Editor: Trịnh Phương.
Theo phong tục của Thủy thành, sinh nhật của nam tử làm chín không làm mười. Ngày mùng mười tháng Mười một đó, chính là sinh thần sáu mươi chin tuổi của Viên Hàn Lâm, phàm là người có địa vị ở Thủy thành đều rối rít chạy tới chúc thọ Viên Hàn Lâm trước. Thái phủ, Cung phủ, Chu phủ, Trần phủ vẫn luôn có quan hệ thân thiết với Viên phủ, dĩ nhiên đã tới gửi lời chúc cùng quà tặng từ lâu.
Khách nam đều được Viên Nhị lão gia đưa vào trong chính sảnh, khách nữ được Viên Nhị phu nhân đưa vào sân sau nhà chính của Viên lão phu nhân. Các vị phu nhân ngồi ôn chuyện với nhau, còn Minh Phỉ cùng một đám tiểu nữ tử ngồi bên lò sưởi, thưởng thức hoa mai, nói chuyện vui đùa.
Bình thường Minh Phỉ hay ở yên một chỗ, ngồi trong thời gian dài cũng có chút mệt mỏi, thấy Minh Tư đang ngồi ngốc ở một chỗ liền lập tức dựa vào người nàng, nói: “Ngươi tới đánh một lát, ta nghỉ ngơi một chút.”
Cung Tịnh Kỳ cười nói: “Không phải là người sợ thua chứa? Ngươi gọi Minh Tư thay ngươi cũng được, nhưng thua tiền không thể quỵt nợ, cũng tính ngươi.”
Minh Phỉ đỡ đầu vai Minh Tư, cười nói: “Được, thua thì tính cho ta, thắng sẽ là của ngươi.”
Minh Tư không yên lòng mà hé miệng cười cười, ngồi vào chỗ của Minh Phỉ. Minh Phỉ vừa ngồi xuống không lâu, Viên Mai Nhi liền từ bên ngoài đi vào kéo nàng: “Đi, lão phu nhân muốn ta tới vườn nhà lấy hoa mai vàng. Mẫu thân ta cũng thế, nói nhất định phải chính tay ta đi chiết cành hoa cho nàng. Chỉ có ngươi nhàn rỗi, ngươi đi theo ta.”
Minh Phỉ khéo léo hiểu ý, lập tức khoác áo choàng đi ra ngoài theo nàng.
Viên Mai Nhi nói: “Minh Phỉ, ta muốn ngươi đi cắt hoa mai với ta, vốn là vì trong lòng ta có lời muốn nói với ngươi.”
Minh Phỉ cười một tiếng: “Ngươi cũng có tâm sự nữa à?”
Viên Mai Nhi giảo hoạt híp mắt nhìn Minh Phỉ, nhỏ giọng nói: “Gần đây có người tới nhà cầu hôn ta.”
Minh Phỉ ranh mãnh cười: “Vậy chúc mừng tỷ tỷ nha.”
Viên Mai Nhi nhéo nàng một cái: “Nha đầu chết tiệt kia, còn dám mắng ta! Nói thật đi, ngươi thì sao? Có người đến nhà cầu hôn ngươi hay không?”
Minh Phỉ nghiêm mặt nói: “Không có.”
Viên Mai Nhi xấu hổ nhìn nàng: “Sao có thể không có? Ngươi đừng khẩu thị tâm phi (*). Hiện tại ngươi là nữ tử lớn nhất trong nhà ngươi, người tới cửa cầu hôn khẳng định chính là vì ngươi.”
(*) Khẩu thị tâm phi: Miệng nói một đằng, tâm nghĩ một nẻo.
“Vĩnh viễn không có.” Minh Phỉ hạ mí mắt nói: “Ta còn nhỏ như vậy, lại nói, loại chuyện như vậy, gia phụ cùng gia mẫu đều không cho bọn ta hỏi tới.”
Viên Mai Nhi đột nhiên kéo tay Minh Phỉ, thở dài nói: “Muội muội đáng thương, ngươi không còn nhỏ nữa.”
Minh Phỉ nghe vậy, kinh ngạc nhìn Viên Mai Nhi, Viên Mai Nhi lại thấy nàng đáng thương ở chỗ nào vậy? Lại nghe Viên Mai Nhi nói: “Có thẻ lời nói của không xuôi tai. Ta nghe nói, kế mẫu chắc chắn sẽ không thật lòng suy nghĩ cho kế tử, kế nữ. Mặc dù mẫu thân của ngươi hòa ái, nhưng rốt cuộc cũng không phải thân mẫu, coi như muốn suy tính vì các ngươi thì cũng phải nghĩ cho nàng trước rồi mới có thể đến phiên các ngươi. Ngươi cần phải tính toán vì tiền đồ của mình từ trước mới phải, chớ một mực trung thực như vậy, nếu không tương lai muốn hối hận cũng không kịp.” dI94end&anL3e!Quy7don
Thì ra là người Viên gia vậy mà lại cho rằng Trần thị ngăn không cho mình đính hôn cùng nhà họ, cho nên buông tha cách khuyên bảo Trần thị, ngược lại vòng vèo khuyên nhủ mình. Minh Phỉ khẽ mỉm cười: “Cảm tạ tỷ tỷ đã thương ta, ta nhớ kỹ.” Không đợi Viên Mai Nhi nói tiếp, liền đổi đề tài.
Nàng đã sớm suy nghĩ xong. Nàng không phủ nhận Viên Tư Phác là một người tốt, dường như cũng rất thích nàng, Viên gia không tồi, nhưng Viên Tư Phác thể trạng không tốt không thích hợp làm trượng phu. Nàng không thương hắn, không có tình cảm làm cơ sở, thì một thân thể khỏe mạnh là yếu cầu tối thiểu. Không tránh khỏi bệnh tật lại là chuyện khác, nếu còn có thể cứu vãn, tại sao nàng nhất định phải gả cho một người chết sớm chứ?
Viên Mai Nhi ba phen mấy bận nhắc lại, Minh Phỉ lại cố gắng chuyển đề tài. Trong vô thức, hai người đã đến cây mai vàng, chọn xong cành hoa, hai người lệnh cho nha hoàn cắt xuống, một đường tiến về phía nhà chính. Đi tới nửa đường, một bà vú già vội vã đã chạy tới, nói với Viên Mai Nhi: “Tiểu thư, phu nhân có chuyện tìm ngài. Xin ngài nhanh chóng đi qua đó.”
Viên Mai Nhi xin lỗi nói: “Minh Phỉ, ngươi giúp ta mang hoa này đến nhà chính nha. Ta sẽ tới tìm ngươi sau. Vốn muốn cho nha hoàn đưa đi, nhưng lại sợ lão nhân nói ta không tôn kính nàng.” Lại cho tiểu nha hoàn này dẫn đường cho Minh Phỉ cùng Kim Trâm, chính mình vội vã chạy đi.
Nhân khẩu Viên gia không nhiều, trong thời gian này nhất định là bận rộn không chịu nổi. Mà những khách nhân cũng mặc kệ chuyện này, nếu không cẩn thận sẽ đắc tội với người ta. Minh Phỉ liền theo tiểu nha hoàn này tới phòng Viên lão phu nhân ở. Dọc theo đường đi thấy vú già và nha hoàn lui tới, vô cùng náo nhiệt, nhưng sau khi đến chính phòng, bên trong yên lặng như tờ, chỉ mấy nha hoàn áo xanh đứng ở hành lang.
Minh Phỉ cảm thấy khác thường, liền gọi Kim Trâm thông báo cho người ta, đại nha hoàn Ngân Hồng bên cạnh Viên lão phu nhân rất nhanh cười híp mắt vén rèm đi ra từ thiên sảnh, nhận lấy mai vàng, nói: “Bên ngoài rất lạnh, Tam tiểu thư đi vào trong cho ấm áp.”
Minh Phỉ đứng ở cửa, cười nói: “Sao lại yên tĩnh như vậy? Mọi người đi đâu rồi?”
Ngân Hồng nói: “Có người đưa tới một con cá chép vàng kim nặng chín cân (=4.5 kg), tất cả mọi người đều cho là kỳ lạ hiếm thấy, mấy vị phu nhân trẻ tuổi cùng ma ma liền thuyết phục lão phu nhân đi xem náo nhiệt. Nơi đó cách đây không xa, ước chừng thời gian một ly trà thì mọi người sẽ trở về. Ngài đừng đứng nữa, đi vào trong cho thân thể ấm áp.”
Minh Phỉ nói: “Nếu tất cả mọi người không có ở đây, vậy thì ta đi về trước.”
Ngân Hồng kéo tay của nàng cười nói: “Sao Tam tiểu thư phải xa lạ như vậy, mau mau vào trong cho ấm, không phải tiểu thư nhà ta mời ngài ở đây chờ nàng sao? Ngài đợi một chút, nàng sẽ tới ngay.” Sau đó không nói lời nào mà kéo Minh Phỉ vào thiên sảnh, lại đi dâng trà.
Minh Phỉ nghĩ thầm, đây là thân tín của Viên lão phu nhân, nha hoàn ở phòng ngoài cũng không ít, mình lại dẫn theo Kim Trâm, nghĩ rằng cũng sẽ không có chuyện gì, cũng liền ngồi xuống chờ Viên Mai Nhi.
Chỉ là rất nhanh đã nghe thấy có người nói ở ngoài rèm: “Mọi người đi đâu rồi? Sao lại yên tĩnh như vậy?” Tiếp đó, một cái tay vén rèm, một nam tử mặc trường bào màu tím đi vào, chính là Viên Tư Phác.
Minh Phỉ cùng Kim Trâm đều cả kinh, Kim Trâm vội vàng ngăn ở trước mặt Minh Phỉ, Minh Phỉ cúi đầu khẽ chào: “Viên Tam ca.” Trong lòng lại vô cùng tức giận. Di*3nd%anl5eequ8yd+on
Viên Tư Phác không ngờ trong phòng có người, hai má ửng hồng, bước nhanh lui ra ngoài: “Tam muội muội, xin lỗi, ta không ngờ ngươi ở đây.” Lại nhỏ giọng mắng nha hoàn đang ở bên ngoài: “Ngươi tên là gì? Trong phòng có khách cũng không biết phải nói một tiếng? Ai dạy quy củ cho ngươi?”
Nha hoàn kia nhỏ giọng khóc. Ngân Hồng ở bên ngoài khuyên mấy câu, ngay sau đó cũng bị mắng một trận. Một lát sau, ước chừng là Viên Tư Phác đã rời đi, Ngân Hồng đỏ mắt đi vào, nức nở nói: “Tam tiểu thư, là nô tỳ không thông báo cho ngài, ngài đánh chửi, ta cũng đành nhận phạt.”
Minh Phỉ cười nhạt, nói: “Luôn có chuyện ngoài ý muốn, Ngân Hồng tỷ tỷ quá khách khí. Viên tỷ tỷ có lẽ se cũng không tới, ta đi trước.” Không để ý tới Ngân Hồng liều mạng giữ lại, đưa Kim Trâm trở về phòng sưởi, cũng không quay đầu lại. Trên đường mơ hồ nghe thấy có người gọi nàng, nàng cũng tỏ vẻ không nghe thấy.
Đi nửa đường lại gặp Ngọc Bàn, Ngọc Bàn cười nói: “Tam tiểu thư, mấy vị phu nhân nói chuyện ở trong phòng Viên phu nhân, có vị phu nhân nói đứng lên nói là thân thích của Đại tiểu thư, phu nhân gọi ngài tới bồi người đó nói chuyện, đã phái người đi mời Lục tiểu thư rồi.”
Minh Phỉ liền lại đi tới phòng Viên Nhị phu nhân cùng Ngọc Bàn, lại kinh ngạc phát hiện, tất cả các phụ nhân tới chúc mừng sinh thần của Viên lão phu nhân đều uống trà, ăn trái cây, nói chuyện, chơi bài trong phòng Viên Nhị phu nhân.
Trần thị đang ngồi bôi bài, giương mắt nhìn thấy Minh Phỉ, cười ngoắc tay gọi nàng đến: “Tới đây, tới bái kiến vị Thôi phu nhân này, là bác chồng của đại tỷ tỷ ngươi.”
Một phu nhân hơn 40 tuổi, da có hơi đen, vẻ mặt bình thản, mặc một thân y phục màu đỏ tím, cài trâm hoaphu nhân cười tủm tỉm nhìn Minh Phỉ: “Quả nhiên là giống nhau nha, đều là gương mặt phúc tướng.”
Minh Phỉ còn chưa kịp hành lễ, phu nhân kia liền dùng một tay kéo nàng lên: “Nhanh ngồi xuống, giúp ta nhìn bài xem. Thị lực của ta không tốt.”
Minh Phỉ nhìn bài một cái, thắng thì không nói, gặp phải người hẹp hòi, thua liền thành người lập dị, liền từ chối nói: “Ta chơi bài không tốt.”
“Đứa nhỏ này không biết chơi đâu.” Trần thị cười hoà giải: “Tới ngồi bên cạnh ta, ta dạy cho ngươi.” D^Đ(L_q+Đ
Tiếp đó, Minh Ngọc tiến vào, liếc nhìn Trần thị cùng Minh Phỉ, lập tức ngồi sát Minh Phỉ, tựa vào người Trần thị cọ tới cọ lui làm nũng, Trần thị cũng không phiền nàng, trở tay nắm lấy tay của nàng giúp nàng làm ấm tay, câu được câu không hỏi chuyện Thôi phu nhân.
Ngồi ước chừng hơn nửa canh giờ (hơn 1 tiếng), Trần thị mới nói: “Tốt lắm, người cũng đã thấy, tin tức của đại tỷ tỷ cũng đã biết, đều trở về đi.” Liền bảo Ngọc Bàn đưa hai người các nàng trở lại phòng sưởi.
Minh Phỉ cùng Minh Ngọc trở về phòng sưởi, chỉ thấy Ngọc Trâm đưa đồ cho Cung Tịnh Kỳ, mấy người Minh Bội chơi bài, lại không thấy tăm hơi Minh Tư. Cung Tịnh Kỳ cười nói: “Không phải Minh Tư đã sớm đi tìm ngươi sao? Sao không thấy trở lại cùng các ngươi?”
Minh Phỉ không giải thích được: “Ta không nhìn thấy nàng?”
Trần Oánh chống cằm nói: “Ngươi và Viên nhi vừa đi chân trước, nàng liền theo chân sau mà cùng đi ra ngoài, trước sau không tới thời gian nửa ly trà nhỏ.”
Minh Bội cười nói: “Ước chừng là Tứ tỷ tỷ ngại trong phòng này buồn chán, mượn cớ đi ra ngoài đi dạo một chút, sau đó sẽ trở về.”
Cung Tịnh Kỳ nói: “Nhờ có Ngọc Trâm vào chơi thay, nếu không nàng vừa đi, chúng ta liền không thể chơi nữa rồi.”
Ai ngờ Minh Tư đi chuyến này, tới tận khi khai tiệc cũng không thấy. Bởi vì nàng chỉ có một mình, Minh Phỉ có chút lo lắng, liền nhờ Triệu Tuyết Di cho người tìm trong vườn, đến khi khai tiệc cũng không thấy người đến, mấy nữ hài tử cũng bị dọa sợ, nhanh đi báo cho Trần thị cùng Viên Nhị phu nhân biết.
Nhưng bởi vì thời gian không chờ ai, mọi người vào chỗ ngồi trước. Minh Phỉ ngồi xuống mới phát hiện chủ vị vẫn vắng, Viên lão phu nhân, Viên Nhị phu nhân, Trần thị, Cung Nhị phu nhân, Viên Mai Nhi đều không có ở đây. Minh Phỉ có chút kinh nghi bất định, gọi Ngọc Trâm tới hỏi kỹ, Ngọc Trâm hạ mí mắt, tái mặt: “Tứ tiểu thư chỉ nói nàng đi một chút sẽ trở lại, nô tỳ nói muốn đi theo, bị mắng một trận.” Di(3end&anl(3qu*yd)on
Không lâu sau, Viên Mai Nhi tới, cười nói: “Không phải lo lắng, đã tìm được, nguyên là thân thể Minh Tư quá yếu, ngồi nghỉ trong đình lấy hơi, không cẩn thận ngủ thiếp đi, không nghe thấy tiếng mọi người gọi nàng. Chỉ là, nàng bị cảm lạnh, nãi nãi ta cho người chuẩn bị phòng cho nàng, nấu canh gừng, để nàng đổ mồ hôi, chúng ta không cần lo lắng cho nàng nữa.”
Cách nói này hợp tình hợp lý, tất cả mọi người đều không thèm để ý tới nữa. Minh Bội cười nói: “Đúng vậy, Tứ tỷ tỷ của ta chính là một người thương xuân bi thu (*), không chừng nhìn thấy cây cối hoang tàn, hoa mai vàng nở, liền ngồi ngây người ở đó, cũng quên thân thể của mình không tốt, gây phiền toái cho mọi người.”
(*) Thương xuân bi thu: Chỉ những người có tâm hồn nhạy cảm, cảm xúc phong phú, thường tức cảnh sinh tình.
Ngọc Trâm có chút không được tự nhiên nói: “Viên tiểu thư, xin hỏi Tứ tiểu thư nhà ta ở đâu? Làm phiền ngài cho người dẫn nô tỳ đi hầu hạ nàng.”
Viên Mai Nhi tiện tay kêu tiểu nha hoàn tới: “Ngươi dẫn Ngọc Trâm tới phòng lão phu nhân, nói là muốn tìm Tứ tiểu thư Thái gia.”
Minh Phỉ trầm ngâm nói: “Nếu không, ta vẫn nên đi thăm nàng một chút.”
Viên Mai Nhi xem thường: “Không cần chứ? Ngươi xem, mẫu thân ngươi cùng nãi nãi ta đều đã tới, chắc là không cần gấp gáp.”
Quả nhiên đám người Viên lão phu nhân cười đi vào, ngồi xuống, Viên lão phu nhân nói mấy câu, liền tránh ở một bên.
Minh Phỉ nhìn sang, chỉ thấy trên mặt Viên lão phu nhân không có biểu hiện gì, ba người Trần thị cùng Cung Nhị phu nhân, Viên Nhị phu nhân đều cười đến vô cùng miễn cưỡng.