Hỉ Doanh Môn

Chương 304: Chương 304: Quy củ của chúng ta nghiêm




Trong lòng Cung Trung Tố ôm lấy một cục tức, đang rầu không có chỗ phát tác, lập tức lớn tiếng quát Cung Tĩnh Kỳ: “Ăn thạch lựu cũng có thể cắn đầu lưỡi, thật không biết mẫu thân ngươi dạy ngươi như thế nào. Thân là một nữ tử, quan trọng nhất là nhã nhặn lịch sự thục đức. . . . . .” Ba la ba la ba la. . . . . . . . . Một tràng dài.

Cung Tĩnh Kỳ biết ông ta không tìm được lời nói Minh Phỉ, cố ý lấy mình trút giận, cốt là để cho Minh Phỉ xem, cũng không đặt lời của ông ta ở trong lòng, chỉ buông tay đứng, ra vẻ cung kính, thực ra thì vào tai trái ra tai phải. Cung Viễn Qúy ở một bên ăn nho, thấy thế len lén làm mặt quỷ với Cung Tịnh Kỳ, Cung Tịnh Kỳ trừng hắn, hắn càng đắc ý.

Minh Phỉ lại càng mặc kệ ông ta, thấy trong trù phòng nấu trứng gà bưng lên, liền cứ thế rửa tay lột trứng gà, lấy lòng đỏ trứng ra, cầm cái muỗng nghiền vụn lòng đỏ trứng ra, sau đó đút cho Thư Mi ăn.

Cung Trung Tố nói xong miệng khô, còn thiếu chút nữa lôi nữ giới ra đọc một lần, lại thấy chung quanh không có một ai nghe ông ta nói, ai làm chuyện nấy, một người nghiêm túc nghe giảng duy nhất, chính là Thư Mi trong ngực ông ta, Thư Mi lá gan rất lớn, nhướng mày lên, ngẩng đầu lên tò mò nhìn ông ta chằm chằm, nhìn rất đắc chí.

Trong lúc Cung Trung Tố tức giận, cuối cùng lấy được một chút an ủi, liền đổi khuôn mặt tươi cười nói: “Vẫn là Tiểu Thư Mi của ta ngoan, nhỏ như vậy đã biết nghe tổ phụ giảng đạo lý con nhất định phải học quy củ cho thật tốt, sau này trưởng thành mới. . . . . .” Lời còn chưa dứt, liền bị bàn tay nhỏ bé mập mạp của Thư Mi một phen nắm lấy chòm râu dê của ông ta dùng sức kéo xuống dưới, đau đến mức ông ta kêu lên một tiếng “Ui da” , muốn đánh lại không nỡ đánh, muốn kéo lại sợ đau tay đứa bé, liền lớn tiếng nói: “Còn không mau tới giúp một tay?”

Minh Phỉ cố ý kéo dài thời gian lau tay, mới tiến lên đón lấy Thư Mi: “Thư Mi ngoan, mau buông tay, không được kéo râu của tổ phụ.”

Nhưng Thư Mi siết chặt không thả, khuôn mặt nhỏ nhắn còn đỏ lên chuẩn bị lớn tiếng khóc.

Rốt cuộc nam nữ hữu biệt, Minh Phỉ cũng không tiện cứ đứng gần Cung Trung Tố như vậy được, liền nhìn về phía Cung Tịnh Kỳ: “Tam muội, phải làm phiền tới muội rồi.”

Cung Tịnh Kỳ thấy mặt một già một trẻ đều đỏ lên, vẻ mặt mất hứng, thật sự vui vẻ, thật khó nén cười giải cứu chòm râu dê của Cung Trung Tố từ trong tay Thư Mi ra, lại phát hiện trên áo kép nhỏ màu hồng của Thư Mi còn treo mấy cọng râu bạc, chính là râu của Cung Trung Tố bị nàng đột ngột kéo xuống.

Thì ra Thư Mi người tuy nhỏ, nhưng lực tay cũng không nhỏ, lại đang trong giai đoạn bắt được đồ cũng không muốn buông tay, nàng ở trong ngực Cung Trung Tố, thấy râu mép kia của ông ta theo miệng đóng mở cứ lên lên xuống xuống, rất là hiếu kỳ, không thể thiếu được muốn bắt xem thử rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, có cái gì khác với tóc của Minh Phỉ không.

Cung Trung Tố thích nhất là mấy cọng râu này của ông ta, lập tức đau lòng muốn chết, lại không tiện phác tác với một đứa con nít, đang rất buồn bực, khóe mắt nhìn thấy trong mắt Minh Phỉ che giấu nụ cười, cơn tức không có chỗ trút, liền trầm mặt nói: “Con dâu, phải nói rõ với ngươi thôi. Một mình Viễn Hòa ở Thanh Huyền, bên cạnh cũng không có người hết lòng yêu thương chăm sóc, không hợp lí! Ngươi làm thê tử, càng phải tính toán thay hắn mới phải! Ngươi cũng đã biết mấy ngày nay bên ngoài nói về ngươi thế nào? Nói hắn thế nào? Có rất nhiều lời khó nghe! Ta vốn không muốn quản, nhưng mẫu thân các ngươi đã đi sớm, ta không thể bỏ mặt không quản! Ta không thể nhìn các ngươi trôi qua không tốt.”

Minh Phỉ vỗ nhè nhẹ lưng Thư Mi bởi vì bị cưỡng ép cướp đi món đồ chơi chòm râu mà khóc lớn, nhàn nhạt nói: “Công công nói rất đúng, dĩ nhiên người hi vọng tiểu bối chúng con đều có thể trôi qua thoải mái thuận ý.”

Cung Trung Tố nói: “Ngươi hiểu là tốt rồi! Chỉ có hắn tốt, mẫu nữ các ngươi mới có phúc. Đạo lý này ngươi hiểu chứ?”

Minh Phỉ thấy Thư Mi ngừng tiếng khóc, cầm khăn lụa lau nước mắt cho nàng, “ Vậy theo ý của công công, con dâu nên làm như thế nào mới tốt nhất ạ?”

Cung Trung Tố quét mắt nhìn Cung Tịnh Kỳ và Cung Viễn Qúy một cái, không có dũng khí trước mặt bọn họ nói lời này, liền nói: “Ta bảo Lý di nương nói với ngươi.” Rồi sai nha hoàn đi trù phòng tìm Lý di nương đang vô cùng hoang mang đến, lại bảo Minh Phỉ giao Thư Mi cho vú nuôi cho ăn, tranh thủ đi cùng Lý di nương.

Minh Phỉ bèn nghe theo, dẫn theo Đan Hà cùng Lý di nương đi sương phòng, Lý di nương chỉ nhìn nàng cười gượng: “Đại nãi nãi, xin lỗi, ta thật sự khuyên không được. Tính khí quá ngang ngược, gấp gáp bảo ta nói, ta không có tâm đó.”

Minh Phỉ chỉ cười: “Không trách người. Ta nghe nói người đã đưa tới?” Nàng biết Cung Trung Tố nói gì sau lưng nàng.

Không ngoài chính là nàng quá hung hãn, lại đố kỵ, Cung Viễn Hòa không có tiền đồ, bị một nữ nhân ăn đến gắt gao, nhà ai nàng dâu có thai vẫn còn ngày ngày trông chừng, không cho ai hầu hạ, đi nhậm chức cũng vẫn một mình thê thê thảm thảm. Ông ta mà không ra tay nữa, thì nam nhân Cung gia sẽ còn phải ăn thiệt thòi như vậy. Ông ta cũng không suy nghĩ một chút, nhị phòng thành ra bộ dạng này, nguyên do chủ yếu là bắt nguồn từ trên người ông ta.

Lý di nương vô cùng khó xử: “Tính khí này của Lão gia thật sự là . . . . .”

Minh Phỉ nói: “Ta biết, ông ấy là nhất gia chi chủ (người đứng đầu một nhà), ai làm gì được ông ấy? Cho dù ông ấy đánh Đại gia chúng ta mấy bạt tay, Đại gia cũng chỉ đành chịu.”

Đó cũng phải xem ông ta có dám đánh không, ông ta cũng chỉ dám thừa dịp Cung Viễn Hòa không có ở nhà, trước mặt con dâu thể hiện uy phong mà thôi. Lý di nương cười một chút, nói: “Vậy người xem phải làm thế nào? Nếu không trước hết cứ lạnh nhạt thờ ơ, ta tìm cách khác khuyên ông ấy.”

Từ trước đến nay chỉ có đạo lý ngàn dặm làm cướp, không có ngàn ngày phòng cướp, Minh Phỉ nói: “Không có chuyện gì, trước tiên mang người đến cho ta xem một chút.”

Lý di nương kinh nghi bất định (ngạc nhiên nghi ngờ): “Người thật sự muốn gặp?”

Minh Phỉ cười nói: “Dĩ nhiên là thật.”

Tới là một nữ hài tử mặc áo màu hồng đào, váy màu xanh nhạt, tuổi chừng mười sáu mười bảy tuổi, khuôn mặt rất thanh tú đoan chính, đầu tóc chải chuốt nhẵn bóng, cài hai đóa hoa lụa cùng một cây trâm. Có lẽ là trong lòng có tính toán, thấy Minh Phỉ liền nơm nớp quỳ xuống dập đầu, đầu cũng không dám nâng lên. Đi theo phía sau nàng ta còn có một bà tử mặc sam tử (áo đơn) nửa mới nửa cũ màu đỏ sẫm, cười hì hì nói với Minh Phỉ: “Vị này chính là Đại nãi nãi phải không? Thiến Nương nhà chúng ta tính tình rất thành thật nhu thuận, tay chân cũng cần mẫn, trên người cũng không có bệnh. Bảo đảm ngài dùng hài lòng.”

Trong lòng Đan Hà tức giận, liền lấy mười phần uy phong ra quát lớn: “Nãi nãi còn chưa có hỏi tới ngươi, kêu la cái gì? Muốn bị vả miệng sao?”

Bà tử kia không tồi, chỉ cười mỉa không nói gì, Thiến Nương kia cũng chỉ run một cái. Mấy ngày nay có nghe nói Cung đại nãi nãi này rất hung hãn, hôm nay xem ra cũng có mấy phần thật.

Minh Phỉ nhàn nhạt chậm rãi nói: “Đều đứng lên đi.” Đợi hai người kia đứng dậy, nàng liền nhìn Đan Hà nói: “Ngươi mang quy củ của nhà chúng ta ra nói cho các nàng một chút.”

Đan Hà hiểu ý, uốn gối hành lễ nói: “Nãi nãi yên tâm, nô tỳ nhất định dạy nàng thật tốt.”

Cứ như vậy? Lý di nương có chút không lần được đầu mối, Minh Phỉ kéo bà ấy đi ra ngoài: “Đang rất bận rộn, chúng ta đi trù phòng xem một chút.” Hai người mới vừa ra cửa, Lý di nương đã nghe thấy tiếng la hét của Đan Hà ở trong phòng: “Tay để vào đâu! Chân cong thế nào? Không có việc gì cài hoa làm gì! Cửa nhà chúng ta đi vào dễ dàng, đi ra cũng dễ dàng!”

Lý di nương thở dài nói: “Đại nãi nãi, người đây là cần gì? Trước hết nhận lấy, sau này sắp xếp làm việc khác không phải tốt hơn sao? Chỉ cần đại gia một lòng với người, chó mèo gì cũng không tính là cái gì.”

Minh Phỉ thờ ơ nói: “Dù sao bên ngoài đều nói ta không hiền huệ rộng lượng, chẳng lẽ ta vì để chứng minh mình hiền huệ rộng lượng, trước tiên phải nhận người về à? Lần này là như vậy, lần sau thì sao? Một lần thành thói quen, suy cho cùng người kia ta không thể không trả lại.”

Di nương thở dài, cũng không khuyên nữa.

Minh Phỉ kéo Lý di nương dạo một vòng trong trù phòng, trở về liền gọi người bài bàn ăn cơm, Cung Trung Tố tán thưởng Lý di nương trước cùng nhau ngồi xuống, lại thấy Minh Phỉ không có phản ứng đặc biệt gì, nên làm cái gì thì làm cái đó, còn tưởng rằng tất cả đều thỏa đáng. Trong lòng âm thầm hài lòng, mình nói ra đã quyết định xong, sau này Cung Viễn Hòa cũng phải niệm tình ông ta thì tốt hơn. Trải qua chuyện của Thiệu thị, ông ta coi như là nghĩ thông suốt, nam nhân thì phải quản nữ nhân mới được, vừa buông thả một chút sẽ xảy ra vấn đề.

Ăn cơm đến một nửa, Đan Hà lặng yên không một tiếng động đi vào, đứng ở phía sau Minh Phỉ, yên tĩnh hầu hạ nàng dùng cơm. Thật không dễ dùng cơm xong, Minh Phỉ liền ôm Thư Mi buồn ngủ cáo từ: “Đứa nhỏ buồn ngủ, con không thể cùng ngắm trăng với các ngài rồi.”

Cung Trung Tố vội nháy mắt với Lý di nương, Lý di nương giả vờ không nhìn thấy, Cung Trung Tố bất đắc dĩ, đành phải nói: “Người dù sao ngươi cũng đã xem rồi, cũng nên nhận người qua, chọn ngày đưa đi Thanh Huyền đi.”

Minh Phỉ giả vờ mới nhớ tới chuyện này, cười nói: “Cũng được, làm phiền di nương cho người dẫn người đến đây.”

Chốc lát sau, ma ma bên cạnh Lý di nương trở lại nhỏ giọng nói khẽ bên tai Lý di nương mấy câu, Cung Trung Tố mất hứng nói: “Thế nào?”

Lý di nương nhìn Minh Phỉ một cái, nhỏ giọng nói: “Người ta không chịu, nói là đi làm nô tỳ còn mạnh hơn làm cái này.”

Nói hay thật, nàng ta gặp Thái Minh Phỉ xong đột nhiên thay đổi quẻ, thật sự coi ông ta là kẻ ngu sao?

Cung Trung Tố bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Minh Phỉ, Minh Phỉ chỉ nhìn ông ta cười, thấy tốt thì thu đi, nàng đã quá nể mặt ông ta rồi.

Cung Tịnh Kỳ thấy không tốt, vội cười nói: “Tẩu tẩu, gió nổi lên rồi, nhanh trở về đi thôi, coi chừng Thư Mi ngủ rồi lại nhiễm gió lạnh. Ta đưa tẩu đi ra ngoài.”

Minh Phỉ ôm Thư Mi cười híp mắt hành lễ cáo lui với Cung Trung Tố cũng không quản sắc mặt ông ta có bao nhiêu khó coi, cứ thế ôm Thư Mi đi ra ngoài. Cung Tịnh Kỳ đưa nàng tới cửa thuỳ hoa, kéo nàng đứng ở nơi tránh gió nhẹ giọng hỏi: “Tẩu tẩu, tẩu làm như thế nào vậy?”

Minh Phỉ cười nói: “Ta cái gì cũng không làm. Có lẽ người ta cảm thấy quy củ của nhà chúng ta quá nghiêm, không trụ được thôi.”

Cung Tịnh Kỳ níu lấy vạt áo nói: “Tẩu tẩu, tẩu ngàn vạn lần chớ để ở trong lòng.”

Bản thân mình không có thói quen giận chó đánh mèo, Minh Phỉ vỗ vỗ đầu vai của nàng: “Vào đi thôi.”

Ngày hôm sau Tống đạo sĩ từ chỗ Hoa ma ma đang hầm hừ tức giận biết được chuyện này, cười đến râu ria run lẩy bẩy, “Công công kia của con, càng lớn càng thụt lùi, loại chuyện làm người ta ghét này đều muốn chạy tới làm, khó trách ông ta gặp phải xui xẻo! Tiểu Thư Mi túm râu ông ta thật tốt! Lần sau gặp còn phải túm nữa, túm trụi râu của ông ta luôn!”

Đang nói, trên mặt Thư Mi trong ngực mang theo một nụ cười xấu xa, đưa tay nắm râu mép của ông ấy, làm cho ông ấy sợ đến mức che râu hô to gọi nhỏ: “Này nha đầu hư, còn nhỏ tuổi mà hư quá hư quá, cũng không biết theo người nào!” Lời còn chưa dứt, liền ho kịch liệt, Minh Phỉ vội vàng ôm Thư Mi qua, vừa dâng nước vừa vỗ lưng cho ông ấy, thật khó lắm mới thở bình thường lại, lôi kéo tay Minh Phỉ nói: “Là ta liên lụy hai người trẻ tuổi các con.”

Minh Phỉ rưng rưng nói: “Người nói cái gì vậy, nếu như không có người, làm sao có con hôm nay?”

Hoa Hoàn ( tục danh của Thanh Hư ) trầm mặt đứng ở một bên, nói: “Muốn không liên lụy chúng ta, thì người ít uống rượu một chút, ăn ít đồ dầu mỡ một chút.”

Tống đạo sĩ liếc mắt, nghiêng người vào trong: “Ta chết sẽ kéo theo tên tiểu tử khốn kiếp nhà ngươi.”

Minh Phỉ nói: “Đều bớt tranh cãi một tí đi .”

Vô Nhai hào hứng từ bên ngoài đi vào: “Cung Đại nãi nãi, người trong nhà của ngài đến, nói là có việc mừng, mời ngài mau về nhà !”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.