Đình Thái gia được xây dựng dựa theo góc Tây Nam của Thái phủ, nếu muốn bàn về đại khí, thì không đuổi kịp Trần phủ, nếu muốn bàn về tinh xảo thanh tịnh đẹp đẽ, thì không đuổi kịp Cung phủ, chỉ có điều thắng ở hai buội hoa sơn trà Thiên Diệp vô cùng trân quý.
Hoa sơn trà Thiên Diệp này không giống với hoa sơn trà bình thường, cây cao mười trượng, lớn như một cái đình, đóa hoa to cỡ miệng bát, được từ bảy mươi đến hơn một trăm ba mươi cánh hoa sắp hàng thành mười chín đến hai mươi ba vòng, trình tự rõ ràng, sắp hàng tự động, hơn nữa màu sắc lại như ánh bình minh, mùi thơm thoang thoảng, phiến lá xanh biếc bóng loáng, có vẻ hết sức ung dung hoa quý, hết sức hiếm lạ. Bởi vì xinh đẹp hiếm có, hàng năm đều có mấy người tao nhã như vậy sẽ đến Thái gia ngắm hoa ngâm thơ.
Ngày trước, Trương thị không thích mở yến thưởng hoa gì đó, nhưng Trần thị lại rất thích làm chuyện này, bởi vì, chỉ vì đây là cách tốt nhất để có quan hệ tốt với các nữ nhân và hỏi thăm tin tức.
Đình thị hỗ không lớn, bên trong chỉ có thể bày một bàn, cứ như vậy bị các phu nhân chiếm lấy rồi, chỗ các tiểu thư ngồi được chọn dưới tàng cây anh đào già cách đình hai trượng. Lúc này cây anh đào đang nở hoa, khắp tàn đây đều giống như nắm tuyết, gió vừa thổi, cánh hoa anh đào bay xuống theo gió, cũng có mấy phần ý cảnh ở bên trong.
Bởi vì Minh Ngọc bị tiêu chảy không thể ra bữa tiệc, Minh Phỉ đi trễ mấy bước, xa xa quét mắt một lần, không thấy trưởng tôn Trần gia trong truyền thuyết. Trần thị đang cười tủm tỉm nói chuyện với mấy vị phu nhân quen mặt, ngoài dự liệu của nàng, Nhị Di Nương mấy ngày nay vẫn cáo ốm không ra thế nhưng đang cùng Tam di nương, Tứ di nương đứng sau lưng Trần thị đảm đương chức trách nha hoàn.
Nhị Di Nương mắt tinh, là người đầu tiên nhìn thấy Minh Phỉ, cười nói: “Tam Tiểu Thư tới rồi? Lục Tiểu Thư khá hơn chút nào không?”
Minh Phỉ vội vàng cười tiến lên hành lễ chào hỏi với mọi người, mọi người đều quan tâm hỏi: “Lục Tiểu Thư ra sao?”
Minh Phỉ cung kính trả lời: “Làm phiền các vị trưởng bối quan tâm, đêm qua muội ấy bị lạnh nên mới uống thuốc nghỉ ngơi.” Khó mà nói Minh Ngọc bị tiêu chảy, sợ người ta nói nàng là nữ hài tử tham ăn. Mọi người ồn ào lộn xộn biểu lộ quan tâm, không biết có phải do ảo giác hay không, Minh Phỉ cảm giác Nhị Di Nương nhìn nàng với nụ cười có chút không bình thường. Đợi nàng nhìn lại một cái nữa, Nhị Di Nương đã rũ mắt xuống.
“Mẫu thân, ta đi bên kia chiêu đãi các vị tỷ tỷ.” Minh Phỉ khuất tất cáo lui, Trần thị dặn dò mấy câu rồi để nàng đi qua. Cung Nhị phu nhân nhìn bóng dáng thỏa đáng của Minh Phỉ, giống như lơ đãng nói: “Còn nhỏ tuổi mà đã trầm ổn như thế, thật sự là không tệ. Tuổi mụ bao nhiêu? Đã nghị hôn chưa?”
“Nàng mới mười tuổi thôi, không vội.” Trần thị hàm hàm hồ hồ chuyển đề tài, nói đùa cùng mọi người.
So sánh với một bàn náo nhiệt của người lớn, thì không khí bên bàn nữ hài tử có chút trầm muộn, Minh Tư không xuất hiện, chỉ có một mình Minh Bội nơm nớp lo sợ chào hỏi khách. Cơ hội để Minh Bội xuất hiện ở những bữa tiệc này không nhiều lắm, nên không biết nên chiêu đãi khách như thế nào, đang lo lắng đề phòng, thấy Minh Phỉ tới đây, quả thật tựa như thấy được cứu tinh, vội vàng kéo Minh Phỉ qua giới thiệu cho mọi người, Minh Phỉ gật đầu chào hỏi từng người.
Hôm nay tới dự tiệc có tổng cộng năm vị tiểu thư, theo thứ tự là tiểu thư Cung gia Tịnh Thâu mười bốn tuổi, Tịnh Kỳ mười tuổi, Nghiên Bích mười hai tuổi, Lưu Thông Dương gia Tuệ Nương mười lăm tuổi cùng Uyển Nương mười một tuổi. Trước khi xuất môn, tất cả đều được người lớn đặc biệt dặn dò, không được bởi vì lời đồn đãi đó mà xa lánh Minh Phỉ, có hỏi phải có đáp, thỉnh thoảng cũng sẽ chủ động trò chuyện, nhưng cũng không được cố ý quen thân với Minh Phỉ.
Thái độ như vậy dĩ nhiên Minh Phỉ biết rõ, nhưng nàng muốn hết sức lợi dụng cơ hội mà Trần thị đã tạo cho nàng này, nhanh chóng quen thuộc với những người này—— những tiểu thư quan nhỏ này tương lai gả cho người ta, chính là có mạng lưới liên lạc ẩn bên trong, mà nàng vẫn luôn muốn xây dựng cho mình một gia đình nhỏ vào ngày nào đó. Cho nên dù không thể khiến cho họ thích nàng, cũng muốn làm cho họ không ghét nàng.
Các nữ hài tử có thể nói đề tài đơn giản như là nữ công, đồ trang sức ăn mặc, hoặc nhìn tương đối dễ hiểu như thi văn, dưỡng hoa nuôi chim vân vân. Lưu Thông phán gia đến từ phương Bắc, không thể so văn chương với phương Nam được, nữ hài tử nhà bọn họ đều không học sách, vì không để cho hai vị Lưu tiểu thư lúng túng, tất cả mọi người đều có ý thức lược qua thi văn, nói đến nữ công ăn mặc.
Nói đi nói lại sẽ không có đề tài, Minh Phỉ liền nói đến cách dưỡng hoa.
Nghe nàng nói đạo lý rõ ràng, tất cả mọi người lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, đến nỗi Cung Tịnh Kỳ ngạc nhiên nói: “Thì ra ngươi thật hiểu biết? Ta cho rằng ngươi sống ở nông thôn. Không phải nói ngươi không biết chữ sao? Sao lại nói chuyện văn nhã như vậy?” Nàng chất vấn không che giấu chút nào, Cung Nghiên Bích vội vàng kéo tay áo của nàng một cái, ý bảo nàng thất lễ.
Cung Tịnh Kỳ vội nói: “Ta không có ý đó, ý tứ của ta đó là, người không có học sẽ không nói chuyện giống như vậy.” Mới nói xong lại bị Cung Tịnh Du hung ác trợn mắt nhìn một cái, hoảng sợ lập tức che miệng lại quẫn bách nhìn mọi người.
Người nói vô tâm, người nghe cô ý. Lưu gia Uyển Nương đã đỏ mắt, không phục nói: “Chẳng lẽ không biết chữ thì nói chuyện thô bỉ sao?” Nàng cũng muốn biết chữ, nhưng cha nàng không cho học, nàng có biện pháp gì?
Minh Phỉ vội lên giảng hòa, gọi Mai Tử ôm Hỉ Phúc tới cho các nữ hài tử nhìn, Hỉ Phúc được nuôi đến béo lùn chắc nịch, ngoắt ngoắt cái đuôi liều mạng lấy lòng mọi người, quả nhiên lấy được một tràng tiếng cười.
Vì đền bù khuyết điểm mới vừa rồi của mình, Cung Tịnh Kỳ ra sức nói về chó mèo Cung gia: “Đại ca ta thích nuôi những con chó, con mèo này nhất, con chó Mẫu Đan vẫn còn nhỏ, ở ngoại ô huynh ấy có một trang trại nhỏ, bên trong nuôi rất nhiều loại chó lớn hung ác. Nghe nói có một số được mang đến từ ngoại quốc, đứng lên còn cao hơn một nam tử trung niên, thối hoắc, nước miếng rơi tí tách, ghê tởm chết đi được.”
Lưu Tuệ Nương vỗ nhẹ bàn tay của muội muội dưới bàn an ủi nàng, phối hợp dời đề tài: “Vậy hắn không sợ hãi. Ta nghe cha ta nói, chó cũng biết nổi điên. Chó càng lớn tính tình càng dữ dằn, dù là người trưởng thành cũng chưa chắc nắm giữ được.”
“Vậy cũng không nhất định, có chó chỉ có tiếng dọa người thôi, thật ra thì tính tình rất ngoan ngoãn.” Cung Tịnh Kỳ bĩu môi, “Lại nói đại ca ta mới không sợ đấy. Huynh ấy có tay nỏ! Bình thường nuôi hơn hai mươi người đặc biệt dạy chó, có lần một con chó dữ nổi điên thiếu chút nữa đã cắn đứt cổ của một gã sai vặt, hơn mười người không dám tiến lên, chính huynh ấy đã dùng tay nỏ bắn chết con chó dữ đó cứu gã sai vặt kia một mạng! À đúng rồi, các ngươi từng thấy tay nỏ chưa?” Thấy mọi người không nói, nàng hài lòng nói tiếp: “Cũng biết các ngươi chưa từng thấy mà.”
Lưu Tuệ Nương không nói tiếng nào, chỉ rũ mắt xuống, Lưu Uyển Nương vừa đỏ mắt, vừa hầm hừ nhìn chằm chằm Cung Tịnh Kỳ.
Minh Phỉ nín cười nói: “Ta cũng chưa từng nhìn thấy, ngươi nghĩ cách để cho chúng ta xem một chút có được hay không?” Lưu Uyển Nương nghe Minh Phỉ nói cũng chưa từng nhìn thấy, hơi tốt hơn bị chút, hai mắt đang đỏ cũng phai nhạt một chút.
Cung Tịnh Kỳ hào sảng nói: “Nào có khách khí! Hôm nay đại ca ta cũng tới, nói không chừng trên người huynh ấy cũng mang theo, chờ ta sai người đi hỏi mượn hắn.” Sau đó lập tức kêu một nha đầu mặt mũi thanh tú đi tìm người.
Lúc này ven đường truyền đến một trận ồn ào, mọi người ngoái đầu nhìn lại, chỉ thấy hơn mười ma ma nha hoàn y phục tươi sáng vây quanh hai phụ nhân trẻ tuổi mặc y phục cao tông, một tiểu công tử áo đỏ và một tiểu cô nương mặc váy màu xanh lá chậm rãi đi tới, Trần thị thân mật thắm thiết nghênh đón.
Không lâu lắm, Tứ di nương cười híp mắt đi tới: “Tam Tiểu Thư, Ngũ Tiểu Thư, phu nhân mời hai người đến làm lễ với hai vị cữu nãi nãi.”
Thì ra là người của Trần phủ tới, Minh Phỉ vội vàng cáo lỗi với mọi người, đứng dậy để Kiều Đào sửa sang lại y phục cho nàng, nhưng mới vừa quay người lại thiếu chút nữa đụng phải người ta, chính là tiểu công tử áo đỏ và tiểu cô nương áo xanh vừa mới tới đó.
Tiểu công tử áo đỏ khoảng chừng mười một mười hai tuổi, nhướng hai hàng lông mày lên, hất cằm kiêu căng nhìn Minh Phỉ: “Ngươi chính là Thái tam? Chó Mẫu Đan của ngươi đâu?”
Minh Phỉ hơi nhíu mày, đứa trẻ không có lễ phép này chính là trưởng tôn của nhà Trần Tri phủ? Trên lý trí, nàng không nên đắc tội với đứa trẻ đáng chết này, nhưng muốn nàng yếu thế với đứa trẻ chết tiệt này ngay trước đám nữ hài tử, nàng lại không muốn, lập tức quay mặt sang một bên kêu Hỉ Phúc: “Hỉ Phúc, mau tới đây, có người tìm ngươi chơi đấy.”
Cung Tịnh Kỳ cười ha hả: “Hỉ Phúc thật có phúc khí, có một đồng bọn vẫn luôn tưởng nhớ đấy.” Ngụ ý, nói là công tử Trần gia này cùng một loại với Hỉ Phúc đấy.
Sắc mặt đại nha hoàn sau lưng Trần tiểu công tử mặc áo đỏ xanh méc nói: “Công tử, bên này không phải là nơi người ở lại.”
Tiểu cô nương áo xanh khoảng chừng bằng tuổi Minh Phỉ, trước ngực đeo một vòng cổ anh lạc Bát Bảo vàng ròng, mở một đôi mắt nhỏ dài đầy tinh thần cười nói với Trần tiểu công: “Đại ca, Hương Nguyệt tỷ tỷ nói đúng đấy, nơi này là nơi của nữ hài tử, quả thật không phải là chỗ huynh nên tới.”
Câu nói đầu tiên hóa giải lúng túng, đây là một nữ hài tử lanh lẹ, Minh Phỉ không khỏi vừa quan sát tỉ mỉ tiểu cô nương đó, vừa đoán nàng chắc là Trần Oánh rất được Trần thị yêu thương mà Hoa ma ma nói. Trần Oánh tự nhiên thanh thản đón nhận ánh mắt của Minh Phỉ, khẽ mỉm cười.
Trần tiểu công tử cau mày trợn mắt nhìn đại nha hoàn này một cái: “Không cho lắm mồm! Mau cút ngay!” Cũng không quản nha hoàn kia có uất ức hay không, quay đầu lại nhìn Cung Tịnh Kỳ cười: “Cung nhị, mấy ngày không gặp, trong miệng ngươi lại không mọc ra ngà voi rồi?”
Cung Tịnh Kỳ gần như muốn tức điên, ngón tay tiểu công tử áo đỏ nói: “Trần Đại! Trong miệng ngươi mới không mọc ra ngà voi! Ngươi còn gọi ta là Cung nhị nữa, về sau ta nhất định cứ gọi ngươi là Trần Đại!”
Trần công tử nghe vậy, cười ha hả, chống nạnh nói: “Ta cứ gọi ngươi là Cung nhị đấy thì sao? Cung nhị! Cung nhị!”
Cung Tịnh Kỳ “Hét lớn” một tiếng nhảy dựng lên, chỉ vào hắn nói: “Ngươi gọi lại một lần nữa xem?”
Cung Tịnh Du gắt gao kéo Cung Tịnh Kỳ: “Sau này muội không muốn ra ngoài cùng nương nữa sao?”
Cung Tịnh Kỳ nhìn chằm chằm Trần công tử, uy hiếp nói: “Ngươi còn gọi lung tung nữa, ta liền đi mời Trần Đại nãi nãi tới chủ trì công đạo! Một nam nhân mà khi dễ nữ hài tử thì coi là gì?”
Trần công tử lập tức cụp lông mày xuống, nhỏ giọng lầm bầm một câu: “Hẹp hòi! Ta khi dễ ngươi khi nào?”
Một đám hài tử anh no rỗi chuyện! Minh Phỉ lộ ra nụ cười ngọt ngào đến chết người: “Là đại biểu ca đúng không?”
Trần công tử nhìn nàng một cái: “Đúng, Thái tam, ngươi nhớ cho kĩ, ta là Đại Biểu Ca Trần Chí của ngươi. Về sau khi ta nói với ngươi thì ngươi phải trả lời ta trước, mà không phải nói lảng sang chuyện khác.”
Minh Phỉ nghẹn.
Trần công tử tâm tình thật tốt cười ha hả: “Thôi, không đùa ngươi, không gọi ngươi là Thái tam nữa, Tam biểu muội!”
Minh Bội cũng gọi theo một tiếng: “Đại Biểu Ca!”
Trần công tử cũng không thèm nhìn Minh Bội một cái, sải bước đi về phía Mai Tử, ra lệnh: “Đưa nó cho ta!”
Mai Tử hoàn toàn không hỏi ý kiến của Minh Phỉ, rất tự nhiên giao Hỉ Phúc cho Trần công tử. Trần công tử ôm Hỉ Phúc đi thẳng vào vườn, hai đại nha hoàn của hắn thấy thế vội bước theo: “Công tử, ngài muốn đi đâu? Công tử, ngài đừng có chạy lung tung!”