“Nhô! Hôm nọ anh mới lĩnh lương!! Đi! Anh đãi mày một bữa!”
Đu cửa em đẹp trai luyện thành tuyệt cmn kĩ rồi, giờ nó muốn gỡ cậu ra cũng không nổi đâu!
Thấy nó di di thái dương chịu thua, Ngọc Hưng đắc ý cười hi hí.
Nó vươn tay ra tưởng định táp cậu, cậu sợ sệt rụt cổ lại.
Ai ngờ vó véo má cậu một cái rõ đau!!
“Giữ lấy mà mua thịt.”
Cậu lắc đầu, em đẹp trai lại véo má cậu.
“Thế anh mua thịt về hai đứa mình đớp nhá!!”
“Không c.. Này!”
Ngọc Hưng phi đi ra chợ trước khi nghe em trai đẹp ngăn cản.
Không phải chém chứ cậu cứ bước vào chợ là kiểu gì mấy cô bán cá bán thịt cho cứ bám lấy tay cậu. Hỏi xem bao nhiêu tuổi rồi có bạn gái chưa, có muốn cô giới thiệu đứa con/cháu/chắt gì đấy cho không.
Dạ không.
Cháu đẹp cháu biết.
Cháu phải thêm một thằng bạn trai nữa mới hoàn cmn hảo cơ, nên các cô không cần tốn công vô ích.
“Mà trường cháu năm cháu thi lấy bao nhiêu điểm?”
“Cháu chả nhớ, năm đấy cháu 21,5 khối A mà suýt soát trượt. Cô!! Cho cháu miếng kia cơ!!”
Mặt cậu ngô ngố nhưng tuyệt đối mảng sành ăn không ngố đâu nhá!! Suýt nữa để mụ í mị hoặc đưa cho thịt hỏng!!
“Khiếp, mày còn sành sỏi hơn mấy đứa con gái bây giờ.”
Nhận lấy miếng thịt bò cậu thầm ao ước ngày đêm, Ngọc Hưng vui vẻ nhảy chân sáo về nhà.
Cmn.
Hình như cậu quên mất cậu vừa trải qua một điều gì rất khủng cmn khiếp.
Xem nào.
À, cmn, “Đêm qua tôi thất tình” - Tác giả: Hưng Vũ.
Đi nửa đường chân sáo, nửa kia lết về như zombie.
Đến cửa phòng em đẹp trai, thấy em đẹp trai đang cởi áo phông lộ cơ bắp cuồn cuộn. Thấy đời rạng ngời hơn.
Chờ đã, cậu còn quên béng đi một chuyện nữa!!
Xong, cậu rối rít núp sau cánh cửa mà hỏi em đẹp trai.
“Eeeeeee!!!! Tối qua anh mày bảo với mày rằng anh là gay rồi à!!!”
Em đẹp trai không những không trả lời mà còn đóng sập cửa lại hại cậu sợ rớt mọe tim.
Haiz. Biết ngay mà.
Gãi gãi gãy, Ngọc Hưng đang lết về phòng thì thấy cửa phòng em đẹp trai mở.
Ngập ngừng đấu tranh một hồi, cậu quyết định....
Không phi đến phòng em đẹp trai nữa.
Đến nước này cũng không thể mặt dày hơn được, chữ “khoảng cách” viết như nào nghĩa ra sao cậu hiểu rõ.
Cười trào phúng, Ngọc Hưng bật bếp lên.
“Phòng tôi hết gas.”
Bất ngờ có giọng em đẹp trai với vào.
Bụng định nói “Anh nhớ bình gas của mày có dán số liên lạc, sao không đi mà gọi bình mới” thì dằn xuống.
Ngọc Hưng quay sang nhìn em đẹp trai, nghiêng đầu bảo.
“Thế cho mày ké bữa này, lát anh bê sang phòng mày có điều hòa ăn cho sướng.”
Nó cũng không đợi cậu nói xong, túc tắc trở về phòng cắm cơm trước. Mà để ý thấy nó mặc bộ quần áo khác rồi, chắc nãy đóng cửa thay quần áo.
Vật lộn một lúc, Ngọc Hưng bê đĩa thịt bò xào hàng thật giá thật made in VietNam cùng tô canh rau muống cho em đẹp trai chiêm ngưỡng.
Cảm thấy hai thằng đực rựa trầm lặng ngồi đối mặt với nhau ăn cơm rất kì quái, thế là Ngọc Hưng lại trổ tài lắm miệng.
“Mà chú em không đi học kia thì đi học nghề mốt tự kiếm tiền đi.”
Thằng bé này rất là hay nhá, mắt nhìn kinh bỉ chỉ có cái mồm thành thật ăn lấy ăn để. Chứng tỏ trù nghệ của anh vẫn đỉnh!
Nó không trả lời chỉ bật TV lên chuyển sang kênh HBO.
Trong lúc cậu đang rửa bát thì điện thoại cậu quăng ở trên giường đang rung rung.
Hoàng Dũng liếc qua thấy rõ chính là số điện thoại gọi đến hôm nào.
Lấy ngón chân gạt qua nhấn nghe.
“Cảm ơn hôm qua đã giúp tôi nhé.”
Tên hiển thị trên màn hình vỏn vẹn ba chữ “Quân đẹp trai“.
Hoàng Dũng đáp lại.
“Nói lại.”
Chàng Quân bên kia nghe thấy giọng lạ thì sửng sốt, xem xem mình có nhầm không thì không nhầm.
“Anh là? Tôi muốn gửi lời cảm ơn cậu Hưng tối qua đã giúp tôi.”
“Từ giờ đừng gọi lại nữa.”
Xong tắt máy luôn, bạn nhỏ Quân thêm lần nữa ngơ ngơ. Lí nào anh chàng đồng nghiệp của mình cũng có kiểu quan hệ nam nam....
Có khi là bạn trai nghe máy.
Hoàng Dũng bên này không rảnh ngồi suy luận như chàng Quân kia. Đơn giản là nhắm mắt hắn cũng biết cái thằng “Quân đẹp trai” này chính là gã trai thẳng tối qua từ chối tình cảm(?) cái tên ngố kia.
Tối qua hắn ngồi một chỗ nhìn ra là biết rồi.
Hại tên ngố kia lùm beng khóc om sòm không đủ còn hại lây sang cả hắn.
Mà cũng coi như hắn vừa làm được việc thiện, tránh cho tên “Quân ĐT” này bị kẻ nào đó không biết trời cao đất dày đu bám.
Lúc Ngọc Hưng quay lại đã thấy em đẹp trai đang nằm ngủ thư cmn thái rồi.
Cầm lấy điện thoại của mình, tiện tay tắt TV, Ngọc Hưng trở về phòng của mình.
Nghĩ nghĩ chiều nay cậu vừa có ca học vừa có ca làm nối tiếp nhau, haiz, mợt mỏi.
Rón rén vác chăn gối sang phòng em đẹp trai ngủ.
Nằm ở dưới nền chốc chốc cậu lại nghịch điện thoại, chợt nhớ ra một chuyện.
Mở ra danh bạ sửa tên “Quân đẹp trai” thành đúng một chữ “Q“.
Mà cậu cũng mới moi móc được số điện thoại của em đẹp trai, bây giờ mới có dịp đặt tên.
[Em đẹp trai cách vách]
Nhân tiện làm một cuộc đột kích chụp lén ảnh ẻm cài làm ảnh đại diện.
Ngủ thoai ngủ thoai.
Hmm không biết nó lưu số mình là gì nhỉ?
Hm.
Có khi nó còn đệch thèm lưu í!
Nghĩ nghĩ phải mau chóng kiếm trai giàu mà cặp thui, chứ cứ ăn nhờ ở đậu hưởng ké điều hòa thế này cũng ngại.
Nói là làm, cậu nhắn luôn cho thằng Nam.
Người huynh đệ xinh trai moe moe nhất thế gian: M xem còn quen boy nào giàu mà đẹp cơ mà đơn côi không?
Người huynh đệ nhiều tư tình nhất thế gian: Bố nhớ tối qua m mới 7(thất) tình xong?
Người huynh đệ xinh trai moe moe nhất thế gian: ( ͡° ͜ʖ ͡°) Bậy nào, chẳng qua đó là kiếp nạn nho nhỏ mà bần tăng dính phải trên con đường tình kiếp thôi.
Người huynh đệ nhiều tư tình nhất thế gian: Concac:)) thế m quay lại với thằng Hồ Tuấn đi:)))).
Người huynh đệ xinh trai moe moe nhất thế gian: Kí ức vẫn còn nhưng giờ Hưng với Tuấn chỉ là NYC~
Buôn tí đã mất mọe nửa tiếng, ngồi tám nhảm với nó cũng quá tội, cậu tắt điện thoại cài báo thức rồi ngủ ngay.
Hồ Vũ Tuấn là quá khứ rồi.
__________________ __________________
[ “Sao về muộn thế?”
“Anh mệt vãi chưởng, mẹ nó con chó Nam bảo kêu người rồi mà đ** thấy làm anh phải cân hết chỗ đầu bu*i kia.”
Ngọc Hưng xoay người thơm lên gò má còn đang sưng tấy của Vũ Tuấn. Vũ Tuấn nũng nịu cọ cọ cần cổ của cậu.
“Anh cứ suốt ngày máu me thế này em cũng sợ chết khiếp đm.”
“Em sợ thì chia tay đi. Mà, anh đùa đấy, không cho chia tay đâu.”]
________________________