“Người đã già, lòng khó tránh khỏi trở nên mềm đi, thấy ngươi là một nha đầu tốt, quyết định thành toàn cho ngươi.” Tống đạo sĩ nói như vậy.
Minh Phỉ vừa mừng vừa sợ, giống như là nằm mơ, chuyện tốt như vậy lại để cho nàng nhặt được. Suy nghĩ một chút vẫn không yên lòng: “Ngài thật sự không có gạt ta? Ngài đúng thật là Thủ Chân Tử?”
Tống đạo sĩ mỉm cười.
Thanh Hư liếc Minh Phỉ một cái: “Nếu không phải sư phụ thấy ngươi rốt cuộc cũng coi như có lương tâm như vậy, mới lười phải không công đưa cho ngươi cơ hội này đó.”
Ngoài cửa truyền đến tiếng ho khan của tiểu đạo cô, tính toán thời gian Hoa ma ma và Kiều Đào bọn họ cũng nên xong chuyện, Minh Phỉ lười phải cùng hắn nhiều lời, thúc giục lão đạo sĩ đi mau: “Ta nhớ kỹ rồi, vậy các người nhanh đi về chờ tin tức đi, ta sẽ nhanh chóng làm xong chuyện này.”
Tống đạo sĩ cười hì hì đứng lên, sờ sờ đỉnh đầu Minh Phỉ: “Là một nha đầu tốt, tương lai nhất định có cuộc sống tốt.” Bước đi như bay dẫn đầu đi trước.
Thanh Hư mè nheo đứng ở góc tường cạnh cửa nhìn Minh Phỉ: “Nha đầu chết tiệt kia, ngươi còn có cái gì muốn nói với ta không?”
Minh Phỉ nghiêm túc nhìn hắn: “Đương nhiên là có!”
Đôi mắt Thanh Hư sáng lên, khóe miệng cũng cong lên: “Nói mau!”
Minh Phỉ lấy ra năm lượng bạc đưa tới: “Trả đôi bông tai kia lại cho ta! Ừhm, đây là phí cơm nước của Hôi Hôi, không được hà khắc nó, không được giành xương của nó ăn.”
Thanh Hư sững sốt, bàn tay vung mạnh lên một cái, đánh rớt bạc trong tay Minh Phỉ xuống mặt đất, sắc mặt tái xanh phá cửa đi ra.
Hừm, lần đầu tiên thấy tiền không có sáng mắt á. Minh Phỉ sờ mũi một cái, nhặt bạc trên mặt đất lên thổi thổi bụi, cẩn thận thu vào trong tay áo, đi tới trên ghế ngồi xuống, gọi tiểu đạo cô kia đi vào phối hợp với nàng diễn trò.
Tiểu đạo cô này vốn chính là đồ đệ tâm phúc của Tôn Đạo cô, sớm được dặn dò. Sau khi tiếp thêm nước vào trong tách trà cho Minh Phỉ liền cười cùng nàng kéo đến việc nhà: “Lần trước sinh thần tiểu thư, sư phụ ta tặng tiểu thư một cái bùa hộ mạng, có thể cho tiểu đạo xem một chút hay không?”
Minh Phỉ cười nói: “Bùa hộ mạng đó vì quá quý giá, ta chưa từng đeo ra ngoài. Chỉ là trên người có đeo một cái bùa cũ, ngươi có muốn xem hay không?” Đang nói Hoa ma ma và Kiều Đào sắc mặt vui mừng đi vào, hỏi: “Bùa cũ gì?”
Lúc Trần thị đi đến Thiên Điện, đúng lúc nhìn thấy đám người Minh Phỉ đang nghiên cứu lá bùa đã vài năm. Mặt tiểu đạo cô kia lộ vẻ kinh ngạc, chạy tới lôi kéo cánh tay Tôn Đạo cô nói: “Sư phụ, Tam Tiểu Thư vậy mà có cái này. . . . . .”
Trần thị nghe Tôn Đạo cô nói xong vui mừng nói: “Thật?” Ngay sau đó lại cảm thấy mình quá mức vui mừng, lập tức che miệng lại.
Tôn Đạo cô cầm tấm quẻ trong tay Minh Phỉ đưa về phía ánh sáng bên cửa trở qua trở lại nhìn, cuối cùng rất khẳng định nói: “Đây tuyệt đối là thủ bút của Thủ Chân Tử tiền bối! Sư phụ lão nhân gia nàng đã từng để lại cho ta hai tờ.” Rất khách khí nhìn Minh Phỉ hỏi: “Tam Tiểu Thư có thể nói cho bần đạo, lá bùa này từ đâu mà có hay không?”
Trần thị vừa mừng vừa sợ, lo sợ Minh Phỉ không hiểu chuyện tiết lộ tung tích Thủ Chân Tử, quýnh lên nói: “Nói không chừng là khi nàng còn bé thân thích thương tiếc cho.” Không đợi Tôn đạo cô mở miệng, giả vờ nhìn sắc trời một chút: “Cữu mẫu con hôm nay muốn đến nhà làm khách, chúng ta đi thôi?”
Tôn Đạo cô cực kỳ tiếc nuối tiễn mọi người đi ra ngoài, trong lúc đó có mấy lần muốn kéo Minh Phỉ nói nhỏ, tất cả đều bị Trần thị không biến sắc ngăn cản trở về.
Lên xe ngựa, Trần thị liền bắt đầu hỏi Minh Phỉ: “Lá bùa này của con từ đâu tới? Trước kia thế nào không có nghe con nói đến?”
Minh Phỉ cúi đầu đùa nghịch cái bùa nhỏ hình tam giác màu đỏ ở trong tay, nói: “Trước kia con ở Ngô gia thì có cho một lão đạo sĩ qua đường nước uống, ông ấy thấy con đáng thương, nên cho con. Chính là lão đạo sĩ sau này tới chữa bệnh cho con.”
Trần thị lại hỏi: “Tại sao hôm nay đột nhiên lấy ra?” Thì ra là lão đạo sĩ giải đoán xâm xem bát tự rất hay, lại biết chữa bệnh, tính khí quái đản, có chút tính cách ở Bạch Phong quan đó, trong lòng Trần thị dâng lên mấy phần khao khát.
Minh Phỉ lại đáp: “Tiểu đạo cô kia hỏi con muốn bùa hộ mạng tiên cô cho, con nói không có mang theo, nàng không tin, liền kéo cái này ra.”
Trần thị không ngại phiền toái hỏi đi hỏi lại không biết bao nhiêu lần, Minh Phỉ trả lời đến miệng đắng lưỡi khô, trong mắt lộ ra không kiên nhẫn được nữa, lúc này Trần thị mới thôi.
Về đến nhà, Thái Quốc Đống lại tới oanh tạc một phen, làm cho Minh Phỉ chống đỡ không nổi, đợi Thái Quốc Đống đi, một hơi trút hết một bình nước.
Đêm hôm ấy Thái Quốc Đống liền thừa dịp bóng đêm phái người đi Bạch Phong quan Chu gia tìm người. Đợi đến ngày thứ ba, người người đều biết trong tay Minh Phỉ có một cái bùa thủ bút của Thủ Chân Tử thì Thái Quốc Đống đã thuận lợi tìm được người, lập được công đầu trong chuyện này. Theo Chung Thái Phó nói, chức quan này của ông ta nhất định có thể được thăng lên.
Có hy vọng thăng quan phát tài Thái Quốc Đống giống như được trẻ hơn vài tuổi, thái độ đối với Trần thị và Minh Phỉ cũng bỗng nhiên thân cận rất nhiều.
Được một chuyện này, Trần thị liền vội vàng an bài chuyện vị ma ma giáo dưỡng kia vào Thái phủ, thương lượng với Thái Quốc Đống: “Thiếp thân nghĩ mấy ngày nay phải đi đón Ngụy ma ma. Nhưng lần trước bởi vì chuyện lão gia lập công đầu, Đại bá mẫu đối với thiếp có nhiều oán hận, trước đó vài ngày thiếp có gặp bà ấy, ngay cả nói bà ấy cũng không chịu nói với thiếp nhiều hơn một câu.”
Thái Quốc Đống liền vô tình: “Mặc dù ta lập công đầu, nhưng nhà họ cũng không được chỗ tốt sao? Tri Phủ Đại Nhân đối với ta ngược lại không nói thêm gì, tại sao giữa nữ nhân các người cong cong quẹo quẹo nhiều như vậy?”
Trần thị cười nhẹ một tiếng: “Lòng dạ đại bá mẫu từ trước đến giờ luôn hẹp hòi. Một ván thua nhất định phải ở một ván khác hòa nhau mới được. Thiếp đoán, có lẽ bà ấy nhất định sẽ thổi phồng trong chuyện Ngụy ma ma này. Nói thí dụ như, ban đầu muốn cho chúng ta mượn hai năm, sẽ giảm xuống thành một năm, làm lộn xộn kế hoạch. Nói tóm lại một câu, không để cho bọn nhỏ học được toàn bộ bản lĩnh của Ngụy ma ma, cũng sẽ không thể vượt qua nữ hài tử Trần gia.”
Thái Quốc Đống cau mày: “Vậy rất đơn giản, nàng tiếp đón Ngụy ma ma thật tốt, bảo bọn nhỏ chịu khó nỗ lực, trong thời gian ngắn học được tất cả mọi thứ của bà ấy không phải được rồi sao?”
Con mắt Trần thị lóe sáng: “Vẫn là lão gia thông minh.”
Thái Quốc Đống khẽ mỉm cười, khoe khoang đôi câu, lại nghe Trần thị nói: “Chỉ là phòng ốc trong nhà nhỏ hẹp, lúc trước sắp xếp chỗ ở cho Ngụy ma ma ở Hoa Mai Ổ bên cạnh Hồng Thúy Uyển của Nhị Di Nương, nhưng bây giờ cảm thấy có chút không thích hợp. Nàng ngày đêm khóc ồn ào, chỉ sợ rơi vào tai người có tâm. . . . . .”
Thái Quốc Đống nghe vậy, sắc bén nhìn Trần thị một cái, Trần thị thấy thế sắc mặt liền trắng bệch, tim đập thình thịch, siết chặt khăn nói: “Tam di nương bên kia, lại gần kề viện Quang Chính ở. Nếu không, để Tam di nương và Tứ di nương chen chút một chút? Dù sao trước mắt tiền đồ các cô nương mới là quan trọng nhất.” Ngụ ý nói là, vì tiền đồ của đứa nhỏ, di nương hy sinh một chút thì tính là cái gì?
Thái Quốc Đống thu hồi ánh mắt, rũ mắt xuống hồi lâu không nói lời nào, Trần thị không biết rốt cuộc trong lòng ông ta nghĩ như thế nào, không khỏi bồn chồn, nhỏ giọng nói: “Hoặc là, lão gia còn có chủ ý khác? Nếu không, nghĩ cách sửa chữa tòa nhà hậu viện kia? Chỉ là thời gian quá gấp, không biết Đại bá mẫu lúc nào thì đột nhiên trở mặt.”
Thái Quốc Đống thở dài một hơi, hạ quyết tâm: “Đưa nghịch tử kia đến thôn trang đi, cử người trông chừng chặc chẽ. Để cho nàng ấy, cũng đến ở trong cái tiểu viện kia đi. Ngụy ma ma thì vào ở trong Hồng Thúy Uyển, nàng nhất định phải tiếp đón cho tốt.”
Trần thị lập tức sắp xếp nhân thủ, tự mình viết thơ, lại sai Hàn tổng quản đi vào ngay trước mặt Thái Quốc Đống tỉ mỉ an bài xong xuôi, căn dặn người trong thôn trang nhất định phải chăm sóc tốt Thái Quang Chính, không để người ngoài tới quấy rầy hắn. Lại bảo Trương nương tử - quản sự nội viện tân nhiệm tới đây, lập tức thu xếp cho Nhị Di Nương dọn nhà, việc ngày mai cần phải làm toàn bộ đều giải quyết hết.
Trương nương tử dẫn đám người tâm phúc của Trần thị lấy cớ thay Nhị Di Nương thu dọn đồ dùng trong phòng, lật hết từng thứ trong Hồng Thúy Uyển lên, ngay cả trên xà nhà cũng không bỏ qua. Nhị Di Nương hờ hững nhìn mọi người, tròng mắt đen giống như một vũng đầm sâu, biểu cảm gì cũng không có, ngược lại Ngô ma ma đang chờ đợi xem nàng ta bùng nổ thấy thế cũng chột dạ.
Ngô ma ma không muốn nhìn nàng ta trấn định như thế, liền giả vờ hỏi Trương nương tử: “Nhị công tử dọn đến cái viện kia sao? Đều thu dọn xong rồi à?”
Sắc mặc của Nhị Di Nương mới thay đổi, đờ đẫn nhìn Ngô ma ma, đột nhiên rút hai cây trâm phượng mà Thái Quốc Đống đã cho nàng ta đang cài trên đầu ra kín đáo đưa cho Ngô ma ma: “Hắn đi nơi nào rồi?”
Ngô ma ma đẩy cây trâm của nàng ta trở về: “Hắn hiện giờ đã không phải là người Thái gia, hắn tự có chỗ để đi.”
Ngay lập tức sắc mặt của Nhị Di Nương trắng bệch che ngực dựa vào tường mềm nhũn tuột xuống.
Ngô ma ma sợ nàng vì vậy chết đi không thoát khỏi liên quan, quýnh lên đở nàng ta dậy tưới nước ấn huyệt nhân trung, khuyên nhủ: “Sớm biết như thế, lúc trước hà tất phải như thế. Nhị công tử thật là đáng tiếc, thân kiều thịt quý, toàn thân cũng bị lão gia đập nát, cứng rắn không có kêu lên một tiếng đau.”
Nhị Di Nương nhắm hai mắt không nói một câu.
Ngô ma ma đợi một chút, cũng không thấy nàng ta có bất kỳ động tĩnh gì, dựng lỗ tai lên nghe, dường như là ngủ thiếp đi rồi. Liền xoay người đi ra ngoài, căn dặn tiểu nha đầu đang trông chừng bên ngoài nói: “Coi chừng cho tốt, nếu xảy ra điều xấu gì, cẩn thận da của ngươi!”
Lúc nửa đêm, Nhị Di Nương đột nhiên mở mắt ra, cúi đầu ho khan một tiếng: “Người đâu!”
Tiểu nha đầu mắt lờ đờ buồn ngủ, run rẩy thò đầu vào: “Di nương, người cần gì?”
Nhị Di Nương cười híp mắt vẫy tay với nàng: “Tới đây rót cho ta ly nước.”
Tiểu nha đầu thấy thái độ nàng ta hòa nhã, thở ra, đi tới rót chén nước ấm hai tay dâng lên: “Di nương thân thể của người khỏe lên chút nào không?”
Nhị Di Nương ôn tồn trả lời: “Tốt hơn nhiều. Ngươi tên là gì? Năm nay bao nhiêu tuổi? Thật là một người hiểu chuyện.” Dụ được tiểu nha đầu kia vui vẻ trở lại, nàng ta mới gở một đôi khuyên tai vàng ròng hình giọt nước từ dái tai xuống kín đáo đưa cho tiểu nha đầu kia: “Thưởng cho ngươi.”
Tiểu nha đầu muốn nhưng không dám đưa tay, vẻ mặt Nhị Di Nương tươi tĩnh hẳn lên: “Không phải để cho ngươi lấy không, ta hỏi ngươi, Nhị công tử đi nơi nào?”
Tiểu nha đầu nghiêng đầu do dự nghỉ một chút, mới nói: “Còn chưa đi đâu. Nghe nói là sáng sớm ngày mai lên đường, muốn đưa đến nông thôn. Hình như là đi đến thôn trang rất xa kia, đến gần bên hồ lớn kia thì phải.”
Sắc mặt của Nhị Di Nương tái nhợt: “Mấy ngày nay lão gia đang làm gì? Tối nay nghỉ ngơi ở nơi nào?”
“Nghe nói lão gia tối nay ở thư phòng.”
Nhị Di Nương thở phào một hơi, “Ngươi giúp ta cầm lược tới đây.”
Tiểu nha đầu cảnh giác nói: “Di nương lấy lược làm cái gì? Không ngủ được sao?”
Nhị Di Nương xoa huyệt Thái Dương: “Đầu ta đau, chải tóc để đầu thoải mái một chút.”
Chờ tiểu nha đầu vừa quay đầu đi, Nhị Di Nương liền cầm giá cắm nến nện lên đầu tiểu nha đầu, thấy tiểu nha đầu mềm nhũn té xuống, nàng ta không chút hoang mang bò xuống giường, cứ như vậy tóc rối bù, đỡ eo, vịn vách tường từ từ đi ra ngoài, đi hai bước liền không thể không dừng lại nghỉ một nhịp, nhưng một chút ý muốn dừng lại cũng không có.
Nàng ta đẩy cửa một cái, cửa giống như nàng ta nghĩ, bị khóa lại từ bên ngoài. Nàng ta cười lạnh, thò người ra mở cửa sổ, từ trên bàn leo lên bệ cửa sổ, từ bệ cửa sổ lăn xuống đám hoa hồng bên ngoài, cố nén một thân đau nhói, vịn tường đứng lên, dưới ánh sáng mờ và gió nhẹ cuối mùa xuân, tóc của nàng ta giống như tảo biển bay bay trong gió, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, chỉ có một đôi mắt mang ngọn lửa lóe sáng.