Edit:Thảo My
** Đưa cho Minh Tư một ly trà: “Tuyết Khê là hào của Viên Tam công tử, tranh này chính là hắn vẽ.”
“Viên Tam công tử?” Minh Tư nhớ không nổi trong số người cùng Thái gia lui tới có một người như vậy.
Minh Ngọc cười nói: “Tứ tỷ tỷ còn nhớ Viên tiểu thư từ kinh thành tới Viên Hàn Lâm gia không? Viên Tam công tử chính là ca ca của nàng. Nhờ phúc của nàng, trong nhà của chúng ta có nhiều bức tranh của Viên Tam công tử. Nếu như ngươi ưa thích, ngày khác ta cũng giúp ngươi có một bức.”
Minh Tư lập tức nhớ tới nàng đó trước mặt mọi người chất vấn, Viên Mai Nhi ngang ngược, thanh cao ngạo mạn, trên mặt liền mang theo vài phần không vui: “Nàng không phải không nhìn nhóm nữ hài tử Thủy Thành phủ chúng ta sao?”
Minh Phỉ nói: “Đó là ngày trước, tất cả mọi người không hiểu chuyện. Hiện giờ nàng là khách quen trong phủ của chúng ta, thường thường tới đây làm khách, đến lúc đó ta cho người đi mời.”
Minh Tư sợ hãi: “Đến nay các ngươi đã đi những chỗ nào chơi? Chơi những thứ gì? Hai năm ta không có ở đây, cũng không biết làm thế nào nói chuyện cùng các nàng.”
Minh Ngọc thân thiết vỗ vỗ tay của nàng: “Giống như ngày trước, đi đây đó trong nhà hoặc là trong biệt viện chơi, cùng nhau nói chuyện phiếm thêu hoa đọc sách đánh đu ngắm hoa, Tứ tỷ tỷ phải nhanh chóng dưỡng tốt thân thể”
Minh Tư nói: “Hôm đó ta trở về các ngươi đi nơi nào?”
Minh Phỉ nói: “Đi biệt viện Viên Hàn Lâm gia xem thu diệp (mùa gặt).”
Một hồi lâu Minh Tư không nói gì, nghĩ tốt một chút mới nói: “Ta còn muốn đi nơi đó của Ngũ muội muội một chuyến, ngày khác các ngươi tới đây tìm ta chơi.”
Minh Phỉ để lại nàng mấy câu, lưu không được, đưa mắt nhìn nàng nghiêng ngả cố tình tựa vào trên người Châu Sai chậm rãi đi.
Minh Ngọc bĩu môi: “Bệnh được lại còn rất lợi hại.”
Minh Phỉ cười nói: “Tiếp tục tiếp tục, thêu xong của ta rồi thêu của ngươi. Mẫu thân nói ngươi quá lười biếng, cấp cho ngươi một bộ hàm thiếc và dây cương, bảo ngươi động đứng lên, tránh tương lai có người mắng nàng không dạy dỗ tốt ngươi.”
Minh Ngọc tựa vào trên người nàng cười: “Ta lười cũng là các ngươi nuông chiều ra.” Đưa tay ôm chặt lấy cổ của Minh Phỉ, vùi đầu ở trên vai Minh Phỉ, nhỏ giọng nói: “Tam tỷ tỷ, sau khi ngươi đến ta cảm thấy được ta thật khoái hoạt, chưa từng sống sung sướng như vậy.”
Trong lòng Minh Phỉ mềm nhũn, trở tay ôm lấy nàng: “Chúng ta có một ca ca tốt, cũng có một mẫu thân tốt minh lý ( biết lý lẽ). Bất quá đầu tiên là vì ngươi không chịu thua kém, nếu ngươi không tốt, người khác khá hơn nữa ngươi cũng không đứng lên.”
Minh Ngọc hì hì một tiếng bật cười: “Được, không làm gì liền ân cần dạy bảo muốn ta không chịu thua kém, mặc kệ tương lai tới nơi nào, ta nhất định không ném mặt của ngươi và ca ca là được.”
Trôi qua mấy ngày, Triệu Tuyết vui vẻ đưa thiếp mời, nói là hôm đó đánh cuộc đánh đu, nên nàng đầu tiên mời khách.
Minh Phỉ liền đi hỏi ý tứ Trần thị. Trần thị trầm ngâm chốc lát, nói: “Đột nhiên xa lạ cũng không tốt, các ngươi đi chơi đi, ta nắm thời điểm sớm một chút phái người đi đón ngươi.” Suy nghĩ một chút lại thêm một câu: “Thận trọng từ lời nói đến việc làm.”
Chỉ một lúc sau, Ngọc Bàn đến mành hạ nói: “Phu nhân, Tứ Tiểu Thư đến thỉnh an ngài.”
Lúc này đến thỉnh an? Trần thị giễu cợt cười một tiếng, giọng nói lại mười phần hòa khí: “Mời nàng vào.”
Minh Tư đi vào trong phòng, Thái Quang Hoa ngồi xổm đang xách một ngựa gỗ bên miệng chơi, thấy có người đi vào, nghịch ngợm cầm ngựa gỗ lên ngăn cản đường đi. Minh Tư cũng không thèm nhìn hắn, nhấc chân vượt qua người hắn, ba chân bốn cẳng đến trước mặt Trần thị, hơi hổn hển: “Nữ nhi thỉnh an mẫu thân.”
Trần thị thấy nàng lấy chân sải bước qua người Thái Quang Hoa, trong lòng đã là lửa giận vạn trượng, buông lỏng da mặt, miễn cưỡng cười nói: “Lúc này thời tiết nóng, thân thể ngươi không tốt, sao không ở trong phòng dưỡng, ra ngoài chạy loạn?”
Minh Phỉ vội mang cái đôn gấm Hải Đường cho Minh Tư. Minh Tư ngồi xuống, lại thở hổn hển mấy cái: “Nữ nhi trong phòng cực kỳ ngột ngạt, nghĩ đi một chút.”
Trần thị nói: “Vậy cũng nên chọn thời điểm không khí dễ chịu, nếu như ngươi lại bị bệnh, cha ngươi chẳng phải đau lòng chết? Không phải ta nói ngươi, tuổi ngươi cũng không nhỏ, nên học yêu quý thân thể của mình. Thân thể nữ hài tử gia là quan trọng nhất......” Cũng không quản Minh Tư nghe không vô, níu lấy lý lẽ ba lạp ba lạp nói một đại trường thiên.
Minh Tư nghe phiền chán, nhưng mục đích không có đạt tới, cứng rắn chịu đựng, thỉnh thoảng liếc liếc tấm giấy màu phấn hồng trên bàn. Cho đến Minh Phỉ chuyển trà cho Trần thị, Trần thị uống trà dừng lại, nàng mới ra vẻ hiếm là mà nói: “A nha, đây là cái gì?” Mắt lại tha thiết mong chờ nhìn Trần thị: “Mẫu thân, giấy viết thư này thật là tinh mỹ, nữ nhi có thể nhìn sao?”
Trong lòng Trần thị cười lạnh, nhíu nhíu cằm: “Dĩ nhiên có thể nhìn.”
Minh Tư nhìn xong, làm bộ tội nghiệp nhìn Minh Phỉ: “Tam tỷ tỷ, các ngươi muốn đi sao?”
Minh Phỉ nhìn về phía Trần thị, thấy Trần thị hướng nàng khẽ vuốt cằm, liền cười nói: “Muốn đi.”
Ánh mắt Minh Tư sáng lên: “Ta......”
Chúng ta đi chơi, trong nhà chỉ còn một người ngươi, rất không ý nghĩa.”
Minh Tư cúi đầu không nói, ngồi ở trên đôn gấm căng lên căng lên.
Minh Phỉ nhìn không nổi, đi tới ngồi chồm hổm trên mặt đất bồi Thái Quang Hoa chơi.
Trần thị chán ghét bất tị, cho người tiễn Minh Tư về Hoa Mai Viện, lại nói: “Thân thể Tứ Tiểu Thư không tốt, các ngươi lại xúi giục nàng ra ngoài trúng gió cảm nắng, nếu có tam trường lưỡng đoản, xem ta không thu thập các ngươi.”
Đi tới cửa viện, Minh Tư nhịn không được, oa một tiếng khóc lên, khóc đến mọi người liếc mắt. Châu Sai nói: “Tứ Tiểu Thư, phu nhân cũng là nghĩ cho ngài. Ngài muốn đi ra ngoài chơi, nhưng trước tiên cần phải dưỡng thân thể cho tốt, nếu kéo thân thể bị bệnh đi chơi, cuối cùng lại tái phát bệnh, còn không phải tự mình chịu tội, cũng cô phụ một mảnh từ ái của lão gia phu nhân.”
Mọi người nghe, cũng hiểu Minh Tư bởi vì bị bệnh không thể đi ra ngoài chơi mà khóc náo, cũng xem như tiểu hài tử không hiểu chuyện ham chơi, bất âm bất dương khuyên nhủ mấy câu, Minh Tư khóc càng hung. Trở về Hoa Mai Viện, sau lưng Châu Sai cầm ngân lượng bảo Nhân Thảo đi tìm người hỗ trợ: “Nhìn thấy lão gia trở lại, mời lão gia sang đây xem ta.”
Một lần đợi đến sau bữa cơm chiều hồi lâu. Thái Quốc Đống trầm mặt đi vào, trước tiên ở ngoài quan sát trong phòng một phen, thấy mọi thứ đều mới mẻ ngăn nắp, lại thấy phân chia nha đầu ma ma làm chuyện cẩn thận lễ độ, sắc mặt liền ôn hòa vài phần, hỏi Minh Tư: “Thân thể ngươi khá hơn nhiều chưa?”
Minh Tư hành lễ, lại tự tay dâng trà. Buông tay đứng ở một bên, uể oải cúi thấp đầu nói: “Phụ thân khổ cực nhớ mong, thân thể nữ nhi tốt hơn nhiều.”
Thái Quốc Đống thấy cằm nàng cằm nhọn hoắt, trên mặt nửa điểm thần khí cũng không, trong lòng có chút cảm thán, liền ôn nhu nói: “Bình thường nếu ngươi muốn ăn cái gì, thì nói với mẫu thân ngươi, nếu là... Cũng như người đến nói với ta.”
Minh Tư nghe lời này, lập tức sống lại: “Cả ngày nữ nhi bị nhốt ở trong nhà,thật sự ngột ngạt, cảm giác người càng ngày càng không tinh thần......” Muốn biểu đạt nguyện vọng mình cùng mấy người Minh Phỉ đi Viên gia làm khách.
Nói xong mới phát hiện Thái Quốc Đống một mực uống trà, thái độ khó lường, một phen hoảng sợ: “Phụ thân... Là nữ nhi không hiểu chuyện.” Mắt đã ươn ướt.
Thái Quốc Đống mới nói: “Ta đã nghe nói. Mẫu thân ngươi cũng nói đúng, thân thể ngươi không tốt vẫn không nên xuất môn, lại càng không nên hơi một tí liền khóc, tức giận thương tổn can (lá gan), hỉ đau lòng, suy nghĩ thương tổn tỳ (lá lách), ưu thương phổi, sợ thương tổn thận, nghỉ ngơi cho thân thể tốt là quan trọng nhất. Chỉ cần ngươi không chịu thua kém hiểu chuyện, tiền đồ của ngươi ta đều nhớ trong lòng, dù sao cũng sẽ không bạc đãi ngươi.” Nói xong tự đi.
Lúc này Minh Tư thật sự giận đến phát khóc. Châu Sai không thiếu được tiến lên khuyên nàng: “Tứ Tiểu Thư, ngài chung quy khóc như vậy, đối với thân thể không tốt......”
Ngày thứ hai, Minh Phỉ chờ trang phục vừa vặn đâu ra đấy, Minh Tư liền chạy tới Ỷ Tú Viện, lôi kéo Minh Ngọc nói nghỉ tốt một phen, trông mong nhìn ba người ngồi lên xe ngựa xuất môn.
Minh Bội hỏi Minh Ngọc: “Nàng và ngươi nói cái gì?”
Minh Ngọc nói: “Nàng muốn một bộ họa của Viên Tam ca. Nói là trên tường trong nhà nàng không được, nếu như thuận tiện, để cho ta giúp nàng xin một bức.”
Minh Bội cười lạnh một tiếng: “Nàng nghĩ muốn thì có? Làm như quầy tranh chữ nhân gia bày trên đường? Ngươi không đồng ý nàng chứ?”
Minh Ngọc nói: “Ta nói với nàng, ta sẽ giúp nàng truyền đạt đến, nhưng không nhất định.”
Minh Phỉ nói: “Không cần mở cái miệng này. Tìm hai bức trong phòng ta cầm đi cho nàng treo.”
Chỉ cần không lấy chính mình Minh Bội sẽ không ý kiến, phụ họa nói: “Đúng là, tránh khỏi bị người ta mắng chúng ta lòng tham không đáy.”
Ban đêm, Minh Bội nhận được Minh Phỉ cho người đưa hai bức họa qua,ngắm nghía thưởng thức hai cái ước chừng đến giờ Thìn mới ngủ.
Kế tiếp Minh Tư lại bị Trần thị lấy lý do ngã bệnh không tiện xuất môn gặp khách cản trở nhiều lần cơ hội xuất môn, giận đến Minh Tư không có bệnh cũng thiếu chút nữa bị bệnh.
Rút kinh nghiệm xương máu, quyết định bắt đầu chuyển biến tốt, vì vậy chọn một buổi sáng trời trong nắng ấm, dậy thật sớm đi thỉnh an Trần thị, trên đường gặp phải Thái Quốc Đống, Thái Quốc Đống kinh ngạc nói: “Tại sao hôm nay sớm như vậy? Đúng là có việc?”
Minh Tư khéo léo tươi cười: “Không có chuyện gì, là thân thể nữ nhi tốt, đặc biệt vội tới thỉnh an mẫu thân, cảm tạ mẫu thân chăm sóc nữ nhi trong khoảng thời gian này.”
Thái Quốc Đống thấy nàng không còn một bộ dạng khóc hề hề, gió vừa thổi một cái đã bay, trong lòng cũng thoải mái, lại nhắn nhủ mấy câu mới đi.
Minh Tư “Bệnh” tốt, chỉ là thỉnh thoảng thời điểm không hài lòng còn có thể thình lình bất tỉnh, chỉ là cũng ảnh hưởng xuất môn làm lạc, cũng không ảnh hưởng nàng và Minh Phỉ cùng nhau đãi khách. Một lần nữa Minh Tư xuất hiện ở trước mặt mọi người, ương ngạnh phách lối không hiểu chuyện trước đây tất cả biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, ngược lại thành một người quy củ hiểu lễ, tiểu mỹ nhân điềm đạm nho nhã xinh đẹp gầy yếu, nàng dụng tâm cùng lui tới tạo quan hệ tốt với mỗi người, cố gắng bày ra một mặt tốt của mình, thường xuyên qua lại, cùng mọi người cũng coi như chung đụng vui vẻ.
Chỉ tiếc loại cơ hội xuất môn làm khách này do Trần thị có kế hoạch giảm bớt, cũng càng ngày càng ít, cũng không phải nàng không vô cùng buồn bực. Mấy lần tìm xúi giục Minh Phỉ ra ngoài làm khách, Minh Phỉ chẳng qua là không để ý tới.
Trong nháy mắt đến tháng chín, lại một lần qua đồng sinh thí, Cung Viễn Trật thuận lợi thông qua, Cung Nhị phu nhân mừng rỡ, gởi thiệp, mời Thái phủ, Viên phủ, Chu phủ cùng nhau đi nếm đại giải (cua) hương chanh, thưởng cúc xem quan dung (hoa phù dung).