Hỉ Doanh Môn

Chương 93: Chương 93: Truy Phong




Edit: Thu Lệ

Cung Viễn Hòa nhanh chóng tiêu diệt xong một chén đó, sau đó đoạt đi một chén khác trước khi Lý Bích và Thái Quang Đình ra tay.

Vừa ăn vừa cười: “Ngày nào các ngươi cũng ăn nhất định rất mệt mỏi, vì không để cho hai nha đầu này dọn chén phiền phức, ta thay họ ăn hết hai chén này.”

Đan Hà và Bạch Lộ nghe vậy, không nhịn được cũng cười: “Nô tỳ đa tạ công tử.”

Thái Quang Đình lắc đầu mà thở dài: “Thà ngươi cứ nói con sâu tham ăn trong bụng ngươi bảo ngươi không ăn hết hai chén lớn cũng không tha cho ngươi đi, chẳng lẽ chúng ta còn có thể giành với ngươi à?”

Chép chép miệng có chút vẫn chưa thỏa mãn.

Lý Bích cũng bưng cái chén trống không nhìn Minh Phỉ cười: “Tam muội muội, còn nữa không?”

Minh Phỉ không ngờ sẽ được hoan nghênh như vậy, may nhờ lúc ấy nàng làm nhiều thêm một chút, chuẩn bị cho Minh Ngọc, bản thân mình cùng mấy ma ma nha hoàn nếm một chút, đã như vậy, dĩ nhiên chỉ có thể thoả mãn mấy vị đại vương này trước rồi, liền phân phó Đan Hà lập tức trở về phòng bếp nhỏ đã nấu đưa tới.

Cung Viễn Hòa nheo mắt nhìn Lý Bích: “Hôm nay ngươi lại không đỏ mặt xấu hổ?”

Lý Bích nghiêm trang nói: “Tam muội muội không phải người ngoài.”

Hai mắt Cung Viễn Hòa lượn quanh hai vòng giữa Lý Bích và Minh Phỉ, “HAAA”

Mà cười một tiếng, đang muốn mở miệng nói chuyện, Thái Quang Đình đã nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn một cái, không biến sắc nói: “Hắn là người đàng hoàng, ngươi đừng lấy hắn làm trò cười.”

Giúp Lý Bích là giả, không cho lấy muội muội bảo bối của hắn ra trêu chọc mới là thật chứ?

Thật là bao che, chỉ đùa một chút cũng không được.

Cung Viễn Hòa cười một tiếng, đổi đề tài: “Tam muội muội, ta nghe nói muội muốn huấn luyện hai con chó lười biếng này thành Thần Khuyển?”

Minh Phỉ cười nói: “Thần Khuyển gì chứ? Ta cũng chỉ là dẫn Minh Ngọc hoạt động nhiều một chút mà thôi. Để tránh khỏi sau này nàng đi vài bước đường sẽ phải dừng lại thở gấp thở. Lại nói, Hỉ Phúc và Kim Sa đều là chó ngoan, cũng không lười.”

Cung Viễn Hòa chớp chớp mắt, thần thần bí bí mà nói: “Muốn chạy trốn nhanh, muốn giữ nhà lợi hại, ta có một con chó khác, chỉ là muốn xem muội có gan muốn hay không thôi.”

Minh Phỉ đột nhiên nghĩ đến lời nói của Cung Tịnh Kỳ, loại chó nhiều gã sai vặt cũng kéo không được, bổ nhào về phía trước liền muốn mạng người, cuối cùng còn phải lấy tay nỏ tới bắn chết, không nhịn được rùng mình: “Ta không muốn đâu, ta không có thủ nỏ để bắn chết chó dữ.”

Cung Viễn Hòa thở dài: “Ta là loại người không biết nặng nhẹ vậy sao? Sao có thể lấy cho dữ đấy cho muội chứ? Ta nghĩ tới, năm tới ta và các ca ca muội phải đến Kinh Thành để thi, nên con chó yêu thích của ta không có ai chăm sóc, muốn nhờ muội giúp ta nuôi dưỡng, ai ngờ mới vừa mở miệng muội đã từ chối như vậy, thật không có ý nghĩa.”

Minh Phỉ chỉ coi hắn trêu cợt nàng, Cung Tịnh Kỳ đã nói rất rõ ràng, hắn đặc biệt có một trang trại nuôi chó, bồi dưỡng hơn mười người quản lý chó, sao lại không ai thay hắn nuôi chó hắn thích?

Dụ dỗ ai đó?

Lập tức một cười cũng không tiếp lời.

Sắc mặt Cung Viễn Hòa cũng có chút khó coi, nói: “Tiểu nha đầu, hiếm khi ta mới mở miệng van muội một lần, nhưng muội chỉ cười mà không nói lời nào là có ý gì?”

Minh Phỉ thấy hắn đột nhiên tức giận, vừa nhìn về phía Thái Quang Đình, vừa cười nói: “Ta cho là huynh đang đùa giỡn với ta.”

Thái Quang Đình nói: “Nhà chúng ta chỉ có muội không sợ chó lớn, muội hãy giúp hắn nuôi Truy Phong đi. Truy Phong cũng không tệ, sẽ không cắn người linh tinh.”

Thì ra là thật sự có chuyện này, đừng bảo là Thái Quang Đình mở miệng, chỉ dựa vào việc Cung Viễn Hòa cầu xin nàng, dù nàng có sợ đi nữa cũng sẽ không từ chối.

Về phần tại sao hắn lại đưa chó đến cho nàng nuôi, có lẽ hắn cũng có nỗi khổ của hắn, dù sao gia đình đó cũng phức tạp như thế.

Minh Phỉ dĩ nhiên là đồng ý, lúc này Cung Viễn Hòa mới tươi cười: “Ngày mai ta liền dẫn nó tới đây cho muội làm quen dần, nuôi mấy ngày này là bọn muội quen thuộc, chúng ta cũng phải đi.”

“Không ở nhà ăn tết hả? Sau khi đậu rồi cũng sẽ không về ăn tết nữa có phải không?”

Minh Phỉ không khỏi có chút buồn bã, năm nay là năm đầu tiên nàng ăn tết ở Thái gia, nhưng lại không thể ăn cùng Thái Quang Đình.

Thái Quang Đình xoa xoa tóc của nàng, cố cười nói: “Mỗi ngày đều ăn thịt, không phải đều giống như ăn tết sao?”

Minh Phỉ nhỏ giọng nói: “Không giống nhau.”

Hoàn toàn khác nhau, nàng vừa mới nhận thức Thái Quang Đình và Minh Ngọc, coi bọn hắn như người thân đời này của nàng, đương nhiên là hi vọng ngày lễ ngày tết bọn họ cũng có thể ở bên cạnh nàng.

Tay Thái Quang Đình liền dừng lại trên đầu Minh Phỉ, cố gắng vẽ tiếp một cái bánh nướng thật to để Minh Phỉ đỡ xót ruột, nhưng lại cảm thấy không nói nên lời.

Nếu hắn thi đậu thứ cát sĩ, vậy phải ở lại kinh thành, ba năm sau cuộc thi đủ tư cách, cũng có thể là giữ lại kinh hoặc là thả ra ngoài, tóm lại, trong một năm mà hắn muốn về nhà là có chút khó khăn.

Trừ phi Thái gia cũng có thể đi Kinh Thành, nhưng rõ ràng mấy năm này cũng rất không có khả năng.

Lý Bích sờ sờ đầu, cố gắng an ủi Minh Phỉ: “Cũng không có gì, ngủ một giấc thức dậy là qua hết. Trước kia ta cứ như vậy, thật không nghĩ khổ sở như muội. Lại nói ba năm cũng trôi qua rất nhanh. Ca ca muội còn có thể xin nghỉ về nhà.”

Rất rõ ràng, Lý Bích không phải là loại người biết an ủi, bời vì những lời này của hắn mà không khí ngược lại trở nên thương cảm hơn.

“Các ngươi đều không biết tiểu nha đầu này đang nghĩ gì đâu.”

Cung Viễn Hòa cười nói: “Nàng cảm thấy thiếu một người ăn tết thì sẽ ít đi một bao tiền lì xì đấy. Ta thấy Quang Đình ngươi nên đưa hết bao lì xì một lượt cho đủ đi. Để tránh khỏi sau khi chúng ta đi rồi, mỗi lần đến lễ mừng năm mới, lỗ tai của ngươi sẽ phải nóng lên, đó là do nha đầu này đang lẩm bẩm, tiền mừng tuổi của ta, tiền mừng tuổi của ta.”

Tất cả mọi người đều bị hắn làm cho tức cười.

Bạch Lộ che miệng cười: “Đúng vậy, tam tiểu thư chúng ta muốn nhìn thấy hộp tiền phải đầy, ngày đó đi nằm ngủ phải đặc biệt thực tế; nếu như phát hiện hộp tiền trống không, nhất định sẽ buồn như cái gì vậy. Dĩ nhiên là thiếu tiền mừng tuổi của Đại công tử.”

Minh Phỉ làm bộ mắng nàng: “Nha đầu thối, ai cho ngươi bịa chuyện ta.”

Khóe miệng lại không nhịn được vểnh lên.

Thái Quang Đình cố ý nhạo báng Minh Phỉ: “Thật là như vậy sao? Chỉ là có thể nha, muội xài tiền như nước, nếu ta không ở nhà, sẽ không ai có thể nguyện ý đưa tiền tiêu vặt của mình cho muội lấp lỗ thủng.”

“Không phải vậy đâu.”

Minh Phỉ chu miệng lên, “Cung đại ca ca càng ngày càng chui vào trong tiền nhãn tử rồi. Nếu như trên đường, huynh đều ăn mặc như thế này để đi lên kinh thành, ta sẽ không cho ca ca và biểu ca của ta đi cùng đường với huynh.”

Cung Viễn Hòa cười xoay người uốn éo cho mọi người nhìn: “Ta thế nào? Dáng vẻ ta thế nào hả? Ngọc thụ lâm phong biết dường nào. Nói là chi lan ngọc thụ cũng không quá đáng, lúc ta mới tới, còn có tiểu cô nương nhìn ta đỏ mặt đấy.”

Minh Phỉ tức giận nói: “Vâng, nếu như gặp phải cướp giật thì kẻ ngọc thụ liền ngổn ngang trong gió rồi.”

Nếu như gặp phải nữ Đại Vương, vừa đúng cướp ngươi đi làm áp trại tướng công.

Nhưng mà thân hình nhỏ bé này, chịu được hả?

Minh Phỉ không nhịn được vừa quan sát Cung Viễn Hòa vừa thông suốt, lại thấy thân thể hắn vốn dĩ không có hai lạng thịt, thon dài như cây gậy trúc đã bắt đầu dần dần cường tráng, chắc hẳn tương lai là một nam nhân tài năng, đường nét rất xinh đẹp.

Nhìn lại đại ca Thái Quang Đình một chút, ưmh, tuy nhỏ tuổi nhưng đã có bản mặt như đưa đám, chẳng qua cũng là một mỹ nam tử.

Minh Phỉ thỏa mãn.

Đan Hà và Kiều Đào xách theo hộp đựng thức ăn cười cười nói nói đi tới, trước tiên lấy hoành thánh mới nấu ra đưa cho mọi người, lại săn sóc đổi chậu than.

Thấy Kiều Đào trở lại, Kim Quế mới vừa rồi không biết đã chạy tới nơi nào đột nhiên xông ra, vô cùng chịu khó cướp việc với Kiều Đào, chỉ chốc lát đã đoạt hết công việc trên tay Kiều Đào.

Khoé miệng Cung Viễn Hoà hơi cười, nháy nháy mắt với Thái Quang Đình, ý bảo nhìn hắn nhìn hai nha hoàn này của hắn.

Thái Quang Đình nhíu mày một cái, định nói: “Kim Quế.” “Ai......”

Kim Quế lập tức đưa bình trà trong tay mà Kiều Đào vừa để xuống qua, xoay người xoa xoa tay, mắt sáng trong, tươi cười rạng rỡ, giòn giã đáp một tiếng: “Công tử xin phân phó.” Thái Quang Đình nói: “Ngươi đi lấy một cái chén nhỏ và một cái thìa.” Có lẽ Tam Tiểu Thư cũng muốn ăn chứ?

Kim Quế không nghi ngờ gì, vô cùng vui mừng, tay chân lưu loátchạy đi lấy chén tinh sảo.

Thái Quang Đình lại chỉ một chén hoành thánh không ai động tới: “Gạt nửa bát ra ngoài, nhớ phải múc canh.

Kim Quế làm theo lời, cười hì hì bưng chén hoành thánh lên nhìn Thái Quang Đình, chờ bước kế tiếp Thái Quang Đình nghiêm trang chỉ vào Kiều Đào: “Cho Kiều Đào.” Vẻ mặt ôn hòa nói với Kiều Đào: “Hoành thánh này không tệ, ngươi nếm thử một chút.” Kiều Đào do dự một chút, thò tay mà tiếp nhận hoành thánh, sau khi nếm một chút, trên mặt lộ ra mỉm cười vui sướng nói: “Thật sự ăn rất ngon.” Kim Quế giương mắt nhìn Thái Quang Đình: “Công tử......”

Nàng cũng có thể nếm thử một chút không?

Mặt Thái Quang Đình không thay đổi nhìn nàng: “Ngươi có chuyện gì sao?” “Xì......”

Cung Viễn Hòa nhìn vẻ mặt Kim Quế vừa uất ức, vừa không thể tin được, vừa không cam lòng, muốn khóc lại không dám khóc, không nhịn được nhào trên bàn cười lớn.

Cung Viễn Hòa nói lời giữ lời, sáng sớm ngày hôm sau thật sự mang theo sách và chó tới Thái gia.

Dưới sự chỉ đạo của Trần thị, Minh Phỉ vẫn còn đang phác thảo những quà tặng mà Thái Quang Đình mang cho Chung Thái Phó, thúc thúc và muội phu của Trần thị ở trong kinh, Bạch Lộ đã ở ngoài cửa dò xét mấy lần.

Trần thị thấy Minh Phỉ không có tâm tư, liền cười nói: “Thôi, con mau đi nhanh đi. Còn lại để ta và Dư ma ma thương lượng xong sẽ cho phụ thân con xem xong là có thể quyết định.” Minh Phỉ còn chịu đựng: “Không có chuyện gì, con làm xong chuyện sẽ đi.” Trần thị thân thiết ngắt cái mũi của nàng, nói: “Đi đi, ta cũng đã từng là hài tử. Ở tuổi này, vốn là chính là lúc để chơi đùa, nhưng lại không thể không theo ta học quản gia, đã uất ức cho d/đ”l;q”d con rồi. Thừa dịp ca ca con đang ở nhà, mang theo Minh Ngọc gặp mặt hắn nhiều hơn một chút, cũng bảo hắn nghỉ ngơi một chút, tránh khỏi ngày qua ngày học hành trong nghèo khó, chịu đựng thành con mọt sách.” Trần thị có bầu gần năm tháng, nuôi dưỡng đến châu tròn ngọc sáng, gần đây không có việc gì phiền lòng, cảm xúc cũng tương đối ổn định, nên tính tình cũng thân thiện hơn nhiều lắm.

Minh Phỉ vừa ra đến trước cửa, nàng đã đặc biệt khai báo một câu: “Con phải xem trước một chút con chó kia có hung dữ hay không, đừng lỗ mãng, chó cắn người thường không sủa, nhất định phải coi chừng. Nếu như con chó kia đó hại, con nhất định không được đến gần, rồi nói nếu như hắn tin tưởng ta, ta nhất định sẽ sai người trông nom thật tốt. Đừng bởi vì cảm thấy thiếu hắn, ngược lại gây phiền toái cho mình.” Giống như thật sự là một người mẹ quan tâm đến đứa con của mình.

“Dạ, con nhớ kỹ rồi.” Minh Phỉ cảm thấy, nếu có thể duy trì quan hệ như vậy với Trần thị cũng không tồi.

Nàng đi theo bên cạnh Trần thị, thật sự đã học được rất nhiều điều, chỉ cần Trần thị để yên, nàng cũng bằng lòng đối xử tốt với đứa bé mà Trần thị sinh ra.

Minh Ngọc nghe nói hôm nay Cung Viễn Hòa đưa chó tới đây, đã sớm sai người mang Kim Sa và Hỉ Phúc ra bên ngoài viện chờ Minh Phỉ, thấy nàng tới đây vui mừng khôn xiết mà dắt hai con chó chạy lên nghênh đón nàng, càng không ngừng hỏi Minh Phỉ: “Tam tỷ tỷ, muội nghe nói là một con chó lớn rất lợi hại ạ? Nó tên là Truy Phong sao? Một cái tên thật kỳ lạ, giống như một con ngựa. Tại sao mỗi ngày không đưa tới một con chứ?”

Minh Phỉ hàm hàm hồ hồ ứng đối vấn đề của Minh Ngọc, chợt nghe một tiếng tiếng la non nớt: “Tam tỷ tỷ.” Minh Bội dắt Thái Quang Diệu béo ụt ịt, chỉ dẫn theo bà vú cùng đại nha hoàn đứng ở ven đường nhìn hai người cười: “Tứ đệ nghe nói Cung đại ca ca lại mang theo chó, la hét muốn đi xem với mọi người. Hắn rất yêu thích Kim Sa và Hỉ Phúc, phải không Quang Diệu?” Thái Quang Diệu ngây ngốc gật đầu một cái, liếc mắt qua Hỉ Phúc, d/đ”l;q”d lại rơi trên người Kim Sa, cười lên ha hả: “Nó xấu xí thật là đẹp mắt.” Minh Phỉ cũng không nói được mấy câu với Thái Quang Diệu, Tứ di nương cũng chưa bao giờ cho phép Thái Quang Diệu tiếp xúc với Kim Sa và Hỉ Phúc, chỉ sợ sơ ý một chút, con trai bảo bối của nàng sẽ có bất kỳ nguy hiểm gì đó.

Những lời này của Minh Bội rõ ràng là lấy cớ muốn cùng họ cùng đi tham gia náo nhiệt.

Minh Phỉ cười nói: “Được, chỉ là nghe nói con chó này rất bự, bình thường dùng để trông nhà hộ viện, rất lợi hại, Tứ đệ còn nhỏ, ngươi phải để bà vú ôm hắn xa một chút, coi chừng hù dọa hắn.” Minh Bội vừa nghe, cũng không muốn Thái Quang Diệu đi theo, liền ngồi xổm xuống nhỏ giọng thầm thì với Thái Quang Diệu, ý là muốn Thái Quang Diệu trở về.

Ai ngờ lúc này Thái Quang Diệu lại bị Hỉ Phúc và Kim Sa hấp dẫn, dậm chânầm ĩ đòi đi theo, nếu không sẽ méo miệng.

Minh Bội sợ nhất là hắn khóc rống, vừa phiền vừa vội, hối hận muốn chết.

Minh Ngọc ghé vào tai Minh Phỉ nhẹ giọng nói: “Ngũ Tỷ Tỷ thật sự là phiền toái, nàng muốn đi cùng chúng ta thì cứ nói là được rồi, cố tình muốn vòng vo, không có hào phóng chút nào, thật là phiền.” Minh Phỉ bật cười, lôi kéo Minh Ngọc đợi trong chốc lát cũng không thấy d/đ;l;q”d Minh Bội xử lý được, liền nói: “Ngũ muội muội, chúng ta đi trước, các ngươi tới sau nha.” Minh Bội nóng nảy, nhét Thái Quang Diệu trong ngực bà vú, kéo nha hoàn nắm váy bỏ chạy, cũng không quản Thái Quang Diệu ở phía sau liều mạng gào khóc la: “Ngũ tỷ hư, Ngũ tỷ hư.”

Minh Phỉ nhìn không được, liền đi dụ dỗ Thái Quang Diệu: “Tứ đệ đừng khóc, Ngũ Tỷ Tỷ không để cho đệ đi là bởi vì sợ đệ bị Đại Cẩu hù dọa. Nếu như đệnhất định phải đi theo cũng không phải là không được, chỉ có điều nhớ nhất định phải đi theo bên cạnh bà vú, không nên chạy loạn. Nếu không lần sau cũng không dẫn đệ đi ra ngoài.”

Thái Quang Diệu rưng rưng gật đầu một cái, Minh Phỉ lấy khăn tay lau nước mắt cho hắn, dịu dàng nói: “Đừng khóc, nam tử hán không thể tuỳ tiện khóc, cười một cái cho tỷ xem nào.” Thái Quang Diệu nén lệ nở nụ cười rồi lại quay đầu, vươn tay về phía bên cạnh Minh Phỉ, vui sướng cười nói: “Phụ thân!”

Minh Phỉ quay đầu lại, chỉ thấy Thái Quốc Đống chỉ mặc một cái áo cổ tròn màu ngà, cũng không mặc áo choàng, một mình đứng dưới một gốc cây cây lê trụi lủi lẳng lặng nhìn bọn họ, nhìn lại so với lúc nàng mới tới đã già đi mười tuổi cũng không ngừng.

“Phụ thân.” Minh Phỉ lộ ra nụ cười rực rỡ, “Cung đại ca ca dẫn theo một con đại cẩu tên là Truy Phong, hắn nói hắn phải lên kinh thành để dự thi, muốn nhờ con chăm sóc thay hắn. Bọn con đang định đi xem, người có đi không ạ?”

Thái Quốc Đống có chút xấu hổ: “Ta không đi.” Thái Quang Diệu thất vọng gọi ông: “Phụ thân, người thật không đi sao?”

“Ta còn có chuyện.” Ánh mắt Thái Quốc Đống từ từ quét qua mấy khuôn mặt của nữ nhi, đã khôi phục lại bộ dáng lạnh nhạt nghiêm nghị ngày trước.

Đi vài bước rồi lại quay đầu lại nhìn về phía Minh Phỉ nói: “Cẩn thận một chút.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.