Lúc trước Hồng tri phủ đã từng dung cơm cùng Cung Viễn Hòa, Minh Phỉ cũng không nghĩ nhiều, tự động ăn cơm trước. Vừa thu bát đũa, Bạch Lộ đi vào bẩm báo: “Phu nhân, cữu lão gia của Trần phủ tới.”
Minh Phỉ lấy làm kinh hãi, ban ngày mới gặp mặt, sao lúc này đột nhiên lại tới? Chẳng lẽ là bọn Trần thị xảy ra chuyện gì? Nàng không kịp suy nghĩ thêm điều gì, vội vã sửa sang lại y phục và đầu tóc, nhanh chóng chạy ra ngoài sảnh.
Trần Văn- huynh trưởng của Trần thị đang dùng trà do Tiết Minh Quý dâng lên, thấy Minh Phỉ vội vã chạy tới, liền cười nói: “Ngoại nữ tế [*] của ta không có ở nhà sao?”
[*] Ngoại nữ tế: Cháu rể ngoại = chồng của cháu gái bên họ ngoại.
Minh Phỉ tiến lên hành lễ thăm hỏi: “Ở lại phủ nha không về.”
Hai người hàn huyên mấy câu, Trần Văn cũng biết Cung Viễn Hòa không biết lúc nào thì mới có thể trở về nhà, đành nói: “Hắn về thì ngươi bảo hắn lập tức tới tìm ta, nói rằng, người đưa thư của thúc thúc đã trở lại, nói là Ngự sử đã bắt công công [bố chồng] của ngươi.” Hắn thở dài, cũng không nhiều lời với Minh Phỉ, chỉ cảm thấy với một phụ nhân, nhiều lời vô ích, nên tự cáo từ rời đi.
Thúc thúc mà Trần Văn nói tới, chính là vị thúc phụ làm Ngự sử Đô Sát viện nhị phẩm kia của Trần thị. Hắn cho người ta đưa tin tới, tất nhiên sẽ không thể là giả. Tiết Minh Quý cùng Hoa ma ma đều bị câu Ngự sử bắt Cung Trung Tố dọa sợ. Với tình huống không rõ rang này, hai người đều sợ sẽ làm ảnh hưởng đến tiền đồ của Cung Viễn Hòa, mang tai họa đến cho Cung gia.
Tiết Minh Quý tự đề nghị: “Phu nhân, tiểu nhân cưỡi ngựa đi bẩm báo cho lão gia.”
Minh Phỉ dặn dò: “Nói lão gia không cần trở về nhà, đến thẳng Trần phủ.”
Tiết Minh Quý nhận lệnh, dẫn người rời đi.
Hoa ma ma nghĩ, ai thường gặp phải loại chuyện như vậy cũng luôn thấy sợ hãi, liền tiến lên an ủi Minh Phỉ: “Phu nhân cũng không cần lo lắng, không nói chuyện bây giờ vẫn chưa rõ, có khi còn nhân họa đắc phúc [trong họa có phúc] cũng không chừng. Năm đó, đại thúc bên ngoại của ngài cũng đã từng bị Ngự sử bắt vì một chút chuyện nhỏ, một nhà già trẻ đều bị dọa sợ, nhưng phút cuối cùng, ngược lại còn được thăng quan. Hơn nữa, nhà chúng ta cũng từng có không ít sóng gió, còn không phải cũng đều vượt qua sao?”
Chuyện kia Minh Phỉ đã từng nghe Trần thị kể lại. Nói là bá phụ của Trần thị, khi còn là một huyện lệnh thất phẩm nhỏ nhoi, bởi vì chuyện nhỏ, bị Huyện thừa hãm hại, cuối cùng tra rõ chân tướng, ngược lại được thăng quan. Lại nói, ban đầu Thái Quốc Đống, Thái gia bêu xấu chuyện, nhưng có người che giấu, không có ai tố giác, cho nên mới có thể may mắn tránh thoát. Mặc dù tạm thời không biết nguyên nhân Cung Trung Tố bị bắt, nhưng Minh Phỉ không cho là dưới tình huống thanh danh của chi thứ hai Cung gia vang dội như vậy, Cung Trung Tố còn có thể tránh được kiếp này. Nàng thở dài nói: “Ma ma, những chuyện gần đây xảy ra trong nhà chúng ta, ngươi cảm thấy có thể nhân họa đắc phúc, thuận lợi tránh thoát sao?”
Hoa ma ma ngẩn ngơ, khổ sở nói: “Phu nhân, lão gia có thể bị dính líu hay không?” Thật ra thì nàng là muốn nói, nếu như Minh Phỉ cùng Cung Viễn Hòa bị dính líu, vậy thì thật là quá xui xẻo. Vì thứ người như thế, thật là không đáng giá.
Minh Phỉ lấy vòng tay cùng chiếc nhẫn trên tay xuống, lắc đầu nói: “Ta cũng không biết.” Nghĩ qua thì chắc là sẽ không, nhưng với loại chuyện vừa lớn vừa nhỏ này, nào ai biết được? Mặc dù nói có vương pháp, nhưng trong cái xã hội mà quyền lực đều tập trung vào trong tay một người này, tất cả đều phải dựa vào tâm tình của cấp trên. Thấy mấy nha đầu, ma ma toàn đều trưng ra bộ mặt lo lắng, không dám thở mạnh, nàng cười khẽ một tiếng: “Không biết lúc nào thì lão gia mới có thể trở về, nên làm sao đi chỗ nào. Ta đi cho chó ăn trước, ai cầm đồ giúp ta?”
Cho chó ăn tiêu tốn thời gian rất dài, đặc biệt là Truy Phong, lượng vận động mỗi ngày ắt không thể thiếu, Cung Viễn Hòa lại nghiêm nghị cấm những người khác đến gần, Minh Phỉ không thể không tự thân tự lực làm mọi chuyện. Nàng dắt Truy Phong đi dạo trong hoa viên khoảng một canh giờ, cho đến khi một tia nắng chiều ở cuối chân trời cuối cùng cũng chìm xuống, nàng mới kéo Truy Phong tới một khối đá lớn màu đen như da trâu ở bên hồ rồi ngồi xuống nghỉ xả hơi.
Tối nay là Hạ Huyền Nguyệt, người không thấy trăng sáng, chân trời chỉ có sao lốm đốm đầy trời. Đã là hạ tuần tháng Bảy, hoa quế đã bắt đầu chậm rãi nở ra, gió đêm vừa thổi, xen lẫn hơi nước ẩm ướt âm thầm lơ lửng phiêu đãng, không để ý xem con người có đồng ý hay không liền chui vào trong lỗ mũi, vẫn thấm vào tim gan.
Minh Phỉ hít sâu một hơi, đưa ánh mắt lên mặt nước tối om ở phía xa, nước hồ phản chiếu ánh sao, phá thành mảnh nhỏ. Nàng đột nhiên giật mình, theo thời gian trôi qua, nàng càng ngày càng thích cái hồ cùng với rừng hoa quế này. Nàng muốn khi tới mùa hoa quế, vào lúc gần tối, sẽ lên thuyền nhỏ cùng Cung Viễn Hòa, đi ngang qua này mảnh rừng hoa quế, để hoa quế màu vàng nhạt rơi đầy lên toàn thân của nàng và hắn.
“Sao lại ngồi ở đây? Không phải sợ muỗi sao?” Bóng dáng cao gầy của Cung Viễn Hòa từ đằng xa đi tới, khiến Truy Phong cuồng loạn một hồi.
Minh Phỉ bị dọa cho phát hoảng, mặt có chút nóng, thoáng thả lỏng dây xích Truy Phong, mặc cho nó chạy qua dây dưa với Cung Viễn Hòa.
Cung Viễn Hòa thân mật vỗ vỗ Truy Phong, khom lưng nhặt một nhánh cây từ trên mặt đất lên rồi ném thật xa, huýt sáo. Truy Phong hấp ta hấp tấp chạy đi nhặt nhánh cây, đâu them để ý tới việc có phải mình trúng kế điệu hổ ly sơn hay không.
Cung Viễn Hòa đi tới, dùng bàn tay vừa mới vỗ đầu Truy Phong vịn vào đầu vai của Minh Phỉ, ngồi xuống, nhỏ giọng nói: “Không bị dọa sợ chứ?”d6đ~l+q*đ
Trên người hắn có mùi rượu. Có lẽ hắn là nam nhân duy nhất có mùi rượu trên người mà nàng không ghét. Minh Phỉ thầm thở dài một hơi, tựa đầu lên vai hắn, nhẹ nhàng nói: “Có chút lo lắng. Nhưng không phải là rất sợ.”
Cung Viễn Hòa miễn cưỡng cười một tiếng: “Trấn định tự nhiên mà cho chó ăn, an trí thỏa đáng mọi chuyện trong nhà, ta biết ngay là nàng không bị hù dọa.
Nàng là Thái Lớn Mật danh tiếng lừng lẫy nha, có lẽ có ngày ta bị giết, cũng không thể nhìn thấy nàng sợ. Dù muốn nàng chảy hai giọt lệ vì ta, nhất định cũng phải chuẩn bị xong quan tài và tang lễ cho ta, khi rảnh rỗi mới khóc.” Uổng công Hoa ma ma vừa rồi còn nước mắt lưng tròng nhìn hắn, lặp đi lặp lại rằng Minh Phỉ sợ thế nào, lo lắng cho hắn thế nào, hắn lại coi là thật. Nhìn tới ánh mắt bình tĩnh của Minh Phỉ thì hắn mới cảm thấy, hình như hắn thích một Minh Phỉ chân thật như vậy hơn một chút.
“Ai nói ta không sợ? Dù có lớn mật, nhưng với việc phải làm quả phụ thì ta cũng vẫn biết sợ.” Minh Phỉ cắn hắn một cái: “Đừng đặt loạn biệt danh cho ta. Hồng đại nhân tìm chàng, có phải cũng là vì chuyện này hay không?”
Cung Viễn Hòa gật đầu một cái: “Có lẽ lần này phụ than chạy trời không khỏi nắng [làm thế nào cũng không thoát được] rồi. Người ta cũng đã thu góp đầy đủ tất cả mọi thứ, nói hắn mượn danh nghĩa là người thừa kế của nhị gia, dung túng thê nhi khi dễ cô nhi, chiếm đoạt tài sản, còn có thẩm bất hiếu, chọc tức lão thái Thiệu gia tức đến đổ bệnh, hà khắc với thiếp thất cùng thứ nữ, ngay cả chuyện Tam muội muội bị Tô gia từ hôn cũng đã tra rõ rõ ràng ràng.”
Minh Phỉ nói: “Nếu là vì chuyện này, chàng sẽ không bị ảnh hưởng chứ?” Cung Trung Tố bị bãi quan, hoặc là giáng chức, bị trừng phạt cái gì, nàng nửa điểm đều không quan tâm.
Cung Viễn Hòa quay đầu lại, chỉ cách mặt của nàng một chút, mở to hai mắt nghiêm túc nhìn nàng: “Ai nói có thể phân rõ giới hạn như vậy. Nếu từ đây ta không thể tiếp tục làm quan, chỉ có thể đóng cửa đi học, hoặc là đi làm buôn bán, nàng có hối hận vì đã đi theo ta hay không?”
Minh Phỉ giơ ngón trỏ lên dùng sức đẩy cái đầu của hắn ra: “Bây giờ lại nói mấy lời linh tinh này. Nếu hỏi ta trước khi thành thân, thì còn có chút chút ý tứ. Hiện tại chàng không biết sao? Ta đã thành cống món ăn, hối hận thì có ích lợi gì? Trên đời này, cho tới bây giờ cũng không bán thuốc hối hận.” D%Đ+L_Q~Đ
“Cống món ăn?” Cung Viễn Hòa có chút không rõ, nghĩ lại, cười khẽ một tiếng, Cung Thái thị, Cung Thái, lại nói cũng không phải chính là cống món ăn sao? Hắn nhẹ nhàng giữ đầu Minh Phỉ, chống đầu vào đầu của nàng, nhỏ giọng nói: “Đúng vậy, mặc kệ nàng có vui vẻ hay không, có hối hận hay không, thủy chung cũng là thê tử của ta, ta sẽ không thả nàng đi. Trải qua thời gian dài, một ngày nào đó, trong lòng nàng sẽ có ta, phải không?”
Một câu cuối cùng của hắn nhẹ nhàng như mê sảng, giống như một chiếc lông vũ nhẹ nhàng phớt qua trái tim Minh Phỉ, khiến nàng cũng phải run rẩy một hồi. Nàng rõ ràng nghe thấy tiếng thình thịch vàng dội tới từ trái tim của mình. Nàng nhẹ nhàng giữ cổ của hắn, ngẩng đầu lên, ấn một nụ hôn lên môi hắn, nghịch ngợm liếm liếm khóe môi hắn: “A, Hồng tri phủ rất hào phóng với chàng nha, thế nhưng lại cho chàng uống cây vải xanh lá.”
“Nàng đoán lầm rồi, không phải Lục Lệ, lại nếm thử một chút?” Cung Viễn Hòa cười khẽ đẩy nàng ngã ở trên tảng đá, đầu lưỡi hai ba lần đẩy cánh môi của nàng ra, dùng sức khẽ cắn, liền hút đầu lưỡi của nàng vào trong miệng của hắn, trằn trọc mút vào, bàn tay quen thuộc tiến vào theo váy của nàng, dọc theo bình nguyên bóng loáng bằng phẳng lên tới ngọn núi cao nhất, vân vê hạt châu màu đỏ khéo léo đẹp đẽ, đầu ngón tay xoáy một cái ở phía trên, mãn nguyện khi cảm thấy thân thể của người dưới thân trở nên căng thẳng.
Hắn còn muốn làm tiếp hành động kế tiếp, cái mông đột nhiên đau rát một hồi, là bị người phía dưới hung hăng nhéo một cái, còn xoay một vòng. Thừa dịp hắn hút khí lạnh kêu đau, Minh Phỉ cuối cùng cũng hít thở được bầu không khí trong lành, nhỏ giọng mắng: “Mượn rượu giả điên! Lần này ta là kiên quyết không nghe theo chàng.” Nếu như bị đám người Hoa ma ma tìm tới nhìn thấy, nàng phải ăn nói thế nào?
Cung Viễn Hòa sững sờ, cười ha hả: “Lần này không được, vậy làm tiếp lần sau? Bây giờ sẽ bắt đầu lần thứ hai?” Hắn lưu manh níu lấy tay chân mà Minh Phỉ dùng để bò dậy chạy trốn, vững vàng bóp chặt eo nhỏ của nàng, khẽ cắn cái mông vểnh lên, hung dữ nói: “Đốt lửa xong liền muốn chạy, làm gì có chuyện dễ dàng như vậy?” die%nd^an=le~quy1do+n
Minh Phỉ nghĩ đi nghĩ lại, giùng giằng kêu một tiếng: “Truy Phong!”
Một chuỗi âm thanh vang lên, Truy Phong đã chạy tới như gió lốc. Nhìn thấy hai vị chủ nhân của mình nằm trên tảng đá với một loại tư thế kỳ quái mà dây dưa không ngớt, nghi ngờ nghiêng đầu nghĩ, phun đầy nước miếng vui mừng nhào tới, chuẩn bị gia nhập chiến đoàn.
“Trời ạ! Bẩn rồi!” Cung Viễn Hòa kêu một tiếng, lật người ngồi dậy, hai tay dí vào cái đầu to của Truy Phong, dùng sức đưa nó đẩy về sau, trong miệng nghiêm nghị nói: “Ngồi xuống!”
“Cung đại gia, chàng liền ở đây đón gió lạnh, ngắm sao cùng Truy Phong đi, ta đi về trước đây.” Minh Phỉ nhân cơ hội đứng dậy sửa sang lại y phục tóc tai, liếc hắn một cái, dương dương hả hê xoay người trở về.
Truy Phong rốt cuộc không chống lại được uy quyền của Cung Viễn Hòa, rất nhanh đã bị bại trận, ngoắt ngoắt cái đuôi giống chó săn, khéo léo đi theo Cung Viễn Hòa trở về Bán Xuân viên.
Minh Phỉ tự trở về nhà chính, Hoa ma ma thấy mặt nàng đỏ lựng, tóc rối loạn, trên áo còn rất nhiều nếp uốn, trong lòng hiểu rõ, ghé đầu nhìn lên, nhưng không thấy Cung Viễn Hòa, ngạc nhiên nói: “Lão gia đâu?”
Minh Phỉ vùi đầu rót trà: “Đưa Truy Phong về Bán Xuân viên rồi.” Giương mắt nhìn thấy vẻ mặt buồn cười lại không dám cười của đám người Kim Trâm, đỏ mặt, ra vẻ trấn định nói: “Bưng cho lão gia chén canh giải rượu, đưa nước nóng lên.”
Hoa ma ma quan sát vẻ mặt của nàng, cười hỏi: “Phu nhân, chuyện kia có khi cũng không có vấn đề lớn đúng không?”
Minh Phỉ mơ hồ không rõ mà nói: “Chắc là vậy.”
--- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------
Chương 194: Gửi thư (hai).
Lúc trước Hồng tri phủ đã từng dung cơm cùng Cung Viễn Hòa, Minh Phỉ cũng không nghĩ nhiều, tự động ăn cơm trước. Vừa thu bát đũa, Bạch Lộ đi vào bẩm báo: “Phu nhân, cữu lão gia của Trần phủ tới.”
Minh Phỉ lấy làm kinh hãi, ban ngày mới gặp mặt, sao lúc này đột nhiên lại tới? Chẳng lẽ là bọn Trần thị xảy ra chuyện gì? Nàng không kịp suy nghĩ thêm điều gì, vội vã sửa sang lại y phục và đầu tóc, nhanh chóng chạy ra ngoài sảnh.
Trần Văn- huynh trưởng của Trần thị đang dùng trà do Tiết Minh Quý dâng lên, thấy Minh Phỉ vội vã chạy tới, liền cười nói: “Ngoại nữ tế [*] của ta không có ở nhà sao?”
[*] Ngoại nữ tế: Cháu rể ngoại = chồng của cháu gái bên họ ngoại.
Minh Phỉ tiến lên hành lễ thăm hỏi: “Ở lại phủ nha không về.”
Hai người hàn huyên mấy câu, Trần Văn cũng biết Cung Viễn Hòa không biết lúc nào thì mới có thể trở về nhà, đành nói: “Hắn về thì ngươi bảo hắn lập tức tới tìm ta, nói rằng, người đưa thư của thúc thúc đã trở lại, nói là Ngự sử đã bắt công công [bố chồng] của ngươi.” Hắn thở dài, cũng không nhiều lời với Minh Phỉ, chỉ cảm thấy với một phụ nhân, nhiều lời vô ích, nên tự cáo từ rời đi.
Thúc thúc mà Trần Văn nói tới, chính là vị thúc phụ làm Ngự sử Đô Sát viện nhị phẩm kia của Trần thị. Hắn cho người ta đưa tin tới, tất nhiên sẽ không thể là giả. Tiết Minh Quý cùng Hoa ma ma đều bị câu Ngự sử bắt Cung Trung Tố dọa sợ. Với tình huống không rõ rang này, hai người đều sợ sẽ làm ảnh hưởng đến tiền đồ của Cung Viễn Hòa, mang tai họa đến cho Cung gia.
Tiết Minh Quý tự đề nghị: “Phu nhân, tiểu nhân cưỡi ngựa đi bẩm báo cho lão gia.”
Minh Phỉ dặn dò: “Nói lão gia không cần trở về nhà, đến thẳng Trần phủ.”
Tiết Minh Quý nhận lệnh, dẫn người rời đi.
Hoa ma ma nghĩ, ai thường gặp phải loại chuyện như vậy cũng luôn thấy sợ hãi, liền tiến lên an ủi Minh Phỉ: “Phu nhân cũng không cần lo lắng, không nói chuyện bây giờ vẫn chưa rõ, có khi còn nhân họa đắc phúc [trong họa có phúc] cũng không chừng. Năm đó, đại thúc bên ngoại của ngài cũng đã từng bị Ngự sử bắt vì một chút chuyện nhỏ, một nhà già trẻ đều bị dọa sợ, nhưng phút cuối cùng, ngược lại còn được thăng quan. Hơn nữa, nhà chúng ta cũng từng có không ít sóng gió, còn không phải cũng đều vượt qua sao?”
Chuyện kia Minh Phỉ đã từng nghe Trần thị kể lại. Nói là bá phụ của Trần thị, khi còn là một huyện lệnh thất phẩm nhỏ nhoi, bởi vì chuyện nhỏ, bị Huyện thừa hãm hại, cuối cùng tra rõ chân tướng, ngược lại được thăng quan. Lại nói, ban đầu Thái Quốc Đống, Thái gia bêu xấu chuyện, nhưng có người che giấu, không có ai tố giác, cho nên mới có thể may mắn tránh thoát. Mặc dù tạm thời không biết nguyên nhân Cung Trung Tố bị bắt, nhưng Minh Phỉ không cho là dưới tình huống thanh danh của chi thứ hai Cung gia vang dội như vậy, Cung Trung Tố còn có thể tránh được kiếp này. Nàng thở dài nói: “Ma ma, những chuyện gần đây xảy ra trong nhà chúng ta, ngươi cảm thấy có thể nhân họa đắc phúc, thuận lợi tránh thoát sao?”
Hoa ma ma ngẩn ngơ, khổ sở nói: “Phu nhân, lão gia có thể bị dính líu hay không?” Thật ra thì nàng là muốn nói, nếu như Minh Phỉ cùng Cung Viễn Hòa bị dính líu, vậy thì thật là quá xui xẻo. Vì thứ người như thế, thật là không đáng giá.
Minh Phỉ lấy vòng tay cùng chiếc nhẫn trên tay xuống, lắc đầu nói: “Ta cũng không biết.” Nghĩ qua thì chắc là sẽ không, nhưng với loại chuyện vừa lớn vừa nhỏ này, nào ai biết được? Mặc dù nói có vương pháp, nhưng trong cái xã hội mà quyền lực đều tập trung vào trong tay một người này, tất cả đều phải dựa vào tâm tình của cấp trên. Thấy mấy nha đầu, ma ma toàn đều trưng ra bộ mặt lo lắng, không dám thở mạnh, nàng cười khẽ một tiếng: “Không biết lúc nào thì lão gia mới có thể trở về, nên làm sao đi chỗ nào. Ta đi cho chó ăn trước, ai cầm đồ giúp ta?”
Cho chó ăn tiêu tốn thời gian rất dài, đặc biệt là Truy Phong, lượng vận động mỗi ngày ắt không thể thiếu, Cung Viễn Hòa lại nghiêm nghị cấm những người khác đến gần, Minh Phỉ không thể không tự thân tự lực làm mọi chuyện. Nàng dắt Truy Phong đi dạo trong hoa viên khoảng một canh giờ, cho đến khi một tia nắng chiều ở cuối chân trời cuối cùng cũng chìm xuống, nàng mới kéo Truy Phong tới một khối đá lớn màu đen như da trâu ở bên hồ rồi ngồi xuống nghỉ xả hơi.
Tối nay là Hạ Huyền Nguyệt, người không thấy trăng sáng, chân trời chỉ có sao lốm đốm đầy trời. Đã là hạ tuần tháng Bảy, hoa quế đã bắt đầu chậm rãi nở ra, gió đêm vừa thổi, xen lẫn hơi nước ẩm ướt âm thầm lơ lửng phiêu đãng, không để ý xem con người có đồng ý hay không liền chui vào trong lỗ mũi, vẫn thấm vào tim gan.
Minh Phỉ hít sâu một hơi, đưa ánh mắt lên mặt nước tối om ở phía xa, nước hồ phản chiếu ánh sao, phá thành mảnh nhỏ. Nàng đột nhiên giật mình, theo thời gian trôi qua, nàng càng ngày càng thích cái hồ cùng với rừng hoa quế này. Nàng muốn khi tới mùa hoa quế, vào lúc gần tối, sẽ lên thuyền nhỏ cùng Cung Viễn Hòa, đi ngang qua này mảnh rừng hoa quế, để hoa quế màu vàng nhạt rơi đầy lên toàn thân của nàng và hắn.
“Sao lại ngồi ở đây? Không phải sợ muỗi sao?” Bóng dáng cao gầy của Cung Viễn Hòa từ đằng xa đi tới, khiến Truy Phong cuồng loạn một hồi.
Minh Phỉ bị dọa cho phát hoảng, mặt có chút nóng, thoáng thả lỏng dây xích Truy Phong, mặc cho nó chạy qua dây dưa với Cung Viễn Hòa.
Cung Viễn Hòa thân mật vỗ vỗ Truy Phong, khom lưng nhặt một nhánh cây từ trên mặt đất lên rồi ném thật xa, huýt sáo. Truy Phong hấp ta hấp tấp chạy đi nhặt nhánh cây, đâu them để ý tới việc có phải mình trúng kế điệu hổ ly sơn hay không.
Cung Viễn Hòa đi tới, dùng bàn tay vừa mới vỗ đầu Truy Phong vịn vào đầu vai của Minh Phỉ, ngồi xuống, nhỏ giọng nói: “Không bị dọa sợ chứ?”d6đ~l+q*đ
Trên người hắn có mùi rượu. Có lẽ hắn là nam nhân duy nhất có mùi rượu trên người mà nàng không ghét. Minh Phỉ thầm thở dài một hơi, tựa đầu lên vai hắn, nhẹ nhàng nói: “Có chút lo lắng. Nhưng không phải là rất sợ.”
Cung Viễn Hòa miễn cưỡng cười một tiếng: “Trấn định tự nhiên mà cho chó ăn, an trí thỏa đáng mọi chuyện trong nhà, ta biết ngay là nàng không bị hù dọa.
Nàng là Thái Lớn Mật danh tiếng lừng lẫy nha, có lẽ có ngày ta bị giết, cũng không thể nhìn thấy nàng sợ. Dù muốn nàng chảy hai giọt lệ vì ta, nhất định cũng phải chuẩn bị xong quan tài và tang lễ cho ta, khi rảnh rỗi mới khóc.” Uổng công Hoa ma ma vừa rồi còn nước mắt lưng tròng nhìn hắn, lặp đi lặp lại rằng Minh Phỉ sợ thế nào, lo lắng cho hắn thế nào, hắn lại coi là thật. Nhìn tới ánh mắt bình tĩnh của Minh Phỉ thì hắn mới cảm thấy, hình như hắn thích một Minh Phỉ chân thật như vậy hơn một chút.
“Ai nói ta không sợ? Dù có lớn mật, nhưng với việc phải làm quả phụ thì ta cũng vẫn biết sợ.” Minh Phỉ cắn hắn một cái: “Đừng đặt loạn biệt danh cho ta. Hồng đại nhân tìm chàng, có phải cũng là vì chuyện này hay không?”
Cung Viễn Hòa gật đầu một cái: “Có lẽ lần này phụ than chạy trời không khỏi nắng [làm thế nào cũng không thoát được] rồi. Người ta cũng đã thu góp đầy đủ tất cả mọi thứ, nói hắn mượn danh nghĩa là người thừa kế của nhị gia, dung túng thê nhi khi dễ cô nhi, chiếm đoạt tài sản, còn có thẩm bất hiếu, chọc tức lão thái Thiệu gia tức đến đổ bệnh, hà khắc với thiếp thất cùng thứ nữ, ngay cả chuyện Tam muội muội bị Tô gia từ hôn cũng đã tra rõ rõ ràng ràng.”
Minh Phỉ nói: “Nếu là vì chuyện này, chàng sẽ không bị ảnh hưởng chứ?” Cung Trung Tố bị bãi quan, hoặc là giáng chức, bị trừng phạt cái gì, nàng nửa điểm đều không quan tâm.
Cung Viễn Hòa quay đầu lại, chỉ cách mặt của nàng một chút, mở to hai mắt nghiêm túc nhìn nàng: “Ai nói có thể phân rõ giới hạn như vậy. Nếu từ đây ta không thể tiếp tục làm quan, chỉ có thể đóng cửa đi học, hoặc là đi làm buôn bán, nàng có hối hận vì đã đi theo ta hay không?”
Minh Phỉ giơ ngón trỏ lên dùng sức đẩy cái đầu của hắn ra: “Bây giờ lại nói mấy lời linh tinh này. Nếu hỏi ta trước khi thành thân, thì còn có chút chút ý tứ. Hiện tại chàng không biết sao? Ta đã thành cống món ăn, hối hận thì có ích lợi gì? Trên đời này, cho tới bây giờ cũng không bán thuốc hối hận.” D%Đ+L_Q~Đ
“Cống món ăn?” Cung Viễn Hòa có chút không rõ, nghĩ lại, cười khẽ một tiếng, Cung Thái thị, Cung Thái, lại nói cũng không phải chính là cống món ăn sao? Hắn nhẹ nhàng giữ đầu Minh Phỉ, chống đầu vào đầu của nàng, nhỏ giọng nói: “Đúng vậy, mặc kệ nàng có vui vẻ hay không, có hối hận hay không, thủy chung cũng là thê tử của ta, ta sẽ không thả nàng đi. Trải qua thời gian dài, một ngày nào đó, trong lòng nàng sẽ có ta, phải không?”
Một câu cuối cùng của hắn nhẹ nhàng như mê sảng, giống như một chiếc lông vũ nhẹ nhàng phớt qua trái tim Minh Phỉ, khiến nàng cũng phải run rẩy một hồi. Nàng rõ ràng nghe thấy tiếng thình thịch vàng dội tới từ trái tim của mình. Nàng nhẹ nhàng giữ cổ của hắn, ngẩng đầu lên, ấn một nụ hôn lên môi hắn, nghịch ngợm liếm liếm khóe môi hắn: “A, Hồng tri phủ rất hào phóng với chàng nha, thế nhưng lại cho chàng uống cây vải xanh lá.”
“Nàng đoán lầm rồi, không phải Lục Lệ, lại nếm thử một chút?” Cung Viễn Hòa cười khẽ đẩy nàng ngã ở trên tảng đá, đầu lưỡi hai ba lần đẩy cánh môi của nàng ra, dùng sức khẽ cắn, liền hút đầu lưỡi của nàng vào trong miệng của hắn, trằn trọc mút vào, bàn tay quen thuộc tiến vào theo váy của nàng, dọc theo bình nguyên bóng loáng bằng phẳng lên tới ngọn núi cao nhất, vân vê hạt châu màu đỏ khéo léo đẹp đẽ, đầu ngón tay xoáy một cái ở phía trên, mãn nguyện khi cảm thấy thân thể của người dưới thân trở nên căng thẳng.
Hắn còn muốn làm tiếp hành động kế tiếp, cái mông đột nhiên đau rát một hồi, là bị người phía dưới hung hăng nhéo một cái, còn xoay một vòng. Thừa dịp hắn hút khí lạnh kêu đau, Minh Phỉ cuối cùng cũng hít thở được bầu không khí trong lành, nhỏ giọng mắng: “Mượn rượu giả điên! Lần này ta là kiên quyết không nghe theo chàng.” Nếu như bị đám người Hoa ma ma tìm tới nhìn thấy, nàng phải ăn nói thế nào?
Cung Viễn Hòa sững sờ, cười ha hả: “Lần này không được, vậy làm tiếp lần sau? Bây giờ sẽ bắt đầu lần thứ hai?” Hắn lưu manh níu lấy tay chân mà Minh Phỉ dùng để bò dậy chạy trốn, vững vàng bóp chặt eo nhỏ của nàng, khẽ cắn cái mông vểnh lên, hung dữ nói: “Đốt lửa xong liền muốn chạy, làm gì có chuyện dễ dàng như vậy?” die%nd^an=le~quy1do+n
Minh Phỉ nghĩ đi nghĩ lại, giùng giằng kêu một tiếng: “Truy Phong!”
Một chuỗi âm thanh vang lên, Truy Phong đã chạy tới như gió lốc. Nhìn thấy hai vị chủ nhân của mình nằm trên tảng đá với một loại tư thế kỳ quái mà dây dưa không ngớt, nghi ngờ nghiêng đầu nghĩ, phun đầy nước miếng vui mừng nhào tới, chuẩn bị gia nhập chiến đoàn.
“Trời ạ! Bẩn rồi!” Cung Viễn Hòa kêu một tiếng, lật người ngồi dậy, hai tay dí vào cái đầu to của Truy Phong, dùng sức đưa nó đẩy về sau, trong miệng nghiêm nghị nói: “Ngồi xuống!”
“Cung đại gia, chàng liền ở đây đón gió lạnh, ngắm sao cùng Truy Phong đi, ta đi về trước đây.” Minh Phỉ nhân cơ hội đứng dậy sửa sang lại y phục tóc tai, liếc hắn một cái, dương dương hả hê xoay người trở về.
Truy Phong rốt cuộc không chống lại được uy quyền của Cung Viễn Hòa, rất nhanh đã bị bại trận, ngoắt ngoắt cái đuôi giống chó săn, khéo léo đi theo Cung Viễn Hòa trở về Bán Xuân viên.
Minh Phỉ tự trở về nhà chính, Hoa ma ma thấy mặt nàng đỏ lựng, tóc rối loạn, trên áo còn rất nhiều nếp uốn, trong lòng hiểu rõ, ghé đầu nhìn lên, nhưng không thấy Cung Viễn Hòa, ngạc nhiên nói: “Lão gia đâu?”
Minh Phỉ vùi đầu rót trà: “Đưa Truy Phong về Bán Xuân viên rồi.” Giương mắt nhìn thấy vẻ mặt buồn cười lại không dám cười của đám người Kim Trâm, đỏ mặt, ra vẻ trấn định nói: “Bưng cho lão gia chén canh giải rượu, đưa nước nóng lên.”
Hoa ma ma quan sát vẻ mặt của nàng, cười hỏi: “Phu nhân, chuyện kia có khi cũng không có vấn đề lớn đúng không?”
Minh Phỉ mơ hồ không rõ mà nói: “Chắc là vậy.”