Hỉ Doanh Môn

Chương 261: Chương 261: Kế nữ




Bị Thôi Cát Cát một lời nói trúng chân tướng sự thật, trong lòng Viên Mai Nhi thầm hận, lại không chịu thừa nhận ở trước mặt Minh Phỉ, liền cố cười nói: “Ta chỉ sợ biểu di (*) ngươi không quen, đi lầm lối. . . . . . Nếu biết ngươi đã đi đón nàng từ trước, ta liền không tới.” Ánh mắt của nàng lướt một cái trên cánh tay lôi kéo Minh Phỉ của Thôi Cát Cát, nụ cười càng trở nên cứng ngắc.

(*) Biểu di: Dì họ bên ngoại.

Trên mặt Thôi Cát Cát càng cười đến rực rỡ: “Từ trước đến giờ phu nhân làm việc rất chu đáo.” Sau đó thân mật thắm thiết ôm chặt cánh tay Minh Phỉ đi vào trong, không ngừng ồn ào nói này nói nọ, một bộ ngây thơ khờ dại, làm cho Viên Mai Nhi bị gạt sang một bên.

Viên Mai Nhi đang phẫn hận nhìn chằm chằm bóng lưng Minh Phỉ, Thôi Cát Cát lại đột nhiên quay đầu lại cười nhìn nàng: “Phu nhân, ngài không thoải mái sao? Ta cảm thấy sắc mặt ngài thật không tốt.”

Mí mắt Viên Mai Nhi co quắp một cái, khóe miệng từng chút từng chút cười lên: “Nào có? Đại tiểu thư nhìn lầm rồi.”

Thôi Cát Cát gật đầu một cái, quan tâm nói: “Phu nhân, nếu ngài có chỗ nào không thoải mái, thì phải mời đại phu tới trị sớm mới được, bị bệnh mà lại giấu không chữa cũng không tốt. Kéo dài càng lâu, thì càng khó trị.” Nào có ai ngay một buổi sáng tinh mơ liền nguyền rủa người khác bị bệnh? Viên Mai Nhi quả thật phẫn hận, mất hứng nói: “Ta không có bệnh!”

Thôi Cát Cát mỉm cười: “Vậy thì tốt.”

Minh Phỉ thấy hai kế kế mẫu nữ này cãi vã, càng đấu càng vui mừng, đám người Chương ma ma cũng làm như không thấy, nàng liền phỏng đoán quan hệ của hai người bình thường chỉ sợ cũng không khá hơn chút nào. Hôm nay Thôi Cát Cát ưu đãi mình như vậy, hơn phân nửa cũng là vì cố ý làm Viên Mai Nhi giận dỗi. Ban đầu Viên Mai Nhi thành thân cùng Thôi Mẫn thì Thôi Cát Cát còn từng hỏi mình rằng làm thế nào để làm kế mẫu vui lòng, hôm nay nhìn dáng vẻ này, lại là lôi kẻ bất tài là nàng đây tới chắn tên, cũng không biết rốt cục là Viên Mai Nhi đã làm ra chuyện gì chọc cho nàng ta điên lên.

Đoàn người theo đuổi tâm tư của mình, trước sau tiến vào viện, một nha hoàn xinh đẹp ăn mặc lòe loẹt đứng ở hành lang, thấy mọi người tới đây, vén rèm để mọi người đi vào bên trong, cười nói: “Lão thái thái, khách nhân tới rồi.”

“Mau mời vào.” Thôi lão phu nhân đang ngồi trên giường La Hán trêu chọc thứ trưởng tử (con trai trưởng của chi thứ ) của Thôi Mẫn, nghe vậy cười ha hả đưa đứa bé trong ngực cho nhũ mẫu đứng ở một bên, đứng dậy đi tới phía trước mấy bước nghênh đón, đỡ Minh Phỉ hành lễ chào hỏi nàng dậy, thân thiết cười nói: “Lần trước ngươi tới, trong nhà nhiều người nhiều việc, không có cơ hội tiếp đón ngươi, mong rằng ngươi không trách móc.” Lại lôi kéo Minh Phỉ, để Minh Phỉ ngồi ở bên người nàng. Chỉ là quen biết hời hợt mà thôi, Minh Phỉ tự nhiên sẽ không bởi vì người ta khách khí tỏ ra thân thiết, thì nàng thật sự cho là mình rất thân thiết với người ta, vì vậy kiên quyết từ chối.

Thôi lão phu nhân cũng không miễn cưỡng, tùy cho Minh Phỉ ngồi xuống ghế, cười chỉ vào Thôi Cát Cát nũng nịu tiến vào trong ngực nàng nói với Minh Phỉ: “Ngươi xem, tiểu nha đầu này, suốt ngày cũng chỉ biết ở trong lòng ta làm nũng, một chút cũng không hiểu chuyện, cũng không sợ mất thể diện. Tạm thời chưa mang thêm phiền toái cho ngươi chứ?” Thôi Cát Cát giơ tay đưa chuỗi hạt cho Thôi lão phu nhân, khiêu khích mà nhìn Viên Mai Nhi một cái, nói: “Biểu di cũng không phải là người ngoài, luôn luôn đối đãi rất tốt với ta. Không giống vài người, khinh ta còn nhỏ, cho là ta không biết, trong miệng nói thương ta yêu thích ta, trên thực tế là có mưu đồ khác, không có ý tốt.” Viên Mai Nhi sao có thể không nghe ra ý tứ trong lời của nàng? Hận đến móng tay cũng suýt nữa cắt đứt.

“Lại nói bậy!” Thôi lão phu nhân nửa là từ ái nửa là nghiêm nghị sờ sờ tóc Thôi Cát Cát, áy náy nhìn Minh Phỉ cười nói: “Đứa bé không hiểu chuyện, nghĩ đến đâu nói đến đó.”

Minh Phỉ sao có thể tiếp tục đề tài này với nàng, mơ hồ ứng đối mấy câu, cho người đưa quà tặng lên, tặng Thôi lão phu nhân một chiếc áo bào đỏ thẫm, tặng Viên Mai Nhi một chiếc khăn tay thêu tinh xảo, còn cho Thôi Cát Cát một hộp mực cổ, thứ trưởng tử Vinh Ca Nhi của Thôi Mẫn là một món đồ chơi hình thỏ bằng dương chi bạch ngọc. Mấy món đồ này, tinh xảo lại không khoa trương, Thôi lão phu nhân liên tục nói Minh Phỉ quá lãng phí, nhưng không có nhún nhường, thật vui vẻ cho người nhận lấy, bảo Thôi Cát Cát hành lễ đa tạ Minh Phỉ. Minh Phỉ quan sát vẻ mặt nàng, biết mấy loại đồ vật Tiếu thị chọn này hợp tâm ý của nàng, không khỏi âm thầm thở phào một hơi. Thôi lão phu nhân sau khi hỏi han Minh Phỉ một lần nữa, liền giương mắt nhìn Viên Mai Nhi mặt đen thui đứng ở một bên, nói: “Cung đại phu nhân không phải người ngoài, ngươi cũng ngồi đi.”

Lúc này Viên Mai Nhi mới ngồi xuống, đanh mặt hạ mí mắt không nói.

Thôi lão phu nhân không hài lòng liếc nàng một cái, nói: “Ta nghe nói ngày trước hai ngươi là tỷ muội tốt, sao cố nhân (bạn cũ) đến rồi, ngươi lại làm buồn bực không mở miệng?”

Viên Mai Nhi bất đắc dĩ, chỉ đành phải miễn cưỡng lên tinh thần, không tiếng động mà tìm lời hàn huyên với Minh Phỉ, Thôi Cát Cát ở một bên thấy buồn cười, nói: “Tổ mẫu, người xem có phải sắc mặt phu nhân rất đẹp mắt hay không? Người cũng không có tinh thần gì. Ta nói mời một đại phu đến xem, nàng cố tình không chịu.”

Thôi lão phu nhân nghiêm túc nhìn chòng chọc Viên Mai Nhi mấy cái, chậm rãi nói: “Đúng là có chút khó coi. Tức phụ, nếu ngươi không thoải mái, liền không cần cố ở lại đây, đi xuống nghỉ ngơi đi, ta sẽ cho người đi cho mời đại phu tới khám cho ngươi. Cung đại phu nhân không phải người ngoài, chắc hẳn sẽ không so đo việc ngươi thất lễ.” Minh Phỉ khoát tay lia lịa: “Không sao, không sau. Nếu biểu tẩu không thoải mái thì vẫn nên tranh thủ thời gian đi nghỉ ngơi trước, nếu không thì không phải là tội của ta sao?”

Viên Mai Nhi hoảng hốt đứng lên, khoa trương cười nói: “Mẫu thân, nhi tức chẳng qua là cảm thấy hơi nóng, cái khác đều rất tốt, không cần kinh động đại phu. Cung đại phu nhân khó lắm mới tới nhà chúng ta một chuyến, dù thế nào ta cũng phải chiêu đãi nàng thật tốt.”

Giờ đang là thời tiết đầu xuân, sao có thể nóng? Thôi lão phu nhân biết trong lòng nàng không vui, nhưng chỉ cần nàng miễn cưỡng chống đỡ, cũng liền không chọc phá, chỉ cười nói: “A, sao không nói sớm? Hoàng Bằng, nhanh đi mở cửa sổ ra để hít thở không khí.”

“Vâng.” Nha hoàn tướng mạo đẹp ăn mặc loè loẹt kia giòn giã đáp, mở hai cửa sổ lớn ở sau lưng Viên Mai Nhi ra, cười hỏi Viên Mai Nhi: “Phu nhân, ngài cảm thấy như thế nào?”

Viên Mai Nhi cười khan nói: “Tốt hơn nhiều.”

Lúc này thứ trưởng tử Vinh Ca Nhi của Thôi Mẫn đột nhiên khóc rống, Thôi Cát Cát cười híp mắt nhận lấy hắn từ trong ngực nhũ mẫu, nhè nhẹ vỗ lưng an ủi: “Đại đệ đừng khóc, tỷ tỷ thương đệ.” Đứa bé kia cũng theo lời dỗ của nàng, sau khi rầm rì mấy tiếng liền ngừng khóc.

“Đứa nhỏ này, nghe lời dỗ dành của tỷ tỷ hắn như vậy.” Thôi lão phu nhân hài lòng nhìn hai tỷ đệ này, thở dài nói với Minh Phỉ: “Giờ ta cũng đã lớn tuổi, không biết ngày nào sẽ nhắm mắt, mà dưới gối đứa con bất hiếu kia cũng chỉ có hai đứa bé này, khiến ta ngày đêm lo lắng. Có thể nhìn thấy tỷ đệ bọn họ hòa thuận, lòng ta rất yên tâm.” Minh Phỉ cười nói: “Lão thái thái vẫn đang ở độ tuổi khỏe mạnh, không cần lo lắng, thêm vài năm nữa, tất nhiên con cháu đầy nhà.”

Thôi lão phu nhân cười ha ha nói: “Nhờ lời lành của ngươi.”

Thôi Cát Cát sẳn giọng: “Tổ mẫu, ngài nói cái gì mà chết sống chứ, tôn nữ (cháu gái) nghe cũng không thuận. Ta cùng đại đệ vẫn chờ tương lai hiếu kính lão nhân gia ngài kìa, ngài chỉ cần chờ hưởng phúc thôi.” Cúi đầu trêu chọc đứa bé kia: “Đại đệ, có phải không, đệ có phải muốn học cho giỏi, sau khi lớn lên làm rạng danh tổ tông, hiếu kính tổ mẫu hay không?”

Vinh Ca Nhi đã được bảy, tám tháng, dáng dấp mềm mại xinh đẹp, một đôi mắt có vẻ vô cùng linh động, cũng có thể trao đổi một vài thứ đơn giản, thấy Thôi Cát Cát trêu chọc hắn, liền kêu “A, a”, đưa tay đi chạm vào mặt của Thôi Cát Cát.

Thôi Cát Cát cười hì hì đưa hắn tới trước mặt Thôi lão phu nhân: “Tổ mẫu, người xem, hắn đáp đấy. Đại công tử của chúng ta nha, thông minh hiểu chuyện nhất.”

“Đứa nhỏ này là vật nhỏ khiến người ta vui vẻ nhất!” Thôi lão phu nhân cười ha hả, cùng kéo hai tỷ đệ vào trong ngực.

Sắc mặt Viên Mai Nhi mới dễ nhìn hơn chút lại trở nên khó coi. Cắn răng nghiến lợi nghĩ, cái gì, còn đại đệ? Đại công tử? Chỉ là một tiện chủng do tiện nhân sinh ra mà thôi, cũng đáng giá làm bảo bối của cả cái nhà này? Vào gia phả thì như thế nào? Đứa bé nàng sinh mới là trưởng tử chân chính, ai cũng không thể sánh bằng. Nghĩ đến đây, nàng lại thẳng sống lưng.

Thôi Cát Cát khinh miệt nhìn nàng, đề nghị: “Tổ mẫu, hôm nay thời tiết tốt, không bằng chúng ta đi một vòng quanh viện, ngắm hoa một chút, ngài thư giãn gân cốt, để đại đệ phơi nắng. Lại gọi mấy vị di nương tới, nếu đi mỏi, liền cùng nhau chơi bài.”

Thôi lão phu nhân gật đầu đồng ý: “Ý kiến hay, người già như ta không thích động, lại quên rằng người trẻ tuổi các ngươi không thích vùi ở trong phòng.” Lập tức liền bảo Viên Mai Nhi: “Ngươi đi xuống an bài, để di nương các viện đều tới đây, hôm nay có khách, bảo các nàng ăn mặc chỉnh tề một chút, không cho phép bêu xấu.”

“Vâng.” Viên Mai Nhi đứng dậy hành lễ thối lui, Minh Phỉ ở bên cạnh thấy hàm răng nàng gắt gao cắn chặt, miệng đang khẽ run.

Phải nói Thôi Mẫn có rất nhiều tiểu thiếp, trừ than mẫu của Vinh Ca Nhi ra còn có bốn người, mỗi người đều là mỹ nhân tài liệu, hoàn phì yến gầy, mỗi người mỗi vẻ. Một hàng người ăn diện xinh đẹp hành lễ với Thôi lão phu nhân, oanh thanh yến ngữ (*), rất là đẹp mắt. Viên Mai Nhi ở một bên, thân hình dung mạo khó khăn lắm cũng chỉ có thể coi là tạm được mà thôi.

Thôi Cát Cát níu lấy cánh tay Minh Phỉ thật chặt, cười dặn dò mấy vị di nương, muốn họ chiêu đãi khách thật tốt, hoàn toàn coi Viên Mai Nhi không tồn tại. Mấy cái di nương ở trước mặt nàng cũng cực kì thuận theo, cùng nhau đáp được.

Đoàn người ngắm hoa lại xem cá chép xong, Thôi lão phu nhân có chút mệt mỏi, liền chỉ vào một đình nghỉ mát trước mặt: “Chúng ta liền tới nơi đó nghỉ ngơi chơi bài một chút được không?”

Viên Mai Nhi vội vàng cho người tới trải khăn trải bàn, lấy bài, lại dâng nước trà bánh ngọt lên, mời Thôi lão phu nhân cùng Minh Phỉ ngồi xuống.

Thôi lão phu nhân cười hỏi Minh Phỉ: “Hoa đào Thủy thành phủ đã nở chưa?”

Minh Phỉ cười nói: “Vẫn chưa, Minh phủ nóng hơn Thủy thành phủ một chút, hoa lá, trái cây đều có sớm hơn một chút. . . . . .”

“Lúc nào đó ta cũng muốn tới nhà biểu di chơi.” Thôi Cát Cát true chọc Vinh Ca Nhi được vú nuôi bế, mấy di nương có lòng lấy lòng lão thái thái, vây ở một bên không ngừng tán dương Vinh Ca Nhi thông minh đáng yêu thế nào, chỉ có than mẫu Vinh Ca Nhi cùng Viên Mai Nhi đứng ở một bên không nói lời nào. Thân mẫu của hắn là khiêm tốn, Viên Mai Nhi là tức giận ghen ghét.

Thôi Cát Cát đột nhiên đưa đứa bé đưa cho Viên Mai Nhi: “Phu nhân, ngài ôm Vinh Ca Nhi đi? Hắn đang muốn ngài ôm đấy.”

“Ta. . . . . .” Viên Mai Nhi giật nảy một cái, đang muốn cự tuyệt, lại đối điện với ánh mắt nghiêm nghị của Thôi lão phu nhân, chỉ đành phải cứng rắn nhận lấy, tư thế cũng rất ra dáng.

Thôi Cát cát cười nói: “Phu nhân ôm thật tốt, xem xem, Vinh Ca Nhi cũng rất thoải mái nha, lại cười.” Đang nói, Viên Mai Nhi đột nhiên hét lên một tiếng, không ngừng nhét lung tung đứa bé trong ngực cho người bên cạnh, Vinh Ca Nhi bị kinh sợ, gào khóc lên.

“Người đang làm cái gì!” Mặt của Thôi lão phu nhân lập tức trầm xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.