Hỉ Doanh Môn

Chương 291: Chương 291: Đau cũng vui vẻ




Toàn bộ người làm ở gian ngoài thấy Cung Trung Tố ngã xuống, không đợi kêu hô, vội vàng đi tới thắp đèn chiếu sáng. Cung Viễn Hòa đỡ Cung Trung Tố lên trên ghế ngồi xong, cúi đầu tra xét thương thế của Cung Trung Tố: “Phụ thân có chỗ nào không thoải mái?”

Cung Trung Tố nhắm hai mắt không nói lời nào, dưới ánh đèn, khuôn mặt của hắn vô cùng tái nhợt.

Cung Tịnh Kỳ cùng Cung Nhu Du cũng liền lên tiếng: “Phụ thân, rốt cuộc ngài bị làm sao, ngài nói đi, đừng dọa chúng ta.”

Lý di nương vội kêu lên: “Ta sẽ cho người đi mời đại phu.”

Lúc này Cung Trung Tố mới khoát khoát tay, hơi thở yếu ớt mà nói: “Ta không sao, ta chỉ muốn yên tính một mình. Tất cả các ngươi trở về đi.”

Mấy người liếc mắt nhìn nhau, để Lí di nương ở lại bên trong, chính mình lui ra ngoài. Minh Phỉ phân phó Hoa ma ma: “Mau cho người đi mời Đường đại phu tới xem một chút mới được.” Cung Tịnh Kỳ cùng Cung Nhu Du nắm tay nhau, vẻ mặt lo lắng.

Cung Nghiên Bích mượn cơ hội này đi tới bên cạnh Minh Phỉ, nhẹ giọng nói: “Tẩu tẩu, con người của ta không biết nói chuyện, nếu lúc trước có chỗ đắc tội, ngươi và đại ca cũng đừng trách ta.” Có lẽ hiện tại nàng không hối hận, theo ý nàng, sở dĩ Cung Viễn Khoa đi tới hôm nay, chính là do Cung Trung Tố làm hại. Chỉ là, nàng vẫn không muốn hoàn toàn đắc tội với Cung Viễn Hòa cùng Minh Phỉ, vẫn nên tốn chút công phu để xuống thể diện của mình.

Minh Phỉ cười một tiếng: “Đâu có, thật ra thì Nhị muội muội rất biết nói chuyện, ta và đại ca vốn cũng không có gì có thể trách ngươi. Ngày mai ta không thể đến tiễn ngươi rồi.”

“Không cần đâu, tẩu bận rộn.” Cung Nghiên Bích lại đứng một lát, thản nhiên mà nghe người ta tới đây nói với nàng chuyện mang Hàm Nhụy tới phòng chứa củi, tự mang người trở về viện của nàng, phân phó người làm dọn dẹp bọc quần áo, chuẩn bị sáng sớm ngày hôm sau trở về Minh phủ.

Cung Viễn Hòa thương Minh Phỉ đứng ở cửa bị gió lạnh thổi, liền nói: “Đứng như vậy cũng không phải là cách, chúng ta vào trong phòng đợi đi?”

Cung Tịnh Kỳ vẫy tay gọi ma ma quản sự tới đây, dặn dò: “Ngươi chờ ở chỗ này, nếu lão gia có việc gì, nhanh tới nói cho chúng ta biết.”

Cung Nhu Du cũng phân phó nha hoàn bên cạnh tới phía trước xem một chút xem Tiếu Đạm đang làm gì, xoay người chỉnh đốn tâm tình, tiến lên thân thiết mà đỡ Minh Phỉ: “Hiện tại tẩu tẩu không giống chúng ta, chớ để mệt nhọc, hay là đi vào trong phòng ngồi chờ tin tức thì có vẻ ổn hơn.”

Minh Phỉ trở tay cầm tay nàng, cười nói: “Ta có chỗ nào yếu đuối như vậy chứ?”

Cung Viễn Hòa ngại nha hoàn giữ đèn lồng không tốt, đoạt lại để mình cầm, nói: “Vẫn nên cẩn thận chút mới được.”

Cung Nhu Du che tay áo cười nói: “Xem, đại ca đau lòng rồi.”

Cung Viễn Hòa cũng không xấu hổ, chỉ hơi cười một tiếng.

Mấy người đi tới phòng khách, Cung Tịnh Kỳ cùng Cung Nhu Du liếc mắt nhìn nhau, đuổi người làm lui xuống, sóng vai đi tới chỗ Cung Viễn Hòa cùng Minh Phỉ cúi xuống, nói: “Chuyện hôm nay đại ca đại tẩu đều đã thấy, cốt nhục nhà ta lại làm đến mức này thật sự làm lòng người băng giá. Tỷ muội chúng ta cũng không cần gì, chỉ cầu đại ca đại tẩu chớ nói chuyện này cho Nhị đệ cùng Tam đệ, để cho bọn họ an tâm đi học.”

Cung Viễn Hòa nhàn nhạt nói: “Tất cả đứng lên, chớ để đại tẩu người lại đứng lên đỡ các ngươi. Hiếm khi các ngươi đồng lòng như vậy, về phần chỗ nhị đệ, nếu ta muốn nói thì đã sớm nói, không cần chờ tới bây giờ.”

Mặt Cung Nhu Du cùng Cung Tịnh Kỳ hơi đỏ lên, Cung Nhu Du nói: “Ta đã nghe Tam muội cùng nhị đệ nói rồi, nhờ có đại ca đại tẩu bỏ qua hiềm khích lúc trước mà chăm sóc bọn họ.” Vì bậy ngồi kế bên Minh Phỉ, tìm chút đề tài tán gẫu. 

Chốc lát, Cung Viễn Trật đầu đầy mồ hôi đi vào, nói: “Ta nghe nói phụ thân bị ngã, vừa mới đi qua cũng không cho ta vào cửa, vậy ngã ở chỗ nào?”

Cung Viễn Hòa nói: “Hắn nói không có. Đã đi mời đại phu, lát sau liền biết.”

Cung Viễn Trật nghi ngờ nói: “Sao đột nhiên lại ngã? Không phải lúc trước còn rất tốt sao?”

Cung Tịnh Kỳ trầm mặt xuống, nói: “Không có gì, Nhị tỷ tỷ ngươi tức giận vì chuyện Tam đệ trốn đi, một lòng muốn tìm Tam tỷ ngươi cùng Lý di nương gây phiền phức, muốn dẫn Hàm Nhụy đi, lại đòi tiền cho Tam đệ, phụ thân không chịu, liền chống đối phụ thân mấy câu, phụ thân cũng tức giận, lúc ra ngoài không chú ý bị vấp vào ngưỡng cửa.”

Cung Viễn Trật trầm mặc hồi lâu, mới nói: “Vốn là người của hắn, giữ lại có ích lợi gì? Muốn dẫn đi liền dẫn đi, cho hắn ít tiền, cũng nên làm.”

Cung Nhu Du cùng Cung Tịnh Kỳ nghe xong, đều im lặng.

Cung Viễn Hòa cùng Minh Phỉ cảm thấy đáp án này của hắn đều nằm trong dự liệu, cười ha hả, mặt khác tìm đề tài ép xuống chuyện này.

Đợi sau khi Đường đại phu vội tới khám qua cho Cung Trung Tố, xác định chân hắn chỉ bị bầm vì ngã, chỗ khác không có gì đáng ngại, Cung Viễn Hòa liền từ biệt rồi trở về nhà cùng Minh Phỉ.

Sáng sớm ngày thứ hai, phu thê Cung Nghiên Bích quả nhiên rời Thủy Thành phủ từ sớm, tiếp đó người làm mai của Tôn gia tới cửa, hai bên trao đổi thiếp canh (ghi ngày, giờ, năm, tháng sinh), trò chuyện với nhau thật vui vẻ. Nói đến hôn kỳ thì bà mai này lại nói Tôn Hạo có ý là, vội vội vàng vàng như vậy không ổn, thứ nhất là hắn muốn chuẩn bị sính lễ, thứ hai là không muốn làm khó Cung gia, có thể giữ đại hiếu tròn rồi thành thân.

Bà mai nói chuyện vô cùng dễ nghe, mặc dù Cung Trung Tố lo lắng Tôn Hạo lớn tuổi sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì, cũng không tiện chủ động yêu cầu nhất định phải làm hỉ sự trong lúc đang giữ đại hiếu, vì vậy đành phải định ra chuyện này.

Cung Viễn Hòa biết được, nói với Minh Phỉ: “Tôn Hạo là một người biết nghĩ, nếu Tam muội trải qua sự mài giũa của ba năm này, đến lúc đó chỉ có thể trầm ổn nhã nhặn lịch sự hơn, giữ hiếu xong mới thành hôn, thật ra thì càng có thể diện hơn. Có lẽ hiện tại nàng cũng vẫn không cảm giác được, nhưng về sau, nàng chắc chắn sẽ cảm kích sự săn sóc chu đáo của Tôn Hạo.”

Minh Phỉ cười nói: “Riêng một chuyện này, ta liền cảm thấy tầm nhìn của hắn thật không nhỏ.” Câu từ hàm súc.

Đúng là, toàn bộ ứng ở trên người Tôn Hạo.

Hôn sự của Cung Tịnh Kỳ đã định, không đợi Cung Nhị phu nhân đầy trăm ngày, Tiếu Đạm liền không chịu đợi nhiều thêm một ngày, chỉ nói chính mình bận rộn, lo lắng ấu nữ (con gái nhỏ) trong nhà, thúc giục Cung Nhu Du mau lên đường. Cung Nhu Du hiếm khi về nhà mẹ đẻ, mặc dù rất muốn ở nhà ở lâu hơn mấy ngày này, nhưng rốt cuộc cũng không thể đối nghịch với Tiếu Đạm, lén cho Cung Tịnh Kỳ chút ngân phiếu cùng vài món đồ trang sức sau lưng Tiếu Đạm, vội vã rời đi. Cung Tịnh Kỳ nhận đồ trang sức, giao ngân phiếu cho Cung Trung Tố, chỉ ngẫu nhiên tới bồi Minh Phỉ trò chuyện, ngoài ra không ra cổng trước không bước cổng trong, chuyên tâm thiêu thùa may vá, chỉ chờ hết kỳ đaiị hiếu gả làm Tôn gia phụ.

Cung Trung Tố lại có chút uể oải, dù chưa bị bệnh, nhưng rõ ràng không tinh tường như trước, Cung Nhị phu nhân vừa đầy trăm ngày, liền đưa Cung Viễn Trật về Kinh Thành học. Trong lúc rãnh rỗi không có việc gì làm liền đi nghe Cung Viễn Quý đọc sách, Cung Viễn Quý hơi có chút không đúng, liền giơ thước đuổi quanh sân.

Lý di nương trừ chuẩn bị đồ cưới cho Cung Tịnh Kỳ ra, chỉ cần quản tốt chuyện ăn, mặc, ở, đi của mấy người là được, không cần tiếp tục quan tâm chuyện khác, mặc dù bận rộn cũng tốt hơn trước.

Trời dần dần nóng lên, đảo mắt đã vào tháng sáu, Minh Phỉ đã có bầu hơn bốn tháng, thân hình biến đổi, khẩu vị thật tốt, trừ sợ nóng, mọi thứ mạnh khỏe, tinh thần cực tốt. Mỗi ngày trừ việc sắp xếp ổn thỏa chuyện trong nhà, tỉ mỉ chuẩn bị thức ăn cho Tống đạo sĩ, sớm muộn gì cũng dọc theo vườn mà đi bộ mấy vòng, nhất định đáp lại lời mời của Cung Viễn Hòa, tận tình hành hạ Cung Viễn Hòa.

Minh Phỉ biết cách làm của mình có chút không nhân hậu, nói thí dụ như, ban đầu Hoa ma ma dạy nàng cách làm nhẹ nhàng uyển chuyển như long vũ, sẽ khiến người ta ngứa ngáy khó nhịn, đặc biệt là một nam nhân bị đói khát đau khổ rất nhiều ngày. Mỗi khi thấy bộ dạng ảo não suy nghĩ lại gặp trở ngại của hắn, nàng liền tràn đầy cảm giác tội ác. Chỉ là, người ta nguyện ý đau cũng vui vẻ, nàng cũng không đành lòng tước đoạt thứ người ta đặc biệt yêu thích này.

Cho đến một ngày nào đó, Cung Viễn Hòa bị trêu chọc đến gào khóc thiếu chút nữa đã bị hành hạ chết, nàng cũng động lòng trắc ẩn, cảm thấy giai đoạn nguy hiểm đã qua, nên liên lạc tình cảm một chút mới phải, vì vậy xảy ra chuyện nên xảy ra. Chỉ tiếc lỗ mũi Hoa ma ma quá thính, ngay cả khi hai người cẩn thận đủ đường, cẩn thận mọi thứ, vẫn bị phát hiện.

Hoa ma ma tin chắc thời kỳ đặc biệt này là kiên quyết không thể đụng chạm, ngày thứ hai sau khi Cung Viễn Hòa đi liền đuổi đám người Kim Trâm ra ngoài, xanh mặt, hung hăng dạy dỗ Minh Phỉ. Mặc dù trong lòng Minh Phỉ xem thường, nhưng vì bộ dạng gấp đến độ mồ hôi cũng đã thấm ướt y phục của Hoa ma ma, thật sự không đành lòng khiến nàng lo lắng, không thể làm gì khác hơn là thừa nhận sai lầm, bảo đảm về sau không dám nữa. 

Nhưng nàng bảo đảm không ai nghe, xế chiều hôm đó Cung Viễn Hòa hào hứng về đến nhà, đang muốn lôi kéo Minh Phỉ ôn chuyện cũ, Hoa ma ma liền ngoài cười nhưng trong không cười mà nói: “Đại gia, thân thể đại phu nhân ngày càng nặng, ban đêm cũng thường đi tiểu đêm, ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của đại gia. Lão nô cũng lo lắng bọn Kim Trâm sơ ý, lại không có kinh nghiệm, cho nên từ tối nay trở đi, liền do lão nô tới trực đêm cho đại phu nhân.”

Trước đó Cung Viễn Hòa không kịp phản ứng, còn len lén kéo tay Minh Phỉ vừa nghịch vừa cười: “Nhưng Hoa ma ma cũng lớn tuổi, cái này không tốt lắm đâu, trừ bọn Kim Trâm, còn có ta đấy. . . . . .” Tai người lớn tuổi thính hơn, có nàng coi chừng bên ngoài, chuyện vốn không tận hứng càng thêm không có một chút niềm vui thú rồi.

Minh Phỉ dùng sức bấm hắn một cái, liều mạng nháy mắt với hắn, lúc này Cung Viễn Hòa mới chú ý tới vẻ mặt không tốt của Hoa ma ma, mới biết sự việc đã bại lộ, không khỏi vừa thẹn thùng vừa lúng túng vừa giận.

Hoa ma ma thu vẻ mặt của hai người bọn họ vào trong mắt, tiếp tục cười: “Lão nô nhờ phu nhân để mắt, cho lão nô đi theo bên cạnh đại phu nhân, ngài và đại phu nhân đối với lão nô cũng tốt, lão nô coi như tận tâm tận lực tính toán cho đại gia cùng phu nhân, tử nhi hậu dĩ (*) . . . . . .”

(*) Trích “Cúc cung tẫn tụy, tử nhi hậu dĩ”: Ý nói hết lòng tận tụy đến chết mới dừng. Người làm việc gì đó, trước hết cần phải có cái lễ nghĩa, làm việc tận tụy mới là điều đáng quý.

Tử nhi hậu dĩ cũng đã nói ra. Trên mặt Cung Viễn Hòa chỉ còn lại nụ cười gượng, hắn tin chắc với tính cách này của Hoa ma ma, dù biết rõ sẽ làm hắn và Minh Phỉ không vui, cũng nhất định nói được làm được, nhất định ngày ngày đêm đêm đều sẽ tới gác đêm.

Hoa ma ma tiếp tục nói: “Theo quy củ, đại phu nhân có bầu, đại gia không thể cùng phòng với đại phu nhân, nhưng nhà chúng ta cũng không có trưởng bối, lão nô cũng thấy đại gia cùng đại phu nhân đều là người hiểu chuyện, nhưng rốt cuộc các ngươi trẻ tuổi, không biết được lợi hại, vẫn nên chia phòng thì tốt hơn. . . . . .” 

Cung Viễn Hòa thấy mặt của Minh Phỉ đỏ lên giống như tôm luộc chín, tay cũng nóng đến dọa người, thật sự không đành lòng khiến nàng thẹn thùng thành bộ dáng này, cũng sợ thật sợ gây nên sai lầm gì đó, thở dài một hơi, bất đắc dĩ nói: “Ma ma nói gì, chúng ta đều nghe là được. Chia phòng cùng để ngài gác đêm đều không cần, ta biết nặng nhẹ.”

Hoa ma ma thấy tốt liền dừng, lập tức đổi khuôn mặt tươi cười, không khăng khăng giữ chủ ý lúc trước, vui vui vẻ vẻ đi ra ngoài bày cơm.

Hai người Minh Phỉ cùng Cung Viễn Hòa cúi thấp đầu, im lặng một hồi lâu. Nghỉ một chút, Minh Phỉ cười “Hì hì” một tiếng, Cung Viễn Hòa buồn bực nghiến răng nói: “Sao nàng biết? Có phải bọn Kim Trâm dọn dẹp giường đệm thì phát hiện ra liền cáo trạng? Ta sẽ không tha cho họ!”

Minh Phỉ cười nói: “Xin hỏi đại gia lấy lý do gì nha? Chàng lại tính phạt họ thế nào?”

Cung Viễn Hòa thấy đôi mắt sáng của nàng cười thành mảnh trăng rằm, gương mặt hạnh phúc cùng vui vẻ, buồn bực và xấu hổ vừa rồi quét sạch, chỉ cảm thấy hạnh phúc vô cùng, loại chuyện như vậy thì tính là cái gì, chỉ là một nốt nhạc đệm vui vẻ trong cuộc sống phu thê mà thôi. Từ sau lần đó, hắn vẫn ngày ngày ngủ ở bên cạnh Minh Phỉ, ban đêm bưng trà dâng nước, dìu nàng xuống giường đi ngoài, chuyện gì cũng làm, nhưng mặc kệ Minh Phỉ trêu chọc hắn thế nào, hắn đều có bản lĩnh nhịn xuống, sẽ không quấn nàng không thả giống như lúc trước, khiến cho Minh Phỉ một lần nữa được kiến thức trình độ nhẫn nhịn của hắn, ngược lại trong lòng cũng càng cảm động.

Tháng bảy, Tiêu Từ đã lâu không gặp rốt cuộc trở lại Thủy Thành phủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.