Đồng phục nhân viên mà Ngọc Hưng phải mặc bảo gồm: Áo sơ mi trắng, caravat xám tro cùng quần tây phẳng phiu trang nhã.
Có đợt bà chủ bảo mặc đồ hầu gái, Ngọc Hưng suýt nữa lật tung quán của bả lên.
Sửa soạn áo quần xong xuôi, Ngọc Hưng đã sẵn sàng cho công việc.
“Kịch bản nè!”
“KHÔNG DIỄN!”
Giật tờ giấy từ tay bà chủ quán, cậu vo tròn nó lại rồi ném ngược ra sau lưng. Có lẽ vì ném nhiều lần rồi nên cú ném có độ chính xác rất cao, rơi trúng xọt rác.
Cậu vẫn miệt mài làm việc, thảnh thơi ngước nhìn đồng hồ thì thấy chỉ còn một tiếng nữa là hết ca.
Đang định thở phào nhẹ nhõm thì lập tức đứng tim khi thấy Vũ Tuấn đẩy cửa kính đi vào.
“Ra xem khách gọi gì đi!!” - Thằng pha chế thấy cậu đứng ngây như phỗng thì nhắc nhở.
Ngọc Hưng nãy giờ đang mường tượng ra cảnh mình sắp phải chạy tới chạy lui đi xin việc lần nữa rồi...
Cậu cưỡng ép đi tới bàn của Vũ Tuấn, miễn cường nở nụ cười rồi đè giọng nhỏ xuống.
“Đừng có phá miếng cơm này của em đấy.”
Vũ Tuấn tỉnh bơ nói.
“Anh cho em miếng cơm khác là được.”
Lấy hết vẻ bình tĩnh, Ngọc Hưng nghiêm chỉnh nói.
“Quý khách gọi gì ạ?”
Cậu thấy Vũ Tuấn lấy hai ngòn tay kẹp giữa tờ menu mà giơ lên nhìn, nhìn đi nhìn lại một lượt rồi lại phát biểu liều.
“Cho toàn phần Lương Ngọc Hưng.”
Đang định giơ nanh vuốt ra thì cậu bị em đẹp trai ngăn lại.
Trong khi đó, vừa thấy Hoàng Dũng, sắc mặt của Vũ Tuấn liền tối sầm lại.
“Anh gọi gì?” - Hoàng Dũng điềm tĩnh hỏi.
“Dũng, ra bàn khác đi.” - Ngọc Hưng sợ Hoàng Dũng liên lụy nên vội kéo lấy tay hắn.
Vũ Tuấn thấy một màn che chở cho nhau như vậy, không khỏi cáu giận. Xong, Vũ Tuấn tỏ ra ngông nghênh, nghiễm nhiên đứng dậy ghé sát tai Hoàng Dũng mà nói.
“Tôi nói là tôi muốn Lương Ngọc Hưng. Nghe rõ chưa?”
Lạy trời lạy phật, cậu mong là thằng bé Dũng chưa cầm cái kịch bản lên. Mà xui thay cậu cũng không biết hôm nay trong kịch bản diễn ra cái quái quỷ gì!!
Bà Sơ đâu rồi!! Mọi hôm bà ý ngồi một góc hít hà drama cơ mà!! Sao chưa gì đã chạy bay chạy biến đi đâu rồi!!
Không ngoài dự đoán, tập thể anh chị em hủ nam hủ nữ dều được dịp bàn tán sôi nổi.
“Tay ba tay ba mấy cô ơi!!” - Nam thanh 1.
“Tôi!! Tôi nhảy thuyền!! Các cô tha thu cho tôi!!” - Nam thanh 2.
“Tui chèo bạn đầu gấu với em Dũng được không?” - Nữ tú 1.
“Chiến hạm không lên cô lên thuyền rách không sợ chìm sml à??” - Nữ tú 2.
Giây phút này, tất cả mọi người đều nín thở chờ đợi Hoàng Dũng hành xử ra sao.
“Trong menu không có thứ này. Phiền anh xem lại.”
“Ồ? Nước lọc không có trong này mà có thể gọi, tại sao Ngọc Hưng lại không thể?”
“Căn bản là.” - Hoàng Dũng gỡ bàn tay của cậu đang bám lấy cánh tay hắn ra. Xong, hắn nắm chặt bàn tay ấy. Hắn nói tiếp - “Lương Ngọc Hưng số lượng có hạn. Anh ấy chỉ có một và là của tôi.”
Xong rồi xong rồi, mùi thuốc súng lại sặc lên ròi.
Trước khi Vũ Tuấn bùng nổ, Ngọc Hưng hết cách đành hất tay em đẹp trai ra. Thay vào đó là nắm lấy cổ tay của Vũ Tuấn mà kéo ra ngoài quán.
Cậu không biết rằng, khoảnh khắc bị cậu hất tay ra, Hoàng Dũng đã thoáng hẫng hụt.
Vũ Tuấn đang bực bỏ mẹ mà được cậu nắm tay nên dịu hẳn đi, cun cút đi theo cậu ra ngoài.
“Những lời vừa rồi nó nói ra là bị ép buộc. Anh đừng lưu tâm.”
Ngọc Hưng nói chuyện với Vũ Tuấn một hồi, hóa ra là chó Nam bán đứng cậu. Đã bảo là đừng có nói mà không biết vì sao nó đã khai tất tần tật việc của cậu cho Vũ Tuấn biết.
May mà bà Sơ không có ở quán, chứ không lại giống ông già kia thấy cậu giao du với côn đồ nên đuổi thẳng cổ.
“Vất vả lắm em mới kiếm được chỗ làm, anh tha cho em đi.”
“Anh đến tìm em là sai sao?”
Nhu nhu thái dương, Ngọc Hưng thở dài.
“Anh lấy tư cách gì để tìm em?”
Chuẩn một phát chí mạng khiến Vũ Tuấn cứng họng.
“Anh nói với em rồi, khi anh quay lại mà em vẫn chưa có người yêu! Thì cứ liệu hồn với anh!”
Lúc này Ngọc Hưng mới buông tay Vũ Tuấn ra.
“Nếu bây giờ em nói em không còn tí tình cảm nào với anh nữa?”
Vũ Tuấn nghe xong, thẫn thờ. Cánh tay bị trả về thì bất lực buông thõng không muốn động. Đợi đến khi Ngọc Hưng sắp đẩy cửa đi vào, Vũ Tuấn chạy đến giữ cậu lại.
“Anh không tin! Có phải là do thằng nhóc kia không??”
“Nó không liên quan! Là thời gian làm mờ đi tất cả. Tình cảm của chúng ta khi đó chưa đủ để em khắc cốt ghi tâm. Vậy thôi!”
“Anh...” - Vũ Tuấn nghẹn lời, không nói được gì đành thả cậu ra.
Ngọc Hưng bước vào trong quán, cậu đi một mạch vào trong phòng thay đồ rồi ngồi ngẩn ngơ trong đó.
Cho đến khi em đẹp trai đến lay vai cậu vài cái cho tỉnh thì đã là lúc tan ca mất rồi.
Bà chủ quán đi du lịch cmnr nên giao tiệm cho hai người quản lí rồi té luôn. Thiết nghĩ cậu là người tử tế, chứ không, đến lúc bả quay lại thì ra đồng nát mà chuộc lại máy móc.
“Lên xe.”
“Anh cũng đi xe mà.”
Hắn kéo cậu ra, cứ lầm lì dắt xe của cậu để ở trong quán rồi đóng cửa kính tiếp theo cho hạ cửa cuốn của quán lại.
Không biết nó có ý gì nữa đây.
Đội mũ nó đưa, cậu vòng chân qua leo lên xe nó. Nếu không nhầm thì đây là em siêu môtô Kawasaki Z1000 của chó Nam thì phải.
Chẳng mấy chốc đã về đến nhà, Ngọc Hưng xuống xe, vừa tra khóa vào ổ vì em đẹp trai bảo.
“Ăn gì?”
“Chắc đớp mì tôm. Chiều anh có ca học, nấu mất thời gian lắm.”
“Vào phòng tôi.” - Xong, nó vô tư ném cho cậu chiều khóa phòng nó, quành xe lượn đi đâu mất hút.
Lúc nó quay lại thì trên tay đã có hai bịch cơm hộp, hai người định ăn thì chợt nhớ ra hình như họ quên mất cái gì....
..........
......
..
AAAAAAA!!! EM CÚN!!!
Ngọc Hưng chụp mũ bảo hiểm lên đầu Hoàng Dũng, cấp tốc đuổi nó ra ngoài, bắt nó đi tiếp.
“Quay lại đón cún đi!! Nhanh nhanh!!”
“Ăn xong đã.”
“Đi mau! Con nó chết đói mà mày còn ăn được à?!”
Giữa trời nóng sml mà vòng đi vòng lại mấy lần liền, Hoàng Dũng rất ư là cau cmn có.
Hóa ra em cún ngủ ngon lành cành đào trong góc tủ quần áo ở phòng thay đồ, thảo nào quên béng đi mất.
Cún nhỏ mới tỉnh ngủ đã bị bố Dũng túm về nhà, đang ngơ ngơ ngác ngác thì bị bố Hưng tộng vào miệng miếng đùi gà.
“Ăn đi con. Trời ơi khổ thân.” - Ngọc Hưng suýt xoa.
“Gâu gâu?” (Bố nói clgt?)
“Tất cả là tại thằng Dũng, người gì đâu nuôi chó mà còn quên mất nó.”
Hoàng Dũng đang ăn cơm nên không thích mở miệng ra cãi tay đôi với cậu.
Đến chiều Ngọc Hưng theo thói quen mò mẫm chiều khóa xe để đi học mà chợt nhận ra đường từ đây đến lấy lại xe còn dài gấp đôi đường đến trường.
(ノಠ益ಠ)ノ彡┻━┻ Đùa nhau à!!
“Dậy dậy, chở anh đi học!! Mày phải chịu trách nhiệm đi chứ!!”
“Nghỉ đi.” - Hắn uể oải nói.
“Nghỉ quần què!! Dậy mau!!”
Hắn nhức hết cả tai, mặt mày mới giãn ra để ngủ lại co hết lại. Trong chớp mắt, hắn kéo cậu ngã nằm lên giường với mình.
“Ồn quá.”
Cựa quậy miếng nào là nó ôm chặt hơn miếng đó.
Phòng nó có điều hòa man mát, nghĩ nghĩ tí ra ngoài kia bị nắng thiêu sống thì bỏ mẹ. Thế là cậu bắt đầu bị ảnh hưởng tư tưởng.
Chấp nhận buông xuôi tất cả, vùi mình trong lòng hắn mà ngủ ngon lành.
___________________________