Hỉ Doanh Môn

Chương 164: Chương 164: Thăm hỏi




Editor: Trịnh Phương.

Vào buổi trưa, Tẩy Tụy trở lại bẩm báo Minh Phỉ: “Phu nhân, lão gia nói hôm nay không ăn cơm tối ở nhà, xin phu nhân đi thay quần áo, ngài ấy đang tới đón phu nhân ra ngoài ăn.”

Cũng không biết là tới nhà đồng liêu [đồng nghiệp], hay là tới tửu lâu? Minh Phỉ nói: “Lão gia có nói sẽ đi đâu không?”

Tẩy Tụy cười nói: “Lão gia nói, xin phu nhân mặc trang phục mộc mạc một chút, tốt nhất là làm thêm vài món điểm tâm, không cần nhiều, nhưng bề ngoài phải đẹp, mùi vị nhất định phải tốt.”

Đây giống như là tới nhà người ta làm khách, nhưng hôm qua Cung Viễn Hòa cũng không nhắc tới với nàng, cũng không biết là nhà nào. Minh Phỉ lập tức thương lượng cùng Hoa ma ma: “Ma ma cho rằng làm gì thì tốt?”

Sau khi thương lượng, hai người quyết định chuẩn bị đầy đủ bốn phần điểm tâm: phù dung cao, oản đậu hoàng, mười loại bánh ngọt, ba món điểm tâm xốp giòn làm từ hạt lựu. Đang chỉ đạo mọi người chuẩn bị bắt tay vào làm, Tử Lăng bên kia vội vã chạy lại báo: “Phu nhân, Tử La phun hết toàn bộ đơn thuốc mà đại phu kê, thượng thổ hạ tả, vô cùng dọa người.”

Không phải vừa mới nói chỉ là phong hàn bình thường, uống hai thang thuốc là được rồi sao? Không thể nghĩ tới lại có thể nghiêm trọng như vậy. Minh Phỉ không thể không lệnh cho Hoa ma ma đi xem một chuyến, chính mình chỉ đạo Kim Trâm, Mai tử, mẫu nữ [mẹ con] Kim thị làm điểm tâm.

Kim thị là một người lợi hại, sở trường là những loại điểm tâm này: “Lúc trước, vì nuôi sống Xuân Niếp, cái gì cũng học, biết càng nhiều, người ta càng thích.”

Kim Trâm cười trêu nói: “Phu nhân thường khen Kim tẩu tử làm thức rất ăn ngon, hôm nay lại phát hiện một món, làm điểm tâm cũng lên tay, nên cầu xin phu nhân tăng tiền công cho ngươi mới đúng.”

Kim thị cười nói: “Phu nhân chứa chấp mẹ con chúng ta, đã là ân huệ rất lớn, ta chỉ sợ làm không tốt, khiến phu nhân cùng lão gia ghét bỏ.”

Minh Phỉ đặt ly trà trong tay xuống, cười nói: “Ai không có lúc khó khăn? Chỉ là cả hai cùng có lợi mà thôi. Nếu như ta không giữ ngươi ở lại, vậy lấy đâu ra phúc để ăn những thứ này? Chỉ cần các ngươi làm tốt, tương lai Xuân Niếp xuất giá, ta có thể chuẩn bị cho nàng một bộ đồ cưới.” Phòng bếp là nơi quan trọng, canh phòng nghiêm ngặt tới chết còn chưa đủ, cho nên còn cần mẫu nữ Kim thị chủ động phối hợp. Ban đầu nàng giữ Kim thị lại, là do Kim thị sạch sẽ gọn gàng, cũng kính nể Kim thị có cốt khí. Hiện tại xem ra cũng là nhặt được một bảo bối, không khỏi mấy suy nghĩ muốn giữ Kim thị ở lại lâu dài.

Kim thị nghe vậy, mừng rỡ, muốn kéo Xuân Niếp tới dập đầu với Minh Phỉ, Minh Phỉ ý bảo Kim Trâm ngăn lại: “Không cần, làm lúc này chính là tốt nhất.”

Kim thị vùi đầu nhào bột mì, đột nhiên cười nói: “Phu nhân, nô tỳ làm theo phân phó của ngài, đi tìm Chu di nương học dược thiện [thức ăn nấu từ thuốc], nàng thưởng Xuân Niếp hai chiếc trâm hoa, từ chối thế nào cũng không được.”

Xuân Niếp vội lau tay, đôi tay lấy ra hai chiếc trâm hoa từ trong lồng ngực rồi đưa tới trước mặt Minh Phỉ, nhìn phẩm chất bên ngoài cũng không tệ lắm. Minh Phỉ xem xét, hẳn không phải là của Chu di nương, mà là của Cung Nhị phu nhân mới đúng. Liền khẽ mỉm cười: “Đây là đồ thưởng cho Xuân Niếp, ngươi liền cầm đi. Ngươi cảm thấy dược thiện của Chu di nương thế nào?”

Kim thị khen không dứt miệng: “Tay nghề của Chu di nương quả thật rất tốt, hơn xa nô tỳ, vừa tỉ mỉ, lại có kiên nhẫn.”

Minh Phỉ nói: “Qua vài ngày nữa, khi các ngươi đã cảm thấy quen thuộc hơn một chút, thì xin nàng dạy ngươi làm một chút canh bát trân. Phương thuốc kia rất bổ, ta nghe Nhị phu nhân nói, Chu di nương làm rất ngon, một chút mùi thuốc cũng không có.”

Kim thị yên lặng ghi tạc việc này trong lòng, cũng không nói lời nào.

Ngay sau đó, Hoa ma ma qua lại bẩm bào truyện của Tử La: “Nàng tỉnh, nhưng không có tinh thần, ăn gì ói đó, chỉ có thể uống được nước. Chưa từng thấy căn bệnh nào hung mãnh [hung dữ mạnh mẽ] như vậy. Nếu không, chúng ta lại mời đại phu tới xem một chút?”

Minh Phỉ suy nghĩ một chút, nói: “Tạm thời không vội, uống thuốc thêm hai lần nữa, nếu vẫn không được, ta lại thương lượng với lão gia sau.”

Hoa ma ma thừa dịp mọi người không chú ý, tiến tới Minh Phỉ bên tai, nhẹ giọng nói: “Ta thấy, nàng giống như là ăn phải thứ gì đó không sạch sẽ.”

“Cũng không nhất định, bị phong hàn cũng sẽ xuất hiện bệnh trạng như vậy.” Ví như cảm mạo cũng sẽ xuất tình trạng này, Minh Phỉ theo bản năng nhìn Mai Tử một cái, Mai Tử cười hì hì, bình tĩnh tự nhiên.

Buổi trưa, Cung Viễn Hòa trở về nhà đúng giờ, Minh Phỉ đã thay xong một bộ y phục mộc mạc màu xanh dương, dùng hộp đựng thức ăn bình thường gói kỹ bốn phần điểm tâm qua cho hắn xem: “Chàng xem một chút xem mấy loại điểm tâm này có được không?”

Cung Viễn Hòa nhìn qua một cái, trực tiếp lấy chiếc đũa nếm thử, rất hài lòng: “Mùi vị không tồi.”

Minh Phỉ tìm một bộ áo lụa màu xám tro cho hắn thay: “Bây giờ phải đi đâu?”

“Thăm hỏi tổ phụ (ông nội và cha) của một vị cố nhân (bạn cũ). Hắn vẫn luôn làm ăn ở phương Bắc, hôm qua vừa mới trở về, cho nên có chút vôi vàng, chưa kịp nói với nàng. Chỉ cần hắn chịu ra mặt, phụ thân ta sẽ không dám nói nhiều.” Tâm tình của Cung Viễn Hòa có vẻ rất tốt.

Minh Phỉ nói: “Có phải lễ này có chút mộc mạc hay không? Có cần thêm thứ gì không? Bình thường hắn thích gì vậy?”

“Như vậy là đủ rồi. Vương lão thái gia vào nam ra bắc, cái gì cũng đã gặp, cũng không thiếu tiền, mấu chốt là phải nhìn có tấm lòng.” Cung Viễn Hòa thao thao bất tuyệt (nói không ngừng): “Có người thích lời tâng bốc, chú trọng hình thức, cũng có người chú trọng bên trong, coi trọng thực tế hơn. Chúng ta lấy thân phận tiểu bối mà tới, mà vả lại phải đi cầu hắn giúp giúp đỡ, phân chia tài sản, dâng điểm tâm do chính mình tỉ mỉ chế biến lên mới là lễ vật tốt nhất.”

Minh Phỉ giúp hắn thắt chặt đai lưng: “Bệnh tình của Tử La hình như rất nặng, đơn thuốc mà đại phu kê cho đều không nuốt được, ăn cái gì ói cái đó, trước kia thân thể nàng vẫn kém như vậy sao?”

Cung Viễn Hòa ngạc nhiên nói: “Không có nha, lúc trước nàng đã từng bị phong hàn, ngay cả thuốc cũng không cần uống, chỉ cần dùng một chút canh gừng thì đã khỏi rồi.”

Minh Phỉ lo lắng nói: “Nếu không thì ta lại mời thêm một vị đại phu khác cho nàng, chàng cảm thấy ai là thích hợp nhất?”

Cung Viễn Hòa liền hỏi: “Mời ai?”

“Tiết tổng quản mời Hồ đại phu của Vĩnh Thiện đường.”

Cung Viễn Hòa suy nghĩ một chút: “Từ trước tới nay Tiết tổng quản vẫn làm việc rất thỏa đáng (hợp lí), hắn sẽ không mời đại phu lung tung, để nàng dùng thêm hai bữa thuốc nữa xem sao. Nếu vẫn không được, vậy đưa ra ngoài chăm sóc đã.” Dừng một chút: “Chờ qua khoảng thời gian bận rộn này, sau khi không còn bận việc phân chia tài sản nữa, liền tìm người xứng đôi với những nha hoàn đã lớn tuổi trong viện để gả họ đi. Đến lúc đó, nhất định phải đổi một lượng lớn quản sự của cửa hàng cùng thôn trang. Sau khi họ gả đi, cũng có thể dùng người dễ dàng hơn một chút.”

Bán nha hoàn trong viện cho những quản sự đắc lực để thu mua cùng khống chế, loại chuyện này Minh Phỉ đã từng thấy rất nhiều ở chỗ Trần thị. Những việc này thuộc về sự vụ của nội viện, bình thường Thái Quốc Đống đều không hỏi qua.

Lúc trước Cung Viễn Hòa cũng không hỏi qua, nhưng lúc này lại chủ động nhắc tới chuyện này với nàng, hẳn là cân nhắc đến việc nàng vừa vào cửa nên khó làm chủ, sợ nàng bị làm khó, cho nên chủ động giải quyết giúp nàng. Minh Phỉ ngẩng đầu lên nhìn hắn cười ngọt ngào: “Hiểu rồi.”

Cung Viễn Hòa thấy nàng cười, biết chiêu vuốt mông ngựa (nịnh nọt) này đã làm đúng chỗ, vội rèn sắt khi còn nóng, tiến tới nắm tay nàng nói: “Nàng yên tâm, chuyện ở hậu viện này, chỉ cần nam đương gia (nam chủ nhà) không loạn, nó liền không loạn nổi.”

Hai phu thê chỉ dẫn theo Tẩy Tụy cùng Kim Trâm, ngồi vào xe ngựa đi tới Thành Nam. Xe ngựa dừng lại trước cửa một tòa nhà không hề tầm thường, Tẩy Tụy đi gọi cửa, một lão nhân (người già)tóc bạc hoa râm chậm rãi mở cửa. Nhìn thấy Cung Viễn Hòa, ánh mắt ông sáng lên, cười nói: “Cung công tử, lão gia đang chờ ngài đấy.”

Cung Viễn Hòa cười nói: “Ô thúc, sao lại là ngươi tới mở cửa?”

“Cũng chỉ là mở cái của mà thôi, ai rảnh rỗi thì người đó mở, có gì quan trọng đâu.” Ánh mắt lão nhân kia rơi lên người Minh Phỉ, cười tiến lên cúi chào: “Là tân phu nhân phải không?”

Người này ăn mặc hết sức mộc mạc, chỉ là một bộ y phục bằng vải mịn mà thôi, trên đầu cũng chỉ cài một cây trâm bằng trúc, nhưng ánh mắt đặc biệt sáng ngời, thái độ không kiêu ngạo không tự ti, lời nói với Cung Viễn Hòa cũng rất thân thiết, có thể thấy được ông cũng không phải là tôi tớ tầm thường của Vương gia (nhà họ Vương). Minh Phỉ không mò ra thân phận của hắn, nhưng nghĩ tới lễ nhiều cũng không thừa, cười đáp lại xong còn hành bán lễ, nhưng không biết có nên khen hay không.

Lão nhân kia thấy Minh Phỉ đáp bán lễ với mình, vội vàng từ chối: “Không dám nhận, không dám nhận.”

“Ngài cũng coi như là nhìn ta lớn lên, có thể nhận nổi lễ của nàng.” Cung Viễn Hòa đỡ hắn, cười giới thiệu với Minh Phỉ: “Đây là Ô thúc, là đại tổng quản đắc lực nhất bên cạnh lão thái gia.”

Ô thúc khoát tay lia lịa: “Người đã già, hảo hán không đề cập tới chuyện năm xưa.”

Đã là đại tổng quản, đương nhiên sẽ không để ý tới lời khen của nàng, có khi khen còn đắc tội với người ta, còn không bằng chân tâm thật ý gọi hắn một tiếng Ô thúc, nghiêm túc chăm chỉ hành lễ thì tốt hơn. Minh Phỉ chỉnh đốn trang phục, hành lễ thêm lần nữa: “Ô thúc khỏe.”

Đến lúc này Ô thúc mới chăm chú quan sát Minh Phỉ một phen, vuốt râu cười nói: “Lúc lão gia ở Bạch Giang đã nghe nói tới mối hôn sự này, vẫn lẩm bẩm ca ca cùng tẩu tẩu Cung gia trên trời có linh, bản thân có thể an tâm rồi. Buổi sáng hôm nay mới rời giường liền nhận được bái thiếp ngài cho người đưa tới, rất vui mừng.”

Cung Viễn Hòa có chút rầu rĩ: “Đa tạ Vương gia gia nhớ thương. Lần này trở về, mọi người đi đường có thuận lợi không?”

Ô thúc dẫn mấy người đi dọc theo con đường lát gạch xanh, đi vào trong viện tử: “Thuận lợi, con đường này không biết đã đi qua bao nhiêu lầ, nhắm mắt lại cũng biết đi thế nào. Chỉ là lão gia vẫn lẩm bẩm hắn đã lớn tuổi, sợ rằng đây là lần cuối cùng đi qua đó, khó tránh khỏi có chút thương cảm.”

Minh Phỉ cẩn thận quan sát nội viện của Vương. Phong cách hoàn toàn khác với Cung gia, ở chính giữa viện là một con đường nhỏ lát bằng gạch xanh, ngoài ra đều là mặt đất, nhưng được quét dọn vô cùng sạch sẽ; có mấy gốc cổ thụ rợp trời, hoa hoa cỏ cỏ trong hoa viên cũng chỉ là những loại hoa bình thường nhất, nhưng bộ dạng lại khiến người ta cảm thấy rất thoải mái, bong hoa cũng nở lớn hơn một chút. Hạ nhân không nhiều lắm, quần áo giản dị chất phác, mỗi lần gặp phải tất nhiên đều lui đến một bên, cúi đầu hành lễ. Nhìn đến đây, trong lòng nàng có đếm, chỉ sợ Vương gia này mới thật sự là biết giữ lễ, xem trọng phẩm hạnh con người.

Mấy người đi tới một ngôi viện lợp ngói xanh bị một gốc cây lớn che mất một nửa thì dừng ở bên ngoài, Ô thúc áy náy nói: “Xin hai vị chờ một chút, ta tiến vào thông báo một chút.” Dien+d%anl3quy=d0n

Cung Viễn Hòa nhỏ giọng nói nhỏ vào tai Minh Phỉ: “Nàng thấy nhà bọn họ có gì khác với nhà chúng ta?”

Minh Phỉ hé miệng mà cười cười: “Nhà chúng ta là gối thêu hoa, nhà bọn họ nha, ngược lại nhìn giống như bạc nguyên chất.” (Ý của Minh Phỉ là Cung gia chỉ được vẻ bề ngoài phú quý, còn Vương gia cao quý từ bên trong.)

Cung Viễn Hòa cười nói: “Cho nên nói, Vương lão nhân không thích những thứ giả tạo kia. Nàng xem, những tiểu nhà bọn họ đều không có lấy một tấm biển nào.”

Đang lúc nói chuyện, Ô thúc đã ra gọi hai người vào: “Mời.”

Đi vào trong, Minh Phỉ mới phát hiện đây là một gian hoa thính [phòng khách], Vương lão thái gia mặc áo gấm màu xanh, hai mắt hẹp dài nheo lại, giữ bộ râu dài cùng Vương lão phu nhân gầy gò mặc váy lụa thu hương mỉm cười đứng dậy chào đón. Sau khi hành lễ thăm hỏi, Vương lão phu nhân đi đến bên cạnh Minh Phỉ nói chuyện phiếm. Vương lão phu nhân rất thú vị, ngay lúc đó liền cho người lấy điểm tâm Minh Phỉ mang tới ra thưởng thức, nếm xong liền cười hỏi Minh Phỉ: “Mùi vị không tệ, tự làm sao?”

“Dạ, tay nghề không được tốt cho lắm, may là ngài không ngại.” Minh Phỉ vểnh tai lên, nghe được hai người Vương lão gia tử cùng Cung Viễn Hòa đã nói tới vấn đề chính.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.