Hey! Em Trai Đẹp Cách Vách!

Chương 13: Chương 13: Hành động vừa rồi của em đẹp trai là có ý gì?




Ngọc Hưng với Vũ Tuấn vừa vào phòng bệnh đã thấy thằng Nam băng bó khắp người. Ngồi bên cạnh giường bệnh là em trai Vũ Tuấn.

“Sao bọn mày biết?” - Thằng Nam bất ngờ nói.

Ngọc Hưng quay sang nhìn Vũ Tuấn thì Vũ Tuấn nhìn em trai mình.

“Ngọc nhắn tin cho tao.”

Thằng Nam định nói gì đó rồi lại nuốt xuống, xuề xòa nói.

“Tao ngã xe thôi, có gì đâu.” - Xong, quay sang nói với em trai Vũ Tuấn - “Anh đã bảo là không cần báo cho chúng nó.”

Đi đến không thương tiếng gõ cái đầu quấn băng của thằng Nam, Vũ Tuấn trách lại.

“Ơ đ*t mẹ phải đợi mày xuống lỗ mới cho bọn tao biết à?”

Ngọc Hưng lúc này mới kéo ghế ngồi gần, nghĩ nghĩ có mỗi thế thôi mà làm cậu hết cmn hồn.

Xong, thằng Nam phải nằm viện vài ngày theo dõi nên Vũ Tuấn tranh thủ đi làm thủ tục cho nó.

Vũ Tuấn đi rồi thì cậu mới vạch trần thằng Nam nói phét.

Ngã xe kiểu gì trong khi nó đi ô tô??? Chả lẽ nó vừa đi vừa để cửa mở rồi lăn từ trong ô tô xuống đường à?

“Tao đánh nhau.” - Thằng Nam mãi mới thừa nhận.

“Thật không? Đánh đến độ này chắc mày xiên chết người ta rồi chứ gì?”

“Không. Tao... Đm... Tao.”

Mặt thằng Nam thoáng chốc đỏ bừng, nó ngậm miệng nhất quyết không nói. Phải để đến khi Ngọc Hưng hỏi em trai Vũ Tuấn thì cậu mới biết chân tướng.

Hóa ra thằng Nam thấy em trai Vũ Tuấn bị một thằng lạ hoắc dồn vào góc tối. Thế là bạn nhỏ lập tức sắm vai anh hùng cứu mỹ nam, mắt mũi chắc gắn vào đít nên mới trượt vỏ chuối ngã sml. Vừa khéo đập vào mấy thứ góc cạnh nên mới ra độ này.

Mặc dù cũng thương thằng Nam lắm nhưng Ngọc Hưng nghe xong vẫn đíu thể khép mồm lại được.

“Hài vãi. Thế thằng kia đâu?”

“Ngọc đưa tao vào viện luôn, thằng kia... hình như là người quen của em ấy.”

Cũng chẳng biết có phải là người quen không mà thằng em trai Vũ Tuấn đã khai cả họ cả tên thằng đó ra.

“Trần Hồng Quân.”

Vừa vặn rơi hết vào tai Vũ Tuấn mới đi làm thủ tục về. Cơn giận từ đâu đến khiến con người này phải gầm gừ dữ tợn như hổ.

“ĐÙ MẸ LẠI CÁI THẰNG ĐẦU KHẤC ĐẤY À?”

Cái tên “Quân” kia thoáng làm cậu nhột một tí, nhưng ngẫm lại cậu Quân trước làm cùng mình họ “Hoàng” nên chắc chả liên quan đâu.

Chả biết cái tên Hồng Quân kia gây nghiệp gì mà vừa nghe thấy tên đã khiến Vũ Tuấn phát rồ. Không nói lời nào kéo em trai rời đi, một mạch hộ tống em trai trở về nhà.

Chỉ còn lại cậu với thằng bạn thương tật đau khổ này. Sẵn có cặp lồng ủ cháo, cậu vừa múc cháo cho nó ăn vừa buôn chuyện với nó một lúc cho nó đỡ cô đơn.

“À, thế vụ tỏ t---”

“Dẹp dẹp. Tao nhìn mặt ẻm đã thấy ngại, nói thế đéo nào được.”

Cảm thấy trêu bạn nhỏ Nam chưa đủ, thế là Ngọc Hưng lấn tới.

“Nhục nhất mày. Tình địch chưa đánh được, còn bị tình địch thấy mày sấp mặt lợn!! Há há há!!”

Quả nhiên trúng tim đen cháu Nam.

“Cút về mẹ đi. Mệt mỏi.”- Xong, Hoàng Nam nhìn màn hình điện thoại có tin nhắn đến. Nó nói tiếp - “Tao vừa nhắn cho thằng Dũng đến chăm rồi, mày cứ về đi.”

Nhắc đến em đẹp trai, Ngọc Hưng nhảy dựng lên.

“Nó cũng đang bệnh tật mày còn lôi nó đến làm gì??”

Hoàng Nam đưa điện thoại cho cậu xem tin nhắn.

Thằng Nam nhắn [Đang có thằng Hưng ở đây bám anh không về. Mày không bận gì thì ra bệnh viện chăm anh đi. Rep nhanh để anh còn biết].

Em đẹp trai không quá 5 phút đã rep lại [Em đến bây giờ đây].

“Mày bảo lại đi. Nó đã khỏi hẳn đâu, lại còn lao đi vù vù lại nặng thêm à!!”

Thằng Nam chưa gấp mà cậu đã gấp hơn, lôi điện thoại ra gọi cho ẻm mà ẻm không nhấc máy. Chắc ẻm đang trên đường đến đây rồi.

Khổ công cậu chăm sóc nó nguyên ngày hôm nay, giờ thì hay rồi, đâu vẫn đóng đấy cho xem.

“Mày đi đâu đấy?” - Thấy Ngọc Hưng đi ra, thằng Nam hỏi.

“Tao ra cổng bệnh viện chờ nó.”

Chờ tầm 15 phút đã thấy em trai đẹp phóng xe phân khối lớn đến rồi. Ẻm định gửi xe thì bị cậu chặn lại.

“Về đi, không khí trong bệnh viện không tốt. Không khéo lại ốm thêm.”

Tay cậu giơ lên gạt kính mũ bảo hiểm của nó rồi lại áp lên trán nó. May là nó đỡ hơn lúc sáng nhiều rồi.

Xong, nó chả nghe lời cậu, vẫn ương bướng vào trong phòng bệnh của Hoàng Nam để thăm.

Thằng Nam chỉ đau tay đau chân còn cái mồm vẫn khỏe re, cứ liếng thoắng chém gió một hồi nhức cả tai. Phải đến khi Ngọc Hưng nghe đến buồn ngủ thì mới thôi.

Mà thằng Nam lại cảm thấy mắc ỉa trong khi lòng tự trọng cao ngất ngưởng không cho phép nó để ai dìu đi hết(ngoại trừ ai-đó). Nên, bạn nhỏ Nam đành chống nạng tập tễnh đi vào WC giải quyết nỗi buồn.

Em trai đẹp thấy vai nằng nặng, cũng biết là mình đang bị lợi dụng làm chỗ dựa để người ta ngủ gật. Xong, khẽ khàng vỗ về rồi bế ngang cậu lên, Hoàng Dũng đặt cậu nằm lên giường bệnh còn trống trong phòng.

Lúc này, hắn lại nghĩ đến cái cảnh tối hôm đó, không biết bị ma xui quỷ khiến hay sao mà lại cúi đầu áp lên trán cậu cái hôn.

Chờ đã.

Chờ đã!!

Vậy chẳng khác nào hắn hôn gián tiếp với cái tên thô lỗ cục súc kia à?!

Bình tĩnh, anh ta(Hưng) sáng nay chắc chắn rửa mặt, rửa sạch rồi, không tính, không tính.

Trọng điểm, là tại sao hắn lại làm ra cái hành động này?

“Mày làm cái đéo gì vậy Dũng!!!”

Hoàng Nam nói xong mới bước ra khỏi WC nên khiến cho Hoàng Dũng có tật giật mình.

“Làm... làm gì?”

“Ai bảo mày nói với mẹ anh là anh đang nằm viện hả? Mày hại chết anh rồi!!”

Hắn không biết.

Hắn không biết rằng không chỉ hắn mà cả cậu đang giả vờ ngủ cũng phải thở phào vì thằng Nam không thấy hình ảnh vừa rồi.

Bạn nhỏ Hưng ban nãy chỉ giả ngủ để chó Nam ngậm mõm, không ngờ....

Hành động vừa rồi của em đẹp trai là có ý gì?

Hay là cậu nghĩ nhiều quá rồi, hành động đấy chắc là vô ý thôi, không nên nghĩ nhiều.

Không nên nghĩ nhiều.

___________________________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.