúc giục cô khoe ân ái lâu như vậy cuối cùng cũng chờ được rồi. Lần đầu tiên khoe chuyện yêu đương đã làm “một quả lớn” như thế, dứt khoát khoe giấy đăng ký kết hôn luôn kìa.

Đường Hinh mở phần bình luận ra xem, những bình luận đầu tiên đều của fan lâu năm:

“Oa oa oa! Tôi đây là fan lâu năm nước mắt rơi đầy mặt nè. Tôi đã theo dõi Đường Tâm từ khi cô ấy mới lập tài khoản Weibo, đã nhiều năm như thế rồi, giờ thấy cô ấy kết hôn, có cảm giác như gả con gái đi vậy!”

“Chúc mừng nha! Cực kỳ xứng đôi luôn! Nếu có thể đăng ảnh công khai thì tốt quá…”

“Hứa với tôi đi nào, khi kết hôn nhất định phải khoe ảnh cưới đấy, được không? Làm ơn đi mà!”

“Huhuhu, cảm động quá đi. Đúng là chuyện tình thần tiên mà, công khai, cầu hôn đều khiến người ta rung động, giờ cuối cùng cũng kết hôn rồi!”



Đường Vực cũng theo dõi tài khoản của cô. Khi có tiếng tin báo, anh quay đầu nhìn cô, cầm điện thoại lên rồi chia sẻ lại bài đăng.

Lúc trước khi hai người công khai yêu đương đã rất rầm rộ nhưng chưa từng nói gì trên Weibo cả. Thực ra chỉ có Đường Đinh Đinh khi lên chương trình phỏng vấn vẫn thường bị người dẫn chương trình hỏi về chuyện anh trai và chị dâu, cô ấy nói đùa mấy câu: “Không ngờ tôi đường đường là người nổi tiếng đây mà còn phải ăn bám anh trai và chị dâu tương lai để lấy độ ‘hot’.”

Hai người bình thường đúng là rất khiêm tốn, vốn dĩ cũng không phải người trong giới giải trí, thời gian qua đi, sự chú ý của mọi người cũng giảm bớt.

Lần này vừa đăng bài trên Weibo, chưa được bao lâu đã leo lên top tìm kiếm nóng.

Đường Vực và Đường Hinh cũng không quan tâm. Đường Hinh gọi điện cho ông Đường Đại Vĩ và bà Chung Lệ, báo cho họ chuyện đăng ký kết hôn. Ông Đường Đại Vĩ biết lúc này thực sự đã gả con gái đi rồi nên hơi đau lòng, thở dài nói: “Bố biết rồi, biết rồi.”

Đường Hinh cười nói: “Bố à, con vẫn yêu bố mà.”

Ông Đường Đại Vĩ lúc này tâm trạng mới thoải mái hơn một chút, hừ một tiếng, nói: “Sau này nếu thằng nhãi kia dám ức hiếp con, con không cần nhẫn nhịn chịu đựng, cứ nói với bố, biết chưa? Bố con còn chưa già đến mức không đụng được đến đao kiếm.”

Đường Hinh: “……”

Cô vâng dạ một hồi sau đó cúp điện thoại.

Quay đầu nhìn Đường Vực, cô đắc ý nói: “Bố em bảo là, nếu anh dám ức hiếp em, bố em sẽ vác dao đến Bắc Kinh đấy.”

Anh xem đi, em có người “bảo kê” đấy.

Đường Vực đỗ xe vào gara, thản nhiên cười, đáp: “Thế thì bố em không có cách nào qua được cửa an ninh đâu.”

“……”

Lời này anh có dám đứng trước mặt ông Đường Đại Vĩ mà nói không?

Đường Vực đỗ xe xong xuôi, khom người giúp cô tháo dây an toàn, xoa đầu cô, đọc được suy nghĩ của cô, cúi đầu cười nói: “Không dám.”

Đường Hinh vui vẻ, bỗng nhiên nhớ ra một chuyện: “Anh đã kết bạn WeChat với bố em chưa?”

Đường Vực: “Có gửi lời mời rồi cơ mà bố em không chấp nhận.”

Đường Hinh: “……”

Ông Đường Đại Vĩ cũng ấu trĩ thật nha.

Hai người đi dạo được một lúc thì bà Tăng Uyển gọi điện thoại tới, bà gọi vào số điện thoại của Đường Hinh, cô nhận cuộc gọi, ngoan ngoãn chào: “Mẹ”.

Bà Tăng Uyển không ngờ cô có thể thay đổi cách xưng hô nhanh như thế, cười rất vui vẻ, nói: “Ai da, mẹ vừa thấy bài đăng trên WeChat của hai con, không nhịn được phải gọi điện luôn. Cũng không có việc gì cả, chỉ nhắc hai con mai về nhà ăn cơm.”

Đường Hinh ngoan ngoãn nói: “Vâng, con nhớ rồi.”

Bà Tăng Uyển lại dặn dò vài câu, còn bảo đã chuẩn bị quà cho cô, là quà cho con dâu.

Cúp điện thoại xong, Đường Hinh quay đầu nhìn Đường Vực. Đường Vực nở nụ cười mơ hồ nhìn cô, không thốt nên lời. Anh thấy cô vẫn còn ngơ ngác nhưng cũng không nhắc cô, chỉ nắm chặt tay cô, hỏi: “Đi thôi, em muốn mua gì nào?”

Đường Hinh à một tiếng rồi nói: “Mua khăn lụa đi, em thấy mẹ có vẻ thích khăn lụa.”

Đường Vực đáp ừ một tiếng, trước đây vào dịp sinh nhật của bà Tăng Uyển, anh cũng dặn thư ký chọn mấy chiếc khăn lụa, giờ anh đưa thẳng cô tới cửa hàng, để cô tự chọn.

Chiều hôm đó, hai người quay lại công ty.

Đường Hinh vừa vào phòng làm việc, những người khác đã nhìn cô với ánh mắt muôn hình muôn vẻ, đại đa số là vui vẻ. Hàn Tiêu Tiêu chỉ lên bàn cô, reo lên: “Tôi tặng cô nè, là quà mừng cưới!”

Đường Hinh cười cười đi tới, nói: “Cảm ơn!”

Những người khác cũng trêu đùa gọi cô là “Bà Đường”, có người còn gọi là “Bà chủ”.

Đường Hinh không khách khí đáp lời, cô vốn là bà Đường mà, cũng là bà chủ đó nha.

Hàn Tiêu Tiêu thò đầu lại gần, hỏi: “Có liên hoan không? Ăn cơm gì đó.”

Đường Hinh: “……”

Lại muốn cô tạo cơ hội cho cô ấy được ăn cơm cùng trợ lý Cao hả?

Đường Hinh nghĩ nghĩ một lúc rồi đáp: “Chắc là không đâu, còn phải chụp ảnh cưới, chuẩn bị hôn lễ nữa.”

Riêng việc chuẩn bị cho hôn lễ thôi đã rất rườm rà rồi. Dù vậy cũng có nhiều chuyện có thể dùng tiền để giải quyết, Đường Hinh cũng không cần quá nhọc lòng, chỉ cần đem đồ đến trước mặt cho cô chọn là xong. Hơn nữa chuyện hôn lễ chủ yếu do bà Tăng Uyển chuẩn bị, bà ra tay rất hào phóng, chỉ mong có thể thể hiện rõ vị thế, còn phải làm vừa lòng Đường Vực và Đường Hinh, hoàn toàn không có ý định tính toán chi tiêu.

Nhưng có một số việc vẫn cần Đường Hinh và Đường Vực tự lo lấy, ví dụ như chuyện lo lễ phục và chụp ảnh cưới, những chuyện đó có thể làm từ từ.

Quan trọng nhất là phóng sự nhật ký mà họ quay.

Hơn nữa, để có thể trở thành cô dâu xinh đẹp, Đường Hinh còn phải đi spa chăm sóc, toàn bộ thời gian sau này đã được xếp kín lịch. Lúc trước bà Chung Lệ sợ cô không có tiền lại chưa kết hôn, trong tay không có tiền sẽ không tự tin nên đã chuyển vào trong thẻ của cô 8 triệu tệ, để cô thỏa sức tiêu, bây giờ sắp kết hôn, đúng lúc cần dùng đến.

Kỳ thực cô cũng không biết ông Đường Đại Vĩ và bà Chung Lệ có bao nhiêu tiền tiết kiệm, cũng chưa từng hỏi qua, vì chi tiêu của bản thân cô vẫn có thể tự lo. Cô muốn chuyển khoản trả lại tiền cho bố mẹ nhưng lại sợ hai người họ nghĩ nhiều.

Dù sao tiền cô vẫn giữ, chờ đến khi kết hôn xong sẽ gửi lại cho bố mẹ.

Đột nhiên cô nhớ ra!

Đường Vực thế mà chưa hề cho cô thẻ ngân hàng!

Đến cả Đường Đinh Đinh còn có thẻ phụ của anh đấy! Cô đây đường đường là bà Đường thế mà lại không có thẻ! Không có thiệt luôn ạ!

Hàn Tiêu Tiêu thấy sắc mặt cô bỗng dưng thay đổi, thận trọng hỏi: “Cô sao thế?”

Đường Hinh nhíu mày, tức giận nói: “Không sao!”

Cô có thể không dùng đến thẻ phụ của anh nhưng không thể không có được! Sau khi kết hôn, chồng “cống nạp” lương cho vợ, đấy không phải quy tắc bất thành văn à?

Hàn Tiêu Tiêu: “……”

Trông cô ấy chẳng có vẻ gì là “không sao” cả!

Đường Hinh xua Hàn Tiêu Tiêu đi, cố gắng dẹp đi vấn đề xuất hiện ngay ngày đầu tiên sau khi kết hồn, bắt tay vào viết kịch bản. Cô chờ xem, khi nào Đường Vực có thể đưa cho cô thẻ phụ ngân hàng của anh.

Đến giờ nghỉ, cô lại không nhịn được, gửi một tin nhắn cho Đường Đinh Đinh.

Nữ đại gia: “Đinh Đinh à, anh trai em cho em bao nhiêu cái thẻ ngân hàng?”

Một lát sau…

Đường Đinh Đinh: “[Icon đáng thương] Chị dâu à, kết hôn rồi chị lập tức đòi thu lại thẻ ngân hàng của anh em à? Em còn tưởng rằng quan hệ em chồng chị dâu giữa chúng ta rất tốt. Đừng như vậy mà…”

Nữ đại gia: “……”

Cô lập tức gõ chữ như bay giải thích: “Không phải, chị chỉ muốn hỏi một chút thôi, còn mấy cái thẻ đó em cứ giữ đi, muốn dùng như thế nào thì dùng, không đủ thì chị dâu cho em thêm!”

Đường Đinh Đinh: “Chị dâu là tốt nhất. Anh trai em hình như cho em 5-6 cái thẻ gì đó, chị hỏi chuyện này làm gì?”

Đường Hinh: “……”

5-6 cái thẻ, trong khi cô một cái cũng không có…

Quá bi thương mà…

Mãi cho đến lúc tan tầm, Đường Vực tới văn phòng đón cô, thấy cô vẫn còn đang gõ chữ lạch cạch. Hàn Tiêu Tiêu nhìn thấy anh, chào “sếp tổng”. Đường Hinh dừng lại, quay đầu nhìn anh, cười nói: “Chờ em mấy phút.”

Đường Vực đáp ừ một tiếng, tay để lên lưng ghế cô, cụp mắt nhìn cô sửa sang lại bản thảo, lưu lại, tắt máy tính.

Đường Hinh cầm túi đứng lên, Đường Vực thuận tay cầm lấy, cô nói: “Đi thôi.”

Tối nay đi ăn đồ Pháp, hai người đã lên kế hoạch rồi.

Ngày tân hôn đầu tiên, không cãi cọ cũng không mâu thuẫn.

Đường Hinh quẳng chuyện thẻ ngân hàng ra khỏi đầu, quyết định để về sau nhắc lại.

Mọi người trong văn phòng nhìn theo sếp tổng cùng phu nhân rời đi, hai người vừa đi khỏi, mọi người đã xì xào bàn tán, có người ngưỡng mộ, có người đố kỵ, có người khinh thường.

Tối hôm đó, khi hai người về nhà đã là 10 giờ.

Đường Hinh ngồi trên sô-pha, cầm lấy điện thoại của Đường Vực, dùng vân tay của mình để mở khóa. Cô mở WeChat, kết bạn với ông Đường Đại Vĩ, chờ một lúc lâu… chưa thấy trả lời.

Cô vừa định dùng điện thoại của mình để nhắc nhở bố thì thấy có tin báo chấp nhận lời mời kết bạn.

Đường Hinh vội kêu lên: “Đường Vực, Đường Vực! Bố em chấp nhận lời mời kết bạn của anh rồi này!”

Đường Vực từ trong phòng bếp đi ra, rót cho cô một cốc nước ấm: “Em uống chút đi.” Anh cầm lấy điện thoại, nhìn màn hình điện thoại, gửi một tin nhắn chào hỏi.

Đường Vực: “Con chào bố.”

Ông Đường Đại Vĩ: “……”

Ông Đường Đại Vĩ quay đầu nhìn bà Chung Lệ, chỉ vào màn hình điện thoại, nói: “Bà nhìn xem thằng nhãi này, thay đổi xưng hô cũng nhanh ghê nhỉ.”

Bà Chung Lệ mỉm cười: “Thì ông cũng trả lời một câu đi.”

Ông Đường Đại Vĩ nhắn tin trả lời: “Được rồi, nhớ đối xử tối với con gái tôi đấy. Nếu cậu dám ức hiếp nó, tôi nhất định liều mạng với cậu. Đừng tưởng tôi đây già rồi không đụng đến đao kiếm.”

Đường Vực bật cười, trả lời đơn giản: “Con sẽ đối tối với cô ấy, bố cứ yên tâm ạ.”

Anh đưa điện thoại cho Đường Hinh, Đường Hinh nhìn lướt qua đoạn đối thoại giữa hai người, không nhịn được phá ra cười.

Đêm tân hôn, “ngày đó” của Đường Hinh còn chưa qua, hai người chỉ có thể thân mật một lúc, cũng không làm gì khác. Đường Vực nghiêng người ôm lấy cô đang mơ màng, khẽ hôn lên tai cô, hạ giọng nói: “Chiều nay có chuyện gì làm em khó chịu à?”

Đường Hinh không ngờ anh lại nhạy bén như thế, cố gắng mở mắt ra, mơ màng đáp: “Không có mà.”

Anh không tin: “Thật ư?”

Đường Hinh nói dối: “Uhm… Em có cãi nhau với Hoàng Tư Nghệ.”

Đường Vực thấy cô buồn ngủ lắm rồi, cúi đầu hôn lên mặt cô, nói: “Ngủ đi.”

Giấy đăng ký kết hôn được Đường Vực đặt trong ngăn kéo cao nhất trong phòng làm việc, khóa lại.

Ngày hôm sau, hai người về nhà lớn họ Đường. Đường Hinh nhận bao lì xì của bố mẹ chồng, bao nào bao nấy nặng trĩu, cô ngây ra, hỏi Đường Vực: “Giờ đã đưa bao lì xì á? Không phải khi nào tổ chức hôn lễ mới đưa à?”

Đường Vực liếc nhìn bao lì xì cô ôm trong người, bật cười: “Bố mẹ thích em, cho em nhiều lần cũng chẳng sao.”

Đường Hinh: “……”

Đường Vực: “Bố mẹ cho thì em cứ lấy thôi, nữ đại gia.”

Hai ngày sau, Đường Hinh thấy Minh Chúc hiếm khi khoe ân ái trên WeChat, đăng ảnh Thiếu tá Lục nhà cô ấy làm món sườn heo kho tàu, nhìn rất ngon. Cô hơi thèm ăn, từ lúc ở chung cho tới khi kết hôn tới giờ đã mấy tháng, Đường Vực hình như chưa từng làm đồ ăn Trung Quốc, bữa sáng toàn làm sandwich, bữa tối thỉnh thoảng là cô giúp việc nấu, thỉnh thoảng cô muốn ăn bò bít tết, anh lại làm cho cô cộng thêm rượu vang đỏ.

Đến lúc tan làm, cô gửi ảnh cho Đường Vực.

Đường Vực: “Em muốn ăn à?”

Nữ đại gia: “Anh làm được không?”

Đường Vực: “Có thể học.”

Nhưng mà hôm nay cô giúp việc có việc riêng, trong tủ lạnh đã hết nguyên liệu nấu ăn. Sau khi tan làm hai người đi siêu thị một chuyến, khu nhà này đầy đủ tiện nghi, có một siêu thị lớn. Đương Vực đẩy xe đẩy, lấy sườn cùng một ít đồ ăn. Đường Hinh nói: “Em muốn mua đồ ăn vặt.”

Hai người liền ra khu bán đồ ăn vặt. Đường Hinh không dám lấy những món nhiều calo như khoai tây chiên, chỉ ném mấy hộp quả khô vào giỏ. Đường Vực biết cô đang cố gắng giảm cân, từ phía sau ôm lấy eo cô, khẽ véo cô, nói: “Đã gầy lắm rồi.”

Đường Hinh nói nhỏ: “Em biết, nhưng vẫn không thể ăn linh tinh được, nhỡ béo lên thì phải làm sao bây giờ? Ngày mai em phải đi thử váy cưới và lễ phục, bây giờ cân nặng của em đang bằng lúc đo váy cưới lúc trước. Từ giờ cho tới khi cử hành hôn lễ phải giữ cân nặng như thế này.”

Thực ra cân nặng của cô thay đổi không nhiều, chỉ dao động trong khoảng hai cân.

Hiện giờ cân nặng của cô là 45kg, khi nặng nhất cũng chỉ 47kg, dáng người mảnh mai, hoàn toàn không bị béo.

Ánh mắt Đường Vực hướng về phía ngực cô, cười ý nhị, hạ giọng nói: “Gầy nữa thì không còn ngực đâu.”

“……”

Cô nghiến răng trợn mắt với anh. Ai bảo không còn? Tuy rằng cô không phải kiểu cô em ngực to nhưng mà vẫn có mà!

Cô tức giận đánh anh một cái, đi lên trước, nhón chân muốn lấy hộp khoai tây chiên. Cô cao 1m60, cũng không thể coi là thấp… thế mà ngay đến cả hộp khoai tây cũng với không tới. Người phục vụ xếp đồ cao thế làm gì?!

Người đứng phía sau cũng không nhúc nhích, hoàn toàn không có ý định giúp đỡ cô. Trong phim thần tượng, những lúc nữ chính không với được đồ, chẳng phải nam chính đều sẽ nhẹ nhàng từ phía sau với lấy rồi đưa cho nữ chính à?

Cô thầm mắng trong lòng: “Đồ móng heo…!”

Ngay sau đó, hai bên hông cô căng ra, hai chân cũng rời khỏi mặt đất.

Cô bị anh bế lên rồi.

“Á, anh làm gì thế?”

Cô khẽ kêu lên, cúi đầu nhìn anh.

Anh nhoẻn miệng cười, hất cằm, ý bảo cô: “Lấy đi.”

Đường Hinh trong lòng ngọt như bôi mật, khi quay đầu lại miệng đã cười toe toét, đưa tay cầm lấy hộp khoai tây. Khi đứng lại trên mặt đất, cô quay đầu nhìn anh, vừa định nói chuyện thì thấy cách đó ba mét, Lục Chử Ninh đang cùng trợ lý đẩy xe, đứng ở chỗ ngoặt.

Những gia đình sống trong khu này không giàu có thì cũng cao sang, Đường Hinh biết vài minh tinh đều sống ở khu này, thỉnh thoảng còn gặp một vài lần, nhưng dù đã dọn đến đây một thời gian, cô cũng chưa từng gặp Lục Chử Ninh.

Không ngờ hôm nay lại gặp ở đây.

Hiển nhiên Lục Chử Ninh đã thấy cảnh tượng vừa rồi. Cô ấy im lặng một lúc rồi mỉm cười nói: “Chúc hai người tân hôn vui vẻ.”

Đường Hinh không nhìn Đường Vực, cười rạng rỡ, nói: “Cảm ơn cô.”

Đường Vực một tay đỡ xe đẩy, một tay ôm Đường Hinh, điềm tĩnh nói: “Cảm ơn.”

Lục Chử Ninh nhìn hai người họ, ngại ngùng khựng lại, cũng không lấy đồ ăn vặt mà cùng trợ lý đi sang khu khác. Đợi đến khi đi một quãng xa, trợ lý mới dè dặt nhìn cô, nói: “Chị à, chị không sao chứ?”

Lục Chử Ninh lắc đầu đáp: “Không sao.”

Lúc trước Đường Hinh nói rất đúng, có những thứ, có những người dường như được ông trời an bài, sinh ra đã thuộc về nhau.

Có gượng ép cũng không được.

*****

“Nốt nhạc đệm” kia không làm ảnh hưởng tới tâm trạng của Đường Hinh. Sau khi về đến nhà, cô liền vòi vĩnh Đường Vực làm món sườn, cô trợ giúp cho anh. Thực ra Đường Vực chưa từng làm món sườn, trước đây khi anh đi du học, chỉ làm mấy món đồ Tây đơn giản, sau khi đi làm cũng không có thời gian, thi thoảng nấu cơm cũng chỉ nấu mấy món đơn giản.

Trước khi tan làm, Đường Vực đã xem qua công thức một lần. Trí nhớ của anh rất tốt, học cái gì cũng rất nhanh, động tác cũng thành thạo.

Khi bắc nồi ra, anh gắp một miếng để trong bát, đưa cho Đường Hinh, nói: “Em nếm thử xem.”

Đường Hinh ăn thử, hai mắt sáng ngời nhìn anh: “Oa, ngon quá! Đường Vực, sao cái gì anh cũng biết thế? Đây là lần đầu tiên anh làm thật đấy à?”

Anh quay đầu nhìn cô, khẽ cười: “Anh thông minh mà.”

Đường Hinh: “Em cũng thông minh.”

“Thế vừa hay, không cần lo lắng về chỉ số thông minh của Đường Đường.”

“……”

Hai người cùng nhau nấu cơm cũng là một thú vui, xào thêm hai món, bữa cơm đã hoàn thành.

Ăn xong cơm tối đã là 8 giờ. Đường Hinh nghỉ ngơi một lúc, đi tắm rồi nằm trên sô-pha đắp mặt nạ. Đường Vực ngồi trong phòng làm việc giải quyết công việc, hai người đều bận rộn, cuộc sống bình đạm lại vui vẻ.

Cuộc sống sau khi kết hôn so với trước kia cũng không khác biệt nhiều.

Mười lăm phút sau, cô vứt mặt nạ giấy, bắt đầu mở xem hàng chuyển phát nhanh. Hàng chuyển phát nhanh là quần áo mà cô mua cho Bánh Bao Cuộn và Cục Bông, bảy tám hộp hàng, cô mở hết ra cũng mất vài phút. Quần áo nhỏ xinh nhìn rất đáng yêu, chất lượng cũng rất tốt, đều là đồ cô nhờ người thiết kế trong tiệm thú nuôi thiết kế riêng. Cô vừa định bắt lấy Bánh Bao Cuộn và Cục Bông ra thử mặc đồ thì Đường Vực ôm lấy cô từ phía sau.

Anh vừa tắm xong, chỉ mặc một chiếc áo khoác tắm trắng đai áo thắt hờ, vạt áo hở ra một nửa, cơ ngực như ẩn như hiện.

Đường Hinh chớp chớp mắt, khẽ kêu ồ một tiếng. Đêm tân hôn… tới luôn rồi hả?

Cô ném mấy hộp đồ trang phục cho thú nuôi trên sàn nhà, nói: “Em đang định cho Bánh Bao Cuộn và Cục Bông mặc thử.”

Bánh Bao Cuộn và Cục Bông vốn còn đang chơi đồ chơi, Đường Vực vừa đi ra, hai đứa đã chạy tới vây quanh hai người. Anh cụp mắt nhìn, ánh mắt nhìn cô ý đồ trắng trợn: “Thử sau đi.”

Cũng được.

Cô bật cười khanh khách, ôm lấy cổ anh, thì thầm bên tai anh: “Đường Vực, anh đã đợi mấy ngày rồi phải không?”

“Đã 10 giờ rồi, đi ngủ sớm chút đi, ngày mai còn phải đi thử lễ phục nữa.”

“Hả, 10 giờ vẫn sớm mà.”

Cô rướn người hôn lên cằm anh rồi di xuống yết hầu, thầm nghĩ giả vờ giả vịt cái gì, anh nghĩ gì mà còn không dám thừa nhận à!

Đường Vực bị cô hôn vài cái, bế ngang cô lên đưa vào phòng. Đêm tân hôn đến muộn quả thực khiến Đường Hinh chịu không nổi, cô cầu xin vài lần cũng không có tác dụng, sức mạnh của anh quá lớn, còn thì thầm bên tai cô: “Gọi bố mẹ trơn tru thế rồi, sao không đổi cách xưng hô với anh?”

“……”

Cách xưng hô với anh?

Cô vừa nức nở vừa gọi: “Chồng à?”

Tiếng cười của anh trầm khàn đáp lại: “Ừ.”

“… Thế anh cũng gọi em đi.”

Anh lại cười nhưng động tác vẫn không dừng.

Không khí trong phòng trở nên nóng bức không thôi, cảm xúc dâng trào, hai bóng người không ngừng chuyển động, tới khi dịu lại, anh mới nói nhỏ bên tai cô: “Vợ à.”

Đường Hinh: “Huhuhuhuhu…”

“Em khóc cái gì?”

“Vui quá.”

Anh bật cười, thấy cô quá ngốc.

*****

Ngày hôm sau, hai người đi thử lễ phục, rất vừa vặn, không cần sửa sang gì. Khi thử lễ phục có người quay phim và nhiếp ảnh gia đi cùng để lấy tài liệu cho phóng sự nhật ký.

Đường Hinh mặc chiếc váy trắng đứng trước gương, nhà thiết kế chỉnh lại tà váy cho cô. Khi đó Đường Vực đang ngồi trên chiếc sô-pha đơn cách đó không xa, dáng vẻ nhàn nhã, tay chống cằm. Đường Hinh từ trong gương không nhìn rõ khuôn mặt anh, chỉ thấy anh mặc bộ vest đen, hai chân thon dài vắt chéo, ngón tay dài chống cằm, cực kỳ đẹp mắt.

Cô biết anh có thể nhìn thấy cô từ trong gương, không nhịn được cười hỏi: “Đường Vực, em có đẹp không?”

Anh cũng không ngần ngại khen cô: “Đẹp lắm.”

Sau đó khi cô xem lại phóng sự nhật ký nhìn thấy ánh mắt của anh.

Ánh mắt anh chú mục vào cô, nhìn cô chăm chú không dời, thâm tình nồng nhiệt trong ánh mắt không cách nào che giấu được.

*****

Ngày chụp ảnh cưới.

Khi chụp ảnh trong nhà, Đường Hinh mặc váy cưới nhẹ nhàng, ngồi bệt trước cửa sổ, rèm cửa mỏng bị gió thổi tung, che mất cô từ trên đỉnh đầu.

Đường Vực cách một lớp rèm cửa trắng nhìn qua, thấy người phụ nữ của mình ngồi ở đó, quần áo mua cho thú nuôi ném lung tung trên sàn nhà. Cô rối bời, không biết phải cho chúng mặc bộ nào đây? Một lúc sau, cô chọn xong xuôi, cẩn thận ôm Bánh Bao Cuộn tới, đè bộ móng vuốt đang vùng vẫy của nó, vừa đem quần áo tròng lên người nó, vừa dịu giọng dỗ dành: “Ngoan nào, mặc quần áo xong em sẽ thành con mèo đáng yêu nhất trên đời, đứng phá nữa được không?”

Anh mỉm cười, lấy máy quay từ trong tay người quay phim, ống kính hướng vào cô, bước lại gần.

Đường Hinh còn chưa phát hiện ra người quay phim đã thay đổi.

Cô thay quần áo cho Bánh Bao Cuộn xong lại bắt Cục Bông lại, lần này đổi câu dỗ dành: “Mặc váy này vào, em sẽ thành tiên nữ mèo xinh đẹp nhất trong giới mèo, ngoan nhé.”

Cô hết lời dỗ dành, đều được ghi vào trong đoạn phim.

Đường Vực hào hứng nhìn cô gái trong ống kính, trong đầu vô thức mường tượng khung cảnh sau này nếu hai người thực sự có con gái, chắc là… sẽ rất thú vị. Anh sẽ nhìn cô trang điểm cho con gái như chơi với búp bê vậy.

Đường Hinh cuối cùng cũng thay xong quần áo cho hai con mèo, thở phào nhẹ nhõm, vừa ngẩng đầu lên đã thấy… Í, sao anh quay phim hôm nay chân dài quá? Còn mặc âu phục nữa? Mà sao trông chân lại giống chân chồng cô thế kia?

Đường Vực bỏ máy quay xuống, quay đầu liếc nhìn người quay phim.

Người quay phim vội vàng cầm máy quay đi.

Hai người cách một tấm rèm nhìn nhau, ánh mắt sâu thẳm. Đường Vực ngồi bệt xuống, tầm mắt so với cô cao hơn một chút, anh liếc nhìn hai con mèo bị trang điểm trông có phần khoa trương.

Đường Hinh nhìn anh với vẻ tự mãn, hào hứng hỏi: “Anh thấy đẹp không?”

Đẹp không? Đường Vực thấy cũng tạm được nhưng không muốn dập tắt hứng thú của cô nên nói: “Cũng đẹp lắm.”

Đường Hinh cười nói: “Em cũng thấy đẹp, chỉ là hai đứa nó không nghe lời gì cả!”

Đường Vực cụp mắt nhìn cô, thản nhiên cười nói: “Em biết vừa rồi anh nghĩ gì không?”

Đường Hinh cười xinh đẹp: “Chắc chắn là nghĩ hôm nay em rất xinh!”

Đường Vực: “Không phải.”

Đường Hinh: “… Thế là gì?”

Một cơn gió thổi qua, tấm rèm lại tung bay, anh giơ tay bắt lấy tấm rèm mỏng manh, đẩy ra. Anh cúi đầu nhìn cô, khóe miệng khẽ nhếch lên, nói: “Anh nghĩ, chừng nào em mới sinh con gái cho anh đây?”

Đường Hinh: “……”

Cô nửa quỳ nửa ngồi trên sàn nhà, giơ tay ôm choàng lấy cổ anh, cười khanh khách hỏi: “Anh muốn có Đường Đường đến thế à?”

“Đúng vậy, có con gái sẽ đáng yêu lắm.”

Cô cúi đầu lại gần anh, thì thầm bên tai anh: “Sang năm sinh con cho anh nhé.”

Nhưng mà, nếu không phải Đường Đường, anh cũng đừng thất vọng nha.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.