Hỉ Doanh Môn

Chương 177: Chương 177: Rất dễ dàng




Edit: Thu Lệ

Nhìn ánh mắt hàm chứa áy náy của Cung Viễn Hòa, Minh Phỉ đã trút giận. Bây giờ nói những thứ này còn có ích lợi gì? Chẳng qua chỉ càng gia tăng gánh nặng cho nhau mà thôi. Nàng rũ mắt xuống, nhẹ nhàng tiến sát vào trong ngực hắn, kể lại chuyện hôm nay, “Thiếp thấy chậm nhất là ngày mai Chu di nương sẽ đến tìm chàng nói điều kiện.” Cung Nghiên Bíchtỉnh mộng, rất nhanh sẽ phát hiện Phương Thất mới là người thích hợp với mình nhất. Chỉ cần nàng ta xem trọng Phương Thất, tất nhiên còn phải xem Chu di nương và Cung Nhị phu nhân đấu đá nhau ta sống ngươi chết rồi mới tính. Bọn cư xử rất hòa hợp đúng không? Vậy thì hãy xé bức màn che giữa hai người bọn họ ra để xem bọn họ còn có thể lấy cái gì để che nữa.

Lúc này, Cung Viễn Hòa cũng không muốn thảo luận những xấu xa của Cung gia, nhưng hắn chỉ có thể nói theo ý Minh Phỉ: “Ta cho nàng biết một chuyện, trong kinh hạ chỉ, muốn chọn một vùng đất trù phú có phong thủy ở Thủy Thành phủ, cho Thủ Chân Tử xây dựng một đạo quán để ông ấy dưỡng lão.” Mặc dù ngồi dựa sát vào nhau trên thuyền nhỏ, nói một số chuyện râu ria, hoặc chỉ nói những chuyện không có dinh dưỡng nhưng cũng rất thoải mái.

“Thủ Chân Tử sắp trở về?” Tin tức này thật sự khiến Minh Phỉ có chút bất ngờ.

Cung Viễn Hòa cười nói: “Ừ, nghe nói ông ấy kiên quyết từ chối với Thánh thượng, muốn cáo lão hồi hương, Thánh thượng vốn dĩ không bỏ được ông ấy, nhưng ông ấy kiên quyết yêu cầu trở lại, hơn nữa còn bị bệnh nên Thánh thượng bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là hạ chỉ cho ông ấy xây dựng một tòa bảo quán, yêu cầu hoàn thành trong vòng ba tháng, đến khi bảo quán hoàn thành sẽ phái chuyên gia đưa ông ấy về.”

“Ông ấy bị bệnh nặng không?” Minh Phỉ rất lo lắng, dù sao tuổi của Tống đạo sĩ đã lớn như vậy, một khi bị bệnh sẽ rất dễ dàng bị suy kiệt.

Cung Viễn Hòa sớm biết nàng có quan hệ không tệ với ông ấy, cười nói: “Ta cảm thấy cũng không nặng lắm đâu, Nếu nàng nhất định không yên tâm thì chờ xây bảo quán cho ông ấy xong, nàng hãy viết một lá thư hỏi thăm ca ca một chút xem?”

Thư nhất định là phải viết, Minh Phỉ thở dài nói: “Ông ấy là quý nhất của thiếp.” Nếu như không có Tống đạo sĩ, có lẽ hôm nay nàng vẫn còn thoi thóp ở trong thông núi nhỏ đó, hay là đã sớm chạy trốn, trải qua cuộc sống lang thang phiêu bạc?

Cung Viễn Hòa từ từ rót rượu vào trong chén: “Thật ra thì ta rất hâm mộ nàng, nàng có ca ca yêu thương, có muội muội tôn kính, còn có một kế mẫu mặc dù khôn khéo nhưng không mất chủ định, còn có......” Nói tới chỗ này, hắn khẽ thở dài, không nói nữa.

Minh Phỉ thấy hắn đột nhiên thương cảm, nhẹ nhàng cầm tay của hắn: “Cuộc sống sẽ có những chuyện không được như ý, hãy quên đi.”

Cung Viễn Hòa lắc đầu cười khổ: “Có một số việc có thể quên, có một số việc không thể quên.” Hắn len lén liếc nàng một cái, trên mặt càng thấy đau thương: “Ta đã từng xuống hồ này làm bạn với tôm xá, đến lúc ta không còn hy vọng buông tha cho giãu giụa, ngược lại nổi lên, vì vậy đã học bơi xong.”

Quả nhiên Minh Phỉ im lặng siết chặt ngón tay của hắn, hắn cười lên, “Nhờ có bản lĩnh học được lần đó mà ta mới có thể phách lối trước mặt nàng một lần.” Vừa dứt lời, Minh Phỉ đã nhẹ nhàng hôn lên gương mặt của hắn một cái: “Không cần nói những chuyện trước đây nữa, suy nghĩ nhiều đến những chuyện như vậy sẽ không tốt với chàng. Chàng lúc nào cũng như vậy, càng khổ sở thì lại càng cười tươi, cần gì chứ?”

Cung Viễn Hòa ngẩn ngơ, xoay người đè nàng trên ván thuyền, bàn nhỏ bị đẩy ngã đổ một bên, bầu rượu và ly rượu đều làm mồi cho cá. Bóng đêm càng ngày càng tối, hới nước trên mặt hồ càng ngày càng đậm, thuyền nhỏ bập bềnh, sóng nước mở rộng từng vòng, tiếng chim hót chợt gần chợt xa. Minh Phỉ mở to hai mắt, nhìn ánh trăng càng ngày càng sáng trên trời, khe khẽ đẩy nam nhân nằm không nhúc nhích bên cạnh: “Không còn sớm nữa, chúng ta trở về nhé?” Còn có mấy con chó đói bụng đang chờ đấy. Cuộc sống chính là như thế, mỗi khi ngươi muốn liều mạng, thoải mái vượt qua thì cố tình lại có nhiều chuyện vụn vặt không thể né tránh chờ ngươi đi giải quyết.

Cung Viễn Hòa từ từ ngồi dậy, trước tiên cúi người sửa sang lại y phục xốc xếch cho Minh Phỉ xong, đè hai vai của nàng, nghiêm túc tỉ mỉ gặm cánh môi của nàng một lần, bàn tay to không nặng không nhẹ nhấn ở hông nàng mấy cái, nghe thấy hơi thở của nàng rõ ràng trở nên rối loạn, lúc này hắn mới hả hê kéo nàng lên, cầm tay của nàng, ý bảo nàng buộc vạt áo cho hắn.

Ngón tay Minh Phỉ xẹt qua lồng ngực trần trụi của hắn, nhìn thấy hai hạt châu tươi đẹp, nàng dùng ngón tay nhẹ nhàng sờ sờ, quả nhiên thấy nó càng đứng thẳng, quỷ thần xui khiến, nàng cúi đầu xuống nhẹ nhàng liếm liếm, vừa liếm vừa quan sát Cung Viễn Hòa hít một hơi khí lạnh, như một mồi lửa châm từ đầu tới chân, đây không phải là nơi đặc biệt mẫn cảm mà bởi vì Minh Phỉ khẽ nhếch đầu, trong áo nhỏ màu đỏ lộ ra một đoạn cổ tuyết trắng thon dài, ánh mắt vừa mới lạ vừa lười biếng, còn có đầu lưỡi màu hồng khéo léo khiến cho người ta không khỏi có suy nghĩ khác lạ.

“Đây là do nàng tự tìm......” Hắn lầm bầm một câu, đang muốn nhanh như hổ đói vồ mồi, Minh Phỉ đã nhanh chóng kéo vạt áo của hắn lên buộc vào, cúi người đi lấy mái chèo. Hắn không thuận theo, kéo tay nàng sờ, “Ta đã đói nhiều ngày rồi. Chính nàng gây họa thì nàng phải chịu trách nhiệm.”

Minh Phỉ cười xấu xa: “Lúc cần nhịn thì phải nhịn.” Gỡ móng vuốt sói của hắn ra nhét mái chèo đi vào: “Chèo thuyền! Không về cho chó ăn, bọn nó gào thét như sói đấy.” Nàng gần như khẳng định, hắn nuôi những con chó dữ này nhất định có huyết thống của dã lang, đêm khuya nào cũng gào rú thảm thiết.

Thuyền đi được một nửa đã thấy hai ngọn đèn lồng sáng bên bờ, Cung Viễn Hòa rướn cổ lên nhìn một chút, cười nói: “Là Hoa ma ma tới đón chúng ta đấy.” Mặt Minh Phỉ có chút nóng, che giấu váy, ngẩng đầu lên để cho hắn nhìn cổ của nàng: “Nhìn ra được không?” Nàng nhớ hắn đã để lại một cái hôn dài ấm nóng ở vị trí nào đó. Nếu như không bất ngờ thì chắc hẳn đã đỏ lên rồi.

“Không nhìn ra.” Cung Viễn Hòa nghiêm trang nói, bỏ qua đóa hoa tươi đẹp trên chiếc cổ thon dài trắng như tuyết của nàng.

Minh Phỉ nghi ngờ sờ sờ, “Thật không?”

“Đương nhiên là thật.” Hắn cho sửa lại chút tóc rơi trên trán cho nàng, “Chỗ này có chút loạn, bây giờ thì được rồi.” Hai người tăng nhanh động tác, vội chèo tới bờ.

Hoa ma ma giơ đèn lồng, thỉnh thoảng lại vung tay áo vỗ vào con muỗi, nhỏ giọng oán trách: “Thiệt là, vậy mà không sợ muỗi cắn à.”

“Tới rồi, tới rồi!” Bạch Lộ cười lên, “Bọn họ còn chèo thuyền rất nhanh.”

Hoa ma ma đưa mắt nhìn lại, nhưng thấy dưới nửa vầng trăng sáng nơi chân trời, một chiếc thuyền lá nhỏ phá vỡ đám sương màu trắng ngà, nhanh chóng chạy về phía này, động tác chèo thuyền của hai người trên thuyền rất quen thuộc, giống như phối hợp bao nhiêu năm. Hai mắt tam giác của bà cười đến nheo lại, rốt cuộc vẫn là người trẻ tuổi.

Thuyền nhỏ cặp bờ, Cung Viễn Hòa đỡ Minh Phỉ xuống, Bạch Lộ Bạch Nhiên đi thu dọn chén trên bàn, kết quả chén bàn gì cũng không thấy.

Cung Viễn Hòa nói: “Không cẩn thận đụng đổ rơi xuống hồ rồi.”

Bạch Lộ nhỏ giọng nói: “Cũng thật là lợi hại.”

Người nói vô tâm, người nghe cố ý. Minh Phỉ nghe lời nói của Bạch Lộ, mặt lập tức đỏ lên như trứng tôm nướng chín, Hoa ma ma giơ đèn lồng lên nhìn thấy rõ ràng, khẽ thở dài một cái, mắng Bạch Lộ, “Rớt thì thôi đi, nhiều lời như vậy làm gì!”

Suốt đêm không nói chuyện.

Ngày hôm sau, Minh Phỉ vẫn qua hầu hạ như thường lệ, Cung Nhị phu nhân đã biết được chuyện hôm qua, tâm tình rất tốt, không cần nàng ở bên cạnh, chỉ nói nàng: “Ngươi cứ đến phòng thu chi làm chuyện của ngươi đi. Đừng để ý đến ta, chỗ này có Chu di nương là được.”

Minh Phỉ quan sát trái phải, Cung Tịnh Kỳ đã tránh mất không còn bóng dáng. Nàng chu mỏ, Cung Tịnh Kỳ sợ đi tính sổ với nàng như vậy? Được lắm, không đi cũng được.

Cung Nghiên Bích ôm rổ may vá, trong mắt chứa đầy tơ máu: “Tẩu tẩu, ta đi với tẩu.”

Minh Phỉ khẽ mỉm cười: “Đi thôi.”

Hai người im lặng vào phòng thu chi, trước tiên Cung Nghiên Bích đuổi nha hoàn bên cạnh ra ngoài, nhìn về phía Minh Phỉ liền đỏ mắt.

Minh Phỉ lặng lẽ nhìn nàng ta, vẫn lựa chọn theo kiểu như trước đây, không khuyên giải cũng không hỏi. Cuối cùng nước mắt của Cung Nghiên cũng không chảy xuống, nhưng vẻ mặt rất buồn rầu: “Tẩu tẩu, muội sai rồi. Tẩu đừng so đo với muội được không?”

Minh Phỉ cười đưa trà cho nàng ta: “Nhìn muội kìa, sao lại nói như vậy?”

Cung Nghiên Bích bưng trà, nhìn chằm chằm ly trà một hồi, vẻ mặt mang theo quyết đánh đến cùng: “Hai người mà lúc trước tẩu đã nói với muội, trước đó vài ngày di nương muội vẫn chưa quyết định dứt khoát, không biết bây giờ còn cơ hội không?”

Minh Phỉ cười cười: “Sao lại chưa? Đã nói phải đợi các người đáp lời. Mặc dù các người có thể không nhìn trúng, nhưng một ngày muội còn chưa thật sự từ chối thì ta sẽ nghĩ cách kéo lại cho muội. Làm chuyện này cũng có ưu điểm là nói chuyện giữ lời, thực tế.”

Cung Nghiên Bích bị nàng không nặng không nhẹ kích thích một chút, cũng không muốn so đo, mà quýnh lên nói, “Di nương nói, người tên Phương Thất đó không tệ. Chúng ta cũng không toan tính cái gì, chỉ muốn sống an ổn. Bà ấy muốn đích thân đến nói với tẩu, nhưng bên phu nhân trông coi rất kỹ. Ban đêm, tẩu tẩu có thể cho người kéo con chó ở cửa Nguyệt Lương đi để chúng ta tới tìm các người được không?”

Minh Phỉ cũng không gây khó khăn cho nàng ta: “Có thể. Đến giờ Hợi hãy đi.” Thoải mái ngay trước mặt Cung Nghiên Bíc, đứng dậy tìm cái rương đựng trang sức và sổ ghi chép bạc, lôi kéo đến cửa dùng sức lung lay hai cái, cười nói: “Nếu như có chìa khóa thì tốt.”

Cung Nghiên Bích nói: “Chìa khóa này vẫn luôn ở bên người phu nhân.” Nàng ta trầm mặc chốc lát, “Nếu tẩu muốn, muội sẽ tìm cách lấy nó.”

Một đêm này, Minh Phỉ và Cung Viễn Hòa ôm mộ bó ngải cứu hun chết muỗi, canh giữ bên cạnh cửa Nguyệt Lương nhỏ giọng nói đùa, lúc trước không có tiếng thở nào đột nhiên mấy chó nhao nhao lên, Cung Viễn Hòa nhỏ giọng khiển trách, nói: “Tới rồi.”

Một lát sau, quả nhiên Cung Viễn Khoa lén lén lút lút đi tới, khẽ ho khan một tiếng, Cung Viễn Hòa cười đi ra: “Làm gì vậy?”

Cung Viễn Khoa liếc qua bên cửa Nguyệt Lượng một cái: “Huynh đến đây à?”

Cung Viễn Hòa lắc đầu: “Không, nếu người ta xem ta là kẻ trộm rồi đánh thì phải làm sao? Các ngươi tới đi!” Nghiêng người nhường đường, bóng dáng mặc áo xanh củaChu di nương nhanh chóng ra khỏi bóng tối đi qua cửa Nguyệt Lượng.

“Mời Di nương qua bên này.” Cung Viễn Hòa tiến lên đón bà ta, hai người cùng đi đến nơi có bóng râm nhỏ giọng nói, Minh Phỉ và Cung Viễn Khoa cách nhau một cánh cửa, mắt to trừng mắt nhỏ.

Bên kia rất nhanh đã nói xong, Chu di nương ném đồ vật cho Cung Viễn Hòa, rất không vui xoay người rời đi.

Minh Phỉ hỏi Cung Viễn Hòa: “Điều kiện của chàng khắc nghiệt lắm hả?”

Cung Viễn Hòa đưa chìa khóa cho nàng: “Đây là chìa khóa nàng muốn nhị muội lấy hồi sáng. Bà ta muốn dùng chìa khóa này để đổi lấy hôn sự của Nhị muội, ta không thuận theo, bảo mẫu tử bọn viết cho Cung đại lão gia một lá thư, nói bọn họ sống không nổi nữa, giao hôn sự của Nghiên Bích và Viễn Khoa cho ta ta lo liệu. Bà ta viết lúc nào thì ta liền gọi Phương gia tới cầu hôn lúc ấy.” Mặc dù không được như ý, nhưng có thể hung hăng ép Cung Nhị phu nhân một lần.

Minh Phỉ nắm chìa khóa đồng bị ma sát đến toàn thân mượt mà, nói: “Rõ ràng bọn họ đã có chìa khóa này từ sớm.” Cung Nhị phu nhân mang theo chìa khóa bên người, mẫu tử Chu di nương có lợi thế lấy vào trong tay rất dễ dàng, làm cho người ta ngược lại có chút không nỡ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.