Cả một buổi chiều, Minh Phỉ đều ở đây nghiêng lỗ tai nghe động tĩnh bên ngoài. Ban đêm, rốt cuộc có một hài tử trông có vẻ quen mặt len lén trượt tới nói cho nàng biết: “Đậu Qua nương tử bảo ta nói với người, Hôi Hôi nhà người không có chết, nàng nhìn thấy có người cướp nó đi từ tay Nhị Cẩu Tử. Bên mắt xanh của Nhị Cẩu Tử kia chính là bị người ta đánh đó.”
Minh Phỉ rất là kinh ngạc: “Đó là người nào?”
Hài tử kia lắc đầu: “Đậu Qua nương tử nói, trước tiên người mang bạc đến cho nàng làm phí, hôm nay từ từ đã, ngày mai lại nói đến những thứ khác.”
Minh Phỉ cầm một cây kẹo mạch nha cho hài tử kia: “Ta hiểu rồi.”
Kiều Đào hỏi Minh Phỉ: “Tam Tiểu Thư định làm như thế nào?”
Minh Phỉ nói: “Trước tiên cứ chờ xem.” Chắc hẳn, người tìm tới cửa càng ngày sẽ càng nhiều. Sau khi trời tối, quả nhiên lại có mấy người lục tục tới, những đều bị tôi tớ Ngô gia đuổi đi cả.
Nữ đầu bếp mới vừa thu tiền của Kiều Đào, liền tự giác tình nguyện đi hỏi thăm tin tức thay Minh Phỉ. Sau khi trở lại, bà ta nói cho Kiều Đào, bên ngoài đều nói Hôi Hôi không có chết, tối thiểu không ai nhìn thấy Nhị Cẩu Tử ăn thịt chó, cũng không có người phát hiện được da chó máu chó gì cả, vết thương trên mắt của Nhị Cẩu Tử cũng đích xác là bị người ta đánh vào sáng sớm hôm nay.
Ngay đêm đó, sau khi chủ tớ hai người Minh Phỉ tắm rửa sạch sẽ, đóng cửa cài then thật chắc chắn, tắt đèn ngủ, Minh Phỉ nói: “Kiều Đào tỷ tỷ, ngươi cho nữ đầu bếp tiền sao?”
Kiều Đào nói: “Mấy đồng tiền thôi.”
Minh Phỉ nói: “Ngày mai ta trả ngươi.”
Kiều Đào lật người, nói: “Không cần, tiền này. . . . . .” Nàng hạ quyết tâm, nói: “Tiền này nguyên bổn chính là của ngài, là đại công tử lệnh nô tì thu tiền thay ngài .” Tiền này là giữ lại để dùng lúc khẩn cấp , vốn cho rằng Minh Phỉ là đứa bé không hiểu chuyện, không dám để cho nàng biết, ai ngờ Minh Phỉ lại là một người như vậy, việc này có nói cho nàng biết cũng không có gì quá đáng.
Minh Phỉ trầm mặc chốc lát, nói: “Vậy có thể nói cho ta biết có bao nhiêu sao?”
Mặc dù lúc này đưa ra kết luận thì còn hơi sớm, nhưng Thái đại công tử thật sự là đối xử rất tốt với muội muội ruột này của hắn.
Kiều Đào nói: “Sáu mươi lượng bạc. Hai ngàn đồng tiền.” Vì gạt Dư ma ma cùng Kiều Hạnh, nàng tốn thật nhiều tâm ý mới giấu được số tiền này. Lúc lão Thất phu xe vẫn còn, là giấu ở nơi của lão Thất, chờ đến hôm Dư ma ma cùng Kiều Hạnh phải đi, lão Thất mới len lén giao cho nàng, sau đó nàng lại cực kỳ cẩn thận dùng bình sứ giả bộ giấu đi.
Minh Phỉ rất vui mừng, lại có chút thất vọng, tiền này do Kiều Đào bảo quản, không thể tùy ý lấy ra bồi tiền cho đồ lỗ múi trâu Thanh Hư, nàng còn phải khác nghĩ biện pháp. Tính thời gian , Thanh Hư cũng nên đến tìm nàng đòi nợ tiền rồi, làm sao còn không thấy hắn tới?
Kiều Đào nhỏ giọng nói: “Tam Tiểu Thư, ngươi cảm thấy Hôi Hôi thật còn sống không? Nếu như còn sống, tại sao không trở về tới? Thật sự có người cứu nó?”
Minh Phỉ nói: “Ta cũng không biết. Trước hết chờ một chút xem sao.”
Vốn là Kiều Đào muốn đem chuyện bên ngoài đồn đại chuyện của Diễm Nhi gì đó với Nhị Cẩu Tử cho Minh Phỉ nghe, lại nghĩ đến, hài tử còn nhỏ như vậy, không thể nói những thứ chuyện ngổn ngang làm dơ bẩn lỗ tai của nàng, ngày sau Đại công tử biết định không sẽ dễ dàng tha thứ cho mình không phải sao.
Sớm tinh mơ ngày thứ hai, hài tử đến báo tin hôm qua lại lén tiến đến báo tin, bảo Minh Phỉ lập tức đi đến nhà Đậu Qua, nói là tìm được Hôi Hôi rồi.
Minh Phỉ biết, Đậu Qua cùng vợ hắn đều là người đàng hoàng, chính mình tự đi nhà họ xem xét cũng không có bao nhiêu quan hệ, nhưng vì lý do an toàn, vẫn phải là xin Phương Nhi cùng nữ đầu bếp mượn cớ gạt những người khác ở Ngô gia rồi cùng nhau đi.
Phương Nhi lại không thể đi theo, nàng bị Uông Thị nhốt lại, không cho nàng lui tới với Minh Phỉ. Trong lòng nàng thật không dễ chịu, hôm qua nàng nghe được Uông Thị cùng Diễm Nhi ở sau lưng mắng Minh Phỉ, ngay tiếp theo sắc mặt đối với nàng cũng không tốt, hung hăng mắng nàng một trận, cũng sợ hãi bọn côn đồ làm chuyện xấu với Diễm Nhi, Ngô Hiền Thanh cố ý đã mang rượu thịt cùng tiền đi tìm lý chính giúp một tay. Đây đều là một phen kinh thiên động địa kia của Minh Phỉ gây ra.
Nàng cảm thấy sau khi Minh Phỉ bị thương lần này đã thay đổi rất nhiều, khiến nàng cảm thấy rất xa lạ, hình như cho tới bây giờ cũng chưa từng biết đến người này. Tuy nói tỷ tỷ nàng muốn hại chết tro bụi Hôi Hôi là không đúng, nhưng mà cũng chỉ là con chó mà thôi, tại sao Minh Phỉ có thể nói ra những lời ác tâm như vậy? Một con chó làm sao có thể so với cánh tay của một con người? Nàng nói hết nghi ngờ của mình cho Kim Trụ, Kim Trụ nói, người có tiền sẽ thay đổi. Minh Phỉ thật sự là bởi vì đã có tiền, cho nên mới biến thành cái bộ dáng này sao? Nàng cảm thấy vừa uất ức lại vừa không hiểu, nàng đã hết sức giúp Minh Phỉ rồi, tại sao Minh Phỉ lại không thể coi trọng thể diện của nàng một chút chứ?
Nữ đầu bếp được chỗ tốt, phản bội người Ngô gia cùng Minh Phỉ ở bên ngoài len lén gặp mặt, hai người hướng đến nhà Đậu Qua. Có nữ đầu bếp cao lớn thô kệch làm hộ vệ, trong lòng Minh Phỉ ổn định rất nhiều, chỉ là bởi vì nàng mà Phương Nhi phải chịu khổ để cho khiến lòng nàng đau lòng biết bao. Nhưng muốn nàng vì vậy mà tha thứ cho Ngô gia, buông tha việc trả thù, đó là không thể nào, đặc biệt là hôm nay Ngô Hiền Thanh cùng Uông thị, Diễm Nhi, thấy loại oán độc trong ánh mắt lúc đó khiến nàng không thể có được một chút hối hận nào.
Hôm nay không giống ngày xưa, thôn nhân thấy Minh Phỉ, vẻ mặt đều quái quái , Minh Phỉ trấn định tự nhiên mà chào hỏi họ, trong lời nói của thôn nhân nhiều hơn mấy phần khách khí cùng cẩn thận, không ai dám ở trước mặt nàng gọi nàng là sao chổi nữa.
Nhà Đậu Qua ở thôn tây bên rừng cây, có chút xa thôn xóm, chung quanh không có hộ nào khác, hai người tới cửa, vừa định kêu cửa, đã nghe thấy một hồi tiếng chó sủa quen thuộc từ bên trong truyền đến.
Minh Phỉ mừng rỡ, đợi đến cửa mở ra, Hôi Hôi khập khiễng một chân ngoắt ngoắt cái đuôi vui sướng chào đón, cúi đầu cọ cọ quanh Minh Phỉ, thân thiết vô cùng. Minh Phỉ cẩn thận sờ sờ nó, thật may là không có chết.
Đậu Qua không có ở nhà, nương tử Đậu Qua cười hì hì dẫn nữ đầu bếp vào trong nhà, sưởi ấm cho bà ta, rồi kéo Minh Phỉ vào một gian khác nhà, bảo là muốn cùng Minh Phỉ nói chuyện thù lao.
Cửa sổ gian phòng này của nhà Đậu Qua cực nhỏ, lại tờ mờ u tối, không khí không lưu thông, còn đốt một chậu than, lẫn vào hơi thở khó chịu của người bên trong, lại có mùi đặc thù của thuốc lá dễ cháy. Một người ngồi ở trong góc, ánh mắt sáng quắc nhìn về phía Minh Phỉ.
Minh Phỉ sợ hết hồn, lập tức muốn xoay người đi ra ngoài, người nọ nhỏ giọng nói: “Chó là ta tìm được, ngươi không phải là muốn quỵt nợ đó chứ ?”
Minh Phỉ nghe được giọng nói mới nhận ra đây là Thanh Hư của Bạch Phong quan, đoán có lẽ là hắn đến đòi năm mươi ngân lượng này, bởi vì không dễ nói rõ với nương tử nhà Đậu Qua, liền nói: “Ta đương nhiên sẽ trả nợ. Nhưng ta chỉ mang theo chút bạc, bây giờ giao cho ngươi, hay là giao cho nàng ta? Hay các ngươi muốn tự phân?”
Thanh Hư nhìn nương tử nhà Đậu Qua một cái, cười nói: “Ta muốn năm lượng bạc. Nàng a, ta nguyện ý cho nàng vòng tay bạc.”
Minh Phỉ cho là hắn chỉ chuyện năm mươi ngân lượng , liền nói: “Ta chỉ mang theo một lượng bạc tới đây, tạm thời không nhiều.” Nàng đang ám hiệu hắn, nàng sẽ nghĩ biện pháp đem số bạc còn thiếu của hắn trả hết sớm thôi.
Thanh Hư nói: “Ngươi không phải muốn quỵt nợ sao? Ta cho ngươi biết, hôm qua Nhị Cẩu Tử muốn đánh chết con chó kia của ngươi nhưng nhờ đạo gia ta ra tay mới cứu được con chó kia . Nhìn thấy vết bầm đen trên mắt hắn chứ? Chính là ta đánh. Một quyền cộng thêm một cái mạng chó có đáng giá năm lượng bạc hay không? So với chó chết rồi khiến ngươi phải chặt tay người ta, chọc một thân mùi tanh tưởi tốt hơn nhiều chứ?”
Thế Minh Phỉ mới biết hắn thật sự còn muốn kiếm năm lượng bạc này, không thể làm gì khác hơn là móc từ trong lòng ngực ra vòng tay bạc bóp thành bạc vụn đưa cho Thanh Hư: “Ta không nói không cho, thật là không có mang nhiều tiền như vậy, các ngươi cầm trước cái này đi.”
Thanh Hư đem bạc vụn ném cho nương tử Đậu Qua, lại nháy mắt với nàng, nương tử Đậu Qua mặt mày hớn hở đi ra ngoài, khép cửa lại. Không lâu lắm, ngoài cửa truyền đến tiếng nàng và nữ đầu bếp đối thoại với: “Ngươi chờ chút đi, Phỉ Phỉ đi hầm cầu rồi, Đại Nha, lấy chút hạt dưa lên cho Lục di của ngươi ăn.”
Lúc này Thanh Hư mới nhìn Minh Phỉ, xấu bụng cười: “Ngươi rất có tiền à? Vì một con chó ngốc mà có thể lấy ra năm lượng bạc , thiếu nợ ta năm mươi ngân lượng muốn kéo dài tới lúc nào thì mới chịu trả cho ta hả? Nếu như ngươi là dám quỵt nợ, có tin ta sẽ không cho ngươi ra ngoài không?” Nói xong, ánh mắt rơi Trường Mệnh Tỏa vàng trước ngực Minh Phỉ, mắt hồ ly lập tức tỏa sáng lấp lánh.
Trình độ không biết xấu hổ của tên lỗ mũi trâu giảo hoạt tham tài này Minh Phỉ đã hiểu quá rõ, nàng cảnh giác đem Trường Mệnh Tỏa nhét vào trong cổ áo, lui về sau một bước, nói: “Dã nói ta sẽ không quỵt nợ, ngươi còn muốn như thế nào? Chỗ của ta còn có hai mươi lượng bạc, ngươi cầm trước đi, chờ mấy ngày nữa, ta lại trả ngươi phần còn lại.”
Thanh Hư đã đứng lên, đứng ở trước mặt nàng, chận lại đường lui của nàng: “Trong lòng ngươi nhất định đang chửi ta đúng không? Có cảm giác ta đang gạt ngươi phải không? Người như Nhị Cẩu Tử, ta một người mười ba tuổi làm sao có thể đánh trúng hắn, còn có thể cứu Hôi Hôi ra phải không? Cho nên không muốn cho ta năm lượng bạc? Phải hay không?”
Minh Phỉ nhìn nụ cười xảo trá của hắn, tỉnh táo nói: “Là thật hay giả đối với ta không sao cả. Ta chỉ biết, Hôi Hôi còn sống là đủ rồi. Cho ngươi năm lượng bạc không phải là không thể được, chỉ là ngươi phải mang Hôi Hôi về, không cần biết ở nơi nào, tóm lại không thể để cho nó chịu khổ chịu tội.” Nàng không nuôi được Hôi Hôi rồi, lần này may mắn tránh được, còn lần sau thì sao? Chó có thể đáng tin cậy hơn nhiều so với người sống, thời điểm nàng đáng thương nhất chán nản nhất, thứ chưa bao giờ từng vứt bỏ nàng, chính là con chó này.
_________________________________________________________