Hey Stupid! Do You Love Me!?

Chương 72: Chương 72: Cơ bụng




Hôm nay là chủ nhật!

Là một ngày khá đẹp trời. Có nắng nhẹ cuối thu, có cơn gió mát lạnh đầu đông, có mây trắng trôi lững lờ, có bầu trời xanh bát ngát, có những tiếng chim hót líu lo, có tiếng nói chuyện chào nhau buổi sáng sớm ở bên ngoài, có…

Và còn có cả Lạc Thần và Vương Hàn sắp đi chơi với Tử Dạ nữa.

Hôm nay Tử Dạ đặc biệt vui! Rất vui! Vô cùng vui!

Nói chung là cậu rất vui!

Từ lúc gặp Black đến giờ, cậu với 2 người họ có rất ít khoảng thời gian để đi chơi với nhau như này. Nếu có thì cũng chỉ là thời gian ngắn. Cơ mà hôm nay cậu lại được đi chơi với họ cả ngày liền.

Vui quá cơ!

“Em vui thế cơ à!?”. Lạc Thần thấy biểu hiện phấn khích của Tử Dạ thì cười cười một cách đầy nuông chiều rồi để đĩa sallat đẹp mắt xuống bàn.

“Vâng ạ!”. Tử Dạ cười một cách tươi không cần tưới với Lạc Thần rồi mắt bắn tim hồng về phía đĩa sallat trên bàn.

Ôi mẹ ơi! Mới nhìn thôi mà nước miếng đã muốn chảy ra rồi.

Ai u~ Sao cậu lại sung sướng thế này cơ chứ? Không biết mấy kiếp trước cậu tu dưỡng thế nào mà kiếp này lại gặp được người như Lạc Thần và Vương Hàn cơ chứ? Họ toàn là những người hoàn hảo không à.

Đẹp trai nha!

Tốt tính nha!

Tài năng nha!

Nổi tiếng nha!

Nấu ăn ngon nha!

Thiết kế trang sức đẹp nha!

Boss bí ẩn của khu nghỉ dưỡng danh tiếng nha!

Chủ của biết bao quán bar, khách sạn, cửa hàng… lớn nha!

Trùm hắc bang nha!

Con trai nuôi của đại ca thần bí khét tiếng nha!

Bá đạo, cool ngầu đầy người nha!

Ôi! Cậu muốn thăng thiên vì hạnh phúc quá!

“Nhìn nhóc như đang lên cơn nghiện thuốc ý.”. Vương Hàn cười cười đầy hứng thú nhìn Tiểu Dạ rồi để đĩa soup lên bàn.

“Hứ! Kệ tôi!”. Cậu có nên gạch bỏ cụm từ tốt tính ra khỏi tên này không nhỉ? Rõ đáng ghét!

Cơ mà nếu cậu nghiện thì cậu không có nghiện thuốc mà nghiện họ nha! Họ còn lợi hại hơn cả thuốc phiện nha. Họ làm con nghiện một khi đã đắm chìm vào là không thể nào thoát ra được.

Và cậu chính là một trong những con nghiện đó.

Á khoan!

Cậu đang nghĩ vớ vẩn gì đó!? Não cậu chắc hỏng hóc ở đâu rồi mới suy nghĩ mấy cái linh tinh đó. Mấy suy nghĩ đó chỉ dành cho mấy em gái đang tuổi yêu thôi. Còn cậu ‘nhớn’ rồi và còn có người yêu rồi cơ mà!

Sau khi vứt bỏ mấy thứ ba linh tinh ra khỏi đầu rồi thì Tiểu Dạ liền chú tâm vào ăn sáng.

Haizzz! Ngày nào cũng được ăn nhiều món ngon này thật mệt quá nha!

Cơ mà chắc Tử Dạ không biết rắng nếu có fans biết cậu đang nghĩ vậy thì chắc họ vác đao đến chém cậu làm trăm nghìn mảnh rồi đem gửi ra ngoài galaxy để làm rác vũ trụ luôn mất.

Sau khi ăn xong, Tử Dạ nhận phần rửa bát.

Mấy ngày đầu lúc mới về nhà chồng, à nhầm, mới về nhà Black, họ không để cho cậu rửa bát đâu. Cơ mà Dạ nói mãi họ mới để cho cậu rửa. Bởi vì họ nghĩ người đưa cậu về đây là họ nên họ không nên để cậu làm mấy việc này.

Cơ mà Dạ lại nghĩ khác. Hôm nào ngủ dậy cậu cũng được ngay và luôn ngồi vào bàn để ăn những đồ ăn ngon. Xong hầu như việc nhà cậu cũng không phải làm nên cậu thấy cậu nên giúp họ làm mấy việc lặt vặt như rửa bát như thế này.

Với lại bây giờ họ đã coi nhau như người một nhà rồi nên mấy chuyện như nấu ăn, rửa bát, dọn nhà,… này nọ họ đều vui vẻ cùng nhau làm chứ không khách sáo như ban đầu nữa rồi.

“Anh à? Lúc nào đi vậy?”. Tiểu Dạ rửa bát xong rồi bê đĩa hoa quả ra phòng khách. Tất nhiên là có táo đỏ bên trong rồi.

Cơ mà đi ra lại chẳng thấy Lạc Thần đâu mà chỉ có mỗi Vương Hàn. Chắc Thần lên phòng thay đồ rồi.

“Cậu cứ bình tĩnh xem nào. Vừa mới ăn xong, đi gì mà đi.”. Vương Hàn ngồi dựa vào ghế, gác chân lên bàn bật TV lên xem.

Tử Dạ đặt đĩa hoa quả lên bàn rồi nói với hắn. “Lúc tôi ăn xong không hoạt động thì anh chê tôi lười rồi còn bảo thế sẽ nhanh béo, xong còn giục tôi mau đứng dậy cơ mà.”. Hắn ta nói cậu vậy mà bây giờ hắn cũng thế chả khác gì.

“Đấy là tôi thấy cậu yếu quá, chả có tý cơ nào nên mới nói thế.”. Mấy lần hắn có ‘đụng chạm thân thể’ (mọi người hãy nghĩ theo chiều hường trong séng nhe!) với cậu nên hắn biết cậu gầy nhom, có mỗi chút thịt và da trắng còn đâu chả có tý cơ hay gì cả. Thật giống con gái!

Tiểu Dạ nghe vậy thì chun mũi chìa môi. “Anh thì có chắc!?”. Cậu nhìn Vương Hàn thì chỉ thấy hắn cao và có vẻ gầy thôi chứ cậu không nghĩ hắn có cơ bụng sáu múi hay gì gì đó đâu.

“Tất nhiên là có rồi. Cậu chả biết gì cả. Nhìn đây này!”. Cái gì chứ hắn rất tự hào về cơ thể hắn nha!

Lần này hắn phải cho con Cừu Ngốc này ‘mở mang tầm mắt’ mới được.

Nói xong Vương Hàn kéo vạt áo phông trắng của mình lên làm lộ ra vùng bụng trắng với những đường cơ bụng rõ ràng, sẵn trắc.

Cơ mà cái Tử Dạ để tâm không phải cái này nha!

Bởi vì cậu đang cháy khét nha!

Cậu đang lấy tay che mắt nha!

Đang yên đang lành tên này kéo áo lên làm gì cơ chứ!? >..<///

Đây là lần đầu tiên cậu nhìn cơ thể (phần trên) của một người đó nha! Không nói đến khác giới, cùng giới cậu đã không dám rồi. Đến Bạch Nhiên cậu còn chưa nhìn cơ mà! Xấu hổ chết đi được!

“Haha, cậu làm gì vậy chứ? Con trai với nhau cả mà.”. Vương Hàn thấy hành động đáng yêu đó của Tiểu Dạ thì lăn ra cười. Nhóc này ngày càng đáng yêu ra thì phải.

Tiểu Dạ nghe vậy thì thấy cũng đúng, cậu với hắn đều là con trai cơ mà, cần gì phải thấy xấu hổ.

Nghĩ rồi cậu liền không che mắt nữa, vươn tay kéo vạt áo vốn bị Vương Hàn lăn ra cười mà tuột xuống lên. (Tiểu Dạ thật là ba chấm -_-b)

Vì vốn là người sau khi đã hết xấu hổ thì sẽ rất vô tư và vì tinh thần đã ‘tỉnh táo’ rồi nên Tử Dạ rất ‘chú tâm’ mà ‘mở mang tầm mắt’ như Vương Hàn nói nha.

Thật không ngờ nhìn tên có vẻ gầy và cao này lại có cơ bụng thật, lại là 6 múi nữa cơ chứ!

Tuy nó không rõ ràng như trên tạp trí hay TV hoặc những anh huấn luyện viên thể hình hay vận động viên nhưng của Vương Hàn lại rất đẹp.

Đúng vậy. Tiểu Dạ chính là dùng từ đẹp để miêu tả cơ bụng của Vương Hàn.

Cơ bụng của Vương Hàn tuy không vạm vỡ hay gì gì đó nhưng Tiểu Dạ có thể cảm thấy được nó rất săn chắc, cứng rắn. Mà cậu thấy Vương Hàn để như vậy còn đẹp hơn là để cơ bắp nổi cuồn cuộn như những người khác.

Nếu hắn mà để như vậy thì không khéo cậu còn ghét bỏ ý chứ.

Sau khi ‘chiêm ngưỡng’ xong cơ bụng của Vương Hàn thì Tiểu Dạ liếc nhìn vùng eo của Vương Hàn. (…Không còn gì để nói)

Vương Hàn vốn dĩ do lý do nghề nghiệp nên bảo dưỡng nhan sắc rất tốt thế nên da hắn rất trắng, lại còn mịn nữa. Xong bây giờ eo hắn lại còn thon nữa. Thật làm Tiểu Dạ ghen tỵ đến nổ mắt mà.

Cơ mà cậu tin vùng eo tưởng chửng thon gọn mềm yếu thế này những thật sự rất khỏe. Bởi vì nhờ vùng eo này mà Vương Hàn đã thực hiện được rất nhiều động tác vũ đạo cự kỳ khó đó nha.

Ây ya! Cậu thật muốn chạm thử vào mà!

Vữa nghĩ xong, còn chưa kịp để não phân tích đến việc lợi hay hại khi chạm vào thì Tiểu Dạ đã vươn tay ra chạm vào eo Vương Hàn rồi. (Ôi mẹ của con ơi, con muốn về với mẹ. T^T)

Chọt chọt mấy cái rồi lại sờ sờ mấy cái.

Ừm… Độ đàn hồi thật tốt nha! Còn rất săn chắc nha!

Tử Dạ ngây thơ đáng yêu của chúng ta rất chú tâm vào ‘công việc’ mà không hề để ý đến ai kia- người mà ai cũng biết là ai đó kia, hắn đang tối sầm mặt lại nha!

Lúc đầu hắn chỉ định trêu trêu Tiểu Dạ chút thôi, ai dè cậu lại dám vén áo hắn lên.

Cơ mà không sao, cho cậu ngắm chút cũng được. Vì hắn đẹp mà! (Tự luyến quá anh hai.)

Nhưng ai lại nghĩ ra là mắt cậu như có cả lửa bên trong như vậy chứ!? Cậu nhìn đến đâu là người hắn nóng lên đến đó. Thật giống như ai đó đang châm tứng đốm lửa nhỏ lên người hắn vậy.

Thật khó chịu!

Hắn thật muốn bạo phát mà!

Nhưng hắn lại không biết tại sao hắn lại muốn bạo phát. Thế là hắn vẫn cố kìm nén.

Đến khi tưởng rằng cậu đã ‘ngắm’ xong rồi thì cậu lại nhìn xuống eo hắn.

Hắn cmn lúc đó thật muốn ‘đè’ cậu ngay ra lập tức để hỏi cậu xem cậu nhìn cái gì mà nhìn lâu như vậy chứ!?

Thi thoảng hắn cũng có những buổi chụp hình khoe bo đì như thế này, xong thậm chí còn có rất nhiều người nhìn, còn nhìn rất lâu nữa cơ. Nhưng hắn lại không có ý định ‘bạo phát’ mãnh liệt như lúc này.

Hắn từ bao giờ chỉ vì một ánh mắt của một nhóc con mà không kiểm soát được như thế này cơ chứ!?

“Hhhh!”. Vương Hàn giật mình hít vào một hơi dài.

Thằng… Thằng… Thằng nhóc này đang làm gì vậy hả!?

Sao cậu dám chạm vào eo của hắn cơ chứ!?

Cậu có biết eo, nhất là vùng gần rốn mà cậu đang chạm vào là vùng ‘nhạy cảm’ của hắn không hả!?

“Nhóc ngắm đủ rồi đấy!”. Thấy mình rất có khả năng nổi phản ứng chỉ vì cái chạm của Tử Dạ nên Vương Hàn nhanh chóng túm lấy tay cậu rồi nhanh chóng kéo áo xuống.

Mẹ ơi! Suýt chết!

Khẽ thở ra một hơi nhẹ nhõm xong hắn lại tươi tỉnh cười. Ừm, hay nói là hắn nham hiểm cười nhỉ? Bởi vì sau đó hắn xoa xoa cằm nhìn Tiểu Dạ. “Thế… Cậu có cơ bụng không, hửm?”.

“Tôi…”. Tử Dạ đang ngơ ngác không hiểu sao Vương Hàn không có cậu xem nữa, cậu còn chưa xem đã mà. Song, nghe Vương Hàn hỏi vậy thì ấp úng không biết trả lời thế nào.

“Sao hở? Không có phải không?”. Không cần hỏi hắn cũng biết. Hắn còn dám cá luôn! Cá gì cũng được luôn. Hắn tin chắc Dạ không hề có cơ bụng. Bởi vì chông cậu gầy nhom thế cơ mà.

Với lại có một lần Tử Hoa phu nhân có nói với hắn và Thần là Dạ là một thằng nhóc siêu lười hoạt động. Có thể nói nếu có thể lười ăn với lười thở thì cậu cũng sẵn lòng lười luôn. Thế nên cậu chẳng bao giờ tập thể dục hay thể hình gì cả, đến việc đi bộ cơ bản nhất cậu cũng lười. Cơ mà thật may là cậu là loại người ăn mãi không béo, không hoạt động cũng tự giảm cân được nên người cậu chả gầy cũng chả béo. Nhưng tuyệt đối không thể cường tráng hay khỏe mạnh vạm vỡ được.

“A… Ai bảo anh là tôi không có? Tôi cũng có!”. Ai thì cậu không biết chứ cậu cảm thấy bây giờ mà nói mình không có cơ bụng cho Vương Hàn nghe thì chắc chắn sẽ bị hắn cười cho thối mũi.

Vậy nên vì một tương lai tươi sáng, không bị chê là không có cơ bụng, Tiểu Dạ đành nhắm mắt nói liều.

“Hm?”. Vương Hàn nghe một cái là biết cậu nói dối rồi nên cố nín cười. “Vậy để tôi xem nào!”. Nói rồi Vương Hàn không báo trước lao ngay về phía Tử Dạ, đè cậu ra ghế rồi nở nụ cười một cách… biến thái.

“Anh làm cái gì đó!? Thả tôi ra!”. Tên điên này làm gì thế hả!? Sao tự nhiên lại đè cậu ra thế này hả!? Động kinh à!?

Vương Hàn mà nghe lời Tiểu Dạ thả cậu ra mới là lạ. “Không có đâu, tôi phải xem cậu có cơ bụng không đã.”. Sau đó hắn lại cười một cách rất là ‘đê tiện’ rồi kéo vạt áo của Tử Dạ lên.

“Ê, ê! Anh bỏ ra ngay!”. Tử Dạ xấu hổ lấy tay đẩy hắn ra. Tên hâm này!

Vương Hàn thấy cậu dãy dụa thì nhanh chóng túm tay cậu lại, một bàn tay của hắn dễ dàng giữ được 2 cổ tay nhỏ bé của cậu để lên trên đầu.

“Ngoan nào, để tôi xem cậu có ‘cơ bụng’ không nào.”. Vương Hàn như có như không nhấn mạnh từ ‘cơ bụng’ làm cho Tiểu Dạ xấu hổ muốn chết.

Cậu chỉ nói vậy thôi mà chứ cậu lấy đâu ra cơ bụng T^T. Cùng lắm thì chỉ có mỡ thôi mờ. T^T

Dạ ơi là Dạ! Mày ngu chưa hả mày? Bây giờ thì hay rồi, hắn nhất định muốn đè mày ra để xem có cơ bụng không kia kìa.

Tiểu Dạ đang khóc ròng trong lòng. Cậu thấy thật hối hận khi nói dối như vậy mà. Cho hắn cười cái thì làm sao cơ chứ? Dù sao thì cũng có Lạc Thần ‘bảo kê’ rồi còn gì, hắn chắc chắn sẽ không giám trêu cậu quá trớn đâu mà.

Cơ mà tại cái ‘tôi’ của một ‘thằng đàn ông’ của cậu quá lớn lên cậu mới ‘nhầm đường lạc lối’ như vậy!

Thật đau xót quá đi!

Cơ mà đã đâm lao thì phải theo lao thôi.

Bất chấp hết tất cả đê anh em!

“Đấy! Anh muốn xem gì thì xem đi.”. Nghĩ ‘thông suốt’ rồi nên Tử Dạ không giãy dụa nữa mà duỗi ‘thẳng cẳng’ ra cho Vương Hàn ‘muốn lắàm gì thì làm’.

“Ngoan lắm!”. Vương Hàn cười cười một cách vừa dâm dê vừa đê tiện lại vừa biến thái với Tiểu Dạ rồi đánh mắt về phần bụng đang ‘phơi bày’ của Tiểu Dạ.

Đúng như hắn nghĩ và như lời Tử Hoa phu nhân nói, bụng của cậu không hề có cơ, chỉ phằng lì từ trên xuống dưới.

Cơ mà hắn thấy như này có khi còn đẹp hơn là khi có cơ bụng. (Lại đẹp à?)

Bởi vì vùng bụng của cậu lúc này vừa trắng mịn lại phẳng lì, không có chút thịt thừa hay mỡ thừa nào. Thậm chí vùng eo của cậu còn rất thon nữa. Hắn nghĩ có khi còn thon hơn cả con gái ấy chứ.

Hắn đã nhìn rất nhiều cô gái mặc bikini dể khoe dáng rồi nhưng chưa hề thấy ai có vùng eo thon gọn nếu có thì cũng chưa chắc đã đẹp được như của Tiểu Dạ cả.

Thật đẹp!

Nếu có ai nhìn thấy, thậm chí là Lạc Hy thì chắc chắn sẽ đỏ mắt ghen tỵ với cậu mất.

Sau khi ‘nhìn ngắm’ xong, không hiểu sao hắn lại có ‘tham muốn’ muốn chạm vào vòng eo này của cậu.

Và đây chính là lần mất kiểm soát đầu tiên của hắn trước một cơ thể và đặc biệt lại là với Tử Dạ.

Vương Hàn vươn tay ra, chạm nhẹ vào làn da trắng mịn kia.

Nhưng không hiểu sao sau khi chạm vào làn da đó thì cả hắn và Tiểu Dạ đều khẽ run.

Tử Dạ cảm giác như cậu vừa bị Vương Hàn dí điện vào vậy.

Tê dại!

Còn Vương Hàn thì khó hiểu rút nhanh tay lại. Hắn cũng có cảm giác như mình vừa bị điện giật vậy. Bị giật với công suất cao.

Hắn ngơ ngác nhìn vào đầu ngón tay vừa chạm vào da của Tiểu Dạ kia. Ở nơi đó như vẫn còn lưư giữ lại xúc cảm vừa mới thoáng qua kia vậy.

Làn da đó mịn màng, mát lạnh.

Làn da đó như có lực hút thần kỳ.

Và làn da đó cũng như chứa điện trong đó vậy.

Nhưng dù có điện nhưng hắn vẫn muốn chạm vào đó.

Hắn cảm giác mình như bị nghiện rồi vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.