Hỉ Doanh Môn

Chương 223: Chương 223: Hỏi mệnh.




Chỗ ở của Tống đạo sĩ là ở hậu viện sâu nhất, rường cột chạm trổ tinh xảo, hoa cỏ sum suê tươi tốt, quả nhiên là phong thái hoàng gia. Minh Phỉ đi theo bước chân Tiêu Tử đi vào viện, đi tới một vách tường phía trước, nghĩ đến có lần Cung Viễn Hòa nói vách tường này một con trâu húc phải cũng không thể sập được, không nhịn được bước lên đẩy thử một cái. Chợt nghe có người trầm giọng nói: “Không phải bức tường này đâu, mà là bức tường ngoài cùng ở phía nam.”

Minh Phỉ theo giọng nói nhìn lại, chỉ thấy Thôi Mẫn mặc một chiếc áo màu vàng nhạt, bên hông có đeo một sợi lụa màu thạch anh, gác tay đứng ở hành lang, mỉm cười nhàn nhạt nhìn mình. Tống đạo sĩ mặc một chiếc áo choàng xanh, trong tay cầm một cái  phất trần, mặt mũi hiền lành, dáng vẻ phiêu diêu tự tại đứng bên cạnh hắn cười nói: “Thôi đại nhân nói đúng lắm, bức tường đó là do bần đạo nhờ mười tiểu đạo sĩ đẩy cũng không hề hấn gì.”

Minh Phỉ buồn cười, sau khi chắp tay chào hỏi Tống đạo sĩ rồi mới hướng Thôi Mẫn hành lễ: “Thôi đại nhân vạn phúc.”

“Thì ra, đạo trưởng và biểu muội là chỗ quen biết cũ.” Thôi Mẫn quét ánh nhìn về phía Minh Phỉ rồi cười nói: “Đã hơn một năm không gặp, thấy ngươi đã trưởng thành không ít. Đã là thân thích, không cần khách khí như thế.”

Hắn mới chỉ tình cờ ở xa xa gặp nàng một lần khi nàng đi theo Trần thị đến điếu Vương thị, không nghĩ tới, thế nhưng hắn lại có thể nhớ chính xác không nhận lầm nàng, đây là người có nhãn lực và trí nhớ bậc nào chứ? Đây cũng là một bản lĩnh, tối thiểu sẽ không đắc tội với người không nên đắc tội.

Thôi Mẫn đi đến: “Ta ở tại Viên gia, biểu tẩu của ngươi có một loại trà ngon, nếu biểu muội có thời gian, không ngại cùng biểu muội phu đến uống một tách trà.”

Minh Phỉ cười đồng ý, Thôi Mẫn đi qua Tống đạo sĩ, bước ra khỏi viện môn.

Tiêu Từ nhào tới kéo tay áo Tống đạo sĩ nói: “Sư phụ, người xem, Vô Bờ thấy bạc liền sáng mắt, lại ra giá cao để bán quýt của chúng ta. Thu của bằng hữu ta đây hai lượng bạc một quả, hắn thật sự rất quá đáng, ngươi bảo hắn trả lại tiền cho chúng ta đi.”

Tiết Dã Thanh nghe vậy có chút muốn ngất xỉu, không phải chỉ bán năm bạc tiền tử một quả thôi sao?

Tống đạo sĩ cười chỉ vào Minh Phỉ: “Nàng sẽ bỏ ra hai lượng để mua một quả quýt sao? Lão đạo sĩ không tin.” Rồi chỉ chỉ tay về phía Tiết Dã Thanh: “Nếu nói là nha đầu kia thì ta còn tin một chút.”

Tiết Dã Thanh không phục: “Lão đạo trưởng, ngài làm sao dám chắc ta sẽ bị lừa chứ?”

Một tiếng “lừa” vừa thốt ra miệng, một đạo đồng mi thanh mục tú đứng bên cạnh Tống đạo sĩ không nhịn được thấp giọng ho một tiếng. Tiêu Tử cười đến mặt mày cong cong: “Thanh muội muội, vậy thì ngươi một lời trúng…”

Tống đạo sĩ nghiêm mặt nói: “Nha đầu này từ đâu tới, lại dám nói ta đây gạt người vậy? Chẳng lẽ chán sống rồi sao? Dám can đảm coi rẻ pháp lệnh thiên tử à?”

Tiết Dã Thanh nghe vậy bị dọa sợ đến tái xanh mặt, nhìn về phía Minh Phỉ cầu cứu: “Biểu tẩu, ta không có ý đó.”

Minh Phỉ cười nói: “Chớ sợ, lão đạo trưởng chỉ hù dọa muội thôi.” Lại cùng Tống đạo sĩ nói chuyện: “Lão đạo trưởng, đây là biểu muội của ta, nàng rất nhát gan, ngài đừng có hù dọa nàng sợ.”

Lão đạo sĩ cười ha ha: “Tất cả vào đi.”

Lá gan Tiết Dã Thanh cũng lập tức lớn hơn, kiều tiếu nhăn nhăn mũi lầm bầm: “Không những thích gạt người, còn thích hù dọa người khác nữa chứ.”

Sau khi hàn huyên, Tống đạo sĩ nhận thấy ánh mắt của Minh Phỉ nhìn về phía Tiêu Từ có vẻ tò mò thì cười cười: “Cảnh trí nơi này xem như cũng không tệ, tiểu Tiêu, con dẫn Tiết tiểu thư đi ra ngoài đi dạo đi, thuận tiện làm phiền con đến dưới bếp sai ngươi làm một ít thức ăn chay mang lên.”

“Vâng.” Tiêu Từ quan sát Minh Phỉ rồi cười kéo Tiết Dã Thanh đi ra ngoài: “Phía sau viện có hoa phù dung ngũ sắc nở rất đẹp, ta dẫn ngươi đi xem.”

Tiết Dã Thanh nghĩ Minh Phỉ có chuyện cùng Tống đạo sĩ nói nên cũng thuận theo mà rời đi cùng Tiêu Từ.

Tống đạo sĩ nhìn hộp quà Minh Phỉ mang đến, đó là hai đạo bào vải bông, giày vớ đầy đủ cho mùa đông thì vân vê chòm râu bạc trắng cười: “Xem ra là ngươi tính toán thực hiện lời hứa của ngươi, muốn phụng dưỡng ta về già phải không?”

Minh Phỉ cười nói: “Năm đó, ta đã cắt tóc thề, chưa bao giờ dám nghĩ sẽ quên. Chỉ khổ nỗi ta là thân nữ nhi, không thể đi đâu một mình được, nên có nhiều sơ sót. Nếu không phải cơ duyên xảo hợp, đạo trưởng trở lại Thủy Thành phủ dưỡng lão, chỉ sợ ta phải nuốt lời rồi.”

Tống đạo sĩ khẽ mỉm cười: “Ở kinh thành, ca ca ngươi theo lời ngươi dặn dò, hễ thời tiết có chút thay đổi thì lập tức chuẩn bị thức ăn và y phục rất chu đáo. Khi ta mang bệnh, cũng đã từng vì ta mà tìm y tìm thuốc khắp nơi, tên tiểu tử này làm người không tệ chút nào.”

Nói đến Thái Quang Đình, Minh Phỉ rất kiêu ngạo chỉ cười đáp lại.

Tống đạo sĩ lấy ra một cái áo khoác, khoác lên người, nhìn hoa trên áo nghịch ngợm cười nói: “Rất thích hợp với ta, thật không có phí công mà thương ngươi. Nếu như ngươi muốn  thực hiện lời hứa thì ngươi nhớ, bốn mùa quanh năm cung dưỡng ta giống như ngươi vậy, không thể thiếu, so sánh với ca ca ngươi thì càng không được kém hơn.”

Ánh mặt trời xuyên qua một nửa cửa sổ đang mở, chiếu lên râu tóc bạc trắng của hắn màu vàng kim hơi nhạt, trên mặt hắn có nét cười giống như đứa trẻ bình thường nghịch ngợm và ánh mắt cơ trí, tim Minh Phỉ nóng lên, lầm bầm một tiếng: “Được.”

Tống đạo sĩ lại lất một khối bánh điểm tâm, vừa cắn được một miếng thì lập tức ném xuống: “Bánh điểm tâm này không ngọt chút nào, cái này nhất định là loại hạt dẻ mới rụng xuống, ta đã nói với ngươi rồi, hạt dẻ mới rụng xuống phải phơi nắng thêm mấy ngày nữa, đợi nó khô hẳn thì làm bánh mới có vị ngọt được. Phạt ngươi làm lại lần nữa.”

Hắn không chút khách khí trách nàng khiến cho trái tim Minh Phỉ cảm thấy ấm áp vô cùng, quỷ thần xui khiến thế nào liền hỏi Tống đạo sĩ một câu: “Lão đạo trưởng, ngài thật sự có thể biết được mệnh lý con người sao?”

Trong mắt Tống đạo sĩ thoáng qua một đạo tinh quang: “Đương nhiên là thật. Nếu không ngươi cho rằng ta có thể sắc tạo đạo quan này được sao?”

Minh Phỉ có chút mê mang nói: “Ta vẫn cho là sự là do người làm, chỉ cần cố gắng, dù không thể đạt tới mục tiêu đã định nhưng cũng có thể cải mệnh mình và tình cảnh của người bên mình, có thể sống được tốt hơn. Nhưng có một số việc, vô luận ngươi có cố gắng thế nào cũng đều không thể thay đổi được kết cục đã định.” Cũng tỷ như nói, ở trong mơ đã mơ thấy mẹ trăm ngàn lần, nhưng vẫn không thể trở về được, nhất định mẹ sẽ có kết cục là sống thê lương cô độc đến già, biết vậy nhưng nàng không thể làm bất cứ chuyện gì, cũng không có lực để đi làm cái gì cả.

Tống đạo sĩ trầm tư một lát rồi nói: “Ngươi nghĩ muốn biết cái gì?”

Minh Phỉ nói: “Ta muốn biết mạng của người ta để ý như thế nào.”

Tống đạo sĩ nói: “Thật sự rất kỳ quái, sao hôm nay ngươi lại hỏi ta những thứ như mệnh lý chứ? Chẳng lẽ thanh danh lão đạo sĩ lại lần nữa vang xa sao?”

Minh Phỉ nghĩ đến Thôi Mẫn trước khi đi có ý cười nhợt nhạt, trong nội tâm khẽ động: “Vậy lúc trước ngài coi mệnh của người kia, có phải là sau này mệnh phú quý hay không?”

Tống đạo sĩ gật gù hả hê nói: “Đương nhiên, mệnh phú quý cực kì.”

Minh Phỉ có chút mất hồn, đúng là Thôi Cát Cát chứ? Cái thời đại này, mệnh một nữ nhân có thể quý trọng cực kì thì có thể đạt tới tình trạng nào? Đáp án miêu tả thật sinh động.

Tống đạo sĩ thúc giục nàng: “Bát tự.”

Minh Phỉ cắn răng: “Ta không biết nàng sinh năm nào, chỉ biết nàng cầm tinh con trâu.”

Tống đạo sĩ nhắm mắt nói: “Không sao.”

Minh Phỉ nói tháng ngày mẹ rra đời rồi ngừng thở khẩn trương nhìn Tống đạo sĩ bấm bấm đốt ngón tay, không dám thở mạnh đợi. Lòng người rất kì quái, lúc thuận buồm xuôi gió, tự tin đầy mình, rất ít đi cầu xin thần, tới lúc mềm yếu, lại nhịn không được lại tin thần, hơn nữa, còn ôm cái hư vô phiêu miểu kia làm trụ cột tinh thần, thật không thể hiểu nổi.

Một lúc sau, Tống đạo sĩ dừng lại thương xót nhìn nàng nói: “Người này đã chết rồi, nửa đời trước sống rất thuận lợi nhưng nửa đời sau rất trắc trở, đột nhiên gặp đại nạn, cửa nát nhà tan, một đêm thê lương…”

Mẹ đã chết rồi? Sắc mặt Minh Phỉ lập tức trắng bệch, tinh thần hoảng hốt, sau đó Tống đạo sĩ nói cái gì cũng không nghe rõ.

Tống đạo sĩ thấy dáng vẻ đờ đẫn của nàng thì thầm thở dài một hơi, đột nhiên cất cao giọng nói: “Nhưng nàng mang mệnh trung kỳ, lúc sơn cùng thủy tận sẽ gặp được quý nhân, dù không quen không biết, lại có thể nương tựa lúc tuổi già, cuối cùng cũng không phải cô độc mà chết đi.”

Minh Phỉ miễn cưỡng kiềm chế bi thương trong lòng, nhỏ giọng hỏi lại: “Gặp được quý nhân sao?” Là gặp được một người thiện lương chăm sóc? Cuối đời, mẹ có thể có người chăm sóc sao? Không biết lời Tống đạo sĩ nói là thật hay giả, nhưng nàng tình nguyện tin tưởng đây là thật.

Tống đạo sĩ rất khẳng định gật đầu: “Phải, lão đạo sĩ sẽ không nói sai đâu.”

Minh Phỉ cúi đầu, len lén lau đi giọt nước mắt nơi khóe mắt, ngẩng mặt lên mỉm cười nhưng lời nói có vẻ giận trách: “Lão đạo trưởng, ngày trước, ngài coi mệnh ta của ta là thật hay giả? Không phải ngài đã nói ta sau này có phúc vô cùng sao? Thế nào đến bây giờ ta vẫn còn cực khổ như vậy chứ?”

“Lại hoài nghi lời của ta?” Tống đạo sĩ khiển trách nhìn nàng chằm chằm hồi lâu nói: “Có đôi lời nói thật hay, hái hoa phải hái liền tay, chớ để không có hoa thì phải bẻ cành. Phúc khí của ngươi vẫn ở bên ngươi, chỉ cần ngươi không vứt bỏ nó, nó cũng sẽ không vứt bỏ ngươi mà đi.”

Minh Phỉ trầm tư một lát rồi nghiêm túc nói: “Đạo trưởng, ta muốn ngươi chỉ cho ta một hai điều.”

Lão đạo sĩ không khách khí: “Lên giá, một trăm hai hai lượng bạc.”

Miệng lưỡi người kia vẫn giống ngày trước như đúc, Minh Phỉ bật cười hì hì, buồn bực trong lòng đã tản đi một nửa: “Ta còn có việc khác muốn cầu xin.”

Lão đạo sĩ nói: “Là vì cô nương ngươi mang tới kia phải không? Vốn sinh ra cơ thể đã yếu nhược, sau này cần phải bồi bổ nhiều. Ta sẽ hết sức, chỉ là nói gì thì nói, dược phí vẫn không thể tiện nghi cho ngươi được, cũng không thể để người khác đến tìm ta gây phiền toái.”

Minh Phỉ không nhịn được liền bĩu môi, kéo dài giọng nói: “Biết rồi, dù sao nhà nàng cũng rất có tiền.” Tuy vậy, nàng vẫn biết lão đạo sĩ kiếm tiền sợ rằng tất cả đều dành cho nạn nhân của trận lụt vừa qua, nhưng nhìn bộ dáng yêu tiền như mạng của hắn, nhìn thế nào cũng không thuận mắt.

Phòng ngoài truyền đến tiếng cười của Tiêu Từ, lão đạo sĩ thần thần bí bí ngoắc ngoắc tay Minh Phỉ: “Ngươi đoán nha đầu này là ai?”

Minh Phỉ cũng phối hợp nhỏ giọng trả lời: “Không phải là đồ đệ của ngài sao? Ta nghe thấy nàng gọi ngài là sự phụ, cũng kéo tay ngài làm nũng mà.”

Lão đạo sĩ lắc đầu: “Không phải đâu. Nàng là tiểu sư muội của hồ ly Thanh Hư kia, cũng không phải đồ đệ của ta.”

Minh Phỉ có chút hiểu song vẫn ra vẻ hồ đồ hỏi: “Chẳng lẽ Thanh Hư còn có một sư phụ khác sao?”

Lão đạo sĩ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép liếc nàng sắc lẻm: “Làm sao ngươi có thể đần như vậy chứ? Nàng là sư muội của hắn, nhưng không muốn làm đồ đệ của lão đạo sĩ ta, nếu thật sự là đồ đệ của lão đạo sĩ ta thì chẳng phải là muốn xuất gia rồi hả? Vẫn là chuyện thế đó, hiểu không?”

Thiếu chút nữa Minh Phỉ đã phun ngụm trà mới vừa uống, này lão bất tử, làm việc như thế nào vậy? Làm chuyện gì? Phải khó khăn lắm nàng mới nuốt ngụm trà rồi mới hỏi: “Vậy ngài tính toán tác thành cho hắn cửa hôn sự này sao?”

Trong mắt lão đạo sĩ lóe từng ánh sáng lòe lòe rướn người tới: “Nha đầu này rất có tiền, phải cho nàng ăn chút đau khổ thì mới kiếm chút bạc chứ. Nếu không sau này ai lại có thể từ xa xôi chở tới đây mười mấy xe dược chứ?”

“Đúng rồi, Thanh Hư vẫn ở đây chứ? Sao lại không thấy hắn? Hay là vẫn còn chưa có trở lại?” Thì ra lần gặp trước ở trên đường chính là áp tải xe ngựa dược liệu của Tiêu Từ, Minh Phỉ  có chút đồng tình với nàng ta, chỉ mong của cải nhà nàng ta đủ giàu có một chút nếu không sẽ nhanh chóng sạt nghiệp mất.

Lão đạo sĩ vuốt râu trả lời: “Đã trở lại rồi, lúc này có lẽ đang ở dược phòng nghiên cứu phương thuốc thôi. Chờ lão đạo sĩ ta chết rồi, hắn suy nghĩ mở đại dược phòng đấy.”

“Ý kiến hay a, dược phòng làm ăn rất đàng hoàng, nhất định tương lai có thể kiếm được rất nhiều tiền.”

Thanh Hư một thân đạo bào trắng đứng ở cửa từ lúc nào nhàn nhạt lên tiếng: “Bây giờ ta đã không nghĩ kiếm tiền như vậy.”

Tiêu Từ đứng ở bên cạnh hắn híp mắt nói: “Đó là dĩ nhiên, sau này nhất định ngươi sẽ không bao giờ thiếu tiền.”

Không đợi Thanh Hư trả lời, nàng lại lớn tiếng kêu lên: “Sư phụ có nói qua ngươi rất biết kiếm tiền, nhất định ngươi phải kiếm thêm nhiều tiền một chút, nhất định không được đập vỡ chiêu bài của sư phụ đâu. Còn nữa, ngươi còn nợ tiền mười mấy xe thuốc của ta! Chừng nào thì ngươi trả hả?”

Không có tiền sẽ phải đem thân trả nợ, Minh Phỉ âm thầm thay nàng bổ sung vào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.