Hỉ Doanh Môn

Chương 273: Chương 273: Giận (2)




“Phỉ Phỉ, nàng khó chịu ở chỗ nào vậy?”

“Không có.” Minh Phỉ không kiên nhẫn, đẩy Cung Viễn Hòa đang kéo tay nàng ra.

Cung Viễn Hòa vén áo choàng lên, ngồi xổm trước mặt Minh Phỉ, quay đầu và cười lấy lòng với nàng: “Đừng có giận nữa, ta mời đại phu giúp nàng, đại phu còn đang chờ đấy, chúng ta đến đó xem thử được không? Ta cõng nàng nhé?”

“Không cần.” Minh Phỉ lách qua bên cạnh, thản nhiên nói: “Lúc chàng trở về, không thấy chúng ta đang chơi bài sao? Nếu đã có thể chơi bài nghĩa là không có vấn đề gì lớn. Mau bảo đại phu về đi.”

Cung Viễn Hòa không hứng thú, hắn đứng dậy, trơ mặt ra, đứng rất gần trước mặt nàng, đưa tay sờ mặt nàng: “Thật sự không có bệnh ư? Nhưng ta thấy nàng mỏi mệt, sắc mặt cũng không dễ coi.”

“Từ trước tới giờ, ta vẫn luôn như vậy. Nếu thấy khó coi, ai đẹp mắt thì cứ đi mà ngắm!” Minh Phỉ tránh mặt, rõ ràng là sắc mặt càng lúc càng đen.

Cung Viễn Hòa không nói gì, hắn nghiêng đầu theo để ngắm nàng. Nàng quay sang trái hắn cũng quay sang trái, nàng quay bên phải hắn cũng quay bên phải, cuối cùng hắn dứt khoát chạy ra đằng trước chặn đường, kề sát mặt vào mặt nàng.

“Chàng làm gì đó?! Tránh ra!” Minh Phỉ không thể nhịn được nữa, nàng dùng sức đá chân hắn một cái. Đừng tưởng rằng da mặt hắn dày thì nàng sẽ sợ.

“Nhìn nàng kìa, không phải nàng bảo ta thấy ai đẹp mắt thì ngắm sao?” Cung Viễn Hòa hít một hơi khí lạnh, cố chịu đựng không nhíu mày, tươi cười giống như đã ngắm thỏa thích.

Minh Phỉ trợn trắng mắt, không nói lời nào, xoay người đi về, đâu phải chỉ có một đường, ưu điểm lớn nhất của viện này chính là rất nhiều đường.

Cung Viễn Hòa tiếp tục đuổi theo như trước: “Phỉ Phỉ, sơn trà có ngọt hay không?”

Không có người để ý đáp lại.

“Phỉ Phỉ, vải may đồ có đẹp không?”

Vẫn không có tiếng đáp lại.

“Phỉ Phỉ, đêm nay làm cái gì ăn ngon nhỉ?”

Nhận được một cái liếc mắt và lời nguyền rủa âm thầm được giấu trong lòng, nhớ kỹ ta sẽ ăn, ăn chết chàng!

Cung Viễn Hòa nhìn ở một bên mặt, trông thấy cái miệng vểnh lên thật cao và gò má ửng đỏ vì tức giận của Minh Phỉ, nhìn kiểu gì cũng cảm thấy đẹp mặt, nhìn thế nào cũng cảm thấy thuận mắt. Hắn mừng rỡ trong lòng, bước tới một bước đã ôm được người rồi. Mềm không được thì phải mạnh bạo, bằng không sợ nàng sẽ dạo chơi khắp cả viện này.

“Buông ra! Ai cho chàng chạm vào ta hả?” Minh Phỉ cau mày quắc mắt, nhìn Cung Viễn Hòa đang cúi thấp đầu, tay ghì chặt trên eo mình, mặt nàng tức giận đến mức đỏ bừng.

Cung Viễn Hòa ôm chặt eo nàng, dán sát cằm vào vai nàng, nói khẽ: “Đừng giãy mà, đừng giãy. Ta rất mệt đó, mấy ngày qua không được ngủ một giấc ngon lành rồi. Lúc ở Phủ Minh, ta đã nghĩ khi về nhà sẽ ôm nàng và ngủ một giấc thật ngon. Khó khăn lắm mới về được, nàng lại gặp chuyện như vậy, cuối cùng thì bây giờ ta cũng ôm được nàng rồi.”

Minh Phỉ có hơi mềm lòng, lập tức nổi giận: “Dỗ ai vậy?! Chàng ngồi thuyền một ngày một đêm, không ngủ được thì làm gì hả? Thật sự mệt như vậy, sao không chạy đi uống rượu?”

“Ngồi thuyền không thoải mái. Nhớ nàng nên không ngủ được.” Cung Viễn Hòa cười hì hì, thuận tiện nắm một cái ở trước ngực nàng, lại còn cố sức “nha nha” ở bên tai nàng một chút (mình nghĩ là ngoạm cái tai), ăn một miếng đậu hũ non: “Nàng ghen!”

Minh Phỉ giơ tay đẩy mặt hắn ra: “Ta thèm vào! Chàng nghĩ chàng là ai?!”

Cung Viễn Hòa cười cực kỳ đắc ý: “Ta là phu quân của nàng đó. Nàng đang ghen đấy.” Thấy Minh Phỉ trầm mặt xuống không nhìn mình, hắn lại kề sát mặt nàng một lần nữa, nghiêm mặt và nói nhỏ: “Xin lỗi nàng, ta biết mọi chuyện cả rồi, ta hiểu nàng bị uất ức, cả người không thoải mái mà vẫn gắng gượng chăm sóc Sơn Nhi, tiếp đãi Cửu tỷ, sắp xếp đường đi cho bọn họ, quả thật là không dễ dàng. Bây giờ ta đã giải quyết xong hết mọi chuyện, hiểu lầm cũng được giải trừ, nàng đừng giận ta nữa được không?”

Minh Phỉ im lặng một lát: “Chàng nghĩ sai rồi, ta chẳng hề giận vì chuyện đó! Cho dù không tin chàng, ta cũng tin tưởng Cửu tỷ.”

“Ấy này này, nàng nói gì vậy? Ta chịu được khảo nghiệm* đó.” Cung Viễn Hòa thấy kỳ quái và nói: “Nàng không giận vì chuyện này, vậy vì chuyện gì mà nàng giận? Nàng nói đi mà, đừng làm ta khó hiểu nữa.”

*Khảo nghiệm: thông qua những sự việc cụ thể như hành động, hành vi, hoàn cảnh khó khăn để kiểm nghiệm tính kiên định, lòng trung thành.

Bây giờ còn khó hiểu? Minh Phỉ lạnh lùng quét mắt nhìn hắn, dùng sức tách tay hắn ra, lưng thẳng tắp và bước về phía trước: “Khó hiểu cũng không sao cả. Vốn dĩ ta cũng không trông cậy chàng sẽ hiểu.”

Cung Viễn Hòa bị bỏ lại trong sân viện, hắn nhíu chặt mày, có bổ đầu cũng không nhớ ra rốt cuộc mình đã làm sai ở đâu.

Đầu tiên, hắn thừa nhận việc Song Thọ chạy tới nhà ép buộc Minh Phỉ. Tuy hắn không biết chuyện, nhưng vì chuyện con cái có liên quan tới hắn, do đó hắn cho rằng Minh Phỉ giận mình cũng có lý, nhưng vừa rồi nàng tỏ vẻ rất rõ ràng, nàng không hề giận vì chuyện này.

Hơn nữa, nhìn cách nàng xử lý chuyện của Đặng Cửu, có vẻ ung dung rộng lượng, lo lắng cũng rất chu đáo, hẳn là nàng tin hắn và Đặng Cửu không hề làm chuyện có lỗi với nàng mới đúng. Do đó, loại trừ lý do này ra.

Tiếp theo, hắn lại suy xét những việc khác mà bản thân mình làm. Hắn ở Phủ Minh, không hề quên nàng vất vả, mua đồ ăn, đồ mặc cho nàng; về nhà vừa nghe chuyện đã vội vàng chạy đi xử lý, hơn nữa còn xử lý rất tốt đẹp; nghe nói nàng không thoải mái, hắn cũng tỏ vẻ ân cần hỏi thăm trước, xử lý mọi chuyện xong lập tức dẫn đại phu tới; thấy sắc mặt nàng không tốt, hắn liền mặt dày tìm mọi cách lấy lòng, thậm chí dùng sức mạnh; đồng thời lặp lại lời xin lỗi, tỏ hết nỗi lòng, mong nàng chỉ bảo vì sao nàng lại giận dỗi như vậy.

Đúng là nghĩ mãi không ra rốt cuộc mình đã làm sai ở đâu, quả nhiên, lòng dạ nữ nhân như kim dưới đáy biển.

Cung Viễn Hòa cảm thấy khốn khổ làm sao, hắn vò đầu, vẫn nên mời đại phu qua đi, hắn không tin ở trước mặt đại phu, nàng không biết xấu hổ mà tiếp tục giận dỗi mình.

Đi được nửa đường, thấy Kim Trâm trở về từ nhà bếp, giống như thấy vị cứu tinh, hắn vội vã gọi Kim Trâm tới hỏi: “Kim Trâm, sao nãi nãi của các ngươi giận vậy? Không phải đã giải trừ hiểu lầm rồi sao, ta làm không đúng ở chỗ nào?”

Kim Trâm cũng không biết chuyện Minh Phỉ giận đến mức vứt sổ sách, chỉ nói: “Hôm qua, nãi nãi đã không thoải mái rồi, hẳn là cũng vì chuyện con cái. Đại gia đợi một lát, nãi nãi thông suốt sẽ tốt thôi.”

Cung Viễn Hòa lắc đầu: “Ta sẽ đưa Đường đại phu tới, ngươi vào phòng khuyên nhủ nàng ấy, để ý coi chừng, đừng để nàng ấy náo loạn, đỡ cho đại phu đi tới rồi lại không thấy người.”

Kim Trâm vào phòng, thấy Minh Phỉ rầu rĩ, ngồi há to miệng uống trà, nàng ta cười nói: “Nãi nãi, mọi chuyện đều được hóa giải rồi, người còn tức cái gì chứ?”

Minh Phỉ thở dài: “Ta thấy chuyện khiến người ta bực tức chính là ngươi giận đến mức chết đi sống lại ở trong này, đầu sỏ gây chuyện lại hoàn toàn không biết vì sao ngươi tức giận.”

Kim Trâm che miệng cười nói: “Nô tỳ thấy cái này cũng có tính là gì đâu. Tốt xấu thì đại gia cũng biết người tức giận, lại còn đuổi theo dỗ dành người đó. Quan trọng là cơn giận này, đầu sỏ gây nên không biết người tức giận, còn tưởng người cao hứng nên mới khiến người ta ngột ngạt đấy.”

Minh Phỉ vừa nghĩ đã thấy đúng như thế, nàng cười rộ lên.

Kim Trâm thừa cơ nói luôn: “Rốt cuộc vì sao người tức giận vậy? Nói cho nô tỳ nghe một chút đi, nô tỳ cũng có thể phân ưu với người.”

Minh Phỉ thầm nghĩ, bản thân mình có nhiều chuyện buồn bực. Chuyện thứ nhất là rõ ràng Cung Viễn Hòa nghe nói nàng bị bệnh nhưng lại không đặt việc nàng bị bệnh ở vị trí đầu tiên, hắn làm xong việc mới về thăm nàng, sai người mời Đường đại phu tới, hắn cho rằng như vậy là kết thúc rồi à? Vừa gặp nàng, câu đầu tiên mà hắn hỏi cũng không phải hỏi thân thể nàng thế nào mà lại hỏi việc xử lý chuyện của Đặng Cửu trước. Chuyện thứ hai, vì sao Song Thọ một mực cho rằng chỉ cần nàng đồng ý thì hắn sẽ lấy Đặng Cửu? Phải chăng ngày thường hắn cũng biểu hiện rằng hắn có ý đó hay không? Bất chợt, nàng hận không thể bắt hắn đến trước mặt mình để hung hăng tra hỏi; bất chợt, nàng vừa thấy hắn là phiền lòng.

Đang trong lúc nước sôi lửa bỏng, nàng chợt nghe Đan Hà ở ngoài gọi hai tiếng “Đại gia”. Minh Phỉ lập tức đứng dậy đi vào trong nhà, thốt ra một câu với Kim Trâm: “Nếu hắn có hỏi, cứ nói ta không thoải mái.”

Kim Trâm cũng không nói được, Cung Viễn Hòa mời đại phu tới xem bệnh cho nãi nãi, nàng ta nín cười đồng ý rồi vào trong nhà giúp Minh Phỉ đắp chăn, buông màn. Vừa mới làm xong, Cung Viễn Hòa đã dẫn Đường đại phu vào rồi.

Minh Phỉ thấy Đường đại phu, nàng không ngừng kêu khổ, không thể xấu hổ đến mức giận dỗi trước mặt ông, đành phải nghe theo lời Cung Viễn Hòa, đưa tay ra khỏi màn để ông xem mạch, lại còn không thể không trả lời mấy vấn đề mà ông hỏi.

Một lát sau, Đường đại phu nói: “Là hoạt mạch.” (Mạch trơn, đến lui trơn tru, như viên bi lăn trên bàn, chạm tay vào thấy tròn trơn. Nguồn: Y học đông tây)

Hoạt mạch do đàm ẩm, ăn uống đình trệ, chứng táo bón do ăn đồ nóng, hoặc là thân thể có thai. Minh Phỉ không bị những bệnh khác, đương nhiên Cung Viễn Hòa cho là hỉ mạch, không khỏi vui mừng quá đỗi, hắn thở ra một tiếng “hô” rồi đứng dậy, muốn kéo màn Minh Phỉ lên nhưng lại cảm thấy không yên tâm. Hắn muốn nói gì đó, chưa kịp mở miệng thì Đường đại phu đã bảo: “Thời gian còn sớm, chưa thể xác định, mấy ngày nữa ta lại tới xem.”

Cung Viễn Hòa vui mừng rạo rực và nói: “Nhất định rồi.”

Đường đại phu cười cười: “Thuốc sẽ không được kê, nghỉ ngơi nhiều là được.”

“Làm phiền Đường tiên sinh.”

Minh Phỉ buồn bực nghiêng người xoay vào trong, sao lại là hoạt mạch vậy? Đây là cách che giấu của Đường đại phu, thật ra nàng vừa nghe là biết mình bị trúng chiêu rồi. Quả nhiên thời kỳ an toàn để tránh thai không hề an toàn chút nào, thường xuyên tản bộ ở bờ sông sẽ ướt cả hài. (Có lẽ tỷ tự tin nên vẫn hành sự như cũ... -.-)

Cung Viễn Hòa vui rạo rực, liếc nhìn Minh Phỉ một cái, đưa Đường đại phu ra ngoài rồi dặn dò Đan Hà: “Mau đi lấy nước cho Đường tiên sinh rửa tay.” Còn hắn thì thừa cơ chạy vội vào phòng, đi thẳng tới trước giường Minh Phỉ rồi vén màn lên.

Kim Trâm che miệng cười trộm, chạy nhanh ra ngoài, để chỗ cho hắn ngồi.

Minh Phỉ biết Cung Viễn Hòa đang đứng sau nhìn chằm chằm vào mình, nàng cũng lười đáp lại hắn, coi như không biết. Cung Viễn Hòa ngốc cười hề hề, nhìn nàng và nở nụ cười, đột nhiên xoay mặt nàng lại và ôm, dùng sức hôn mạnh lên mặt, cười ha ha rồi chạy đi tìm Đường đại phu: “Đường tiên sinh, nhà ta có sẵn rượu và đồ ăn, ông có muốn uống một ly không?”

Đường đại phu lắc đầu, cười nói: “Không cần đâu, ta ra ngoài một lát thế này, chắc chắn vẫn còn nhiều người bệnh đến nhà ta lắm. Ngày khác ta lại tới vậy.”

Cung Viễn Hòa thầm nghĩ quả nhiên là lão đại phu, biết lúc này không phải là lúc dây dưa kéo dài. Vì thế, hắn trả tiền chẩn bệnh cho Đường đại phu cực nhiều, tự mình tiễn ông ra ngoài.

Đợi đến khi Đường đại phu vừa ra khỏi cửa, Kim Trâm và Đan Hà lập tức ba chân bốn cẳng chạy đi, cả hai đều chạy vào phòng, vây quanh giường của Minh Phỉ và cười nói: “Chúc mừng nãi nãi.”

Minh Phỉ rầu rĩ, nói: “Mừng cái gì? Không nghe Đường đại phu nói còn chưa thể xác định sao? Đừng có ra ngoài lan truyền bậy bạ đó.”

Kim Trâm cười nói: “Nô tỳ biết, chưa tròn ba tháng thì chưa thể nói ra, sợ quấy nhiễu tiểu công tử thôi!”

Nàng ta đang nói chuyện, Cung Viễn Hòa đã nhanh chóng tiễn Đường đại phu và trở về, đứng ở cửa và nói: “Mau tới nhà bếp làm chút đồ ăn ngon cho nãi nãi các ngươi.” Hắn lại hỏi Minh Phỉ: “Nàng muốn ăn gì?” Biết trước Minh Phỉ sẽ không đáp lại mình, hắn tự mình ra lệnh cho Kim Trâm luôn: “Chưng một chén tổ yến nhé!”

Minh Phỉ vốn định nói mình không muốn ăn nhưng lại suy nghĩ rồi quyết định theo ý hắn luôn. Cung Viễn Hòa sai bảo Kim Trâm và Đan Hà xong, hắn lập tức cởi giày, mặt dày lách vào giường, ôm Minh Phỉ, vừa hôn vừa cắn: “Đừng nóng giận mà, giận dỗi không tốt cho nhi tử. Cho ta một cơ hội lấy công chuộc tội đi mà.”

Minh Phỉ đẩy miệng hắn ra, thản nhiên nói: “Chàng vui mừng quá sớm rồi, không phải Đường đại phu nói chưa thể xác định sao? Hơn nữa, cho dù thật sự có, sao chàng chỉ biết có nhi tử thế? Không chừng là nữ nhi đó.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.