Hỉ Doanh Môn

Chương 307: Chương 307: Biết đủ




Ngày 18 tháng Tám, là ngày mở tiệc mời mọi người Thủy thành phủ.

Trời chưa sáng, Minh Phỉ đã tỉnh lại, áp sát vào sờ sờ tã lót dưới thân Thư Mi nằm bên cạnh, liền nhẹ chân nhẹ tay mặc áo xuống giường. Vân Cẩm ở bên ngoài nghe được tiếng vang, đi tới ngoài cửa nhẹ giọng nói: “Phu nhân, ngài đã dậy rồi?”

Minh Phỉ “Ừ” một tiếng, nhẹ nhàng mở cửa ra: “Thư Mi vẫn đang ngủ, nhẹ một chút.”

Vân Cẩm rón rén bưng nước nóng đi vào phục vụ Minh Phỉ lau mặt, vừa đáp lời: “Các ma ma quản sự đã chờ ở đại sảnh, vừa rồi Hoa ma ma đã tới, nói là đi xuống dưới bếp trước để xem thức ăn đã chuẩn bị đến đâu.”

Minh Phỉ nhanh chóng chải đầu xong, thay một bộ váy áo lụa màu ngọc bích thêu cành mẫu đơn, đeo bộ đồ trang sức khảm trân châu Hải Loa, tỉ mỉ soi gương trái phải, cảm thấy ổn thỏa, dặn dò nhũ mẫu của Thư Mi: “Sau khi tiểu thư tỉnh lại, mặc cho nàng bộ đồ lăng la đỏ thẫm kia, cho ăn no rồi đưa đến thiên sảnh.” Vừa nói vừa vội vã đi ra ngoài. Hôm nay phải đãi khách, nàng phải sắp xếp thỏa đáng chuyện chuyện trong nhà trước khi khách đến.

Hôm nay, các khách mời tới vô cùng sớm, đều đã biết trước chuyện của Thái Quốc Đống, vào cửa liền chúc mừng Minh Phỉ, Minh Phỉ một chút cũng không dám sơ ý, càng trở nên cẩn thận hơn một chút. Tận tâm tận lực dẫn mọi người du hồ thưởng quế [cây quế], dạo chơi ăn uống, chỉ sợ chăm sóc không chu đáo, gây nên oán giận.

Trần gia chỉ có Trần Tam phu nhân, thấy thế nhìn vô ích kéo Minh Phỉ tay nói: “Ngươi quá cẩn thận rồi, như vậy quá mệt mỏi.”

Lúc xui xẻo không được tự coi nhẹ mình, lúc hài lòng phải làm việc khiêm tốn, không ngay thẳng đến mức bị người ta xem thường. Minh Phỉ vẫn nhớ kĩ đạo lý này, sao lúc này lại dám không làm việc cẩn thận, khiến người bên cạnh chán ghét? Liền cười nói: “Nếu tam cữu mẫu yêu thương ta, liền giúp ta một chút. Thay ta quản lý bọn nha đầu ngây người ngẩn ngơ này. Ta vừa phải vội chơi lại vừa vội chú ý, thật sự là quá bận rộn.” Truyện chỉ được đăng tại D~Đ*L+Q%Đ, muốn làm súc vật thì hãy cop :v

Lúc rượu đến, mọi người dần dần tản ra, thì có người tin tức linh thông lại nhiều chuyện kéo tới chỗ Thôi Cát Cát tán gẫu, nói tới sự kiện Ngũ hoàng tử tuyển phi lần này: “Nghe nói có bốn vị ma ma trong cung tới đây, đặc biệt chỉ dạy nàng. Mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng mọi người đều nói nàng là Ngũ hoàng tử phi được quyết định nội bộ. . . . . .”

Minh Phỉ lấy làm kinh hãi, ngay sau đó không khỏi cười khổ, ban đầu Thôi Mẫn từng xin Tống đạo sĩ cho ý kiến về số mệnh Thôi Cát Cát, Tống đạo sĩ nói Thôi Cát Cát cao quý không tả nổi. Chẳng lẽ thật ra Ngũ hoàng tử này là chân mệnh thiên tử? Lại nghĩ đến một chút qua lại giữa Minh Ngọc cùng Thôi Cát Cát kia, càng cảm thấy cẩu huyết. Nàng đang nghĩ đến mất hồn, bát quái đã chuyển đến trên người Minh Ngọc, phu nhân Tề đồng tri mới nhậm chức say mê tám, híp mắt nói: “Lệnh tôn [ý chỉ Thái Quốc Đống] Cung đại phu nhân vừa vặn ở tam phẩm, hai vị muội muội nhà ngơi đã đến tuổi, có lẽ cũng là chuyện tốt sắp tới, nghe nói các ngươi là thân thích với Thôi gia, xem thế này là thân càng thêm thân. . . . . .”

Minh Phỉ chán ghét cái miệng rộng của nàng ta, liền nhàn nhạt cười nói: “Làm phiền phu nhân quan tâm chuyện này. Mặc dù ta chưa bao giờ nghe nói, nhưng Ngũ muội của ta đã sớm đã đính hôn, mùa đông năm nay sẽ phải xuất giá.” Không đề cập tới Minh Ngọc, chỉ hỏi ngược lại Tề phu nhân: “Không biết là ngài biết được tin tức này từ chỗ nào?”

Phu nhân Tề đồng tri tất nhiên không chịu nói nguồn tin tức cho nàng, chỉ che miệng cười: “Dù sao cũng không phải giả, ngài chờ tin tức tốt truyền tới từ trong kinh là được rồi.” 

Trần Tam phu nhân cũng không thích cách nói năng tùy tiện không đứng đắn của nàng ta, tiến lên giúp đỡ dời đề tài nói chuyện sang chỗ khác, kể phiên bản mới của chuyện xưa Nữ tiên nhi ra, dời lực chú ý của mọi người đi.

Tiễn khách xong, sắc trời đã nhá nhem tối, Minh Phỉ mệt mỏi đến mức tê liệt ngã xuống ghế không muốn đứng dậy, nhìn Trần Tam phu nhân cười nói: “Tam cữu mẫu, hôm nay ta thật là nhờ phúc của ngài. Để ta hơi nghỉ một chút, ta lại tiễn ngài ra cửa.”

“Gấp cái gì? Ta ở lại cũng chỉ là muốn ngươi tiễn? Ta có lời muốn nói với ngươi.” Trần Tam phu nhân cho người đi theo lui ra, nghiêm túc nói: “Miệng phu nhân Tề đồng tri kia quả thật quá rộng [aka nhiều chuyện], nhưng không có lửa làm sao có khói, ngươi vẫn là mau cho người đi hỏi thăm một chút, nếu tương lai Minh Ngọc thật sự vào phủ hoàng tử, không thể thiếu một chỗ dựa, ngươi vẫn là nên đi dò xét một chút thì tốt hơn.”

Thân phận hoàng tử như vậy, nữ nhân bên cạnh nhất định nhiều như mây, vì vậy hiện thựa các nữ nhân bên cạnh hắn kéo bè kéo cánh, thuộc hiện tượng bình thường. Theo Trần Tam phu nhân nghĩ, nếu Minh Ngọc cùng Thôi Cát Cát xây dựng tình cảm tốt từ trước, tương lai chính là trợ lực cùng chỗ dựa của nhau, cớ sao mà không làm?

Minh Phỉ không thể nói cho nàng biết người tính toán của Thái gia, nghiêm túc chăm chỉ đồng ý, bày tỏ sáng sớm hôm sau sẽ cho người nghe ngóng, sau đó sẽ viết thư cho người trong kinh, Trần Tam phu nhân mới yên tâm rời đi.

Trần Tam phu nhân vừa đi, Minh Phỉ liền sai người khẩn cấp mời Tôn Minh Kiệt tới, nói lời lưu truyền trên phố cho hắn nghe: “Nghe nói trong cung phái bốn ma ma  tới Thôi gia, bên ngoài cũng truyền chính phi Ngũ hoàng tử chính là đại tiểu thư Thôi gia. Lúc trước trong kinh có thể có loại tin đồn này?”

Tôn Minh Kiệt nhíu mày nói: “Từ khi tiểu nhân ra khỏi kinh thành đến giờ cũng đã hơn hai mươi ngày, chỉ biết chuyện trước đó, cũng không biết tiến triển mới nhất.” Ngay sau đó lại cười một tiếng: “Vài năm trước, lão gia gặp đại tiểu thư Thôi gia lúc trên đường vào kinh báo cáo công tác, nàng chẳng qua chỉ sáu bảy tuổi, hiện tại vậy mà đã coi như hơn bốn năm, cũng chính là mười một tuổi, cũng quá nhỏ đi?”

Mười một tuổi là nhỏ, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc đại hôn trước, viên phòng sau, hoặc là đưa sính lễ trước, sau đó để lúc đủ tuổi rồi cưới. Nếu Thôi Cát Cát thật sự làm Ngũ hoàng tử phi, vậy sau này dù đám người Thái Quốc Đống cùng Thái Quang Đình không hoàn toàn tin tưởng Tống đạo sĩ dự đoán số mệnh, cũng phải chú ý cẩn thận mới được, chuyện của Minh Ngọc càng phải cẩn thận hơn.

Sáng sớm ngày thứ hai, Tiết Minh Quý liền tự mình tới Minh Phủ hỏi thăm tin tức, Minh Phỉ dựa theo lời hẹn với Chu Thanh lúc trước, sớm đã đi Thiên Khánh Quan. Nàng phải đi sớm, vốn cho rằng có lẽ Tống đạo sĩ còn chưa thức dậy, ai ngờ mới đến cửa Thiên Khánh Quan, Vô Nhai liền chào đón nói: “Cung đại phu nhân, quan chủ chờ ở hậu điện.”

Minh Phỉ ngạc nhiên nói: “Sao, tại sao hôm nay lại dậy sớm như vậy?”

Vô Nhai nhỏ giọng nói: “Không biết. Sắc trời tờ mờ sáng liền thức dậy bảo dưới bếp mang nước vào tắm, đổi đạo bào [áo đạo sĩ] cùng đạo hài ngài mới làm, trên đầu còn dùng ngọc trâm, điểm tâm cũng không ăn đã đến hậu điện tĩnh tọa, cũng không cần người hầu hạ bên cạnh, chỉ phân phó ngài tới liền mời ngài qua.”

Vô Nhai dừng một chút, nhìn xung quanh, cực kỳ nhỏ giọng nói: “Ta thấy lão nhân gia mặt mày hồng hào, không phải là việc gì ghê gớm chứ?”

Lời còn chưa dứt, trên đầu liền bị Hoa ma ma hung hăng gõ một cái: “Đồ ranh con, chớ nói bừa.”

Vô Nhai che cái trán, vẻ mặt đưa đám nói: “Hiện tại Thanh Hư chân nhân đã hoàn tục, thành ra Thiên Khánh Quan này chỉ dựa vào lão chân nhân chống đỡ một mình, mọi người đều đang sợ. . . . . .”

Minh Phỉ thấy hắn nói đến đáng thương liền an ủi hắn nói: “Sợ cái gì? Xe tới trước núi tất có đường, thuyền tới đầu cầu tự nhiên thẳng. Hương khói Thiên Khánh Quan vượng như vậy, tóm lại không để người ta chết đói là được.”

Vô Nhai giương mắt nhìn trời: “Nếu thật sự có một ngày kia, ta liền nên đi bán thuốc theo Thanh Hư chân nhân.”

Quả nhiên không hổ là người Tống đạo sĩ cùng Thanh Hư dạy dỗ, Minh Phỉ buồn cười nói: “Nhanh đi ra ngoài chờ giúp ta, nếu là hai vị phu nhân họ Tiền tới, ngươi cũng cho người đi vào thông truyền, lại dẫn các nàng đi vào.”

Vô Nhai trơ mặt ra, kì kèo mè nheo không chịu đi, Đan Hà trợn trừng mắt, nhét một đồng bạc cho hắn, liền vui vẻ mà đi nơi khác.

“Đây là loại đạo sĩ gì?” Hoa ma ma không ngừng lắc đầu thở dài.

Cửa hậu điện Thiên Khánh Quan cũng không hay mở ra, bên trong có vẻ có chút âm u còn có chút mùi vị âm u tối tăm, Tống đạo sĩ nhắm mắt lại, cầm phất trần trong tay, đoan đoan chính chính ngồi xếp bằng ở trên bồ đoàn, nghe thấy tiếng bước chân cũng không mở mắt, chỉ nói: “Những người khác đều ra bên ngoài đi.”

Đám người Hoa ma ma thấy hắn nghiêm túc trang trọng, không dám nói nhiều, đều lui ra ngoài điện chờ đợi.

Minh Phỉ tiến lên, hành lễ dâng hương với tượng Tam Thanh trước rồi mới tới trước mặt Tống đạo sĩ, ngồi xuống bồ đoàn: “Lão đạo trưởng.”

Tống đạo sĩ đột nhiên mở mắt nhìn nàng, quỷ dị cười một tiếng: “Có phải muốn cầu ta hay không? Ta thấy ngươi đã nhiều ngày nhìn thấy ta liền ấp a ấp úng, đã nghĩ xong chưa?”

Minh Phỉ đã sớm quen với bộ dạng thần thần bíu bí của hắn, định đứng dậy quỳ sát ở trước mặt hắn hành đại lễ, mới nói: “Năm đó, Thôi Mẫn từng xin lão đạo trưởng đoán số mệnh cho nữ nhi, ta từng nhớ, lão đạo trưởng nói, Thôi Cát Cát cao quý không tả nổi.”

Tống đạo sĩ nói: “Là có chuyện này. Chuyện ngươi muốn cầu xin ta có liên quan tới cái này sao? Chẳng lẽ là nhà các ngươi cũng có người muốn cao quý không tả nổi? Lão đạo sĩ không thể làm được việc này. Nếu là chuyện nhỏ khác, nể mặt ngươi, thừa dịp ta còn chưa chết, có thể thử một lần.”

Minh Phỉ nghe hắn vừa nói như vậy, băn khoăn lúc trước ngược lại đều biến mất, cười nói: “Lão đạo trưởng, hoàn toàn trái ngược, người nhà của chúng ta phúc mỏng sợ giảm thọ vì nó. Cho nên, gia phụ sai người mang cho ngài mấy rương đồ tốt. Ta sợ ngài ngại hơi tiền, không dám lấy ra.”

Tống đạo sĩ vuốt vuốt râu: “Ta nhớ nhà ngươi còn có một Lục tiểu thư. Phụ thân kia của ngươi, không muốn bám vào hoàng thất là giả, sợ bị rơi vào vũng nước đục, mất đi vinh hoa phú quý mới là thật, lần này hắn quả nhiên là bị dọa sợ. Chẳng qua nhát gan một chút dù sao cũng tốt hơn lá gan quá lớn.”

Minh Phỉ nói: “Hắn làm chuyện như vậy, lá gan cũng không nhỏ.”

Tống đạo sĩ nheo mắt cười nói: “Lão đạo sĩ có thuốc tốt, bảo đảm khiến bọn hắn không tìm ra dấu vết, ngươi cứ yên tâm đi. Chẳng qua nếu các ngươi muốn nắm chắc, nhất định có mất mát, sau khi dùng thuốc sẽ có tình trạng cực kỳ hung hiểm [nguy hiểm đáng sợ], sẽ không có vấn đề lớn, nhưng đau khổ là nhất định phải chịu, nếu các ngự y không trị hết, các ngươi còn phải để cho Hoa Hoàn nhà chúng ta tới trị, tuyên dương một chút thanh danh cho hắn mới được. Về phần những thứ thuốc phụ thân ngươi cho, ngươi vội vàng cầm tới cho ta cũng không thể cho không. Ta đây cũng là muốn tích đức, kiếp này không được làm tiên, kiếp sau nhất định phải thành tiên.”

Minh Phỉ đột nhiên nhớ lại: “Ngài đã gặp Ngũ hoàng tử lúc ở kinh thành sao? Có phải hay không. . . . . . ?”

Tống đạo sĩ vung phất trần: “Hỏi hơi nhiều. Nha đầu à, sao có thể chuyện gì tốt cũng chiếm hết? Có kiên nhẫn đi.”

Minh Phỉ xấu hổ không thôi: “Ta nhớ kỹ rồi.”

Đan Hà bên ngoài nhẹ giọng nói: “Phu nhân, Tiền phu nhân tới.”

Minh Phỉ vội vàng đứng dậy nói: “Chính là ngày đó ta cùng ngài nói cái đó, ta sẽ đi đi người dẫn đi vào. Ngài muốn gặp các nàng ở chỗ này sao?”

Tống đạo sĩ gật đầu một cái: “Ta mặc bộ đồ này là vì đợi các nàng, có phải rất tiên phong đạo cốt (*)?”

(*) Cốt cách, phong thái của tiên; vẻ đẹp và phẩm cách cao thượng của người không vướng những điều trần tục. –Trích “Từ điển tiếng Việt” (Vietlex - 2015).

Minh Phỉ nhìn lên nhìn xuống đánh giá ông một lượt, cười nói: “Rất tiên phong đạo cốt.” Đi tới cửa điện, chợt nghe Tống đạo sĩ gọi nàng một tiếng: “Nha đầu!”

Minh Phỉ quay đầu lại: “Ngài còn có gì phân phó?”

Ánh mắt Tống đạo sĩ lấp lánh nhìn nàng, một hồi lâu mới cười một tiếng: “Không có gì, chỉ là đột nhiên cảm thấy những thức ăn cùng điểm tâm ngươi đưa tới kia thật ngon.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.