Vào buổi chiều, sau khi Lâm Huyền đi làm, Lâm Niên cũng ra quán net gần đó.
Hạnh phúc của các nam sinh thời cấp ba luôn gắn chặt với nhau, như thể một đầu dây nối tiếp, mà điểm tiếp nối đó tụ tập ở những con đường, ngõ hẻm đầy khói bụi, có những quán Internet ồn ào.
Màn hình chờ hiển thị màu xanh lam như đang hoan nghênh khách tới sử dụng. Sau khi bật máy khoảng năm hoặc sáu giây, âm nhạc khởi động vang lên, hình nền của hệ thống WindowsXP với trời xanh mây trắng, sườn đồi xuất hiện.
Trong quán net nhỏ, Lâm Niên vui vẻ ngồi trước máy tính. Đa số con trai ở độ tuổi này sẽ tràn đầy năng lượng mỗi khi nghe thấy tiếng nhạc máy tính. Tuy nhiên, một bạn học cùng lớp với Lâm Niên tại Sĩ Lan từng nói, nhạc khởi động chính thức của XP hơi khác. Vì hiện nay các quán net đều sử dụng hàng lậu, còn âm thanh bản gốc của XP có chút đau thương hơn.
Đau thương? Lâm Niên không hiểu tiếng khởi động thì đau thương như thế nào. Kể cả bật nhạc tang lễ đi nữa, đám nam nữ sinh đang vội vã chơi game vẫn có thể kích thích adrenaline trong người.
Ngồi trong góc, Lâm Niên đeo tai nghe vào cổ, thành thạo đăng nhập QQ. ID của cậu là Phi Thượng Lam Thiên, nghe rất chân quê, nhưng so với một số bạn cùng lớp như là “Tomorrow no Me”, “Vong Ái” hay “Dấu Ấn Mặt Trời Lặn”, một số thanh niên có tiền và max rảnh còn có thể đăng ký hội viên để dung avatar động lập lòe lấp lánh, cậu vẫn thấy ảnh đại diện trời xanh mây trắng của mình tương đối thanh thuần thoát tục.
Dù sao, quê quá biết đâu hóa hay, cho nên Lâm Niên thỉnh thoảng cảm thấy ID của mình vẫn khá là hợp thời, mang cảm giác mọi người đều say, chỉ mình ta tỉnh.
Chưa kể, ID này cũng có chút lịch sử. Mỗi khi bạn học phát hiện trong list friend của cậu có một account nữ là “Bích Vân Thiên”, họ đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, dò hỏi có phải bạn gái hay không. Lâm Niên chỉ có thể im lặng mặc hộ dò hỏi. Bởi vì dù có giải thích cũng chẳng mấy người chịu tin đây chỉ là chị gái. Cho nên, hầu hết mọi người đều tự mặc định Lâm Niên có một bạn gái hơn tuổi, dung mạo xinh đẹp, khiến người ta hâm mộ không thôi.
“Ting Ting Ting.”
Vừa đăng nhập QQ, group lớp đã bắt đầu nhấp nháy, Lâm Niên vừa vào đã thấy mọi người tán gẫu vui vẻ. Hình như cậu đã bỏ lỡ rất nhiều chuyện. Dù sao trong nhà chẳng có cái máy tính nào, sản phẩm điện tử giải trí duy nhất chỉ là cái điện thoại UTStarcom mà chị gái đang dung để làm việc, bên trong thậm chí còn không cài đặt QQ, chỉ có hai trò Snakes và Tetris đã bị Lâm Niên phá đảo từ bao giờ.
Lâm Niên lướt xem lịch sử trò chuyện và phát hiện ra tất cả bắt đầu từ một câu nói của nữ sinh Tô Hiểu Tường: “Trước khi khai giảng, mọi người tụ tập ăn uống một bữa đi.”
Tô Hiểu Tường là một nữ sinh xinh đẹp, có gia cảnh khá giả nhất nhì trong lớp của Lâm Niên, nghe nói gia đình cô kinh doanh mỏ than, lại thêm tính tình duyên dáng hào phóng, có rất nhiều fan trong lớp. Học sinh năm hai cũng không quá nhiều áp lực ganh đua trong học tập, Tô Hiểu Tường có thể vừa vênh váo hung hăng, vừa không mất thiện cảm, âu cũng là một loại năng lực.
Lời nói của cô được hầu hết nam sinh trong lớp coi là thánh chỉ, chỉ cần không quá lố, hầu hết đều sẵn sàng nghe theo. Nếu xếp hạng về “quyền lên tiếng” trong lớp, cô nàng có thể đứng top 3, sau top 2 là lớp trưởng Triệu Mạnh Hoa và top 1 là một người hoàn toàn khác.
Tô Hiểu Tường vừa lên tiếng, nhóm trò chuyện như ao cá bị đánh thức, các loài cá từ lớn tới nhỏ vốn đang lặn sâu giờ đua nhau ngoi lên. Anh một câu, tôi một câu, tất cả đều xoay quanh chủ đề bữa tối.
“Liên hoan ăn gì nhỉ?”
“Nghe nói ở Khu công nghệ cao có nhà hàng mới mở, đồ Tây rất ngon.”
“Đông người như vậy đi ăn đồ Tây làm gì, ăn ma la tang đi.”
“Ssao không đến một nhà hàng Trung Quốc? Tôi biết một hàng ngon phết đấy, mà quan trọng là vừa rẻ vừa nhiều, thoải mái ăn.”
“ Vừa qua Tết chán ăn thịt cá lắm rồi, hay ăn chay đổi món đi?”
“Ở nhà hàng chay có gì ngon? Đông người thì đi buffet hải sản ấy.”
“Hải sản thì stop. Tôi có một người họ hàng bán đồ hải sản, Tết vừa rồi mới gửi cho nhà tôi một đống. Ăn mãi không hết, tôi sắp nôn mửa rồi.”
Tô đại tiểu thư muốn liên hoan à? Lâm Niên nhìn đoàn người vui vẻ trò chuyện trong nhóm, cậu chạm vào bàn phím nhưng không gõ được chữ nào. Thật ra quan hệ giữa anh và Tô Hiểu Tường có chút tế nhị, nhiều người đều biết, anh luôn né xa những hoạt động do cô nàng khởi xướng.
“Lộ Minh Phi có online không?” Tô Hiểu Tường đột nhiên hỏi.
Cả lớp rõ ràng im lặng hơn mười giây, có lẽ đang âm thầm thắc mắc tại sao cô nàng chỉ đích danh Lộ Minh Phi mà hỏi. Trong lớp, nếu nói địa vị của Tô tiểu thư thuộc hàng nhất nhì từ trên xuống thì tên họ Lộ kia rõ là đếm ngược từ dưới lên.
Có người tìm Lộ Minh Phi cũng không quá lạ. Dù sao người ta cũng chẳng phải thiên sát cô tinh. Nhưng nếu là Tô Hiểu Tường hỏi đích danh Lộ Minh Phi trong lúc này thì đúng là quái. Cứ như Hoàng Thượng đang thương lượng với quần thần về tiệc tối hoàng gia, bỗng nhiên lại hỏi tên ăn mày ngoại thành.
Có chút kỳ quái, hai người này vốn chả liên quan, tình huống khiến người ta không khỏi nghĩ nhiều.
“Có đây có đây, mới vừa online, có chuyện gì vậy?” Điều trùng hợp hơn nữa là Lộ Minh Phi đã có mặt, vội vội vàng vàng ra tiếp chỉ được Hoàng Thượng triệu kiến.
“Mọi người đang định liên hoan, ăn gì thì chưa quyết. Không phải cậu thân với Lâm Niên lắm sao? Nhà cậu ấy không có máy tính, cậu nhớ báo một tiếng, tiền ăn của hai người để tôi bao.” Nữ thần không hổ là nữ thần, vừa mở miệng đã bao luôn.
“Được rồi, chuyển lời thì nhất định, nhưng không đảm bảo cậu ấy có tới đâu nhé.” Lộ - ăn - mày nghe nói có cơm ăn, lập tức nhận lời.
“Có người có lộc ghê.” Một người ranh mãnh nói, nhưng không nêu thẳng tên.
“Dễ là Lâm Niên không tới đâu. Bình thường có người chủ chi, cậu ta cũng không hề tới.”
“Sao nữ thần không tự đi tìm Lâm Niên luôn đi? Cậu ta ở đâu thì cậu cũng biết mà?”
“Xa quá, tôi ở phía đông thành phố, cậu ấy ở phía tây. Lộ Minh Phi và Liễu Miểu Miểu gần hơn.” Tô Hiểu Tường đáp.
“Mình có biết nhà cậu ấy đâu...” Liễu Miểu Miểu giờ mới xuất hiện.
“Cứ để mình đi là được. Việc này mình thầu, không ai được giành.” Lộ Minh Phi tỏ ra trượng nghĩa trước sức nặng của đồ ăn.
Nhìn thấy cảnh này, Lâm Niên càng không muốn lên tiếng.
“Vậy quay lại chủ đề, ăn gì đây nhỉ?” Tô Hiểu Tường đổi đề tài, vì vậy địa điểm ăn tối lại tiếp tục được thảo luận.
Những người trong nhóm rất ăn ý không nhắc đến chuyện trước đó, vì mọi người đều hiểu tâm ý của nữ thần đằng sau buổi tụ tập này không ở ăn uống, mà ở Lâm Niên.
Tô Hiểu Tường tung gạch nhử ngọc, và Lộ Minh Phi chính là khối gạch đó.
Về phần ngọc là ai thì tự hiểu, không cần nói ra làm gì.
Tô Hiểu Tường có ý với Lâm Niên, chuyện này nhiều người đều biết, cũng không phải bí mật gì.
Cái kiểu gợi ý liên hoan này còn chưa là gì, những việc ghê gớm hơn Tô Hiểu Tường cũng từng làm rồi. Khác với đại bộ phận nữ sinh ngại ngần nhút nhát, nữ thần với Lâm Niên có ý gì, chỉ cần có mắt thì ai cũng nhìn ra. Không có mắt nhưng ít ra có tai thì vẫn biết chuyện như thường. Điển hình như buổi liên hoan văn nghệ lần trước, nữ thần đặc biệt bỏ tiền ra để mời mấy người ở lớp khác tới cổ vũ khi Lâm Niên biểu diễn kiếm đạo.
Nhưng biết là một chuyện, mà có thành hay không là chuyện khác.
Tình cảm của nam nữ thời cấp ba như gõ trống da trâu vậy. Một bên cầm dùi gõ để phát tiết cảm xúc, một bên thì che tai trốn trong chăn.
Chuyện này không thể vội vàng, phải từ từ mưu tính. Nếu đánh trống quá mạnh, làm chói tai những người xung quanh, mà đối tượng cũng có khả năng bị “gõ chết”. Ngược lại, gõ quá nhẹ, chỉ sợ người kia không nghe thấy, đến màng nhĩ còn không thủng thì tình cảm thủng thế nào.
Bây giờ cũng đã là năm hai, chớp mắt một cái sẽ vào năm ba, mỗi người đều đi theo con đường riêng của mình. Bản thân nữ thần tự gõ suốt 2 năm, đối phương vẫn không xi nhê gì, đương nhiên phải cấp bách. Nhất là khi trong trường có không ít cô bé xinh đẹp khác cũng lăm le cướp dùi.
Thế là nữ thần quyết tâm, chiêng trống ngập trời.
Cho nên liên hoan lần này có chút hương vị “Hồng Môn Yến”, có quỷ mới biết, liệu Tô Hiểu Tường có làm trò gì động trời hay không.
“ Thời tiết gần đây tương đối lạnh, hgay đi ăn lẩu đi.” Trần Văn Văn, chủ tịch Câu lạc bộ Văn học lên tiếng.
“Được đó, đông người ăn lẩu càng vui, mà nhà hàng cũng sẽ không trách mình ồn ào.”
“Đúng lúc tôi vừa bị cảm, ăn lẩu cho ấm người, nhưng mà có lây cũng đừng trách.”
Chủ tịch vừa lên tiếng, thế trận đã nghiêng về một bên.
“Mình biết một hàng lẩu ngon lắm, cách trường mình không xa, mọi người đều quen đường thì đi cũng rất tiện.” Trưởng nhóm Triệu Mạnh Hoa cũng phát biểu, chốt luôn đề xuất ăn lẩu.
No1 và no2 của lớp cùng lên tiếng, như vậy mọi chuyện đã quyết định xong. Mọi người lại bắt đầu bàn xem ăn lẩu uyên ương hay lẩu cay nóng.
Chính vào lúc này, một âm thanh chẳng liên quan xuất hiện.
“Có ai biết Học viện Kassel không?” Người đặt câu hỏi là Lâm Niên, vừa mở miệng đã biết là kiểu KY* điển hình.
(*KY: viết tắt của Kuuki Ga Yomenai, trong tiếng Nhật có nghĩa là người không hiểu được bầu không khí xung quanh, không biết người xung quanh nghĩ gì và hành động vô ý vô tứ)