Hey Stupid! Do You Love Me!?

Chương 101: Chương 101: Cứ đợi đấy và đừng bỏ chạy




“My God! Tôi đang làm cái gì đây?”. Giữa một ngày cuối đông mát mẻ nào đó, trước cổng một khu vui chơi nào đó, có hai người con trai nào đó đang đứng. Và trong đó có một người con trai ăn mặc thời trang, đeo kính râm với hắc tuyến chảy đầy người, khẽ lầm bầm.

“Anh rên cái gì nữa. Đi thôi!”. Nói rồi chàng trai đeo kính cận không độ bên cạnh vội kéo người kia vào trong trước khi hai người bị mọi người chú ý tới.

À, hai người đó không ai khác chính là Vương Hàn mà Tử Dạ.

Còn lý do tại sao hai người họ ở một nơi đông người qua lại rất dễ bị phát hiện ra thế kia thì chính là nhờ phúc của Lạc Hy.

Chuyện là hôm nay là ngày nghỉ hiếm có của bốn người nên Lạc Hy quyết định tổ chức ăn đồ nướng ở vườn nhà Black.

Lúc đầu thì cậu không muốn lắm, cậu muốn đến cô nhi viện thăm viện trưởng cùng bọn trẻ vì đã lâu lắm rồi cậu chưa về đó. Nhưng mà mọi người lại thấy không nên vì chỉ được chơi một ngày thôi. Thế là cậu đành đồng ý ăn đồ nướng ngoài trời.

Ờ, ăn đồ nướng thì thôi đi, ai ngờ Lạc Hy lại nghĩ ra cái trò chơi là đi làm nhiệm vụ để kiếm đồ ăn.

Ôi chết mất.

Và tất nhiên là Vương Hàn sẽ nhất quyết không chơi mấy cái trò thiếu dinh dưỡng đó rồi. Hắn làm sao có thể chơi mấy trò đó cơ chứ? Trừ khi là trò chơi trong mấy show truyền hình thực tế thì hắn còn chơi chứ ngoài đời thì không có đâu nhé!

Nhưng hắn đâu thể từ chối khi cả Tử Dạ và Lãng Du đều đồng ý và Lạc Thần thì thế nào cũng được.

Thế là bốc thăm theo đôi, hắn với Tử Dạ phải đến khu vui chơi giải trí chơi những trò chơi đã được chỉ định rồi nhận đồ ăn ở nơi bán vé xong lại còn phải nhận đóng dấu các kiểu.

Còn Lạc Thần với Lãng Du thì phải đến quảng trường chạy việc vặt cho mấy quán nhỏ ở đó để nhận đồ ăn.

Đợi đến 11h là bốn người phải quay lại để tổng xem số đồ ăn mọi người lấy được để xem ai thua sẽ phải đi dọn đồ rửa bát.

Còn Lạc Hy thì lấy thân phận là người nghĩ ra trò chơi và là ban giám khảo nên được đặc cách ở nhà hưởng thụ.

Ôi, thật là! Toàn những nơi đông người qua lại!

Thôi, nhanh xử lý mấy cái nhiệm vụ vớ vẩn này để về nhanh thôi, không thì có người nhận ra mất.

 Nhưng có lẽ chỉ có mình Vương Hàn nghĩ vậy thôi chứ Tử Dạ khi vừa vào cổng là đôi mắt vốn đã sáng rồi bây giờ còn sáng hơn nữa.

Đừng có nói là cậu muốn chơi mấy trò này nhé?

“Cừu Ngốc, đi, nhiệm vụ đầu tiên ở đằng này cơ mà.”. Vương Hàn đứng nhìn điện thoại để xem nhiệm vụ đầu tiên là gì rồi nhìn Tử Dạ đang hí hửng chơi bắn súng hơi mà thấy đau đầu. Giời ơi, nhóc nghĩ là hôm nay nhóc đi chơi đấy à?

“Ể, anh đợi một chút, tôi bắn cái này đã.”. Tử Dạ thấy Vương Hàn gọi mình như vậy thì luyến tiếc trả lời rồi nhắm súng về phía một thứ đồ chơi nào đó trên giá.

Một phát… Hai phát… Ba phát…

Tiểu Dạ bắn mãi năm, sáu phát mà vẫn chưa trúng được một lần, kể cả sượt qua thôi cũng không trúng.

Chẳng lẽ cậu với trò bắn súng này không thuộc về nhau? Hay cậu và nó vô duyên? Điên thật! Không thể thua một trò chơi được!

Tiểu Dạ sau mấy lần bắt trượt thì không mủn lòng và tiếp tục kiên trì bắn tiếp.

Cậu cứ thế bắn đến khi Vương Hàn đứng đằng sau càu nhàu. “Cậu xong chưa?”. Vừa nói hắn vừa liếc nhìn xung quanh xem có ai nhận ra họ hay không?

Hắn thì không nói, còn Cừu Ngốc thì dạo gần đây được công ty quảng bá rất nhiều nên số người biết đến cậu bây giờ cũng rất cao.

“Chưa, anh đợi một lát.”. Nói rồi Tử Dạ vẫn chúi đầu ngắm bắn.

Cậu cứ bắn, cứ bắn đến khi Vương Hàn nhìn mà phát phiền đi tới. “Đưa đây cho tôi.”. Nói rồi hắn giật lấy khẩu súng trên tay cậu rồi nhắm về phía trò chơi cậu muốn lấy kia.

-Bụp- Chưa đến một giây sau, thứ trò chơi đó liền rơi xuống.

“Oa! Sao anh tài thế? Đã bắn trúng rồi!!!”. Tử Dạ nhìn thứ đồ chơi đang được người bán hàng lấy ra thì vui sướng nhìn Vương Hàn tán thưởng? Không ngờ tên này biết bắn súng mà lại có thể bắn cừ như vậy nữa chứ. Ôi, nhìn anh ta khi nãy cầm súng lên bắn trông thật soái mà!!!

“Bình thường thôi.”. Hắn tập bắn súng cũng được 4, 5 năm rồi nên bắn mấy thứ ở cự ly ngắn thế này là quá dễ với hắn. Nhưng mà nghe Tử Dạ khen ngợi như vậy rồi nhìn dáng vẻ vui sướng, hả hê của cậu thì khóe môi của hắn khẽ nhếch lên một độ cong hoàn mỹ.

Nhưng rồi khi hắn nhìn thấy thứ đồ chơi ông chủ đưa đến cho cậu thì độ cong đó thoáng trừu xuống. “Sao cậu lại lấy đồ chơi này?”. Vừa nãy hắn không để ý kỹ nên bây giờ hắn mới thấy thứ đồ chơi này không có gì đặc biệt cả, nhìn còn có vẻ cũ kỹ, lâu năm, không còn thịnh hành trên thị trường nữa. Chắc sản xuất ít nhất cũng phải mười năm trước đi.

Hắn nghĩ vậy bởi vì trong trí nhớ của hắn thì tầm mười năm trước hắn cũng có chơi quá thứ đồ chơi này, nhưng chỉ được một thời gian ngắn rồi vứt đi, bởi vì hắn thấy quá nhàm chán, không có gì thú vị đủ để gây hứng thú cho hắn cả.

“À, chỉ là khi tôi còn bé, sống ở dưới quê, nhìn thấy món đồ này, thật muốn mua nhưng lúc đó nhà tôi nghèo lắm nên không được. Thế là từ đó chỉ có thể ngắm nhìn nó trong tủ kính cửa hàng đồ chơi ở đầu ngõ hoặc nhìn những đứa trẻ khác trong ngõ chơi mà thôi.”. Tử Dạ không ngẩng đầu lên mà chỉ chăm chú nhìn thứ đồ chơi trong tay, khẽ vuốt ve nó.

“…”. Nghe Tử Dạ nói như vậy thì bỗng nhiên Vương Hàn cảm thấy trong lòng trào lên một cảm xúc gì đó khó tả. Cảm xúc đó như giật mình, thương xót, hối hận nhưng lại có gì đó như luyến tiếc, đau lòng, đồng cảm .

Hắn giật mình, thương xót, hối hận là vì hắn thấy được món đồ ngày xưa hắn vứt bỏ lại là món đồ mà ngày xưa cậu vẫn hằng mong muốn khao khát mà vẫn không thể có được.

Còn hắn luyến tiếc, đau lòng, đồng cảm vì nghe cậu nói, hắn cảm thấy được trong lời nói đó của cậu  có chút gì đó hoài niệm, chua chát cùng bi thương.

Thật không giống với cậu thường ngày chút nào. Hắn sống với cậu chưa quá lâu nhưng cũng đã được năm đến sáu tháng rồi, bao nhiêu cảm xúc vui, buồn, tức giận, xấu hổ,… của cậu hắn đều được chứng kiến hết rồi. Nhưng mà cảm xúc của cậu lúc này làm hắn… thật không vui nổi.

 Ai, tại sao cậu nhóc mà hắn cùng bao nhiêu người bảo bọc lại có quá khứ chả vui vẻ gì như vậy cơ chứ? Thật không đáng mà.

Không được! Từ nay về sau, không cần biết người khác như thế nào nhưng hắn thì hắn sẽ đối xử với cậu tốt hơn trước mới được.

Thầm quyết tâm trong lòng Vương Hàn vừa cười cười sảng khoái. “Không sao, nếu cậu muốn thì tôi sẽ cho người mua thêm mấy thứ đồ này về cho cậu.”. Hầy, chỉ là món đồ chơi đã không còn mới lạ so với thế hệ trẻ con ngày nay nên bị bỏ quên ở một góc thôi mà, mua lại dễ ợt à. Nếu Tiểu Dạ muốn món đồ chơi đắt tiền hơn thì hắn cũng có thể mua cho cậu. Phải biết là hắn thiếu gì thì không biết nhưng trí ít là hắn không thiếu tiền. Với lại từ trước đến nay Tử Dạ chưa bao giờ xin tiền hay xin hắn một cái gì cả nên nhân đây mua cho cậu luôn cũng được.

“Hầy, không cần đâu.”. Vương Hàn này nghĩ gì trong đầu mà muốn mua nữa cho cậu cơ chứ? Cậu mới không muốn chất cả đống trò chơi gợi đầy nỗi buồn của ký ức này trong phòng đâu.

“Không cần thật đấy?”.

“Ừm, không cần.”.

“Được rồi, vậy đi thôi, đi làm nhiệm vụ.”. Nói rồi Vương Hàn khoác vai cậu đi về phía trước mà không hề nhớ rằng lúc mới đầu hắn chả thích làm mấy nhiệm vụ này chút nào.

Nói là làm nhiệm vụ nhưng cũng không phải, chỉ là chạy đi chạy lại để chơi mấy trò chơi đã được chỉ định để nhận đồ ăn mà thôi. Còn chả cực bằng Lạc Thần và Lãng Du phải chạy vặt ở quảng trường.

Cơ mà lúc đầu hắn còn tưởng cứ chơi xong là phải xách một túi đồ thức ăn đi đi lại lại giữa khu vui chơi. Nhưng cũng thật may là không cần phải vậy, hắn chỉ cần ra chỗ bán vé để xác nhận đã chơi trò chơi này rồi sau đó đến siêu thị để nhận đồ mà thôi.

Mà cũng không ngờ Lạc Hy lại có thể nghĩ ra được mấy cái trò này, chắc là do ngày trước có tham gia trương trình thực tế đây mà.

Mà cũng vì vậy mà thoáng cái hắn và Tử Dạ đã hoàn thành được non nửa các nhiệm vụ. Cũng nhanh đấy chứ. Đấy là còn chưa kể thi thoảng Tử Dạ lại chạy đi chơi trò này trò nọ nữa đấy.

Như lúc này chẳng hạn, Tiểu Dạ đang vui vẻ cùng hăng hái chơi trò gắp gấu cùng vài đứa trẻ khác.

Nhưng lúc này Vương Hàn lại không có vội vàng như ban đầu mà bình tĩnh đứng khoanh tay tựa vào một gốc cây Tử Đằng sắp ra hoa ở một góc mà nhìn cậu chơi.

Hầy, nhóc này, có cần trẻ con vậy không? Chỉ là chút trò chơi giải trí bình thường thôi mà, có cần phải chơi vui đến mức đó không?

Mà, nhóc này chơi sao lại kém như vậy chứ? Chơi từ nãy rồi mà đến một con gấu bé con mà cũng không gắp nổi. Còn cả cái thằng nhóc cà chớn vắt mũi chưa sạch đang đứng ở tủ gắp gấu bên cạnh kia nữa. Cái khuôn mặt khinh thường đó là sao hả!?

“Nhóc, để tôi chơi cho.”. Vương Hàn đi đến cạnh Tử Dạ rồi kéo cậu ra đằng sau để mình thế chỗ. Tiện thể hắn lấy một xu từ trong tay cậu nhét vào trong máy. Chiếc máy kêu -Tinh- cái rồi bắt đầu khởi động.

“Anh biết chơi ư?”. Tử Dạ đứng một bên nhìn Vương Hàn thành thạo điều khiển chiếc móc đi gắp gấu thì kinh ngạc. Hết bắn súng lại đến gắp gấu. Hắn có gì là không biết chơi không nhỉ?

“Tất nhiên, trò này dễ không à.”. Nói rồi hắn ấn nút đỏ một cái, chiếc móc thẳng một đường gắp được con gấu to nhất trong máy. Rất nhanh, con gấu đó được thả ra ngoài.

“Oa! Anh cừ thật đó!”. Cúi đầu ôm con gấu đó lên trong sự khen ngợi của bọn trẻ, Tiểu Dạ không quên giơ ngón cái khen ngợi Vương Hàn lần thứ hai trong ngày.

Đang định nói là bình thường thôi nhưng hắn nghĩ lại là tại sao không trêu nhóc này chút nhỉ? “Tại cậu không biết chơi thôi.”. Rồi hắn lại lấy thêm đồng xu nữa từ tay Tử Dạ để thả vào máy.

Đưa con gấu cho đứa bé bên cạnh, Tử Dạ khẽ chìa môi. “Xí, tại tôi và trò này không có duyên thôi.”.

“Haha, vậy từ nãy đã có bao nhiêu trò không có duyên với nhóc rồi hả?”. À. Ở trong góc có còn con cừu bông kìa.

“Thôi thôi, tôi biết anh giỏi rồi, không có gì là không biết rồi.”. Hứ! Cứ tưởng tên này hôm nay tốt bụng thế, hết bắn súng rồi lại gắp gấu cho cậu. Ai ngờ chỉ là để hắn khoe với cậu mà thôi. Đáng ghét!

Căn chuẩn góc cho cái móc trên cao có thể gắp được con cừu bông kia, Vương Hàn ấn nút đỏ một cái rồi nhẹ giọng nói. “Tôi cũng là con người, không phải là thần thánh. Mà thần thánh cũng chưa chắc cái gì cũng biết, vậy nên tôi cũng có những việc mà tôi không biết làm.”. Không biết ở tương lai phía trước như thế nào và ở hiện tại sẽ ra sao nhưng hắn biết ở trong quá khứ đã có những việc mà hắn không thể làm được.

Hắn không thể làm một người con ngoan để mẹ hắn không phải lo lắng.

Hắn không thể làm một người bạn tốt để Lạc Thần không phải lúc nào cũng phải lo cho hắn.

Và hắn cũng chẳng thể làm một người tốt để Tử Dạ tin tưởng hắn như tin tưởng Lạc Thần.

“Vậy lúc nào anh thấy không biết làm việc gì thì nói tôi biết nha!”. Khi đó cậu sẽ chạy đến và cười vào mặt hắn cho thật thỏa thích! Hahaha! Ai bảo hắn thường ngày cứ trêu cậu cơ! Với lại, nhỡ đâu cái đó cậu lại biết làm thì sao? Lúc đó thì cậu sẽ cho hắn thấy cậu tài giỏi như thế nào.

Vương Hàn cúi xuống lấy con cừu bông kia ra khỏi máy, quay lại nhìn Tử Dạ đang đứng dưới ánh nắng nhè nhẹ hiếm có của mùa đông mà ngây ngốc cong khóe mắt cười nhìn mình rồi khẽ cười. Coi kìa, nhóc này cùng với con cừu bông này có nụ cười chẳng sai biết chút nào. Đều ngu ngốc như nhau!

Như sự ngu ngốc này lại không hề làm hắn tức giận hay khó chịu chút nào mà ngược lại, hắn cảm thấy thật thoải mái và nhẹ nhõm. Giống như những mệt mỏi trong hai tháng qua đều được nhóc này mang đi hết vậy.

Không ngờ ngốc cũng có cái hay đấy chứ!

“Là nhóc nói đấy nhá!”. Vương Hàn không quan tâm ở sâu thẳm ở trong ngóc ngách nào đó của trái tim hắn có một thứ gì đó đang từ từ, chậm rãi len lỏi, thấm sâu và chớm nở trong trái tim mình mà cười cười dúi con cừu bông về phía cậu, Vương Hàn còn không quên xoa rối đầu cậu.

Đấy là nhóc nói đấy nhé, là tự nhóc muốn thế đấy nhé! Tôi không biết là đến bao giờ tôi mới biết có việc mà tôi không biết đâu nhé. Vậy nên nhóc có yên phận mà chờ đợi đi, đến lúc đó, tôi mà gọi là nhóc phải chạy ngay đến đấy, cấm được bỏ chạy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.