Hỉ Doanh Môn

Chương 15: Chương 15: Sóng gió ( một )




Trong sân Ngô gia, bầu không khí rất quái dị.

Minh Phỉ vẫn chiếm lấy phòng của Diễm Nhi, Kiều Đào vẫn nấu thuốc thêu hoa, cẩn thận chăm sóc sinh hoạt hằng ngày của Minh Phỉ, lúc nhàn hạ đem việc lớn việc nhỏ của Thái gia nói cho Minh Phỉ nghe, dạy một ít lễ nghi quy củ và các biện pháp bảo dưỡng da, muốn làm phai bớt mấy vết chai xù xì khó coi trên tay Minh Phỉ, cố gắng giữ khoảng cách giữa nàng với các vị tiểu thư khác trong phủ.

Dư ma ma và Kiều Hạnh để Dư Uy ở lại, mọi người trong Ngô gia đối với chủ tớ hai người cơ hồ xin gì được nấy, nhưng trong ngày thường, trừ vị nữ đầu bếp này chủ động nói chuyện với hai người, thì căn bản những người khác đều không thế nào để ý tới đôi chủ tớ mới này.

Bình an vô sự sau mấy ngày này, mười hai tháng chạp, rốt cuộc Uông thị nhận được thư hồi âm của Nhị di nương. Người tới muốn bà ta tạm thời nhẫn nhịn trước một chút, kiên nhẫn chờ đợi, lại kín đáo đưa mươi lượng bạc và hai cây vải tơ làm phí bịt miệng cùng lễ vật và tiền mừng năm cho bà ta, lại cho Diễm Nhi sắp xuất giá một đôi vòng tay bạc thêm trang.

Gởi một chút tiền nhỏ, trên dưới Ngô gia đã vô cùng mừng rỡ. Uông thị liền suy nghĩ, Nhị di nương còn vẫn hào phóng trước sau như một , lại nghĩ tới lại còn là người trước đây rất được cưng chiều, tân phu nhân chỉ là có được thế lực nhà mẹ và cũng vừa qua khỏi cửa, tinh thần và sức lực có thể ra oai mấy ngày chứ, về sau khẳng định không giữ lâu được.

Một đứa con kế khắc cha khắc mẹ, lại không được chào đón, ai sẽ tốn tâm sức vào đây? Lúc này tân phu nhân giúp Minh Phỉ, có lẽ là mới vừa vào cửa muốn lôi kéo nhân tâm, chiếm được cái danh hiền lành, hay hoặc là muốn mượn chuyện Minh Phỉ lần này để kéo Nhị di nương xuống ngựa mới có thể làm nhiều chuyện như vậy.

Nếu không rõ ràng cũng đã làm ầm ĩ đến mức độ này, vì sao Thái gia không an bài cho Minh Phỉ đi nơi khác ở một mình một cõi chứ? Có thể thấy được Minh Phỉ chẳng qua là một người hữu dụng thì được thu nhận, mà vô dụng thì liền bị vứt bỏ mà thôi. Người như nàng, tử tế lắm, tương lai cũng chỉ gả được vào tiểu môn tiểu hộ, sẽ có được bao nhiêu tiền đồ chứ?

Nghĩ đến qua ít ngày nữa, một khi tân phu nhân bị những chuyện trong hậu viện quấn lấy, liền vô tâm ra mặt vì Minh Phỉ, nói không chừng còn sẽ cho rằng bởi vì Minh Phỉ mang đến xui xẻo cho mình. Đến lúc đó, một Minh Phỉ người gặp người ngại còn không phải là mặc cho mình xoa tròn bóp méo sao?

Vừa nghĩ như thế, kể từ ngày đó, Uông thị và Diễm Nhi liền ở trong sân chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, gõ chiêng đánh trống, chỉ muốn đem ác khí và bực bội trong lòng xả cho hết. Trước đó vài ngày, bà ta thật sự là bị đám người Dư ma ma ép muốn nổi điên. Vốn là từ trước, bà ta bảo Minh Phỉ đi hướng đông, Minh Phỉ cũng không dám đi hướng tây, muốn Minh Phỉ chạy, Minh Phỉ cũng không dám đi bộ, hiện tại vì Minh Phỉ có người hầu hạ, còn dám để cho bà quỳ khóc cầu xin, thật là không thể tha thứ.

Đối mặt tình huống như thế, lúc trước Kiều Đào còn sợ Minh Phỉ khổ sở, muốn làm nhẹ lòng nàng, lại thấy Minh Phỉ thờ ơ ơ hờ, gương mặt hờ hững. Mặc dù cảm thấy kỳ quái, vẫn nói: “Tam tiểu thư không nên so đo với bọn họ, một ngày kia, ngài sẽ có trở về. Đại công tử nói rồi, quyết sẽ không để cho em gái ruột của mình lưu lạc bên ngoài, chịu khổ bị khinh bỉ, đợi đến ngày ấy, ngươì muốn hả giận thế nào cũng được.”

Minh Phỉ nhàn nhạt nói: “Ta sớm đã thành thói quen. Cái này so sánh với ngày trước thì thấm vào đâu chứ? Mắng cũng chỉ như là là gió thổi qua bên tai, thổi qua rồi coi như xong, tóm lại họ không dám đuổi chúng ta đi ra ngoài, cũng không dám để chúng ta đói bụng là được.” Ngoài mặt nàng nhẹ nhàng, nhưng trong lòng cũng rất nóng nảy, cũng không biết sau khi Dư ma ma, mọi chuyện sẽ phát triển theo phương hướng nào đây? Nhìn thái độ của Uông thị, hình như là kết quả có vẻ không được tốt lắm.

Xin Tống đạo sĩ và Thanh Hư giúp một tay làm giả sự kiện kia, bất luận là kẻ nào nàng cũng không nói ra, ngay cả Thái đại công tử cũng không biết rõ . Bởi vì theo bản năng, nàng cho là, cổ nhân tin mệnh, Thái đại công tử coi như xem ở tình cảm chân tay ruột thịt mà chăm sóc, yêu thương nàng, nhưng nếu trong lòng chàng cũng nhận định nàng có số mệnh không tốt, sẽ mang đến vận rủi cho người trong nhà, tâm cũng sẽ tồn tại ngăn cách với nàng tương tự những người khác. Nếu biết thêm nàng làm giả, tất nhiên sẽ ghét nàng cực kỳ.

Minh Phỉ sợ nhất chính là Trần thị sai Dư ma ma đi tìm thầy bói khác, xin xâm, làm ra một kết quả khác bất đồng với cái này. Nhưng chuyện này, cũng là chuyện năng lực hiện tại của nàng không thể nào khống chế, không thể nào thay đổi. Nàng chỉ có thể gửi hi vọng ở câu kia của Tống đạo sĩ “Nàng ta là người bị người khác dùng sức mà cải mệnh, cho nên mới phải sinh non” là đúng, Nghĩ thật lâu, lại viết một mẩu giấy để Khôi Khôi đưa cho Tống đạo sĩ. Trong tâm nàng tồn tại ý nghĩ may mắn, trong số những người đồng môn này, nói không chừng có người liên quan đến chuyện này, đụng chạm vận số a.

Sau khi tin gởi ra, Tống đạo sĩ không có đáp lại, Minh Phỉ bất đắc dĩ, chỉ đành phải ngồi chờ. Nghe nói Thái Nhị tiểu thư đầu xuân năm sau sẽ phải xuất giá, nếu mà đến khi đó trong nhà còn chưa có động tĩnh gì, vẫn không chịu lại phái người đến chăm sóc nàng, hoặc là muốn nàng trở về thăm lại, vậy liền nói rõ, nàng thua, nhất định cuộc sống sau này sẽ càng ngày càng khó sống.

Minh Phỉ lo được lo mất mà nghĩ hồi lâu, đột nhiên nghĩ đến, kết quả xấu nhất, chính là trở lại quang cảnh lúc đầu —— Thái gia mặc kệ nàng, Ngô gia muốn cùng Nhị di nương hại nàng. Thật sự qua không nổi nữa, liền trốn chứ sao. Vì vậy nàng lập tức bình tĩnh hẳn ra.

Trời đông thời tiết thay đổi liên tục, một khắc trước trời vẫn xanh mây vẫn trắng, ánh nắng mặt trời rực rỡ, sau một khắc liền nổi gió bấc, trời u ám, hạt tuyết lớn nhỏ như hạt cao lương ào ào đổ xuống. Trong phòng Minh Phỉ càng trở nên âm lãnh, chậu than đã sớm tắt, hơi thở ra ngưng kết thành một tầng hơi nước mỏng trên chăn, ươn ướt lạnh lẽo, lạnh lẽo năm phần cũng thành bảy phần.

Tay Kiều Đào lạnh cóng, không thể thêu thùa, liền đứng dậy xem xét sắc trời, nói: “Thời tiết thay đổi, than cũng dùng hết rồi, nô tỳ đi lấy thêm than.”

“Bà ta không biết sẽ nói bao nhiêu lời khó nghe nữa.” Minh Phỉ rúc mình vào bên trong: “Nếu không, trước tiên chúng ta cứ quấn chăn chặt chút, ngày mai lại nói tiếp được không?” Thật ra thì nàng còn có biện pháp khác nữa, chính là sai người đi mua than, vậy sẽ không phải chịu Uông thị chọc tức nữa, nhưng nàng nghĩ, thứ nhất, mình trả thiếu Thanh Hư 50 ngân lượng phí vất vả và phí bịt miệng ; thứ hai, Ngô gia nhận ngân lượng của Thái gia, vốn là nên cung cấp đồ dùng cho nàn, nàng nếu nàng bắt đầu chuyện này, về sau sẽ càng không dễ lên tiếng.

Lại nghe Kiều Đào nghiêm mặt nói: “Sớm muộn cũng sẽ lần lượt nghe hết mấy câu mắng này, trong ngày thường không tính, nhưng người vẫn còn đang dưỡng thương, không thể chịu lạnh. Chúng ta lùi một bước, bà ta liền muốn tiến một bước, không nhường được.” Nói xong liền tự động đi tìm Uông thị.

Lúc trước, Minh Phỉ chỉ sợ Kiều Đào không phải thật tâm chịu giúp mình, vì vậy cũng không tiện để cho nàng đi tìm Uông thị chịu mắng. Nếu Kiều Đào nguyện ý chủ động thay mình ra mặt, Minh Phỉ cũng không cản nàng, lấy tay đem rổ kim chỉ lấy tới nhìn, cái yếm màu lựu đỏ đã sắp làm xong, mỗi một châm mỗi một tuyến đều là vô cùng nghiêm túc. Tay nghề của Kiều Đào thật sự là rất tốt, người cũng không tệ, đáng tiếc không phải là người của nàng. Thật là không thể tìn được một người nào mà nàng có thể toàn tâm toàn ý tín nhiệm.

Lại nói Kiều Đào đi phòng chính tìm Uông thị, toàn gia Uông thị đang vây quanh một chậu than đốt đỏ bừng nướng hạt dẻ, nung khoai đỏ ăn. Ngươi một câu, ta một câu, nói chuyện nhà, vui vẻ hòa thuận. Diễm Nhi còn lôi kéo tay Uông thị, làm nũng muốn làm quần áo mới.

Uông thị nói: “Ngày hai ba ngươi sẽ phải xuất giá, chỉ riêng xiêm áo bốn mùa đã làm tất cả là bốn bộ, ngươi đi hỏi một chút, của hồi môn của nữ nhi những gia đình xung quanh kia được nhiều lắm là bao nhiêu xiêm áo? Còn muốn làm thêm nữa? Lưu lại chút ít cho đệ muội ngươi.”

Diễm Nhi quệt mồm, xoa vết máu trên cổ bị Kiều Hạnh cào, rên hừ hừ: “Nương a, này cũng đã ngày mười hai rồi, người xem vết thương của ta, đến lúc đó cũng không thể tốt lên đuọc. Đến lúc đó ta phải làm thế nào?”

Uông thị dùng sức chọt cái trán của nàng ta một cái: “Không phải ngươi đánh hỏng bình thuốc của nha đầu thối kia hay sao? Ngươi biết trong phòng bếp tổn thất bao nhiêu nồi chén gia sản sao? Lão nương phải bồi thường bao nhiêu tiền thuốc sap? Đều là ngươi gây họa! Còn làm hại lão nương mất thể diện, đi cầu xin cái đồ sao chổi đồ!”

Diễm Nhi nói: “Chẳng lẽ muốn ta nhẫn nhịn chịu ấm ức để cho hồ ly tinh kia khi dễ à?” Lại thấy Phương nhi đứng dậy, nhìn cửa nói: “Kiều Đào tỷ tỷ, ngươi có chuyện gì sao?”

Kiều Đào kéo vạt áo khẽ chào, cười nói: “Ngô gia lão gia khỏe, nãi nãi khỏe, Đại công tử khỏe, hai vị tiểu thư khỏe, nô tỳ tới lấy than để trong phòng cho tiểu thư.”

Uông thị thay đổi sắc mặt, làm bộ như không nghe thấy, Dư ma ma không có ở đây, bà ta mới không sợ nha đầu ít nói, tướng mạo lại ôn hòa này. Nha đầu này bị ở lại nơi này, chỉ sợ ở trong phủ cũng được chủ nhân yêu thích, để ý đến nàng làm cái gì? Những việc gây phiền lòng thế này, đều là cái đồ sao chổi Minh Phỉ rước lấy, nếu là không có Minh Phỉ, làm sao sẽ phiền phức như vậy?

Diễm Nhi châm chọc: “Nơi này của chúng ta là ở nông thôn, không thể so với trong phủ lớn. Cả nhà mọi người chỉ nướng một chậu, nàng ta lại muốn mỗi ngày đốt than không ngừng, một mình một chậu. Năm nay tuyết lớn, than này vô cùng trân quý, dù là cầm bạc, cũng chưa chắc mua được .”

Sắc mặt Kiều Đào không thay đổi, nói: “Dù là đắt hơn nữa, lần trước phu nhân nhà chúng ta đưa tới năm mươi ngân lượng cũng đủ để cho tiểu thư nhà ta dùng tha ăn uống rồi. Về phần có hay không , cũng không thể trong phủ có, mà tiểu thư nhà ta dùng hằng ngày lại không có chứ?”

Diễm Nhi trừng mắt, đang muốn phát tác, Phương nhi đã có thânđứng lên nói: “Nàng ta còn bệnh nặng, cũng sắp bước sang năm mới rồi. . . . . .”

Uông thị giận dữ, đánh mạnh một cái vào lưng Phương nhi, mắng: “Bạch Nhãn Lang ăn cây táo rào cây sung! Chẳng lẽ muốn cả nhà ta không ăn không uống sao? Mấy ngày nay đối đãi với ngươi rộng rãi một chút, ngươi liền hếch mũi lên mặt, thật sự xem mình kim chi ngọc diệpgì kia rồi. Ta nhổ vào!”

Phương nhi mù quáng, im lặng không lên tiếng đi vào trong nhà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.