Hỉ Doanh Môn

Chương 52: Chương 52: Khách (4)




Tuyết Lê vô cùng lo lắng: “Sáng nay, vừa rời giường nô tì đã không thấy tăm hơi Thúy Hoa.”

Kiều Đào cười nói: “Tính tình của mèo con vốn thích tự do thoải mái, có con mèo nào lại thường ở nhà đâu? Lát nữa nó sẽ tự trở về.”

Ánh mắt Tuyết Lê quét qua mặt hai người Minh Phỉ, cười nói: “Nhưng nó chưa bao giờ chạy đi chơi trong thời gian dài như vậy.”

Kiều Đào cười nói: “Hiện tại không phải là mùa xuân sao?” Vừa nói xong liền sợ hãi mà lấy tay bụm miệng, chột dạ nhìn Minh Phỉ một cái. Những lời như vậy không thể nói trước mặt các vị tiểu thư.

Minh Phỉ hung ác trợn mắt nhìn nàng một cái, hất tay áo lên: “Đi thôi!”

Kiều Đào cười nhẹ một tiếng với Tuyết Lê, bước nhanh đuổi theo.

Tuyết Lê sờ sờ đầu. Mèo nhỏ thường chạy đi chơi vào mùa xuân cũng là chuyện thường xảy ra, nhưng tứ tiểu thư không chịu chấp nhận, dù thế nào cũng phải tìm bằng được mới thôi, nếu không thì mọi người cả ngày đừng mong có giây phút bình yên. Nàng thở dài, chấp nhận số phận, cúi đầu tiếp tục tìm mèo.

Trong lòng Minh Phỉ biết con mèo kia có lẽ là bị Thái Quang Đình mang đi, đầu tiên là bỏ đói hai ngày, sau đó thả vào trong nhà kho, cũng không phải là không làm loạn một trận. Trong lòng thoải mái, bước chân cũng nhanh nhẹn hơn. Đến nơi cần đến, nàng không vào phòng Trần thị, mà là vào căn phòng nhỏ của nhóm nha đầu, ma ma ở sát vách. Kim Trâm cùng Ngọc Trâm đang vừa may vá, vừa nói chuyện cười đùa cùng hai tiểu nha đầu, thấy Minh Phỉ đi vào thì vội vàng đứng lên mời nàng ngồi.

“Ta có việc chờ phu nhân, các ngươi cứ làm việc của các ngươi đi.” Minh Phỉ cười cười, cứng rắn bắt họ ngồi xuống, chính mình ngồi một bên nhìn các nàng thiêu thùa may vá, vừa nhìn vừa hỏi, lại cho Kiều Đào về trong phòng mình bưng bánh ngọt tới cho mọi người cùng ăn. Từ trước đến giờ, nàng không tỏ vẻ kiêu ngạo, rất thân quen với mấy người Kim Trâm, cũng không còn người nào coi nàng như người ngoài, bọn nha đầu cười hì hì cảm tạ nàng, ngồi nói chuyện phiếm cùng nàng.

Kim Trâm thấy mọi người đều nói những lời phàn nàn, liền che miệng cười: “Các ngươi nói vài chuyện mà tỷ thích nghe ấy, nói những thứ này thì làm được gì chứ.”

Nàng đúng là muốn nghe chuyện thị phi của những hạ nhân này, chỉ có như vậy mới có thể hiểu rõ quan hệ giữa mọi người bằng tốc độ nhanh nhất. Minh Phỉ vội nói: “Không sao, các ngươi nói gì ta cũng thích nghe. Các ngươi cũng không phải chỉ nói cho ta nghe, ta cũng có thể nói chuyện của Ngô gia thôn cho các ngươi nghe.”

Mọi người cười lên: “Tam tiểu thư là người đáng yêu nhất.”

Không lâu sau, tiếng bước chân vang lên từ ngoài hành lang, một tiểu nha đầu chạy vào nói: “Phu nhân trở lại!”

Mấy nha đầu vội buông công việc trong tay xuống rồi đi ra ngoài đón. Minh Phỉ đứng đối diện Trần thị, nhẹ nhàng cúi đầu: “Mẫu thân.”

Trần thị thấy Minh Phỉ lại tới đây đợi, không khỏi kinh ngạc, ngay sau đó cười nói: “Ngươi tới rồi? Đi theo ta.”

Minh Phỉ đi vào theo, cũng không ngại lấy ngân phiếu ra, nhanh tay lẹ mắt đi theo nhóm Dư ma ma, Ngọc Bàn tới buông tóc, đổi y phục cho Trần thị. Đợi Trần thị ung dung ngồi xuống, nàng tự tay đưa một ly trà qua: “Hôm nay mẫu thân phải vất vả rồi.”

Trần thị cười đến mặt mày cong cong: “Canh ngân nhĩ táo đỏ ngươi làm rất ngon! Ta dùng xong liền cảm thấy rất thoải mái.” Minh Phỉ săn sóc hiểu chuyện thật là ngoài dự liệu của nàng, cơ hồ có thể nói là muốn gì được nấy.

Dư ma ma mượn cơ hội tiếp thêm hứng thú: “Không phải người ta đều nói nữ nhi là áo khoác bông nhỏ bé trên người mẫu thân sao?”

Trần thị cười một tiếng, nháy mắt với Dư ma ma. Dư ma ma đuổi bọn nha hoàn ra ngoài, chính mình đứng ở ngoài cửa coi chừng, chỉ lưu lại hai người là Trần thị cùng Minh Phỉ.

Lúc này Minh Phỉ mới lấy túi ra, dùng hai tay đưa cho Trần thị.

Trần thị liếc nàng một cái, cười nói: “Đây không phải là lễ gia mắt của bá mẫu ở Cung gia cho ngươi sao? Sao lại đưa cho ta?”

Minh Phỉ thầm thở dài một hơi, Trần thị này, đưa cho nàng thì cầm luôn đi, thử dò xét người ta làm cái gì? Nhưng mà trên mặt lại ra vẻ nghiêm nghị: “Mẫu thân, tất cả mọi thứ của nữ nhi đều do ngài cho, không dám dấu diếm của riêng.” Ai, đây là nàng đang tâng bốc lãnh đạo, nịnh bợ lãnh đạo đó.

Trần thị cười híp mắt nhận lấy chiếc túi trong tay Minh Phỉ, mở ra nhìn thử, sắc mặt liền thay đổi, vừa như hưng phấn, lại có chút lo lắng. Cuối cùng bình tĩnh lại: “Đứa bé ngoan, hôm nay ngươi cũng mệt mỏi rồi, đi xuống nghỉ ngơi trước đi. Chuyện này không nên nói với người khác.”

Minh Phỉ cười gật đầu: “Nữ nhi biết.” Lại nói: “Kiều Đào hỏi nữ nhi bá mẫu Cung gia lễ ra mắt là gì, nữ nhi nói là một đồ vật quý giá thường thấy.”

Trần thị nghe vậy, đứng dậy lấy ra một món đồ quý giá bằng bạc có khắc mấy bông hoa hải đường từ trong hộp nữ trang, suy nghĩ một chút, lại đổi thành một chiếc làm bằng vàng có khắc hoa mai, tự tay cho vào trong túi giúp Minh Phỉ, dặn dò nàng: “Sau khi trở về thì đi ngủ sớm một chút, ngày mai là ngày chính của yến tiệc, chăm sóc Minh Ngọc cho tốt, không nên chạy loạn.”

Minh Phỉ mỉm cười hành lễ rồi lui ra. Khi trở lại phòng mình, nàng giao chiếc túi cho Kiều Đào giữ, lại đi đổi thuốc cho Minh Ngọc, hai tỷ muội không nói gì mà cùng tắt đèn đi ngủ sớm.

Trần thị tắm bằng nước nóng thơm ngào ngạt xong, lau khô tóc, hỏi Dư ma ma: “Giờ nào rồi?”

Dư ma ma đáp lại: “Giờ Tuất hai khắc.”

Trần thị liền gọi Ngọc Bàn cùng Kim Trâm đi vào, phân phó: “Đi mời lão gia tới, nói là có việc gấp, bất kể thế nào cũng phải mời ngài ấy tới một chuyến.”

Lại nói, khi Ngọc Bàn cùng Kim Trâm đi tới thư phòng của Thái Quốc Đống, cũng nhìn thấy một ngọn đèn lồng đi tới hướng này, Kim Trâm tinh mắt, vừa nhìn đã nhận ra thân hình kia là đại nha hoàn Thải Bình bên cạnh nhị di nương, nghĩ cũng biết là đi mời lão gia qua. Kim Trâm vội vàng kéo tay Ngọc Bàn chạy lên phía trước: “Nhanh, chạy tới tranh gặp mặt lão gia trước.”

Ngọc Bàn không rõ chân tướng, chỉ biết nhanh chân chạy theo Kim Trâm, hai người rất nhanh đã bỏ lại Thải Bình ở đằng sau, cũng không dám nghỉ lấy hơi, mà là càng chạy càng hăng chạy đến trước thư phòng của Thái Quốc Đống mới dừng lại. Hai người vỗ vỗ bộ ngực, thở hổn hển thầm chửi thề, cười cười lôi kéo gã sai vặt đứng ở cửa, lại lén đưa chút đồ, hắn ta mới chịu đi vào bẩm báo.

Thái Quốc Đống đã sớm đã đồng ý với Tứ di nương là sẽ tới chỗ nàng ta qua đêm, nghe nói Trần thị phái người tới mời, hơn nữa còn nói là có chuyện quan trọng, nghĩ thầm từ trước đến giờ Trần thị biết giữ thân phận, cũng không tham gia vào việc tranh thủ tình cảm của thiếp thất, nghĩ chắc thật sự là có chuyện gấp, liền lệnh cho gã sai vặt đi tới chỗ Tứ di nương nói một tiếng, chính mình đi theo Ngọc Bàn cùng Kim Trâm.

Ba người mới vừa đi không bao xa, liền gặp được Thải Bình. Thải Bình vừa thấy cục diện này cũng biết là xảy ra chuyện gì, vội vàng tiến lên hành lễ, cười nói: “Lão gia, hôm nay tứ tiểu thư có chút không thoải mái, thân thể có chút nóng, làm ầm ĩ muốn gặp ngài, di nương bảo nô tỳ mời lão gia đi qua nhìn tứ tiểu thư một chút.”

Thái Quốc Đống cau mày nói: “Buổi sáng ta thấy nàng còn rất vui vẻ, sao đột nhiên lại không khỏe?” Nhị di nương cùng Tứ di nương thích nhất là lợi dụng chuyện liên quan tới con cái. Bình thường hắn cảm thấy việc thiếp thất tranh giành tình cảm của hắn còn có tình thú, cùng cũng sẽ có những lúc khó tránh khỏi sẽ cảm thấy phiền phức.

Thải Bình nói: “Nhưng tứ tiểu thư khóc đến mãnh liệt, đến nỗi khản cả tiếng.”

Kim Trâm sợ hắn đổi ý, vội nói: “Lão gia, không bằng để nô tỳ chạy về thông bào cho phu nhân để ngài ấy cho người đi mời đại phu tới xem bệnh cho tứ tiểu thư? Làm chậm trễ việc cũng không tốt.” Kim Trâm vừa nói vừa cười hì hì làm mặt quỷ với Thải Bình.

Thải Bình giận dữ: “Tứ tiểu thư đã dùng thuốc rồi, chính là chỉ muốn gặp lão gia.”

Thái Quốc Đống không nhìn thấy Kim Trâm làm mặt quỷ, chỉ cảm thấy đúng là nha đầu do Trần thị dạy dỗ, nói chuyện rất xuôi tai. Liền nói với Thải Bình: “Nàng đã lớn như vậy, mỗi ngày đều kêu gào đòi phụ thân thì còn ra thể thống gì! Một chút chuyện nhỏ không được như ý liền khóc chết khóc sống là thế nào? Không thoải mái thì uống thuốc, mấy ngày nay trong nhà bận rộn, để di nương nhà người nói chuyện với nàng, không cần tạo thêm phiền phức cho người khác!”

Thải Bình không thể làm gì hơn là nhìn Kim Trâm cùng Ngọc Bàn dương dương tự đắc ân cần hầu hạ Thái Quốc Đống nghênh ngang rời đi, giận đến muốn cắn nát cả hàm răng.

Thái Quốc Đống mới vào phòng Trần thị, đã ngửi được một loại hương thơm ôn hòa, tiếp đó là Trần thị xõa mái tóc dài đi ra. Nàng mặc một chiếc áo lụa mỏng màu đỏ thẫm, chiếc quần xanh lá điểm xuyết vài bông hoa, lộ ra một phần cổ cùng một phần của bầu ngực trắng như tuyết, vẻ mặt đỏ hồng nói: “Thiếp thân mới vừa tắm rửa xong, thất lễ.”

Dưới ánh đèn, tướng mạo của nàng mềm mại đáng yêu hơn nhiều so bình thường, nhìn qua cũng rất vừa mắt, Thái Quốc Đống cười nhẹ một tiếng, nắm lấy tay nàng: “Chúng ta là phu thê, coi trọng nhiều lễ nghĩa như vậy làm gì?”

Trần thị cười ngồi xuống bên cạnh, dịu dàng nói ra chuyện của phu nhân tri phủ. Thấy Thái Quốc Đống nhíu mày trầm ngâm không nói gì, nàng liền cố ý nói: “Mặc dù cơ hội khó được, nhưng thiếp thân nghĩ lão gia vốn cũng có tài, dù có thăng quan muộn hai năm cũng không sao. Đại bá mẫu lại nói, nơi này giàu có còn đông đúc, không biết bao nhiêu người tài giỏi phải luồn cúi, thuận lợi nhất là quê quán ở nơi này, không cần đi đường mệt nhọc, đáng tiếc.”

Thái Quốc Đống nâng trán thở dài một tiếng: “Bá phụ bá mẫu tất nhiên là suy nghĩ vì ta, nhưng đâu dễ dàng lập công lao như vậy?” Nếu dễ dàng, tri phủ Trần còn không lập được từ sớm? Sao còn chờ tới lượt hắn? Tuy thái phó Chung coi như coi trọng hắn, nhưng không chuẩn bị bạc để hiếu kính cũng không được.

Trần thị hạ quyết tâm nói: “Thiếp thân cũng đã nghĩ rằng, con đường làm quan này chẳng qua chỉ là hai chứ tiền bạc mà thôi! Bao nhiêu người tài hoa không bằng lão gia, cũng không thẹn chức vị cao sao? Không bằng chúng ta đọ sức, đánh một trận cùng hắn?”

Thái Quốc Đống nói: “Chúng ta lấy cái gì để đọ sức với hắn? Niên lễ năm nay là ngươi chuẩn bị, không phải ngươi không biết lượng của cải của chúng ta. Chúng ta cũng không phải là Cung gia.”

Trần thị cười, đưa một tờ giấy qua: “Lão gia, ngài xem đây là cái gì?”

Thái Quốc Đống mở ra nhìn, mắt cũng trợn tròn: “Đây là người nào cho?” Bình thường cũng không ít người dùng ngân lượng làm quà biếu, nhưng không phải ai cũng có thể mang biếu số tiền lớn như vậy.

Trần thị từ từ nói ra chuyện của Cung Nhị phu nhân, cười nói: “Lúc ấy thiếp thân nghĩ tới chuyện như vậy làm thế nào mới tốt? Vừa vặn, cầu cái gì thì được cái đó. Minh Phỉ vừa đúng lúc tới đưa canh cho ta, Cung Nhị phu nhân liền lấy cái này làm lễ ra mắt cho hài tử. Đứa bé kia cũng khéo léo hiểu chuyện, xem xong liền tới phòng ta chờ, giao tất cả cho ta. Ngài xem, đây chính là phúc khí của chúng ta!” Lúc nào nàng cũng đều không quên tán dương Minh Phỉ mấy câu.

Thái Quốc Đống hưng phấn một lát, lại lo lắng nói: “Đây rõ ràng là vốn định cho đại bá mẫu của ngươi, chỉ là trèo không tới mới cho ngươi. Nếu để đại bá mẫu của ngươi biết được liền giận ngươi thì làm thế nào?”

Trần thị tựa đầu lên vai hắn: “Làm thế nào? Lão gia nhà nàng thăng chức rồi, chức quan càng làm càng lớn, của cải càng ngày càng phong phú, người nịnh nọt phía dưới cũng ngày càng nhiều, dĩ nhiên là không nhìn trúng, nhưng chúng ta xem trọng. Hơn nữa, trước mắt Cung Trung vốn không còn là cấp trên của ngài không phải sao? Hắn cho ngài đồ, ngài dám không nhận? Chúng ta lại không ăn hối lộ trái pháp luật. Nếu như nàng thật sự có ý trách cứ, ngài liền nói rằng mình không biết, đều là thiếp thân kiến thức hạn hẹp, không hiểu chuyện, thiếp thân liền dập đầu bồi tội với nàng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.