Hi Du Hoa Tùng

Chương 35: Q.10 - Chương 35: Bạch gia là của ngươi




“Thiên Sư đạo là thượng cổ nhất phái, mấy năm nay mặc dù danh tiếng tàn suy nhưng ta biết thế lực của bọn họ tuyệt đối không thua kém bao nhiêu so với Huyền Tâm chánh tông. Lần trước giết Trương Thiên Sư vốn là xuất kỳ bất ý ra tay. Nếu như chưa đến lúc sinh tử quan đầu thì ta không định trực diện đối đầu với Thiên Sư đạo.”

“Dĩ nhiên mấu chốt chính là bổn công không hề muốn giết chết bệ hạ. Bệ hạ chết đi, đế quốc sẽ đại loạn. Khi đó ai lên ngôi cửu ngũ cũng chưa nói trước được.” Trung niên nhân hờ hững nói.

Hắc Phượng Hoàng suy nghĩ một chút hỏi: “Chủ công, với thế lực của chúng ta bây giờ thì chỉ cần Lão hoàng đế chết thì ngôi vị không phải sẽ dành cho chủ công sao?”

“Hắc Phượng Hoàng, ngươi lợi tâm quá nặng, nóng lòng cầu thành. Có một số việc không hề đơn giản như ngươi tưởng tượng.” Trung niên nhân khẽ giáo huấn.

“Chủ công, thứ cho thuộc hạ nói thẳng, người dường như còn chưa hạ quyết tâm.” Hắc Phượng Hoàng thu thập dũng khí hỏi.

“Quyết tâm? Nhiều năm như vậy trôi qua, ta đã không còn là một tiểu tử bồng bột nữa.” Trung niên nhân chậm rãi nói: “Người ta sống chẳng lẽ chỉ vì quyền lực, kim tiền?” Nói xong trong mắt trung niên nhận hiện lên vẻ thê lương, cô độc.

Hắc Phượng Hoàng nghe vậy im lặng, ngắm nhìn hoa cỏ trước mắt, không nói gì nữa.

Trung niên nhân nhẹ giọng nói: “Bệ hạ mấy năm nay có chút già lão, nếu người vẫn còn minh mẫn như trước kia thì ta cũng không cần âm thầm làm việc này.”

Hắc Phượng Hoàng trầm mặc như trước. Mặc dù nàng và chủ công rất thân mật nhưng dù sao vẫn là thuộc hạ, có những chuyện nàng vẫn không dám nói. Chủ công vốn là người tính khí hỉ nộ thất thường.

“Làm người rất khó, làm người tốt càng khó hơn.” Trung niên nhân chậm rãi nhắm mắt, thở dài nói: “Kỳ thật có nhiều chuyện đều là do người khác áp bức ta.”

Hắc Phượng Hoàng cúi đầu nói: “Chủ công, người hôm nay tựa hồ rất thương tâm. Vì nàng ta sao?”

Trung niên nhân trầm ngâm, không phủ nhận, một lúc sau hắn mới lên tiếng: “Hắc Phượng Hoàng, ngươi có biết ngươi và nàng ta khác nhau điểm lớn nhất là gì không? Ngươi có lòng hiếu kỳ quá mạnh mẽ, đố kỵ quá nặng nề... mà những thứ này thì nam nhân đều rất chán ghét.”

Hắc Phượng Hoàng trong lòng chấn động, đang muốn lên tiếng thỉnh tội thì trung niên nhân đã xoay người lại, chậm rãi mở miệng: “Hắc Phượng Hoàng, ngươi nói ta là người tốt hay người xấu?”

“Chủ công đương nhiên là người tốt.” Hắc Phượng Hoàng không hề nghĩ ngợi mà nói ngay.

“Tại sao nói như vậy?” Trung niên nhân trầm giọng hỏi: “Chẳng lẽ ngươi không cảm thấy ta bây giờ và tương lai đang và sẽ làm một chuyện đại nghịch bất đạo hay sao?”

“Trái ngược với suy nghĩ của chủ công, Hắc Phượng Hoàng cho rằng chỉ có người hùng tài đại lược như chủ công mới xứng đáng lên ngôi hoàng đế, mang lại phúc khí cho lê dân bá tánh.”

“Thật sao? Đáng tiếc hắn lại không nghĩ như vậy.” Trung niên nhân quay đầu nhìn Hắc Phượng Hoàng, lạnh nhạt nói: “Có một số việc mà nói thì cũng là do bất đắc dĩ.”

“Thuộc hạ hiểu. Chủ công, người định chờ quyết định của lão sao?” Hắc Phượng Hoàng chợt hiểu ra.

“không sai, ta quả thật đang đợi quyết định của bệ hạ.” Trung niên nhân trầm giọng nói: “Chỉ khi nào biết được quyết định của hắn thì ta mới ra quyết định của mình.”

Hắc Phượng Hoàng trầm ngâm hồi lâu, rốt cuôc nhịn không được, khẽ hỏi: “Chủ công, hoàng tộc không có thân tình, người vì sao lại làm như vậy. Người không cảm thấy như vậy sẽ có thể bị tuột mất cơ hội sao?”

“ta nói rồi, ta cũng là người điên nhưng ta là người điên có lí trí.” Trung niên nhân trong mắt hiện lên một tia khinh thường: “Ta và nữ nhân kia không giống nhau. Nàng ta có trái tim lạnh lùng, nàng ta có thể vì một chút vui vẻ của bản thân mà phản bội lại trượng phu của mình nhưng ta thì không thể cũng giống như ả. Làm đại sự thì tâm phải cứng rắn nhưng cũng không có nghĩa là lãnh huyết. Chỉ động vật mới có máu lạnh, con người không như vậy.”

Hắc Phượng Hoàng tựa như hiểu, tựa như không, xem ra chủ công cũng không như nàng nghĩ từ trước đến giờ, không phải là lãnh huyết.

Hắc Phượng Hoàng suy nghĩ một lát, đoạn hỏi: “Chủ công, vậy chúng ta bây giờ nên làm gì tiếp theo?”

“Lưu Phong.” Trung niên nhân lạnh lùng nói: “Hắn là trở ngại lớn nhất trước mắt chúng ta.”

“Chủ công, hay là tha cho hắn. Trương Thiên Sư đã chết, trên đời này căn bản là không còn ai có khả năng vì hắn xuất đầu công bố thân phận thật của hắn cho mọi người biết.” Hắc Phượng Hoàng cười nói: “Cho dù hắn nhịn không được, nói với bệ hạ thì bệ hạ dám chắc cũng sẽ không tin tưởng. Chỉ là mang đến họa sát thân cho hắn.”

“Trương Thiên Sư người này rất lợi hại, mặc dù đã chết nhưng ta lo rằng trước khi hắn chết đã lưu lại đường lui.” Trung niên nhân lo lắng nói: “Hiện nay Khâm Thiên giám là ái đồ của hắn. Mặc dù chưa ảnh hưởng đến bệ hạ bằng lão Thiên Sư nhưng thủy chung cũng là phiền toái lớn.”

“Hay là chúng ta đi giết hắn?”

Trung niên nhân lạnh nhạt lắc đầu: “Không thể. Tu Duyên không phải là kẻ yếu nhược, hơn nữa đừng quên thân phận của hắn bây giờ là Khâm Thiên giám của đế quốc. Sau khi Trương Thiên Sư chết, Thiên Sư đạo e sẽ không lặp lại sai lầm lần nữa. Muốn giết Tu Duyên cũng phải trả giá rất đắt. Có thể làm bại lộ tổ chức chúng ta.”

“Chúng ta không lẽ ngồi chờ Tu Duyên và Lưu Phong cấu kết với nhau?” Hắc Phượng Hoàng nhíu mày hỏi.

Trung niên nhân mỉm cười nói: “Chuyện của Lưu Phong sẽ có người làm thay chúng ta. Chúng ta tạm thời bất động, để xem nữ nhân điên kia làm thế nào.”

Hắc Phượng Hoàng có chút ngạc nhiên, nghe chủ công nói thì hình như người không còn chút tình cảm nào với nữ nhân kia.

“Chủ công, chuyện hai người gặp mặt, thuộc hạ nên nói với nàng ta như thế nào?”

Trung niên nhân hờ hững nói: “Ngươi nói lại với nàng ta, ta đồng ý gặp mặt nhưng sẽ an bài mọi chuyện sau. Nàng ta không cần lo lắng.”

Trung niên nhân thở dài một hơi: “Đàn bà thật là một loại động vật đáng sợ, vì một chút cừu hận mà mất đi bản tính, trở nên kinh khủng như vậy.”

“Chủ công, nữ nhân không phải ai cũng giống như nàng ta. Bất kể chủ công đối đãi với thuộc hạ như thế nào thì Hắc Phượng Hoàng kiếp này cũng sẽ không làm chuyện có lỗi với chủ công.”

“Ngươi đi đi, trở về bóng tối bên cạnh nàng ta, khi có chuyện ngươi cần nhắc nhở nàng ta một chút. Mạo hiểm thì có thể nhưng không thể làm chuyện điên rồ.”

Hắc Phượng Hoàng im lặng gật đầu.

Ngay khi nàng quay người rời khỏi thì đột nhiên hỏi một câu: “Chủ công, kỳ thật người vẫn yêu nàng ta phải không?”

Trung niên nhân khẽ hừ hai tiếng, đi về phía trước, không trả lời câu hỏi của Hắc Phượng Hoàng.

...

Bạch Vũ suy nghĩ mãi, cưới cùng quyết định giao sản nghiệp của Bạch gia cho Lưu Phong, sau đó chuyên tâm tu luyện. Nàng biết nếu muốn chung sống với Lưu Phong thì phải nhanh chóng thu hẹp khoảng cách tu vi với hắn. Quản lý sản nghiệp của Bạch gia đối với việc tu luyện thì quả thật là phiền nhiễu lớn.

“Đại ca, sản nghiệp của Bạch gia đều giao cho huynh, sau này huynh không được bỏ rơi muội.” Bạch Vũ cặp mắt long lanh, tràn đầy chờ mong nhìn Lưu Phong nói.

“Bạch Vũ muội muội, như sao được? Dù sao đây cũng là tâm huyết của cha và ca ca ngươi.” Lưu Phong dối trá nói.

“Có gì mà không thích hợp? Là muội nguyện ý mà.” Bạch Vũ trong lòng định nói thêm, ngay cả thân thể ta cũng có thể giao cho ngươi, kim tiền thì tính là gì? Bất quá nàng không dám nói ra câu này.

“Đại ca, người còn chưa đồng ý?”

“Bạch Vũ muội muội, ta không phải đã nói sao? Ta sẽ chiếu cố cho muội cả đời này. Ta cũng đã hứa với ca ca muội như vậy. Yên tâm đi, ta sẽ thực hiện.”

Bạch Vũ nghe vậy cũng không vui mừng mà còn tỏ ta u oán: “Đại ca, ngươi hoa tâm như vậy sao đối với muội lại quá cứng nhắc?”

Lưu Phong nghe vậy, nghiêm mặt nói: “Bạch Vũ, không nên nói như vậy. Kỳ thật là muội hiểu lầm mà thôi. Ta không phải là hoa tâm, ta là người có trái tim bác ái.”

“Huynh mà không hoa tâm, ngươi chính là đại sắc lang.” Bạch Vũ đột nhiên thấp giọng, nói: “Đại ca, nếu sau này người khi dễ muội thì lão tổ tông sẽ không bỏ qua cho huynh.”

Lưu Phong nghe vậy âm thầm bật cười, tổng tông của ngươi không phải là ma dâm Bạch Khiết sao? Nàng ta có gì mà phải sợ chứ. Tiểu nha đầu có một số chuyện còn chưa biết, thời gian trước ta suýt nữa còn cưỡng gian tổ tông của ngươi, trở thành lão công của tổ tông ngươi.

Thấy Lưu Phong không nói lời nào, Bạch Vũ hung hăng trừng mắt nhìn hắn, do dự một lúc, lấy từ phía sau ra một túi nhỏ, tức giận nói: “Tất cả đều cho huynh.”

Lưu Phong tiếp nhận, mở ra, nhất thời kinh ngạc, thì ra trong chiếc túi nhỏ này đều là giấy tờ của Bạch gia và ngân phiếu.

“Đại ca, đây chính là đất đai, sản nghiệp của Bạch gia, còn có một chút tư kim. Muội bây giờ giao hết cho huynh. Hy vọng huynh không nên phụ kỳ vọng của muội đối với huynh.” Bạch Vũ bình thản nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.