Hết Thuốc Chữa

Chương 2: Chương 2




Editor: Yin

------------------------

- Ha ha ha.

Mộ Vãn nở nụ cười, cô vừa cười vừa kéo cửa sổ lên, sau đó khởi động xe rời đi.

Không hổ là Liễu đạo trưởng, đủ thanh tâm quả dục.

~~~

Mộ Vãn lái xe trở về căn nhà cô mới mua lại hai tháng trước ở tiểu khu Thanh Hà Mộng Viên ở phía bắc thành phố. Thanh Hà Mộng Viên là khu thành cũ của Hạ Thành, những căn nhà ở nơi này đều đã hơn ba mươi năm tuổi, sự cũ kĩ của nơi này điển hình đã phá đi hình ảnh hiện đại của trung tâm thành phố. Tuy rằng phòng ở hơi cũ, nhưng đoạn đường xung quanh rất tốt, phương tiện đi lại đầy đủ, ở cũng coi như thoải mái tự tại. Mộ Vãn mới vừa tốt nghiệp hai năm, tiền đóng phim hai năm này cũng chỉ đủ tiêu xài, hiện tại cô chính là cắn răng vay một khoản để mua nhà.

Phòng ở đã quá cũ, được chủ nhà trước trang trí theo phong cách thập niên 80, hơn nữa đồ gia dụng và đường dây điện đều bị hư. Mộ Vãn không muốn sửa chữa nhiều, Lâm Vi là nhà thiết kế liền giúp cô trang trí đơn giản lại một chút, phong cách thiên về rộng rãi thoải mái, thực điền viên phong(?).

Tiểu khu không có đường cho xe vào nên Mộ Vãn dừng xe ở đầu ngõ, xuống xe mang hành lý về nhà. Tiểu khu Mộ Vãn ở tổng cộng có sáu tầng, chỉ có hai dãy, tuy cũ nhưng có không ít hộ gia đình, hiện tại là thời gian ăn tối, các bác gái mua đồ ăn xách theo giỏ rau vừa đi vừa hẹn nhau sau bữa tối cùng đi công viên nhỏ khiêu vũ. Dây thường xuân bò đầy nửa bên vách tường của tòa nhà, quấn quanh trên cửa sổ, trên song sắt hành lang, trong tiểu khu cũ nát suy bại nơi nơi đều là nồng đậm mùi thức ăn. Đẩy cửa ra vào hành lang ở tầng ba, Mộ Vãn móc chìa khóa ra mở cửa vào nhà. Cửa mở đồng thời là chốt bật đèn ở phòng khách, một tiếng “bang”, ánh đèn màu trắng ngà chiếu sáng khắp phòng. Căn nhà cũng không quá bảy mươi mét vuông, phòng khách không lớn, nhưng sạch sẽ, nhìn phá lệ thoải mái. Sau khi vào cửa, thể xác lẫn tinh thần toàn bộ đều rã rời, Mộ Vãn đặt mông ngồi trên tay vịn của sô pha, sau đó toàn bộ ngã nằm xuống. Sáng sớm diễn xong, giữa trưa cô liền ngồi tàu lửa trở về, hành lý cũng chưa thu thập liền mã bất đình đề chạy tới bệnh viện xem Lâm Vi, hiện tại thể lực đã tiêu hao quá mức.

Ngoài cửa sổ lại dần dần mưa, trong tiếng mưa rơi tí tách, Mộ Vãn nghe được hai tiếng mèo kêu. Ở khu này, mèo nhà cũng như mèo hoang, buổi tối đi ra ngoài, dưới tàng cây hay bên trong lùm cây tất cả đều là mèo. Người ta cũng không triệt sản mèo, nuôi thả rồi chúng sinh sản thật sự mau, trong tiểu khu mèo lớn mèo nhỏ tràn lan.

Lâm Vi đã từng nói qua cô rất giống mèo, dã tính, lười biếng, thích ứng trong mọi tình cảnh, cô ấy còn từng khuyên cô nuôi một con, nhưng Mộ Vãn không đồng ý. Cô không cô độc, cũng không cần mèo làm bạn, trong nhà nhiều thêm một con mèo ngược lại nhiều chút nhớ mong, cô cùng nó đều không tự do.

Nghĩ đến mèo, Mộ Vãn nhớ tới một màn ở bệnh viện, người đàn ông khẽ nâng mi, ánh đèn lấp loé dưới đôi ngươi trong trẻo. Trong mắt Mộ Vãn loé lên xảo trá, cô thấp thấp mà nở nụ cười.

~~~

Mệt mỏi một ngày, Mộ Vãn sau khi ăn qua bữa tối liền ngủ. Một đêm vô mộng, buổi sáng bị tiếng chuông điện thoại đánh thức. Mở to mắt, ngoài cửa sổ bầu trời một mảnh xám xịt, dù chưa mưa nhưng trời cũng không có trong.

Mùa mưa hơi ẩm thật nhiều, trong không khí đều là ướt hơi nước dày đặc, Mộ Vãn cầm lấy điện thoại, trên màn hình hiện hai chữ “Lý Nam”, cô ấn tiếp nghe, kêu một tiếng:

- Uy, đại nhân.

Lý Nam là người đại diện của Mộ Vãn, hắn là người đại diện duy nhất của công ty giải trí Tân Châu, bảy tám người nghệ sĩ khác dưới trướng đều kêu hắn như vậy. Mộ Vãn mới vừa tốt nghiệp liền gia nhập Tân Châu, công ty không lớn, nhưng không khất nợ thù lao đóng phim, cũng không có bá vương điều khoản, tài nguyên không nhiều không ít, rất thích hợp với cô.

- Ngày mai 7 giờ tối, Trương Thừa Trạch Trương đạo diễn ở Khanh Tùng Hiên tổ chức một bữa tiệc. Ông ta đang lên kế hoạch quay một bộ phim truyền hình, Mễ Du sẽ đi tham gia diễn thử, đến lúc đó hai người các em cùng nhau đi qua đó. - Lý Nam ngắn gọn mà an bài một chút.

Diễn viên nhỏ như Mộ Vãn, ngày thường không có xã giao gì, nhưng cũng không phải hoàn toàn không đi xã giao. Đang sống ở một nơi danh lợi như vậy, ăn cơm uống rượu là chuyện bình thường, một tháng Mộ Vãn đại khái bị yêu cầu tham gia hai ba lần. Trọng điểm của bữa tiệc lần này là Mễ Du, cô ấy là nghệ sĩ hot nhất trong tay Lý Nam thời điểm hiện tại, chuyên đóng nữ phụ số hai. Cô cùng qua đó, bất quá là đi ngang qua sân khấu, ở trong góc ăn ăn uống uống, đến lúc sẽ có nhân vật nhỏ an bài cho cô đi kính vài ly rượu. Mộ Vãn nhất nhất đồng ý, Lý Nam lại dặn dò hai câu sau đó cúp điện thoại.

Cúp điện thoại xong Mộ Vẫn liền cởi quần áo chuẩn bị đi tắm. Thời tiết ẩm ướt, trên người đều là sương lạnh khiến cô có chút khó chịu. Tắm rửa xong cô cầm ly pha lê cùng bàn chải bắt đầu đánh răng. Còn chưa đánh xong, Lâm Vi liền gọi tới.

- Hôm nay có việc gì không?

- Không có.

- Vậy tới thăm tớ, nhớ mua cháo nha!

-Tuân mệnh.

Mộ Vãn dậy sớm như vậy chính là muốn đi mua cháo cho cô ấy, Lâm Vi là người Cảnh thành, cha mẹ cùng em trai đều ở đó nên giờ nằm viện không ai chiếu cố. Mà cô không cha không mẹ, lúc sinh bệnh nằm viện Lâm Vi đều là người chăm sóc cô.

Nói xong, Mộ Vãn lại nghe được dưới lầu truyền tiếng mèo kêu. Cô đi đến bên cửa sổ phòng khách, thuận tay để cái ly đang cầm lên bàn, vén bức màn lên xem thì thấy mấy con mèo đang đùa giỡn dây dưa với nhau, Mộ Vãn bật cười.

- Cười cái gì thế? Như vậy thật □□. - Lâm Vi hỏi.

Thả bức màn xuống, Mộ Vãn nói tiếp:

- Tối qua khi ra về tớ gặp phải Liễu đạo trưởng ở bãi giữ xe bệnh viện.

Mộ Vãn đem chuyện ngày hôm qua nói cho Lâm Viên.

- A a? Sau đó thì sao? - Lâm Vi hứng thú dạt dào.

- Tớ hỏi anh ta có phải thích mèo hay không, anh ta nói phải, tớ liền hướng anh ta kêu meo một tiếng. - Mộ Vãn vân đạm phong khinh mà nói.

- A! - Lâm Vi thét chói tai.

Đợi Lâm Vi bình phục, đối Mộ Vãn nói:

- Hay lắm Mộ tiểu thư, không đi theo con đường tầm thường, Liễu đạo trưởng ít nhiều gì cũng khiến phụ nữ khom lưng, thế nhưng bị một tiếng mèo kêu của cậu bắt lấy!

- Bắt không được, chính là đùa một chút, thân thể tớ khỏe mạnh, sẽ không đi cấp cứu, về sau đều không nhất định sẽ gặp lại.

Mộ Vãn nói, ngẩng đầu, trong miệng toàn kem đánh răng, nói chuyện khi rõ khi không.

- Aiz, không thèm nghe cậu nói nữa, tớ đi súc miệng, thu thập xong còn đi mua cháo cho cậu nữa.

Mộ Vãn vội vàng cúp điện thoại, bồn rửa mặt ở toilet, cô cầm ly pha lê đang đặt trên bàn ở phòng khách, hướng tới toilet phóng đi.

Mới vừa vào cửa toilet, “Phanh” một tiếng, tiếng thân thể va chạm mặt đất cùng tiếng pha lê bị vỡ vang lên cùng nhau, qua một lúc lâu, cô thấp thấp rên, ngâm truyền ra tới.

Mới vừa nói xong thân thể cô khỏe mạnh sẽ không cần đi cấp cứu, sau hai mươi phút liền đi ngay.

Thời điểm trước đó cô tiến phòng tắm, dưới chân vừa trợt, thân thể thẳng tắp ngã văng ra ngoài. Lúc bị ngã, cô muốn dùng đôi tay chống đất, kết quả tay trái đang cầm ly khiến nó bị vỡ vụn, cô nằm lên một chút mảnh vỡ, bị thương bên ngực trái. Cô lập tức gọi cho Lâm Vi, cô ấy kêu xe cứu thương, hấp tấp mà đi theo xe cùng nhau tới nhà cô.

Mới vừa tiến phòng tắm, nhìn vệt nước trên mặt sàn bị pha loãng máu, cô nàng vừa khóc vừa đứng trước cửa phòng tắm dậm chân mắng:

- Mẹ nó, cậu sẽ không muốn chết đi?

Mộ Vãn bị nhân viên y tế nâng lên, đau đến nhe răng trợn mắt, nghe thế thì thiếu chút nữa cười ra tiếng.

Cô bị đưa tới khu cấp cứu, mái nhà của khu ướt đẫm hơi nước lạnh băng, mỗi gian đều có người đến người đi, cảm giác đau đớn dần dần thức tỉnh, đầu cô ong ong vang, nghe Lâm Vi nói với bác sĩ một câu:

- Bác sĩ Liễu, anh mau khám cho bạn tôi, cô ấy bị mảnh pha lê đâm đến trái tim!

Duyên phận tới, ngăn không được, Mộ Vãn ngẩng đầu liền đối diện đôi mắt sâu thẳm không thấy đáy của Liễu Khiêm Tu.

-Meooo ~

Mộ Vãn cười rộ lên, cô cắn môi, vì đau mà mặt mày trắng bệch, khi cười rộ lên lại vẫn minh diễm như cũ.

Y tá nhỏ bên cạnh không hiểu rõ tình huống, ngẩng đầu kỳ quái nhìn cô, mà bên cạnh Lâm Vi nghe được, lại tức lại cười mà nói:

- Cậu còn có tâm tư nói giỡn!

Liễu Khiêm Tu thần sắc trầm tĩnh, lông mi rũ xuống, tầm mắt dừng lại ở chỗ cô bị thương, nhàn nhạt mà nói một câu:

- Tay mở ra một chút.

Mộ Vãn nghe lời đem tay mở ra.

Miệng vết thương của cô không có xuất huyết nhiều, hẳn là không bị đâm đến trái tim, cũng không có biểu hiện của chứng tràn khí ngực. Trước mắt hẳn chỉ là bị thương ngoài da.

Buổi sáng sau khi tắm xong, trên người Mộ Vãn chỉ mặc một cái áo ngực màu trắng gạo, hiện tại chỗ áo ngực lót đã bị máu nhiễm thấu, Liễu Khiêm Tư kéo áo xuống bắt đầu kiểm tra miệng vết thương, cô đau đến hít nhẹ một hơi. Miệng vết thương lộ ra ngoài không khí, anh hơi cúi người, mang đến mùi nước sát trùng lành lạnh. Lâm Vi đứng bên cạnh khi nhìn miệng vết thương liền che miệng lại hô một tiếng “Trời ạ”

Nơi ngực bị thương của Mộ Vãn có thể dùng bốn từ huyết nhục mơ hồ tới hình dung, trên miệng vết thương còn dính mảnh vụn pha lê. Bất quá pha lê ít nhiều gì cũng vỡ đến lợi hại, các vết thương đều không nặng.

~~~

Lúc Mộ Vãn cùng Lâm Vi nhìn miệng vết thương, tầm mắt Liễu Khiêm Tu ngừng lại ở một vệt màu hồng phía dưới miệng vết thương. Một mảnh “Trúc diệp” màu đỏ tươi đẹp giấu kín dưới máu loãng, lộ ra một loại thủy linh linh yêu dã. “Trúc diệp” không chỉ có một mảnh mà còn có phiến bên cạnh, lộ ra nửa màu xanh. Liễu Khiêm Tu mặt mày trầm tĩnh, tay tiếp tục kéo áo xuống, một mảnh “Trúc diệp” khác còn chưa hoàn toàn lộ ra thì tay anh liền bị một bàn tay khác cầm.

- Cái đó không phải vết thương. - Mộ Vãn nói.

Liễu Khiêm Tu ánh mắt vừa nhấc, hỏi:

- Vết bớt?

Chỗ cô bị thương có chút xấu hổ, vừa mới Liễu Khiêm Tu muốn kéo xuống nói, toàn bộ ngực trái của cô đều lộ ra. Anh tựa hồ không để ý sự bối rối của cô, nhưng lại rất để ý vết bớt này.

Thấy Mộ Vãn đau đến không nói không nên lời, Lâm Vi thay cô trả lời:

- Là vết bớt, bác sĩ Liễu, cái này có ảnh hưởng đến miệng vết thương sao?

- Không có.

Liễu Khiêm Tu nhìn nửa mảnh “Trúc diệp” kia, hai tròng mắt đen nhánh vẫn như cũ sâu không thấy đáy, anh bình tĩnh mà nói:

- Chỉ là cảm thấy khá xinh đẹp.

××××××××××××××××××××××××××××

Tác giả có lời muốn nói:

Mộ Vãn: Chỉ có cái vết này đẹp sao?

Liễu đạo trưởng: Đều đẹp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.