Hi Du Hoa Tùng

Chương 40: Q.13 - Chương 40: Cái chết của Ngô Chí Vinh




Lời vừa ra khỏi miệng Ngô Chí Vinh chợt ý thức được mình lỡ lời, nói như thế rõ ràng là thừa nhận suy đoán trước đó của Lưu Phong.

Lưu Phong khinh miệt cười: “Ngươi biết như thế là tốt rồi”.

“Lưu Phong, ta là nguyên soái đế quốc, ngươi dám?” Thân hình Ngô Chí Vinh run nhẹ cố ý làm bộ mạnh mẽ lo lắng quát lớn: “Lưu Phong, hơn mười vạn đại quân đóng ở Phúc thành đều là người của ta, nếu ngươi giết ta bọn họ sẽ không bỏ qua cho ngươi... ta hi vọng ngươi sẽ không làm chuyện điên rồ”.

Lưu Phong khinh miệt cười: “Ngu dốt, nếu ta giết ngươi, ai biết là ta làm?”

Quay lại, Lưu Phong nhìn khuyển mĩ tử vừa mới mặc quần áo, cười nói: “Nữ nhân, ngươi được lắm. Sự xuất hiện của ngươi làm ta đỡ rất nhiều phiền toái. Ngô Chí Vinh là do ngươi giết chết”

Lời này vừa nói ra, khuyển mĩ tử liền kinh hãi: “Vô sỉ!”

“Ha ha!”

Lưu Phong nhìn thoáng qua khuyển mĩ tử, cười nói: “Chẳng lẽ ngươi cho rằng trên đời này còn có chủng tộc vô sỉ hơn bổng tử cùng quỉ tử sao?”

Khuyển mĩ tử hoạt động ở Phúc thành không phải mới đây, đương nhiên biết bổng tử cùng quỉ tử trong lời Lưu Phong chính là hai nước Cao lệ và Phù tang.

“Nữ nhân, hình như ngươi phát tín hiệu đi rồi đúng không?” Lưu Phong mỉm cười nói: “Hi vọng cứu binh ngươi gọi có thể đến nhanh một chút...”

Khuyển mĩ tử thân mình run mạnh, thất thanh nói: “Ngươi... ngươi đã biết sao?”

“Dừng. Trò nhỏ của ngươi ai mà chẳng biết”. Lưu Phong khinh thường nói: “Ngươi bóp nát đạo phù chú kia có khí tức hắc ám tu chân”.

Ngô Chí Vinh quát to: “Lưu Phong, ngươi không thể như vậy. Nếu ta chết, hơn mười vạn đại quân Phúc thành không ai kiểm soát. Ngươi khống chế được không? Đến lúc đó thiên hạ đại loạn... Nếu bệ hạ biết sẽ không bỏ qua cho ngươi”.

Con mẹ ngươi, đến lúc này còn muốn lấy lão hoàng đế ép ta?

Lưu Phong cười lạnh một tiếng, từ tay áo lấy ra thánh chỉ. Ném cho Ngô Chí Vinh cười nhạt nói: “Mở to mắt chó của ngươi ra xem đây là cái gì?”

Ngô Chí Vinh theo bản năng nhận thánh chỉ Lưu Phong phóng tới nhìn thoáng qua liền thất thanh nói: “Không có khả năng. Tại sao có thể như vậy... Bệ hạ như thế nào lại...”

Ta kháo, ngươi *** chính mình chẳng lẽ không biết sao? Làm gì mà ngạc nhiên vậy. Ngươi thông đồng với địch phản quốc, chẳng nhẽ lão hoàng đế còn phải khen ngươi sao?

“Được rồi, trước mặt lão tử diễn trò ít thôi. Nói thật cho ngươi biết, ngươi xong rồi”. Lưu Phong lạnh lùng nói: “Mọi chứng cứ ngươi thông địch phản quốc ta đã nộp lên bệ hạ. Bệ hạ tự mình ra lệnh cho ta bắt ngươi”.

Ngô Chí Vinh lúc này mới biết, sự tình nghiêm trọng khác xa so với tưởng tượng của mình. Hắn cho rằng Lưu Phong muốn động đến mình, không ngờ lại là bệ hạ.

“Lưu Phong, ngay cả như vậy ngươi cũng không có thể giết ta, đại quân dưới trướng ta sẽ không cho phép ngươi làm như vậy. Hơn nữa, Tổng đốc Phúc thành cùng thủ bị quân cũng là người của ta... Ở đây chỉ có ta là thổ hoàng đế(lãnh chúa). Các ngươi không có quyền xử trí ta...” Ngô Chí Vinh dụ hoặc nói: “Lưu Phong, thả ta ra. Ta cho ngươi năm trăm vạn lạng bạc trả ơn, ngươi nghĩ thế nào?”.

“Người ta làm việc cho cẩu hoàng đế đều vì vinh hoa phú quí, ta cho ngươi bạc, ngươi buông tha ta được ko?”

Lưu Phong một trận buồn bực. Mẹ nó, lần trước lão tử cung cấp viễn chinh phí, phỏng chừng hơn phân nửa đều bị đồ rác rưởi này tham ô. Lúc trước Trương Toàn Phúc cũng vậy, bây giờ là Ngô Chí Vinh cũng đều có tiền a. Há miệng nuốt tới mấy trăm vạn lạng bạc.

Lão hoàng đế ơi lão hoàng đế, ngươi thực sự là hôn quân a. Quân đội thành ra biến tính thế này mà trong bụng ngươi còn muốn đạt được sự nghiệp đời đời. Thực sự là nực cười.

“Im miệng!”

Lưu Phong hừ nhẹ một tiếng nói: “Lão tử làm quan không phải vì vinh hoa phú quí”.

“Lão tử làm quan là vì bách tính thiên hạ...” Lưu Phong đắc ý nói: “Nói ngươi không tin, các ngươi làm quan là vì nhận bổng lộc quốc gia, tham tiền tài của dân chúng, còn lão tử không giống các ngươi. Ngươi có thể không biết, mấy trăm vạn lượng bạc quân lương đợt viễn chinh mới rồi chính là do ta cung cấp không hoàn lại”.

“Bây giờ ngươi biết rồi chứ, tính tình lão tử cao thượng biết bao, nhân cách cỡ nào vĩ đại”. Lưu Phong cười hắc hắc: “Lão tử là người tốt. Dùng tiền tài mê hoặc ta là vô dụng”.

“Đúng rồi, nói xem ngươi rốt cuộc tham ô bao nhiêu vàng bạc?” Lưu Phong đột nhiên hỏi một câu.

Ngô Chí Vinh cho là Lưu Phong dối trá, giờ đã động lòng, vội vàng nói: “Hầu gia, nếu đổi thành bạc trắng, thế nào cũng phải chừng một ngàn vạn lượng...”

Hay thật. Vậy không phải là đồ cẩu tặc này tham ô mấy năm quân lương sao?

“Ân, tốt lắm”. Lưu Phong vẻ mặt phát lạnh, nói: “Xem ra ngươi thành thật khai báo, đợi lát nữa lão tử sẽ cho ngươi được thống khoái. Ân, nhân thể nói cho ngươi hay, bắt đầu từ giờ bản hầu sẽ đại biểu đế quốc tiếp nhận toàn bộ tài sản của ngươi!”.

“Ngươi... vô sỉ”. Ngô Chí Vinh không nghĩ tới sẽ như vậy.

“Con mẹ ngươi vô sỉ, ngươi tham ô quân lương, ăn bớt của dân chúng, thông địch phản quốc, như thế nào không phải vô sỉ”. Lưu Phong hừ một tiếng, kiêu ngạo nói: “Cùng so sánh với lũ rác rưởi súc sinh, lão tử ta thuần khiết tựa học sinh tiểu học!” Bây giờ Lưu Phong nói vậy không có một chút khoa trương. Tuy rằng hắn cũng không tính là người tốt, nhưng so sánh cùng với lũ súc sinh, thực sự đã là thuần khiết. Trong sạch đến mức có thể lập bàn thờ.

“Hầu gia, không bằng chúng ta làm bản giao dịch?” Khuyển mĩ tử nãy giờ không nói đột nhiên phong tình vạn chủng hướng Lưu Phong đi tới. Hai tay đặt trên vai hắn, hạ giọng nói: “Không biết ngươi có hứng thú làm phò mã phù tang quốc chúng ta?”

“Con mẹ ngươi!” Lưu Phong nghe vậy nhằm bụng khuyển mĩ tử đá một cước: “Lão tử không có hứng thú!” Nói đùa kiểu gì vậy, để lão tử làm phò mã tiểu quỉ tử?

Một cước của Lưu Phong nhìn như hung mãnh, trên thực tế lực đạo đủ vừa vặn, khuyển mĩ tử cũng không bị thương tổn gì.

Nàng đứng dậy, khó hiểu nói: “Hầu gia, ở phù tang quốc chúng ta, công chúa cũng có quyền cạnh tranh ngôi vị hoàng đế...”

“Hơn nữa, chẳng lẽ ngươi không có một chút động tâm với công chúa chí tôn”. Hình dạng khuyển mĩ tử không hổ là bất khả tư nghị(không thể hiểu nổi).

Lưu Phong cười lạnh một tiếng nói: “Công chúa ra làm sao, chẳng qua là mụ đàn bà dâm đãng rác rưởi, lão tử không có hứng thú...” Công chúa gì nào? Cao quí sao? Công chúa cao lệ bây giờ không phải là nô lệ của lão tử à.

“Các hạ, đến lâu như vậy, xem trò đủ rồi. Ngươi cũng nên hiện thân có phải không?” Đột nhiên Lưu Phong xoay người nhìn về phía cửa sổ.

“Quả nhiên là đối thủ cường hãn!” Cửa sổ nổ tung, một bóng người nhảy vào.

Khuyển mĩ tử nhìn người đến sau, tảng đá trong lòng liền rơi xuống. Khóe miệng nhếch lên một tia khinh bạc mỉm cười: “Hầu gia, ngươi sẽ hối hận!”

Ngô Chí Vinh thấy cứu tinh tới, sắc mặt cũng dịu đi rất nhiều, vội vàng nói: “Giết, mau giết Lưu Phong, giết chết Lưu Phong?”

“Vậy chuyện phò mã kia?” khuyển tử mĩ nhân cơ hội hỏi.

Ngô Chí Vinh vội vàng gật đầu: “Ta đáp ứng, ta đáp ứng, chỉ cần Lưu Phong chết. Sau vài hôm ta liền mang đại quân Phúc thành sẵn sàng góp sức với thiên hoàng bệ hạ”. Chuyện đến bây giờ, Ngô Chí Vinhcũng không còn lựa chọn. Dù sao lão hoàng đế đã muốn đẩy hắn vào chỗ chết, còn không bằng lui mà cầu đường khác. Làm phò mã cũng không sai. Huống hồ, nghe nàng nói, công chúa cũng có quyền tranh ngôi vị hoàng đế... Hà hà, tiền đồ như vậy cũng không tồi.

Lưu Phong lắc lắc đầu, thần sắc một dạng buồn rầu thương hại: “Các ngươi thật sự đáng thương. Chết đến nơi còn không biết. Còn ở chỗ này đàm luận tương lai...”

“Người đáng chết là ngươi!” Khuyển mĩ tử cười lạnh một tiếng nói với người mới đến: “Phúc Điền, phế đi tu vi của hắn là được. Giữ hắn lại cho ta, chờ ta đùa bỡn một trận rồi mới hạ thủ giết chết hắn”. Đối với dâm phụ khuyển mĩ tử như vậy, đương nhiên không thể bỏ qua cực phẩm nam nhân như Lưu Phong.

Người tên Phúc Điền thoáng do dự một chút, gật đầu nói: “Mĩ tử tiểu thư yên tâm. Cam đoan hoàn thành nhiệm vụ”.

Lưu Phong khinh thường cười cười. Cố tình phóng xuất ra khí tức Thiên xu, Thiên anh hai đại nguyên anh. Âm thanh lạnh lùng nói: “Phúc Điền, ngươi có cảm thấy được sẽ thắng chắc ta sao?”

Phúc Điền hơi kinh hãi, khí tức đối thủ tựa hồ trong nháy mắt gia tăng không chỉ mấy lần. Song hắn đã nhận chúc phúc của đại thần thủ hộ của hắc ám tu chân, dù không thể chắc thắng, nhưng cũng không đến mức bị thua.

“Đánh đã mới biết được!” Phúc Điền quát lạnh một tiếng, tay trái đã giơ kiếm đâm lại.

Lưu Phong chậm rãi xuất ra nhuyễn kiếm, lập tức một cỗ sát khí lạnh buốt lan tràn hướng đến mọi người(khắp sân). Ngô Chí Vinh sức lực kém nhất liền ngã gục xuống đất, vẻ mặt kinh hãi nhìn Lưu Phong.

?

Sắc mặt Phúc Điền không đổi, khí thế cường đại không ngừng từ người hắn tràn ra, hai mắt cứng cỏi, ánh mắt lạnh lẽo, dữ tợn toát ra sắc bén.

Tuy rằng chưa có giao thủ, nhưng trận này với Phúc Điền mà nói cũng là gian nan chưa từng có. Khí tức trên người Lưu Phong quá mức mãnh liệt.

Dưới khí thế cường hại, trường kiếm trong tay Phúc Điền hơi rung động chếch lên.

Lưu Phong chăm chú nhìn Phúc Điền chằm chằm, ánh mắt lạnh lẽo, có chút bất động. Ánh mắt hắn dị thường bình tĩnh, vẻ mặt lúc đó không mảy may lo lắng.

Ánh mắt Lưu Phong làm cho Phúc Điền rất không thoải mái, hắn cảm giác một nỗi sợ hãi chậm rãi bốc lên ở sâu trong nội tâm. Với Phúc Điền mà nói, cảm giác tự phát ra như vậy mới là lần đầu.

Thời gian trôi qua, hai người đều không ngừng mang khí tức của mình phát ra. Chưa khai chiến, sát khí giằng co đã tràn ngập khắp sân. Ngô Chí Vinh cuộn mình trên mặt đất, thân hình run rẩy không ngừng, trong mắt lộ vẻ sợ hãi. Khuyển mĩ tử tuy đỡ hơn, nhưng cũng không thể chịu đựng được áp lực hai người.

Cảm thấy khí thế Lưu Phong chụp lên người càng ngày càng mạnh, Phuc Điền không hề do dự chuẩn bị ra tay trước.

“Sát!” Phúc Điền đột nhiên quát lên một tiếng, trường kiếm trong tay giống như lôi điện nhằm hướng Lưu Phong đánh tới.

“Không biết tự lượng sức!”

Lưu Phong khẽ cười một tiếng, sắc mặt mạnh mẽ, cổ tay nhẹ nhàng run lên. Một cỗ kiếm khí sắc bén nháy mắt đã nghênh tiếp.

“Kiếm khí thật cường đại!” Phúc Điền cũng là chủ tu kiếm đạo, cho nên hắn biết uy lực một kiếm kia của Lưu Phong.

Vì để thăm dò thực lực Lưu Phong, Phúc Điền cầm trường kiếm gác trước mặt, dốc toàn lực chặn một kiếm lạnh thấu xương này.

“Phanh!”

Một tiếng, hai thanh kiếm rốt cục chạm nhau. Phúc Điền chỉ cảm thấy một cỗ lực đạo mạnh mẽ vọt tới, chấn động toàn thân, cổ tay tê rần. Thiếu chút nữa trường kiếm trong tay bị văng ra ngoài, liên tiếp lui lại mấy bước mới có thể đứng vững.

“Chết tiệt, Phúc Điền hình như cũng không được...” Khuyển mĩ tử có vẻ nhìn ra một chút, trong lòng không khỏi nổi lên lo lắng.

Phúc Điền bây giờ cũng là trong lòng thầm kêu không ổn. Kiếm khí Lưu Phong bài sơn hải đảo công tới. Hơn nữa mỗi một kích thì lực lượng đều đã mạnh hơn một chút.

Mấy chiêu sau sau đó ép Phúc Điền liên tục lui lại sau, chỉ có chống đỡ không còn tấn công được nữa.

Trong mắt Lưu Phong đã chậm rãi xuất ra sát khí bừng bừng, hiển nhiên đã có ý muốn giết hắn.

Phúc Điền khốn khổ chống đỡ công kích của Lưu Phong, trong lòng cấp tốc nghĩ biện pháp.

Đột nhiên, Lưu Phong khẽ quát một tiếng: “Trò chơi kết thúc, ngươi đã làm ta thất vọng rồi, đi tìm chết đi!” Lưu Phong vốn không nghĩ có thể giết chết Phúc Điền nhanh như vậy. Chính là không có biện pháp, đối thủ quá yếu, căn bản là không có khoái cảm thử kiếm.

“Oanh long!”

Một cỗ kiếm quang vàng lợt chém ra. Phúc Điền thậm chí không kịp phát ra một tiếng, cả người đã bị kiếm khí xuyên ngực.

“Không!”

Khuyển mĩ tử thống khổ hô một tiếng, điên cuồng nhằm hướng Lưu Phong đánh tới.

Lưu Phong cười lạnh một tiếng, đá một cước vào ngực mĩ nhân khiến cho khuyển mĩ tử chết ngay tại chỗ.

Ngô Chí Vinh hoảng sợ vạn phần nhìn Lưu Phong, quì rạp xuống đất không ngừng dập đầu cầu xin tha thứ: “Hầu gia, đừng, ta không làm phò mã, ta đem tiền tài của ta, toàn bộ quân đội của ta cho ngươi. Chỉ hi vọng ngươi có thể lưu ta một con đường sống”.

“Ngươi yên tâm, mọi thứ của ngươi sớm muộn ta đều tiếp quản. Nhưng mà để yên ổn, hài hòa thì ngươi phải chết!” Lưu Phong cười lạnh một tiếng, dùng chân đá trường kiếm Phúc Điền cắm vào ngực Ngô Chí Vinh giết hắn. Giữ Ngô Chí Vinh sớm hay muộn đều là tai họa. Kẻ này không trừ, hơn mười vạn đại quân Phúc thành liền gặp chuyện xấu.

“Ngươi là bị Phúc Điền giết chết!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.