Hỉ Doanh Môn

Chương 316: Chương 316: Tình cờ




Ngược lại Thái Quang Đình không chút hoang mang: “Suy cho cùng cũng phải hồi âm cho nhà hắn một tiếng, đợi con mời hắn đi ra ngoài uống rượu, có cái gì, hỏi tường tận là được. Nếu như hắn không tuân theo quy củ, đương nhiên là không phải. Nhưng cũng không đáng tức giận với hắn.”

Thang Thịnh này, từ sau khi nhận được thư của Minh Phỉ, hắn liền chú ý quan sát, phẩm chất không phát hiện có vấn đề gì, về phần vừa gặp đã thương gì đó, hắn không hề cảm thấy chuyện này nghiêm trọng ra sao. Dù sao năm đó hắn gặp được Hàm Dung cũng vào ngày thổ thần này, cảm thấy tốt mới muốn thú vào cửa. Thích Minh Ngọc, dù sao cũng tốt hơn đơn thuần vì tiền đồ đi cầu thân nhiều. Huống chi, Thang Thịnh này thật sự có tài học.

Thái Quốc Đống oán hận nói: “Nhưng nếu hắn là loại người kia, khoan nói làm nữ tế ta. Ngay cả muốn ta nói một câu lời hay cũng là si tâm vọng tưởng! Người này nhìn đàng hoàng, ai ngờ lại là người như vậy! Lúc nào thì nữ nhi nhà ta đến phiên hắn tới bình phẩm từ đầu đến chân, nói gì tới hài lòng với không hài lòng!”

Trần thị đưa ly trà cho ông ta, cười nói: “Lão gia cũng đừng một gậy tre liền đánh chết người. Không phải còn không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì hay sao? Kích động như thế làm gì?”

Thái Quốc Đống chẳng ừ hử gì cả, Trần thị liền lấy một tờ danh sách cho ông ta xem qua: “Đây là danh sách đồ cưới thiếp chuẩn bị cho Minh Tư, lão gia xem một chút còn cần thêm gì hay không?” Bà ấy đã bắt đầu chuẩn bị đồ cưới cho Minh Tư, lần trước Minh Tư đã ăn thiệt thòi đất đai, nên thay đổi tuyên bố không cần ruộng đất điền trang, mà muốn kim ngân bạch ngân cùng với đồ trang sức vật liệu may mặc.

Thái Quốc Đống nhìn, liền cau mày nói: “Tại sao chỉ có chút này? Mua điền trang cho nó.”

Trần thị cười nói: “Minh Tư nói nàng phải đi xa, lấy những thứ vô dụng này, còn không bằng mang theo những thứ thật sự tốt này. Còn nói nàng không cần phô trương gì đó, có tác dụng thực tế là được rồi.”

Thái Quốc Đống cười lạnh một tiếng: “Nó nói gì nàng liền làm theo cái nấy? Ánh mắt của nó cũng tương đương di nương nó! Cái gì gọi là có tác dụng thực tế? Có thể sống tốt, lâu dài sinh tài mới gọi là có tác dụng thực tế! Nếu không nhà nào cũng đều mua điền trang ruộng đất cửa hàng làm cái gì? Nhiều kim ngân bạch ngân hơn nữa đặt bất động ở đâu đi nữa cũng là vật chết, luôn có lúc miệng ăn núi lở! Thừa dịp còn sớm, nhanh đi mua hai điền trang! Nhân tiện mua ở gần Kinh Thành, chúng ta có thể thay nó quản lý, nếu đi có cái gì, cũng dễ dàng xử lý.”

Điền trang trong kinh này có thể đắc hơn những chỗ khác nhiều, sợ không chừng sẽ tiêu tốn không ít tiền. Ông đúng là thiên vị! Trần thị mừng thầm, lại giả vờ nói: “Nếu như vậy, không bằng sai người mua ở Nam Cương cho nàng? Ở đó tiện nghi rất nhiều, cũng dễ dàng để tự nàng quản lý.” Bà không tham chút tiền kia, nhưng bà vừa nhìn thấy Minh Tư, sẽ nhớ tới đủ loại chuyện ác Thái Quang Nghi làm trước kia. Ngay cả nhìn từ lâu dài, cũng không thể xem Minh Tư thành ra dạng gì, nhưng cũng không muốn Minh Tư tốt hơn. Thay vì tiện nghi cho Minh Tư, không bằng tiện nghi cho Minh Ngọc.

Thái Quốc Đống nhàn nhạt nói: “Nàng hiểu được cái gì? Nếu mua ở nơi đó. Chỉ sợ cuối cùng lại tiện nghi cho người ngoài. Nàng không cần nhiều lời, cứ quyết định như vậy đi.”

Trần thị nịnh nọt nói: “Vẫn là lão gia nghĩ chu đáo, vậy trước tiên cho người đi hỏi thăm, đến lúc đó lại để cho người xem qua lần nữa.” Trong lòng đã quyết định chủ ý, lên giá tiền “Cao nhất” thay Minh Tư mua một điền trang tốt.

Thái Quốc Đống đã sớm tin tưởng không nghi ngờ đối với bản lĩnh đương gia quản lý tài sản của bà ấy, phất tay một cái nói, “Không cần, nàng làm việc ta yên tâm, tự nàng quyết định là được rồi.” Rồi lại nhìn Minh Phỉ nói: “Đi gọi Nhị tỷ ngươi tới đây, ta có lời muốn nói với tỷ muội các ngươi.”

Minh Phỉ nói: “Cần gọi Tứ muội không ạ?” Kể từ sau khi định ra cửa hôn sự này cho Minh Tư xong. Trần thị liền ném một đống vải vóc và hai tú nương cho nàng ta, để cho nàng ta tự đi mân mê những thứ giá y kia. Trong lòng nàng ta vui mừng, đồ lại mới mẻ, trước mắt đối với chuyện thêu giá y còn ôm nhiệt tình cao độ, nên cũng không ra ngoài sinh sự, có chuyện còn phải đi kêu mới được.

Thái Quốc Đống lắc đầu nói: “Không cần gọi nó, ta chỉ nói với các ngươi.”

Chốc lát sau, Minh Nhã tới, Trần thị muốn tránh đi, Thái Quốc Đống gọi bà ấy lại, lại bảo Thái Quang Đình và Hàm Dung ở lại, hắng giọng một cái, nói: “Lúc trước các ngươi xuất giá ta cho bạc đồ cưới đều không tính là nhiều, chủ yếu khi đó trong nhà không có bao nhiêu tiền, chi tiêu cũng quá lớn. Minh Bội xuất giá, chúng ta sung túc rất nhiều, vật giá cũng cao rất nhiều, nó lại phải đi xa, cho nên sau khi ta và mẫu thân các ngươi thương lượng, cho nó hơn bốn ngàn lượng đồ cưới. Hôm nay Minh Tư lại sắp tái giá, chắc hẳn các ngươi đã biết, ta cho nó năm ngàn lượng bạc. Nói cách khác, trước trước sau sau bạc đồ cưới của nó tốn gấp mấy lần các ngươi.” Nói đến đây, Thái Quốc Đống dừng lại, quét một vòng trên mặt mấy người nhi nữ, thấy mọi người cũng không phản ứng đặc biệt gì, mới hài lòng nói: “Mặc dù nó không biết, nhưng có lẽ các ngươi đều rõ ràng, tình huống của nó khác với các ngươi, cả đời này của nó chính là như vậy. Số tiền này coi như là cho nó dưỡng lão. Ta làm như vậy, không phải thiên vị, mà là đã cẩn thận suy xét. Nó trôi qua tốt hơn một chút, đương nhiên sẽ ít gây thêm phiền toái cho các ngươi, các ngươi nhẹ nhõm, quan hệ giữa các tỷ muội không có khó coi như vậy, ở bên ngoài nói cũng dễ nghe một chút.”

Minh Nhã dẫn đầu nói: “Phụ thân người không cần phải nói, đây là tiền của người, nữ nhi không có ý kiến, người sắp xếp thế nào cũng tốt.” Thiên vị hay không thiên vị, nàng cũng không muốn tra cứu tỉ mỉ. Tóm lại nàng gả đi mấy năm nay, mặc dù không phải giàu có, nhưng bà gia (nhà chồng) đối xử với nàng cực tốt, phu thê hòa thuận, nhi tử đáng yêu, cũng chưa từng nghĩ đến phải làm thế nào để lấy chút lợi ích từ nhà mẹ trở về, đồng thời cũng biết là lấy không được. Cho dù Thái Quốc Đống bổ sung thiếu hụt cho nàng, cũng không bằng Cung Viễn Hòa có ý mưu cầu cho trượng phu nàng cái chức vụ Huyện Học Giáo Dụ kia.

Minh Phỉ lại càng không sao cả: “Con không có ý kiến gì.” Từ trước đến giờ Thái Quốc Đống đối với Minh Tư đều khá thiên vị, trong lòng mọi người đều biết rõ. Nhưng suy tính này của Thái Quốc Đống cũng không phải là hoàn toàn không có đạo lý, Minh Tư gả ra ngoài tốt hơn ở trong nhà. Về phần Minh Ngọc, Thái Quốc Đống không có đưa nàng vào trong cung, chịu tốn tâm tư giữ nàng lại, cũng đã là hạnh phúc lớn nhất. Đồ cưới gì đó, ông ta thích cho bao nhiêu thì cho bấy nhiêu, cùng lắm thì sau này mình cho thêm Minh Ngọc là được, không tranh chút lợi nhỏ này.

Thái Quốc Đống ném ánh mắt về phía Thái Quang Đình. Thái Quang Đình nhìn Hàm Dung một cái, cười nói: “Phụ thân người cũng biết, nhi tử đã trải qua những năm này như thế nào, sao có thể cùng muội muội tranh cái này?” Hàm Dung gật đầu liên tục.

Trong lòng Thái Quốc Đống rất an ủi, cười nói: “Ta biết các ngươi đều là những đứa con hiểu chuyện. Phụ thân không để các ngươi thua thiệt quá mức, ta có vài món bảo bối trân quý, chút nữa để cho mẫu thân các ngươi bỏ vào túi cho các ngươi mang về.”

Minh Nhã cẩn thận quan sát Trần thị một cái, chỉ thấy Trần thị cười đến vui vẻ, một chút xíu mất hứng cũng không có, cũng liền đặt tim trở về trong bụng.

Thái Quốc Đống cao hứng trong lòng, nói rất nhiều nào là tử nữ tay chân tương thân tương ái, lại đặc biệt tán dương Trần thị biết đương gia, kế mẫu này làm rất tốt, là hiền thê lương mẫu. Còn bảo Trần thị dặn dò phía dưới, chuẩn bị buổi tối người một nhà ăn uống một bữa thật ngon, liên kết tình cảm một chút. Vui mừng nhất lại là bọn nhỏ, Trần thị chuẩn bị cho bọn nó một bàn riêng, ngay cả Thư Mi cũng phải để cho bà vú ôm. Đan Hà hầu ở một bên giúp đỡ.

Cung Viễn Trật theo thường lệ tới dùng cơm, thấy toàn gia Thái gia chẳng phân biệt đích thứ, bộ dạng kế mẫu kế nữ vui vẻ hòa thuận, không khỏi im lặng bi thương, càng hạ quyết định, phải đọc sách thật tốt, thành người vượt trội, không để chuyện đã xảy ra ở Cung gia năm đó phát sinh trên người mình. Ngay cả Minh Phỉ hỏi hắn có muốn cùng nhau trở về mừng năm mới hay không, hắn cũng từ chối không đi, bảo là muốn ở lại trong kinh đọc sách cho giỏi, một đi một về lại trì hoãn thời gian.

Minh Phỉ thấy hắn chịu khó, cũng mừng thay cho hắn, nói rất nhiều lời khích lệ, Cung Viễn Trật nghe xong tràn đầy lòng tin, hận không thể cơm cũng không ăn chạy về ngồi xuống đọc sách mới được. Thái Quang Đình thấy thế, cười đến không ngừng được, gắt gao ấn hắn xuống, cười nói: “Cho dù muốn cố gắng. Cũng phải ăn no trước mới có sức đúng không?”

Thái Quang Diệu và Thái Quang Hoa cũng đi tới khuyên hắn, Minh Phỉ thấy hắn và mấy huynh đệ của mình chung đụng hòa hợp, rốt cuộc cũng hoàn toàn yên tâm.

Lại nói ngày hôm sau Thái Quang Đình đi tìm Thang Thịnh uống rượu, sau khi trở về cười nói: “Hắn ngược lại thành thật, ta vừa hỏi thì một năm một mười nói ra. Cũng không phải nổi lên lòng xấu rình coi. Là tháng năm năm nay lúc dạo chơi thưởng hoa thạch lựu ở nhà Chu Thị Lang, Chu gia công tử gởi thiệp mời cho hắn. Tình cờ bắt gặp Minh Ngọc bị người trào phúng khi dễ, lại ứng đối thích đáng, cơ trí hào phóng, hắn rất thích tính hào phóng trầm ổn của Minh Ngọc, ghi tạc ở trong lòng. Lúc ấy cũng không biết chính là Minh Ngọc, sau đó nghe người ta gọi Thái Lục Tiểu Thư, sau khi nghe ngóng, thế mới biết Lục Tiểu Thư của nhà chúng ta.

Hắn năm nay cũng không nhỏ, mười chín tuổi rồi đó, ta thấy hắn thật sự nghiêm túc không phải suy nghĩ nông nỗi. Hơn nữa tính kiên nhẫn của người này cũng không tệ lắm, lúc trước mấy người cùng hắn vào công môn Trụ quốc, có người có gan nhỏ sợ phiền phức về quê nhà né tránh, có người buồn bực không vui mượn rượu giải sầu, không đọc sách nữa luồn cúi khắp nơi. Mỗi ngày không ngừng đọc sách, cũng không chạy tán loạn khắp nơi giống như hắn vậy, thật đúng là không nhiều lắm.”

Minh Phỉ nhỏ giọng cười nói với Hàm Dung: “Trước kia muội còn tưởng rằng chỉ là con mọt sách, làm sao biết được cũng không ngốc lắm. Còn biết phân biệt được có được hay không, sau lưng len lén đi hỏi thăm là nhà ai, cũng biết được cùng mẫu thân hắn tranh thủ, biết được đi cầu phương thuốc cổ truyền lấy lòng gia đình nhà gái. Lúc trước muội chỉ sợ lại là một tiểu ngốc tử ngây ngô thuần khiết, không biết việc đời.” Coi như là một cổ phiếu tiềm năng.

Thái Quốc Đống đối với cách kiến giải vô tình gặp được này coi như là miễn miễn cưỡng cưỡng tiếp nhận, lại nói, “Cho dù là như vậy, thời gian này ta cũng không đồng ý nhà hắn! Chỉ sợ lúc này đồng ý với hắn. Ngày sau hắn sẽ cảm thấy là nhà hắn trong lúc nguy nan cầu thú Minh Ngọc, còn tặng phương thuốc cổ truyền dược liệu trị bệnh Minh Ngọc, rất đáng gờm, mọi chuyện sẽ đè ép Minh Ngọc một đầu. Hiện tại ta cũng không thiếu nhân tình vô ích của nhà hắn, ngươi bảo hắn qua hai ngày tới tìm ta, ta tìm cho hắn một vài chuyện vặt luyện tay một chút trước. Những thứ khác, chờ sau này Minh Ngọc khỏi bệnh rồi hãy nói!” Thái Quang Đình biết trong lòng ông ta đã đồng ý, liền cười nói: “Con cũng có ý như vậy. Ở lại bên cạnh người, người xem nhiều một chút cũng tốt. Người kiến thức rộng, dù sao cũng nhìn rõ hơn chúng con một chút.” Thái Quốc Đống mặt không biến sắc được hắn tâng bốc, thật cao hứng đùa tôn tử một lát, chừa đường lui về sau.

Mắt thấy chuyện tình của Minh Ngọc đã qua một giai đoạn, tạm thời cũng sẽ không có tiến triển mới, sau khi Minh Phỉ và Minh Nhã thương lượng xong, quyết định ngày sau lên đường trở về Thủy Thành Phủ.

Ban đêm, Minh Phỉ dẫn theo Thư Mi, đi đến nhà Thái Quang Đình ở lại, hai huynh muội nói chuyện suốt đêm, kể lại các loại chuyện đã xảy ra xung quanh mình mấy năm nay một lần, khóc một chút cười một chút, nói đến gà gáy hôm sau mới tự mình đi nghỉ ngơi.

Trước khi đi một đêm, Minh Phỉ lại cùng Minh Huyền ngủ chung nói chuyện đến nửa đêm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.