Hỉ Doanh Môn

Chương 195: Chương 195: Rằm tháng bảy ( hai )




Minh Phỉ cười cười: “Được rồi, thật ra thì nàng nói, năm đó chính nàng đã tiễn vị Hồng Cô Nương kia lên đường. Ta nghĩ, nhất định là có lời muốn nói với chàng cho nên đã bổ sung giúp nàng.”

Cung Viễn Hòa nghẹn nghẹn, xoay người đi bưng trà, đưa lưng về phía nàng nói: “Hồng Cô Nương, thực ra tên là Hồng Mai, là nha hoàn phục vụ ta hồi trước, sau đó do mắc sai lầm nên bị bán.”

“À.” Minh Phỉ vỗ vỗ tay, “Nàng ta nói xong ta tưởng giống như người đã chết vậy.”

Cung Viễn Hòa không lên tiếng.

Nên Minh Phỉ cũng không hỏi nữa, rửa tay bọc giấy tiền vàng mả thật dầy, đặt vào trong đống của một số cô hồn vô chủ, Cung Viễn Hòa thấy, yên lặng sờ sờ tóc của nàng.

Sáng sớm ngày hôm sau, quả nhiên Chu di nương được Cung Viễn Khoa đưa tới, Minh Phỉ chuyển lại nguyên lời nói của Cung Viễn Hòa, Chu di nương có chút mất hồn, lắc đầu khe khẽ thở dài: “Đại nãi nãi, nếu các ngươi không tiện ra mặt chuyện như vậy, ta cũng cũng không miễn cưỡng, nhưng nếu có một ngày, đại gia và đại nãi nãi có vấn đề khó khăn không giải được thì đừng quên tới tìm ta. Nếu ta có thể giúp nhất định sẽ giúp một tay.”

Minh Phỉ phải chuẩn bị cơm canh buổi tối, vội vàng đưa bà ta ra cửa: “Nhất định, nhất định.” Đi tới cửa Thùy Hoa, Chu di nương quay đầu lại nhìn Minh Phỉ cười vô cùng thương xót, cười đến nỗi cả người Kim Trâm cũng khó chịu: “Đại nãi nãi, bà ta cười quá đáng ghét!”

Lạt mềm buộc chặt thôi, thấy nhưng không thể trách tự thất bại kỳ lạ. Minh Phỉ hoàn toàn không để ý tới bà ta, sai người lấy bộ chén dĩa quý trọng hoa văn mẫu đan màu hoa cúc ra rửa sạch để dự phòng, tự mình đi trong phòng bếp kiểm tra thức ăn buổi tối phải dùng một lần, chỉ chờ Cung Viễn Hòa dẫn người về nhà ăn cơm.

Ban đêm, quả nhiên Cung Viễn Hòa dẫn một nam tử trung niên lùn gầy, màu da ngăm đen, mặc ái dài hoa sa, để râu ngắn về nhà. Nam tử trung niên đó còn dẫn theo hai đồng bạn, đều là người cao ngựa lớn, tuy rằng ăn mặc chú trọng tinh xảo, khi giơ tay nhấc chân cũng rất là lễ độ, nhưng làm thế nào cũng không che đậy được vẻ Phong Sương của khuôn mặt và ánh mắt sắc bén, xem xét lại Nam tử trung niên kia, cũng là hoà hợp êm thấm.

Cung Viễn Hòa dẫn Minh Phỉ qua, chỉ vào Nam tử trung niên kia nghiêm túc nói: “Đây là Đặng Quan đại ca, là đại trà thương số một số hai của chúng ta, ở tại Phủ Minh, muốn thu trà từ nơi này đến bến tàu cùng ven sông Bắc Thượng, ta nhờ hắn dọc đường chăm sóc nhóm người mẫu thân, nàng phân phó hạ nhân phục vụ cho tốt, không được chậm trễ.”

Đặng Quan cười nói: “Hòa đệ quá khách khí rồi, coi chừng hù dọa đệ muội.”

Trong lòng Minh Phỉ hiểu rõ. Không nói đến nhóm người Trần thị phải dựa vào những người này để đi Đăng Châu ngàn dặm xa xôi mà chỉ dựa vào tiếng gọi Hòa đệ này cũng đủ thấy quan hệ của người này và Cung Viễn Hòa không giống bình thường. Vì vậy tiến lên nghiêm túc hành lễ, tự tay dâng trà, tuy Đặng Quan miệng nói khách khí, nhưng cũng không thấy thật sự khách khí, mà hai đại hán đi cùng hắn cũng cực kỳ gò bó.

Đặng Quan cười chỉ vào một hán tử trên lỗ mũi có mấy hạt bạch ma tử nói: “Đây là Song Phúc nhị đệ của ta.” Lại chỉ vào một người có mũi ưng khác, “Đây là Tam đệ, tên Song Thọ.”

Danh tự như vậy có lẽ là tùy tùng, mà không phải huynh đệ gì đó chứ? Minh Phỉ chẳng biết tại sao một trà thương mang hai tùy tùng ra cửa thì có làm sao mà phải che che giấu giấu như thế. Cũng không hỏi nhiều, cười tiến lên hành lễ, Song Phúc và Song Thọ ngay cả đầu cũng không dám nâng, chỉ cúi đầu chắp tay coi như xong chuyện, Đặng Quan cười nói: “Đệ muội khổ cực rồi, không cần để ý đến bọn Đại lão thô này của chúng ta.”

Minh Phỉ nhìn về phía Cung Viễn Hòa, thấy Cung Viễn Hòa khẽ gật đầu với nàng, liền cáo từ lui ra, để Tiết Minh Quý, Tẩy Tụy, Bạch Lộ và Đan Hà ở bên cạnh phục vụ.

Trong lúc rảnh rỗi, Minh Phỉ lấy quần áo mùa thu của Cung Viễn Hòa đã sắp làm xong ra may, may đến đến một nửa, sắc mặt Bạch Lộ ảm đạm đi tới: “Nãi nãi. . . . . .”

Hoa ma ma thấy sắc mặt nàng không tốt, đe dọa một cái: “Ngươi làm sao?”

Bạch Lộ run giọng nói: “Vị tên là Song Phúc gia thật thô lỗ, uống rượu đến một nửa rồi cứ nhìn chằm chằm Đan Hà, mượn cơ hội sờ tay nô tỳ không nói, còn móc ra một đống đao từ bên hông, Song Thọ đánh nát chén dĩa quý của nãi nãi.”

Kim Trâm ngạc nhiên nói: “Cái gì mà một đống đao?”

“Có lẽ hơi say rồi.” Mặt của Bạch Lộ có chút hồng, khoa tay múa chân: “Chính là một bao đao lớn nhỏ, có khoảng mấy chục cái, không phải một đống dao găm thì là cái gì?”

Minh Phỉ nhíu mày: “Đại gia nói thế nào?”

“Đại gia không hề nói gì, chỉ bảo hai chúng nô tỳ trở lại phục vụ người, gọi Tẩy Tụy đi lên rót rượu. Vị Đặng gia kia đá Song Phúc một cước, Song Phúc mới thu hồi đao lại.”

“Vậy các ngươi cứ nghe chàng, không cần đến đó nữa.”

Hoa ma ma lôi kéo tay Minh Phỉ nói: “Nãi nãi, nếu quả thật như Bạch Lộ nói, chỉ sợ mấy người này không phải là người tốt. Ngài hãy khuyên khuyên đại gia, đừng lui tới với những người này, để tránh gặp phải phiền toái mới đúng.”

Minh Phỉ cười nói: “Ma ma, thế nào mới gọi là khen ngợi người khác? Một người, ở trong mắt người khác nhìn thì hư hỏng, nhưng trong mắt thân bằng hảo hữu của hắn có lẽ thật là người tốt, chúng ta nhìn là người rất tốt, nhưng người khác có lẽ sẽ cảm thấy hắn hư quá đi. Nếu đại gia dám dẫn về nhà, còn nói ta đi gặp thì chàng nhất định có chừng mực.” Tựa như nàng và Cung Viễn Hòa, có phải là người tốt hay không? Chưa tính là. Có phải hay không người xấu? Cũng chưa biết được, ai có thể nói rõ ràng chứ.

Hoa ma ma thở dài, giúp Minh Phỉ đốt đèn sáng lên một chút.

Khoảng canh một hai khắc, bên ngoài vẫn chưa giải tán, Minh Phỉ thấy chỉ lát nữa là đến giờ cấm đi lại ban đêm, liền sai Kim Trâm dẫn hạ nhân đi dọn dẹp phòng khách để dự phòng, sai Bạch Lộ đi chung quanh chờ đợi, nhìn thấy giải tán thì chạy tới đây báo liền.

Đến canh hai, Bạch Lộ mới vội vã chạy tới: “Nãi nãi, bên ngoài giải tán. Đại gia mời ngài qua.”

Khuôn mặt Hoa ma ma mất hứng. Một đám nam nhân uống đến say mềm, gọi Minh Phỉ đến làm cái gì?

Chén bát ngổn ngang, mùi rượu ngất trời, Minh Phỉ mới đi vào nửa bước, đã bị hun đến suýt không thở nổi. Đứng ở cửa nghỉ một chút, mới thích ứng được, đôi nở nụ cười đi vào, ánh mắt Cung Viễn Hòa vẫn tỉnh táo: “Đặng đại ca nói nàng chuẩn bị thịt viên ăn rất ngon, muốn đích thân cám ơn nàng.”

Đặng Quan cũng không coi là say, cười đứng dậy hành lễ nói tạ Minh Phỉ: “Cám ơn đệ muội đã đặc biệt chiêu đãi bữa cơm này.” Ngượng ngùng chỉ vào cái ly và chén dĩa bị ném bể, cười ngượng, “Hai huynh đệ của ta thật thô lỗ, không lên được trên mặt bàn, khiến đệ muội chê cười, hôm khác ta sẽ đền cho đệ muội một bộ khác.”

Minh Phỉ vội đáp lễ: “Chỉ mấy cái chén không đáng bao nhiêu, tính toán làm gì? Đại ca nói như vậy khiến cho đệ tức băn khoăn.” Lời còn chưa dứt, chỉ thấy Cung Viễn Hòa hả hê cười với Đặng Quan: “Như thế nào? Ta không nói sai chứ? Nàng không phải người hẹp hòi.”

Đặng Quan cười cười, “Vậy chúng ta liền cáo từ.” Nói xong đá hai tráng hán uống đến say không còn biết gì: “Đi thôi!”

Minh Phỉ nói: “Đã qua canh một ba khắc, bên ngoài cấm đi lại vào ban đêm rồi. Phòng khách đã chuẩn bị xong. . . . . .”

Đặng Quan cười cười, “Không phải chuyện này.” Ôn hòa hỏi Minh Phỉ: “Đệ muội có thể sai người đưa tới cho ta hai thùng nước lạnh được không?”

Minh Phỉ không biết hắn muốn làm cái gì, nhìn về phía Cung Viễn Hòa, Cung Viễn Hòa cười nói: “Nghe đại ca nàng đi.”

Gã sai vặt đưa tới hai thùng nước giếng lạnh thấu xương, Cung Tuyển và Đặng Quan mỗi người kéo Song Phúc và Song Thọ vào trong sân, xách nước giếng đổ xuống, hai người kia kêu lớn một tiếng, tỉnh rượu một nửa. Kinh ngạc tức giận lật người ngồi dậy, đang muốn phát giận thì nhìn thấy vẻ mặt như cười như không của Đặng Quan, mặt kệ nước đang nhỏ giọt giọt, lập tức đứng dậy ngay ngắn, lầm bầm hô một tiếng: “Đại ca.”

Đặng Quan cười nói: “Còn không nhận lỗi với đệ muội các đệ?”

Lúc này Minh Phỉ mới biết, hành động của Đặng Quan là vì trừng phạt hành vi thất lễ của Song Phúc với Đan Hà, sau đó còn bày gao găm ra, khoát tay lia lịa: “Không cần đâu, uống rượu lại bị xối nước, coi chừng ngã bệnh.”

Cung Viễn Hòa nắm chặt tay của nàng, cười nói: “Hai vị ca ca đều là người dám ở trong nước uống rượu Thiêu Đao Tử, chút xíu đùa giỡn này không coi vào đâu.”

Song Phúc nhanh chóng ngẩng đầu lên nhìn Cung Viễn Hòa, trong mắt thoáng qua vẻ tàn ác, Cung Viễn Hòa nhàn nhạt nhìn hắn hất cằm lên. Song Thọ đạp Song Phúc một cước, Song Phúc cúi đầu, ôm quyền với Minh Phỉ: “Đã đắc tội rồi.”

Đặng Quan vừa lôi kéo một người, cười cười ha ha mà nói: “Chúng ta đi thôi.” Cũng không thèm quan tâm đến cấm đi lại vào ban đêm, nghênh ngang rời đi.

Cung Viễn Hòa dắt tay Minh Phỉ đi vào trong: “Bị dọa sợ hả?”

Minh Phỉ lắc đầu: “Thật cũng không đến nỗi nào, lúc trước đã cảm thấy bọn họ hẳn không phải là thương nhân buôn trà gì đó rồi. Thiếp cảm thấy dường như tên Song Phúc kia có thành kiến với chàng?”

Cung Viễn Hòa cười cười, nói như đinh chém sắt: “Bọn họ là thương nhân buôn trà. Nàng đừng sợ, Song Phúc chỉ có chút xíu hiểu lầm với ta, qua một thời gian ngắn hắn tự nhiên sẽ quên thôi. Lần này hắn cũng sẽ không đi theo, chỉ có Đặng đại ca và Song Thọ đi, có bọn họ cộng thêm hai nữ tiêu sư mà ta mời, thì nhóm người mẫu thân nhất định có thể bình yên vô sự đi tới Đăng Châu.”

Minh Phỉ nhìn hắn: “Ta không phải trẻ con.” Người hoàn toàn không để chuyện cấm đi lại ban đêm vào trong mắt mà là một thương nhân bình thường?

Cung Viễn Hòa cười xoa xoa đầu vai của nàng: “Biết rồi, cho nên mới gọi nàng đi ra gặp bọn họ.” Hắn nhìn Minh Phỉ: “Mấy năm qua ta kết giao rất nhiều bằng hữu. Vị Đặng Quan này chẳng những có tình nghĩa bằng hữu với ta mà còn có lui tới trên phương diện làm ăn nữa. Ta có thể mời bọn họ vào trong quán rượu uống rượu ăn cơm, nhưng ta cảm thấy không nên để nàng không biết gì về bằng hữu của ta.”

Minh Phỉ nói: “Bọn họ thật sự là huynh đệ?”

Cung Viễn Hòa nói: “Là huynh đệ, cũng là tùy tùng, thương hành vào nam ra bắc thương, người nào không có mấy người giao tình huynh đệ? Mặc dù danh nghĩa là chủ tớ, nhưng trải qua mấy trận sinh tử đã sớm không phải là tình cảm chủ tớ nữa rồi.” Hắn dừng một chút, “Nếu nàng không thích bọn họ, về sau ta không gọi bọn họ tới nhà nữa. Làm bể chén dĩa nàng thích nhất, thật xin lỗi.”

Minh Phỉ tựa vào trong ngực hắn, thở dài: “Sao chén dĩa có thể quan trọng hơn chàng được? Chàng bằng lòng để cho ta hiểu rõ chàng lui với hạng người như thế nào, ta rất vui mừng.” Đây có thể xem như tiến bộ thêm một bước rồi chứ? Lúc trước hắn đều không chịu mời người đến nhà, chỉ toàn xã giao ở bên ngoài, làm những gì nàng cũng không biết.

Cuối cùng Trung Vô Lễ đi tới giữa một màng tro tiền bay tán loạn và đầy nhan đèn, Minh Phỉ lấy túi giấy dầy nhất ném vào trong chậu than, học dáng vẻ của Hoa ma ma, cầm lưỡi hái lắc lư trên chậu than, ngăn cản u hồn qua đường. Nàng không thể gọi lên tên của mẫu thân nên chỉ có thể dùng phương này gọi trong yên lặng.

Cung Viễn Hòa ở bên cạnh nhìn, đột nhiên dẩu môi lên, không đợi Minh Phỉ đốt xong, liền nắm một đống giấy tiền vàng lộn xộn mả ném vào trong chậu than, cũng cầm lưỡi hái lắc qua lắc lại. Vừa dao động vừa hận hận nhìn Minh Phỉ, Minh Phỉ “A nha” một tiếng, cả giận nói: “Chàng gấp cái gì, chờ ta đốt xong rồi đốt không được sao?”

Cung Viễn Hòa hận hận nói: “Tiền vàng bạc nhà ta, ta muốn thế nào đốt thì đốt thế ấy. Mới không cho người không liên quan, không cần hắn tới nhà chúng ta.”

Minh Phỉ sững sờ, tất cả ưu sầu vừa rồi đều bay hết, cười lên ha hả: “Nam nhân nhỏ mọn. Chàng nhắc lại như vậy là không muốn ta quên hắn sao? Được, vừa đúng còn có nhiều giấy tiền vàng mả, ta sẽ cho hắn nhiều thêm một chút nữa.”

Cung Viễn Hòa thấy nàng cười đến mặt mày cong cong, cúi đầu lặng yên, sau đó cũng lớn cười lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.