Kẻ đến thì không thiện, kẻ thiện thì không đến, Minh Phỉ âm thầm suy nghĩ, xem ra hôm nay Viên Mai Nhi không sinh ra chút chuyện thì sẽ không từ bỏ ý đồ. Sống ở đâu thì yên ở đấy, tránh cũng tránh không thoát, không bằng binh đến tướng chắn. Dù sao ở đây cũng yên tĩnh, cho dù có hơi xung đột nhỏ một chút, cũng không sợ.
Minh Phỉ nhanh chóng phân tích, trong miệng Viên Mai Nhi gọi biểu muội, nếu mình thuận theo gọi nàng ta là biểu tẩu, lấy tính tình của nàng ta thế nào cũng sẽ giống như lần trước châm chọc mình nịnh nọt; nếu không thuận theo nàng ta, thế nào nàng ta cũng sẽ nói mình không biết đối nhân xử thế, cố ra vẻ thanh cao, làm bộ làm tịch.
Đám phụ nhân cùng Viên Mai Nhi tới, phẩm cấp đều cao hơn mình, số tuổi cũng lớn hơn mình, có thể lẫn vào cho tới bây giờ, cũng đều không khinh cuồng không biết tự trọng giống như Viên Mai Nhi. Dù là có, đó cũng là số rất ít. Sở dĩ bọn họ đi theo Viên Mai Nhi tới nơi này, hơn phân nửa là nghe Viên Mai Nhi nói mình cái gì đó, sau đó đi theo, xem kịch vui.
Chưa chắc bọn họ sẽ giúp Viên Mai Nhi giẫm đạp mình, nhưng từ đầu đến cuối Viên Mai Nhi cùng đi với bọn họ, mức độ đại biểu cho thể diện quan phu nhân ở Phủ Minh rất lớn, nếu như mình đường đột làm tổn hại tình cảm với Viên Mai Nhi quá mức, sẽ dẫn đến tập thể bọn họ phản cảm, làm cho bọn họ cảm thấy thê tử của một viên quan Thất Phẩm nho nhỏ ở Thủy Thành Phủ tới như mình xem thường bọn họ, công nhiên khiêu khích, từ đó liên hợp lại đả kích mình.
Vì vậy, phải làm cho đám quan phu nhân này rảnh rỗi nhàm chán không cần tùy ý chìa tay chõ mõm vào, ngoan ngoãn ở một bên xem náo nhiệt. Nghĩ đến chỗ này, Minh Phỉ quyết định yếu thế trước, làm người nịnh nọt một lần này, để xem Viên Mai Nhi làm thế nào ức hiếp “Biểu muội” nàng, quan sát tình hình quân địch một phen rồi tính tiếp. Minh Phỉ lập tức khẽ mỉm cười, tự nhiên hào phóng phúc lễ với Viên Mai Nhi: “Biểu tẩu vạn phúc, ta còn nói chờ sau này tẩu rãnh rỗi, ta sẽ tới chào hỏi tẩu, ai ngờ vậy mà tẩu đã tìm tới, ngược lại là ta không phải.” Vừa cười vừa chào hỏi với mấy vị quan phu nhân khác: “Không biết mấy vị phu nhân xưng hô như thế nào, Cung Thái thị nơi này có lễ rồi.” Cười hì hì mời mọi người nhập tọa. Viên Mai Nhi thấy thái độ nàng hòa khí cung kính, cho rằng nàng sợ, liền hất cái cằm lên, cho mấy phụ nhân một ánh mắt “Xem đi, ta nói không sai chứ”, giả vờ cùng mấy người Hình phụ nhân kia nhún nhường một phen, xem như việc nhân đức không nhường ai ngồi xuống ghế ngồi ở chính giữa, cười nói: “Biểu muội, ta lại không nhớ rõ, thân thích này của chúng ta là loại thân thích gì? Ta vào cửa Thôi gia lâu như vậy, quả thực là không biết rõ các ngươi cùng chúng ta được coi là thân thích gì. Ta hỏi lão thái thái chúng ta, lão nhân gia bà ngồi suy nghĩ cả buổi, nhưng lại nói nghĩ không ra! Còn lôi kéo ta, để cho ta có cơ hội nhất định phải hỏi ngươi, rốt cuộc chúng ta có thân thích gì.” Mấy câu nói của nàng ta hiển nhiên ám chỉ Minh Phỉ như một thằng hề gấp gáp vẽ loạn làm thân cùng Thôi gia. Mấy phụ nhân kia theo thứ tự ngồi xuống, vẻ mặt khác nhau quan sát Minh Phỉ từ trên xuống dưới, hoặc là xem thường khinh khi, hoặc là xem kịch vui, hoặc là ẩn chứa hưng phấn, xem thử Minh Phỉ trả lời thế nào. Trong đó có một phụ nhân mập mạp cười nói: “Nhà chúng ta cũng có rất nhiều thân thích như vậy, ta cũng thường không làm rõ được quan hệ trong này.”
Lúc này Kim Trâm đã thu dọn xong chén dĩa trên bàn, để cho Đan Hà đưa ra ngoài, ý bảo nàng ấy nhanh đi tìm người của Quách gia đến hoà giải. Đan Hà cúi đầu đi tới cửa, nha hoàn của Viên Mai Nhi lập tức tiến lên ngăn chận nàng ấy lại, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Tỷ tỷ đây là muốn đi đâu? Là muốn gọi người thu dọn đồ đạc sao?” Giơ tay kêu lên một bà tử, khiêng xuống, “Ngươi mang những thứ đồ này đưa ra ngoài.” Thuận lý thành chương ngăn cản Đan Hà.
Viên Mai Nhi thấy tất cả ở trong mắt, âm hiểm cười một tiếng, đây vẫn chỉ là mới bắt đầu thôi. Bây giờ biết sợ? Miệng mồm lanh lợi cùng hung hãn cay nghiệt với nàng ta trước đây đều đã đi đâu? Coi như là đi ra ngoài tìm được người Quách gia, người Quách gia lại dám đắc tội phu nhân Bố Chính Sứ sao? Minh Phỉ cũng không cho là như vậy. Nàng ra hiệu Đan Hà và Kim Trâm đều đến đứng phía sau mình, thản nhiên cười nói: “Trí nhớ của biểu tẩu khá tốt, lần trước ở Thủy thành phủ ta đã nói với tẩu, hai nhà chúng ta xác thực không tính là thân thích, là phu gia đại tỷ ta cùng quý phủ có thân thích. Cho nên cùng trong phủ xưng họ hàng với nhau, có duyên cớ này, quay đầu lại tựa như thân quen cùng mấy phụ nhân kia cười tán gẫu nói: “Chỉ vì hai năm trước, gia phụ đi vào kinh báo cáo công tác, trên đường từng gặp Thôi đại nhân, hai người ngôn ngữ cực kỳ tương đầu (hợp nhau). Lúc ấy mặc dù Thôi đại nhân cùng gia phụ phẩm cấp tương đương, lại cố ý làm lễ chất tử đối với gia phụ, mỗi tiếng nói hành động, không khỏi tuân thủ lễ nghi nghiêm ngặt. Sau đó, gia phụ liền thường ở trước mặt huynh muội chúng ta khen ngợi Thôi đại nhân khiêm tốn kính cẩn, có chí khiêm tốn.”
Nói đến đây là đủ rồi. Trong lời nói của nàng có hai tầng ý tứ, thứ nhất, phụ thân nàng - Thái Quốc Đống phẩm cấp cũng không thấp, không cần phải cùng Thôi gia mặt dày mày dạn làm thân thích, cửa thân thích này là Thôi Mẫn tự mình bám víu, là chính bản thân hắn cố ý làm lễ con cháu, hơn nữa Thôi Mẫn cùng Thái Quốc Đống còn ngôn ngữ hòa hợp, quan hệ rất tốt, là Viên Mai Nhi không hiểu chuyện. Thứ hai, tự báo gia thế, nàng không phải không nguồn không cội, có thể mặc cho người khi dễ, nếu những quan phu nhân này muốn xen vào chuyện của người khác, cũng phải tự suy nghĩ một phen, vì Viên Mai Nhi này ra mặt nhiều kẻ địch không có lợi lắm.
Lập tức liền có một vị phu nhân hơi gầy hỏi Minh Phỉ, phụ thân, mẫu thân của nàng là vị nào, nói không chừng có quen biết. Minh Phỉ cười nói, lại thoáng nói ra Đại bá mẫu của Trần thị. Cứ như vậy, tình huống quen thuộc liền nói rõ quan hệ sau lưng nàng ra. Mặc dù bọn họ không chọc nổi Viên Mai Nhi, không muốn đối địch với Viên Mai Nhi, nhưng cũng không muốn đắc tội Minh Phỉ, liền quyết định, không dính vào, chỉ làm bức tượng.
Viên Mai Nhi thấy nàng dễ dàng hóa giải chuyện này, lại cười âm hiểm một tiếng: “Thì ra chuyện đã xảy ra như vậy! Ta đây trở về coi như là nhớ kỹ. Chúng ta không tự nhiên phải đi kéo thân thích hay không thân thích này, mấy ngày nay ah, ta luôn nhớ tới chuyện này. Khi đó, chúng ta đúng là tỷ muội tốt, nếu như không phải xảy ra chuyện muội muội ngươi kia, nói không chừng hiện tại còn có thể thân hơn thân tỷ muội!”
Những người khác im lặng, lúc này phụ nhân mập kia lại đúng lúc giả đò tò mò hỏi: “Thôi phu nhân, đây là nói thế nào? Hiểu lầm gì đó không giải được?”
Viên Mai Nhi vuốt ngực khổ sở nhìn Minh Phỉ nói: “Ta không muốn nói chuyện như vậy ah, nhưng nếu không nói chuyện này rõ ràng, trong lòng ngươi vẫn oán ta, liên lụy đến các tỷ muội ban sơ thấy ta trở về cũng không cho ta sắc mặt tốt để xem. Con người của ta vốn trọng tình trọng nghĩa, không chịu nổi loại này uất ức cùng hiểu lầm, ta khó chịu. Thừa dịp hôm nay có mấy vị phu nhân ở đây, ta nói ra, nhờ các nàng giúp một tay phân giải một chút, sau này chúng ta vẫn còn làm tỷ muội tốt.” Nàng ta muốn nói ra chuyện năm đó của Minh Tư trước mặt mọi người, hơn nữa còn muốn nói chuyện tỷ muội Cung gia bị người từ hôn, làm cho người ta xem nhà mẹ và phu gia Minh Phỉ đều là bộ dạng gì, xem thử Minh Phỉ sau này còn có mặt mũi ra ngoài giao tiếp hay không.
Minh Phỉ cười khẽ: “Ta cho là chúng ta từ trước đến nay đều chưa có hiểu lầm gì.” Nàng rất kỳ quái, đầu của Viên Mai Nhi có cấu tạo như thế nào. Trừ ở trước mặt nàng khoe khoang, châm chọc nàng nịnh nọt, ngay cả việc xấu trong nhà nàng cũng lấy ra phơi bày cho người khác nghe, những thứ khác dĩ nhiên cũng làm nhưng không có một chút tiến bộ. Tất nhiên, bị người ta phơi bày việc xấu trong nhà quả thật là rất mất mặt, thế nhưng cũng phải xem người trong cuộc xử lý như thế nào.
Viên Mai Nhi đang muốn mở miệng, một bà tử bên cạnh nàng ta đột nhiên cười nói: “Phu nhân, nô tỳ đi cho người dâng bình trà tới?”
Viên Mai Nhi không kiên nhẫn phất phất tay. Bà tử kia nhẹ nhàng thối lui rời khỏi.
Chuyện như vậy cũng không ảnh hưởng Viên Mai Nhi nói tiếp chuyện xấu của Thái gia: “Năm đó, trong nhà mừng thọ tổ phụ, mời chư vị thân bằng đến nhà náo nhiệt một phen. Một đám nữ hài tử chúng ta đều ngồi ở trong noãn các chơi bài, trước khi khai tiệc thì mới phát hiện Thái Tứ Tiểu Thư không có ở đó, đám người tìm khắp nơi không gặp. . . . . .” Nói đến đây, nàng ta đắc ý lia mắt sang đám người đang ngủ đông quả nhiên mọi người đều vễnh tai, nhìn chằm chằm nàng ta và Minh Phỉ. Lúc này, bà tử nói dâng bình trà kia đi vào, cười nói: “Phu nhân, lão gia sai người tới gọi, bảo là muốn đi về, sai chúng nô tỳ hầu hạ phu nhân xuống lầu.”
Đang lúc thời khắc mấu chốt, nàng ta có thể nào thu lại đà? Viên Mai Nhi trợn mắt nhìn bà tử kia một cái, làm ra vẻ xấu hổ mở miệng: “Sau đó cuối cùng là ở noãn đình trong vườn hoa tìm được người rồi, lúc ấy các bà tử tức phụ đều bị dọa sợ. . . . . .” Nàng ta ngẩng đầu lên, ra vẻ tội nghiệp nhìn Minh Phỉ: “Mặc dù người nhà của chúng ta nhiều chuyện không chăm sóc tốt vườn cửa, khiến cho nam nhân không liên can gì trà trộn vào, nhưng chúng ta cũng không nghĩ tới, Tứ Tiểu Thư sẽ một mình đi cái đình kia. . . . . . Thật may là, cuối cùng cửa hôn sự này cũng thành. Chuyện đã qua lâu như vậy, ngươi cũng đừng oán ta.”
Chủ đề như thế, hiệu dụng lớn nhất ngay ở chỗ nói một nửa giấu một nửa, để lại cho người ta không gian vô hạn tưởng tượng. Theo như nàng ta nói, có thể giải thích như thế này, Thiệu Ngũ và Minh Tư là thừa dịp trong nhà người ta có việc, lén lút tư tình, kết quả bị người ta bắt được, sau đó Thái gia mất thể diện, vì vậy từ đó Minh Phỉ giận lây sang nàng ta. Trong nhà có một nữ nhi không tuân thủ nữ tắc, không biết liêm sỉ là đủ rồi, nên người một nhà này cũng bị người ta cười nhạo ức hiếp, không ngốc đầu lên được mới đúng. So với những người khác xem kịch vui hứng thú dồi dào, phụ nhân mập kia giờ phút này lại đổi bộ dạng lòng đầy căm phẫn mở miệng nói: “Thôi phu nhân, chuyện như vậy tại sao có thể oán phu nhân chứ? Ta nói lời này có lẽ không hợp tình hợp lý ah, nữ hài tử trong nhà đang yên lành, tại sao không cùng các tỷ muội ngây ngô, muốn một mình đi chỗ đó vậy? Muốn trách cũng trách chính nàng hành vi không ngay thẳng!”
Giờ phút này Viên Mai Nhi đang chờ Minh Phỉ thẹn quá thành giận, phẩy tay áo bỏ đi, hoặc là xấu hổ rơi lệ. Nếu chuyện đã nói đến mức này, phủ nhận cũng không được, Minh Phỉ lạnh lùng cười cười, nhìn Viên Mai Nhi nói: “Thì ra là biểu tẩu còn nhớ chuyện này, ta còn tưởng rằng tẩu thật sự đã quên. Nhớ năm đó, muội muội này của ta không hiểu chuyện, không biết khiêm nhường, lại nhẹ dạ cả tin lời của người khác. Nhưng nếu nàng không đúng thì mọi việc cũng tranh không được thượng phong, không đắc tội với người, cũng không đến nổi bị người ta lừa gạt đi xem cái gì mà mai vàng cái gì mà cá chép vàng nặng chín cân, càng sẽ không bị người lừa gạt xúi giục cho nha hoàn ma ma bên cạnh rời khỏi, đẩy tới nơi lạnh lẽo trong vườn, lấy thân ốm yếu bệnh tật chịu đựng băng tuyết giá lạnh, từ đó gặp phải cái vườn bởi vì quý phủ không có chăm sóc tốt này, bước vào là không muốn làm phiền người khác, lại bị ác đồ hù dọa, vừa sợ vừa hoảng, ngất đi, suýt nữa bỏ mạng, từ đó lầm cả đời.”
Từ gian tình đột nhiên lại biến thành âm mưu quỷ kế? Nghe ý này, hình như là Thái Tứ Tiểu Thư này bình thường là người không cẩn thận đắc tội người, bị người ở trong nhà mình ác độc tính toán? Trong mắt mấy vị phụ nhân dự thính dấy lên ngọn lửa bát quái hừng hực, càng nghe càng có tư vị.
“Chuyện rõ ràng không phải như thế.” Viên Mai Nhi chợt đứng lên.
Minh Phỉ chậm rãi nói: “Biểu tẩu tẩu đừng vội, ngồi xuống từ từ nói, tẩu nói là như thế nào đây?” Viên Mai Nhi nói phân nửa chân tướng, là Minh Tư mang tâm không tốt nhưng Thiệu Ngũ là được Viên gia cho vào, cái này cũng không sai, nàng chẳng qua là nói một nửa kia của chân tướng, lại học Viên Mai Nhi thiết lập một chút huyền nghi trong đó mà thôi.
Viên Mai Nhi do dự, nói đến chân tướng sự thật, tất nhiên phải kéo tới Viên Tam, nàng ta không nỡ. Nghĩ đến Viên Tam, nàng ta tức giận nhìn chằm chằm Minh Phỉ, cái thứ tiểu nhân ăn nói lung tung này!