Sau khi từ thôn trang trở lại, thời tiết mới vừa quang đãng không được mấy ngày lại hạ xuống mưa phùn không dứt, âm lãnh không chịu nổi. Minh Phỉ vì thỏa mãn nguyện vọng trước khi về nhà du ngoạn chung quanh của Tiết Diệc Thanh, hẹn với Trần Oánh, hôm nay đi thưởng mai, ngày mai đi xem Nam Thiên Trúc, sau đó lại hẹn cùng nhau đi ăn lẩu. Ban ngày chơi đến bất diệc nhạc hồ, ban đêm lại cảm thấy vắng lạnh vô cùng, không nhịn được nhớ nhung Cung Viễn Hòa.
Cung Viễn Hòa vừa đi lại đi rất nhiều ngày, trừ cách mấy ngày sẽ sai người báo về một cái tin bình an ra, cũng không có nhắc tới những chuyện khác. Trong thời gian đó Cung Trung Tố sai người tới hỏi nhiều lần về vấn đề hướng đi của hắn, lại gọi Minh Phỉ đến tự mình hỏi thăm, sắc mặt rất khó coi, Minh Phỉ không nói hắn đi giúp Đặng gia chào hỏi, chỉ lấy cớ nói Tiết Đại Cữu có chuyện, tìm hắn giúp một tay.
Cung Trung Tố liền muốn nàng viết thư, nói đông chí sắp tới, bảo Cung Viễn Hòa vô luận như thế nào cũng phải chạy về tế tổ. Mà đông chí còn có mấy ngày, nói cách khác, đây là buộc Cung Viễn Hòa lập tức trở về nhà.
Cũng không biết chuyện bên kia làm được như thế nào, lúc này đã khai thông được hay chưa? Nếu đang là thời khắc mấu chốt, sao có thể về được? Minh Phỉ liền cười nói: “Thời gian gấp gáp, cũng không biết có thể đuổi kịp hay không?”
Cung Trung Tố phẫn nộ: “Gấp gáp hơn nữa cũng phải về! Chuyện tế tổ này là chuyện lớn! Nó là trưởng tử chi trưởng, nếu ngay cả chuyện như vậy cũng không thể làm gương tốt, không làm tốt, còn thế nào làm tấm gương cho các đệ đệ? Người ngoài quan trọng, hay là trong nhà quan trọng, ngươi bảo hắn tự mình suy nghĩ một chút!”
Lời này nói ra có chút nặng, còn có chút chua chát, Minh Phỉ hoài nghi có phải ông ta nghe được cái gì rồi hay không, liền tìm Lý di nương hỏi thăm tin tức, Lý di nương chỉ cười nói, bảo nàng không cần phải lo lắng, Cung Trung Tố chỉ là bởi vì chuyện Chu di nương chết đi tâm tình không được tốt mà thôi. Rồi lại nói người nhà Tằng gia - vị hôn phu của Cung Nghiên Bích phái tới đã tới, nói là ở phủ ô gặp được Cung Viễn Hòa, ngụ ý là có người xen vào việc của người khác.
Xem ra trên đời này vĩnh viễn không bao giờ thiếu người lắm mồm, mặc dù Minh Phỉ đối với thái độ của Cung Trung Tố rất xem thường, nhưng vẫn viết thư nói việc này cho Cung Viễn Hòa, để cho hắn làm việc cẩn thận một chút.
Thư mới vừa đưa ra ngoài, Lý di nương lại theo ý tứ của Cung Trung Tố, tới đây hỏi Minh Phỉ các loại tế phẩm liên quan việc tế tổ đông chí chuẩn bị như thế nào, nửa điểm không có ý tứ đề cập đến người hai nhà cùng chia sẻ với nhau.
Minh Phỉ cũng biết tế tổ đông chí là chuyện lớn, vốn đã sớm chuẩn bị những vật tế phẩm kia thỏa đáng rồi, nhưng nghe được Cung Trung Tố hỏi nàng như vậy, trong lòng nàng liền không thoải mái.
Nhân khẩu Cung gia không nhiều lắm, coi như tam sinh (*) đầy đủ, cống phẩm khá hơn nữa, gia yến lại chú trọng, cũng không hao phí bao nhiêu tiền, nhưng tế tổ này là chuyện lớn, cũng không phải trách nhiệm của một mình đích tôn, coi như Nhị phòng ông không có tiền, không so đo tính toán bao nhiêu, cũng phải ra một phần tâm, tẫn một phần lực mới phải, chứ không phải chỉ muốn tính toán người khác, chiếm tiện nghi. Tiền của ông ta là tiền, tiền của người khác cũng là tiền.
(*) Tam sinh: ba loại gia súc để cúng tế bò, dê, lợn.
Cung Trung Tố càng như vậy, Minh Phỉ hàng ngày vẫn cùng ông ta dây dưa, trên mặt cũng không lộ vẻ, cười híp mắt đi theo Lý di nương đi gặp Cung Trung Tố.
Cung Trung Tố trầm mặt một mình ngồi đánh cờ theo sách dạy, thấy nàng đi vào vấn an cũng không nói chuyện, làm ra vẻ như không nghe thấy. Lý di nương nhìn Minh Phỉ cười cười xin lỗi, cúi người gọi Cung Trung Tố: “Lão gia, đại nãi nãi đã tới.”
Cung Trung Tố nhướng mí mắt, cũng không bảo Minh Phỉ ngồi, nhàn nhạt nói: “Sắp đến đông chí rồi, những thứ tế phẩm tế tổ kia, chuẩn bị như thế nào rồi?”
Đây là lần thứ hai liên tiếp Cung Trung Tố bày ra sắc mặt cho mình xem, không phải là đỏ mắt Cung Viễn Hòa lấy tiền trợ cấp cho người ngoài, không có trợ cấp cho ông ta sao? Trong sách đều dạy người nghèo chí không nghèo, ông ta thì ngược lại, người nghèo chí cũng ngắn, một chút cũng không cứu chữa được. Minh Phỉ âm thầm khinh bỉ ông ta, cười nói: “Nói ra thật xấu hổ, bà bà qua đời sớm, thẩm nương cũng chưa từng dạy cho con, đông chí trong nhà nên chuẩn bị những thứ gì.”
Cung Trung Tố vẻ mặt cứng đờ, không vui nói: “Lúc ngươi ở nhà mẹ mẫu thân ngươi cũng không dạy cho ngươi? Đông chí này phải chuẩn bị gia yến, phải chuẩn bị tế tổ, tất cả tế phẩm đều không thể thiếu.”
Minh Phỉ cười đáp: “Bẩm công công, mẫu thân con cũng qua đời sớm, đi theo kế mẫu, mặc dù kế mẫu cũng đã dạy qua, nhưng suy cho cùng mỗi nhà đều có quy cũ khác nhau, con đối với quy củ tập quán nhà mẹ đã quen thuộc, đối với nhà của chúng ta thì cũng không biết rõ lắm.”
Cung Trung Tố càng ngày càng mất hứng: “Tại sao không đến hỏi?”
Minh Phỉ chớp mắt mấy cái, mờ mịt nói: “Mấy ngày nay công công vẫn luôn đề cập, con dâu còn tưởng rằng công công và thẩm nương đã sớm an trí thỏa đáng, đang chuẩn bị đưa một ít phần lệ của chúng con đến chứ.”
Nghe nói nàng chuẩn bị chút xíu, Cung Trung Tố tức giận nói: “Thẩm nương ngươi bệnh! Ngươi là tôn trưởng tức, chuyện lớn như vậy, vậy mà một chút cũng không để ở trong lòng, vậy đến lúc nào thì hiểu, lại còn chưa chuẩn bị cái gì, nói ra như thế?”
Minh Phỉ không tức không giận, cười nói: “Con dâu cũng nên hỏi.” Quay đầu lại nhìn Lý di nương: “Di nương, các người chuẩn bị những thứ gì? Ta theo người học một ít, mau lên để cho người bị.”
Lý di nương khó xử nói: “Ta cũng không biết. Cái này trước kia đều là phu nhân chuẩn bị.” Bà ta không phải là không hiểu, mà là Cung Trung Tố rõ ràng muốn Đại phòng bỏ tiền, chưa cho bà ta chi phí, không bột đố gột nên hồ, muốn chuẩn bị cũng không thể nào chuẩn bị.
Ngụ ý chính là cũng chưa chuẩn bị, Minh Phỉ “À” một tiếng, cười nói: “Các người cũng chưa chuẩn bị, vậy thì thật là tốt cùng nhau chuẩn bị. Không biết cần bao nhiêu bạc mới đủ? Làm phiền di nương tính toán thử, ta đây sẽ đưa phần của chúng ta tới.”
Cung Trung Tố không ngờ nàng lập tức vạch rõ, hơn nữa phân chia ra rõ ràng như thế, rõ ràng không chịu một mình gánh, quá tức giận, vốn muốn nói nàng sao lại tính toán chi li như thế, nhỏ nhặt như vậy, nhưng lại cảm thấy vì chút bạc như vậy mà tranh cải với con dâu, rất mất mặt, nhi tử cũng không có ở đây, không tiện thu thập nàng, lập tức mặt âm trầm không nói lời nào.
Minh Phỉ cũng không để ý ông ta, cười híp mắt cáo lui, để cho người mang hai mươi lượng bạc sang đây, lại nói với Lý di nương, nếu có chuyện gì, nhớ gọi nàng, không nên khách khí. Vừa phân phó Tiết Minh Quý, đồ lúc trước chuẩn bị xong không cần đưa qua, cầm đồ chuẩn bị đông chí, vào ngày đầu đông chí đưa đến thân bằng hảo hữu trong nhà.
Bạc là ngay trước mặt Cung Trung Tố đưa đến tay Lý di nương, Cung Trung Tố tức muốn chết, lập tức quăng bạc kia xuống đất, mắng to Minh Phỉ đáng giận, bất hiếu, cho người ngoài hào phóng như vậy, đối với người nhà mình keo kiệt thế này.
Lý di nương chờ ông ta mắng xong, sắp bạc nhặt lên, cười nói: “Lão gia, kính hiến tam sinh, chuẩn bị gia yến, xài tiết kiệm một chút, hai mươi lượng bạc này cũng đủ rồi.”
“Đủ cái gì mà đủ? Chẳng lẽ chỉ kính hiến tam sinh là đủ rồi?” Cung Trung Tố nghĩ mình nửa đời trước không nói là xuân phong đắc ý, nhưng cũng là quang diệu tông môn, chưa bao giờ từng thiếu tiền xài, hôm nay lại vì hai mươi lượng bạc hèn mọn này bị con dâu làm cho tức giận không đâu, không khỏi càng nghĩ càng giận. Lại không nghĩ đến, nếu bản thân ông ta lúc trước không ôm hi vọng, lấy ra dáng vẻ trưởng bối trước, dẫn đầu làm tốt, người khác cũng sẽ không có cơ hội chọc ông ta tức giận.
Lý di nương thử dò xét nói: “Vậy chúng ta cũng ra hai mươi lượng?” Tuy là bà ta cầm chìa khóa, Cung Trung Tố không lên tiếng, bà ta cũng không dám động đậy một lượng, toàn gia đều nhìn chằm chằm bà ta đấy.
Cung Trung Tố tức giận hồi lâu, từ đầu đến cuối không đề cập tới cầm bạc đi ra ngoài, chỉ nói: “Nàng cần phải chuẩn bị tế phẩm tam sinh nhiều dạng chút, gia yến đơn giản một chút cũng không sao cả.” Cung Viễn Trật sắp đi vào kinh đọc sách, còn phải chuẩn bị cưới xin cho mấy đứa con khác, tiền này không xài tiết kiệm một chút, làm sao có thể được?
Lý di nương thầm thở dài, tự mình tính toán tỉ mỉ hai mươi lượng bạc này, chuẩn bị heo, dê, gà, an bài gia yến đông chí, cũng không dám đi tìm Minh Phỉ giúp một tay, chỉ sở bị Minh Phỉ nhìn ra sơ hở.
Chuyện Cung Trung Tố phát giận mắng người truyền tới tai Minh Phỉ, Hoa ma ma không thiếu được oán trách: “Đây là đạo lí gì? Đại gia và nãi nãi có bao nhiêu tiền đi nữa, cũng chính là của các vị, muốn xài thế nào cũng là chuyện của các vị, chẳng lẽ phải tiêu xài toàn bộ trên người bọn họ mới đúng, bằng không thì là sai? Loại không biết điều này, thật đúng là không thể tùy theo ý ông ta, càng chiều ông ta càng không biết chuyện. Hai mươi lượng bạc, hoàn toàn đủ mua một con heo mập và một con dê béo rồi, gà cũng không đáng vài đồng tiền, phần đầu chúng ta đã xuất ra, bọn họ chỉ cần lo liệu một bàn gia yến, chẳng lẽ cũng không được?”
Minh Phỉ chỉ cười không nói. Điều này có thể khác với việc cho bọn Cung Nghiên Bích tiền trợ cấp gả cưới, chỉ cần Cung Trung Tố dám ngay ở mặt nàng nói, nàng liền dám bác bỏ, còn làm cho ông ta á khẩu không trả lời được.
Một ngày trước Đông chí, Minh Phỉ nhận được thư Cung Viễn Hòa gởi, nói là có thể về ăn lễ, còn nói dẫn theo hai vị khách nhân đến, bảo chuẩn bị phòng khách. Trong thư lại không nói là khách nhân nào, chỉ nói khách thích thanh tĩnh. Minh Phỉ thấp thoáng ý thức được, hai vị khách này có lẽ không đơn giản, liền chọn một viện xa tương đối yên tĩnh, tự mình giám sát dọn dẹp chỉnh tề.
Mới vừa thu dọn xong, Cung Trung Tố lại sai Cung Viễn Trật tới hỏi, rốt cuộc ngày mai Cung Viễn Hòa có thể về kịp tham gia gia yến và tế tổ hay không?
Minh Phỉ có chút phiền chán, vội la lên: “Ta nhận được thư ca ca đệ gởi, nói cố gắng hết mức trở về, nhưng chuyện trên đường ai nói rõ được? Công công hỏi ta, ta cũng không biết rõ tình hình như thế nào, nếu đáp chàng nhất định có thể chạy về, thế nhưng chàng lại về trễ, chẳng phải là ta lừa gạt trưởng bối sao? Ta không biết!”
Cung Viễn Trật có chút xấu hổ, cười nói: “Tẩu tẩu không cần gấp gáp, lão nhân gia tuổi tác cao, cách nghĩ cùng chúng ta bất đồng, đột nhiên rảnh rỗi không có chuyện làm, khó tránh khỏi có chút dài dòng. Chuyện không nên cai quản cũng muốn nhúng tay vào can thiệp hỏi một chút, bằng không rảnh rỗi đến phát hoãng.”
Minh Phỉ nghe ý tứ của hắn, vậy mà cũng biết Cung Viễn Hòa đi thay Đặng gia chào hỏi, cũng lười nói rõ, mượn cơ hội xuống đài: “Đúng vậy, công công lão nhân gia bận rộn cả đời, lúc này nên đi ra ngoài tìm thăm bạn hữu, trò chuyện hưởng phúc, giải sầu, đừng cứ ở trong nhà buồn bực.”
Cung Viễn Trật ngại nói Cung Trung Tố từ khi bãi quan trở về nhà, nghèo túng, nên rất ngại ra cửa, rất sợ người ta cười nhạo ông ta, chỉ đành phải ừ ừ có lệ cho qua, sau khi trở về tùy ý qua loa với Cung Trung Tố mấy câu, Cung Trung Tố cả giận nói: “Rốt cuộc nó có thể trở về hay không chẳng lẽ còn không thể cho kết luận chuẩn xác? Đây là đạo lí gì?”
Cung Viễn Trật cũng cảm thấy ông ta có chút phiền, liền nói: “Ca ca đã là người thành gia lập nghiệp, cái gì nên làm, cái gì không nên làm, huynh ấy tự có cái lý của huynh ấy. Hoặc là tự người viết thư cho huynh ấy, tự mình hỏi huynh ấy, người suốt ngày đuổi theo ép tẩu tẩu như vậy, có ích lợi gì? Tẩu tẩu còn không phải nghe theo huynh ấy, sao có thể làm chủ?”
Cung Trung Tố giận đến phùng mang trợn mắt, luôn miệng nói: “Phản, phản!”
Cung Viễn Trật thấy ông ta lại muốn bắt đầu thao thao bất tuyệt, vội vàng đứng dậy nói: “Con đi đọc sách, hôm nay còn có công khóa vẫn chưa làm xong!” Hành lễ với ông ta một cái, lắc mình rời khỏi.
Cung Trung Tố tức không có chỗ trút, chỉ có thể quay sang Lý di nương trút giận.