Hi Du Hoa Tùng

Chương 2: Q.11 - Chương 2: Cùng Tĩnh vương luận đàm




“Ân.” Hoa hạ đại đế ý vị nói: “Ta biết chuyện gì cũng không dấu được ngươi. Nhưng kết quả cũng đủ làm ta hài lòng rồi, cũng không khác lắm so với những gì ta dự đoán.”

Tĩnh vương trầm mặc một lúc nói: “Thái tôn là do chúng ta chăm sóc từ nhỏ tới lớn, đứa nhỏ đó tính tình ra sao ngươi và ta đều biết rõ, kỳ thật ngươi vốn không nên hoài nghi hắn.”

“Ta biết, nhưng Điềm Nhi cũng là một nữ nhân có tâm kế, có dã tâm.” Hoa Hạ đại đế thở dài, đáp: “Điềm Nhi đã không còn là Điềm Nhi trước đây nữa. Điểm này, ngay cả Hoàng hậu cũng cảm nhận được. Lão bằng hữu, ngươi nói ta phải xử trí Điềm Nhi như thế nào?”

“Đây là gia sự của ngươi, ta không muốn can thiệp.” Tĩnh Vương gia trầm giọng hỏi: “Ngươi thật sự tu luyện thải bổ thuật?”

“Không sai.” Hoa Hạ đại đế nhàn nhạt nói: “Thân thể Trẫm ngươi cũng biết rồi. Năm đó trên chiến trường thụ thương quá nặng, nếu bây giờ ta không tiến hành thải bổ, chỉ sợ ta sống không được hai năm. Ngươi biết đó, ta cũng không phải là sợ chết. Chỉ là còn có rất nhiều chuyện chưa làm xong, ta không muốn chết.”

“Nhưng mà ngươi lại vì thế mà hại chết rất nhiều nữ tử vô tội?” Tĩnh Vương gia hơi nhíu mày.

“Hừ.” Lão hoàng đế khinh thường nói: “Lão bằng hữu, ở phong viện tại Giang Nam nhiều năm quá nên huyết tính phai nhạt rồi à... vì để kéo dài tánh mạng của ta, chết mấy cung nữ thì thế nào?” Người nói những lời vừa rồi là Tĩnh Vương gia chứ nếu đổi lại là một người khác nói như vậy thì Lão hoàng đế đã sớm hạ lệnh kéo xuống chém đầu rồi. Trong mắt Hoa Hạ đại đế thì việc để hắn song tu thì số cung nữ ngay cả một ngàn một vạn cũng không xem ra cái gì.

“Năm đó, ngươi và ta trên chiến trường một lần chặt không phải một vạn cũng tám trăm. Xem ra ngươi không thích hợp ở tại Giang Nam viên tử nữa rồi.” Hoa Hạ đại đế đột nhiên nghiêm mặt nói: “Ta định cử ngươi tham gia viễn chinh.”

“Ngươi định ngự giá thân chinh?” Tĩnh Vương gia tựa hồ hiểu ra ý của Lão hoàng đế.

“Không sai.” Lão hoàng đế trầm giọng nói: “Người khác không biết, còn ngươi hẳn là biết nguyện vọng của ta đối với Cao Lệ và Phù Tang. Nhất là Cao Lệ, đó là một đám dân tộc vô tri, ta còn đủ thời gian thì bọn chúng nhất định bị tiêu diệt”.

“Ngự giá thân chinh cố nhiên là tốt. Nhưng mà thân thể của ngươi?” Tĩnh Vương gia hơi lo lắng nói.

“Thân thể không có vấn đề gì.” Lão hoàng đế tự tin cười cười: “Chỉ cần mỗi ngày ta đều kiên trì thải bổ, thân thể ta sẽ không xảy ra vấn đề gì. Lão bằng hữu việc viễn chinh tất phải diễn ra, ngươi và ta là”Tổ hợp Hoàng Kim tử thần”. Hãy để cho bọn tiểu bối đó nhìn thấy phong thái của ngươi, bất quá... ta lo ý niệm giết chóc của ngươi đã phai nhạt nhiều, không còn thích hợp chinh chiến nữa.

“Ngươi sai rồi, ý niệm giết chóc của ta không hề giảm.” Tĩnh Vương gia đứng dậy, hai mắt nhìn Lão hoàng đế, chăm chú nói: “Nếu trên chiến trường, ý niệm giết chóc của ta vị tất thua ngươi.” một cỗ sát khí nhàn nhạt từ đôi mắt già nua mà thâm thúy bắn ra.

Lão hoàng đế hài lòng gật gật đầu: “Không sai, Lão bằng hữu, ngươi quả nhiên không để ta thất vọng. Vậy chúng ta hãy tái hiện lại sự huy hoàng cùa”Tổ hợp Hoàng Kim tử thần” để cho uy danh chúng ta truyền khắp thiên hạ.” Năm đó Lão hoàng đế cùng Tĩnh Vương gia chung vai chiến đấu, cơ hồ hễ đánh là thắng. Giết chóc khắp bốn phía, máu tanh ngập trời, được truyền danh là tổ hợp tử thần cũng bởi vì hai người phối hợp vô cùng ăn ý.

“Tổ hợp Hoàng kim tử thần”từ đó mà có.

“Lão bằng hữu, nếu ngươi ngự giá thân chinh, phải chuẩn bị một kế sách vẹn toàn, để tránh họa khởi.” Tĩnh Vương gia vô cùng lo lắng nói.

“Ngươi muốn nói có người nhân lúc trẫm vắng mặt mà tạo phản?” Lão hoàng đế sắc mặt trầm xuống, không vui nói.

“Chẳng lẽ ngươi tưởng rằng không ai dám sao?” Tĩnh Vương gia lại đứng lên, đi đến trước mặt Hoàng đế: “Cho dù Đông cung, hay Yến Vương đều đang chờ cơ hội. Mà ngươi ngự giá thân chinh chính là một cơ hội vô cùng thuận lợi. Nếu xử trí không tốt, ngươi sau khi viễn chinh không đạt đại nghiệp lại mất đi cơ nghiệp gây dựng từ lâu...”

“Có Túc Vương, Đông cung và Yến Vương vị tất dám ra tay.” Lão hoàng đế tựa hồ đã sớm an bài vấn đề này rồi.

“Túc vương...” Tĩnh Vương gia suy nghĩ một chút, nói: “Ngươi đã điều Túc Vương hồi kinh, chẳng lẽ là vì muốn tạo cục diện thế chân vạc? (thế chân vạc và cái thế 3 bên cân bằng, ai đọc hay xem phim Tam Quốc hẳn đều biết) “.

“Đúng vậy.” đối với Tĩnh Vương gia, Lão hoàng đế cũng không muốn giấu diếm gì: “Ta định mang quân phù giao cho Túc Vương, hơn nữa còn có quân bộ phó soái Nhạc Tử Lân, ắt hẳn hắn cũng có thể tranh đua một phen.”

Tĩnh Vương gia hơi kinh hãi, liền hỏi: “Làm vậy có thể ổn định cục diện nhất thời nhưng ngươi có từng nghĩ tới cục diện tương lai của đế quốc vì vậy mà trở nên hỗn loạn thêm.”

“Quản không được nhiều vậy, đợi quân hưởng đến, trước mắt giải quyết xong Cao lệ cùng Phù Tang, chờ ta chiến thắng trở về sẽ từ từ xử lý.”

Tĩnh Vương gia thở dài nói: “Tại sao không sớm định người truyền ngôi. Như vậy chẳng phải là bớt được rất nhiều phiền phức sao.”.

“Truyền ngôi sao?” Hoa hạ đại đế đột nhiên cười lạnh: “Định thế nào? Ngươi cho là Thái tôn thích hợp hay là Yến Vương?”

Tĩnh Vương gia tựa hồ không rõ lời Lão hoàng đế có thâm ý gì, từ từ ngẫm nghĩ rồi phân tích: “Từ lễ chế mà nói, Thái Tôn là thích hợp nhất. Bất quá xem xét về năng lực, tiểu tử Yến vương thì tốt hơn rồi. Về phần Túc Vương... Túc Vương có dã tâm, bất quá năng lực hắn cùng uy vọng đều không đủ đảm nhận vị trí nhất quốc chi quân, nói chung là hơi miễn cưỡng... bệ hạ, ta nhớ năm đó ngươi đã hạ quyết tâm, đem ngôi vị hoàng đế truyền cho Thái tôn, vì sao bây giờ đột nhiên lại có ý nghĩ này? Nếu không phải ý ngươi thay đổi, ta nghĩ thế lực của Yến vương cũng sẽ không phát triển lớn mạnh như vậy...”.

“Không sai, ý ta quả thật đã thay đổi, nhưng ngươi hãy tin tưởng ta, ta cũng là có nỗi khổ bất đắc dĩ. Nếu không phải vì lão Thiên sư chết, thì có một số việc hẳn là đã có kết quả. Đáng tiếc bây giờ cũng... quên đi, trước hết không nói việc này nữa, viễn chinh mới là việc trọng yếu phải làm trước nhất.” Lão hoàng đế muốn nói gì đó lại thôi.

“Khái khái...” Tĩnh Vương gia đột nhiên ho khan. Theo cơn ho kịch liệt, Tĩnh Vương gia hai má nhất thời trở nên hồng, nhìn qua tựa hồ có vẻ hơi nghiêm trọng.

“Thân thể ngươi?” Hoa hạ đại đế kinh hãi, vội vàng mang chén trà trên bàn trước mặt đem đến nói: “Uống một ít nước vậy.”

Tĩnh Vương gia tiếp nhận ly trà, Lão hoàng đế vội vàng đứng phía sau Tĩnh Vương gia nhẹ nhàng vuốt vuốt lưng, làm cho thuận khí.

Tĩnh Vương gia nuốt xuống một ngụm trà, vội hỏi: “Bệ hạ, không cần phải vậy nữa, ta đã không sao rồi...” Đương triều Thiên tử vuốt lưng nhuận khí, dù có là ai cũng không thể an tâm.

“Có gì mà không được, ngươi đừng quên cái mạng này của trẫm là do ngươi cứu.” Lão hoàng đế tựa hồ nhớ tới sự tình năm đó, thần sắc nhất thời ảm đạm đi nhiều.”Năm đó nếu không phải ngươi cứu ta từ dưới băng ra, bây giờ ta cũng vẫn còn nhớ rõ, mà vì vậy phổi ngươi mới bị thương như vậy. Mỗi lần nhớ lại chuyện này trong lòng ta rất cảm kích... Lão bằng hữu, cả đời này của trẫm cảm thấy có lỗi nhất với hai người. Trong đó có ngươi... ngươi cứu mạng trẫm, đi theo trẫm khai phá giang sơn, nhưng trẫm lại không cho ngươi một danh vị nào, lại để cho ngươi giải giáp quy hương... ngươi oán hận ta không?” Thế nhân đều thấy là tự thân Tĩnh Vương gia buông bỏ hết thảy, chủ động về lại Giang Nam dưỡng lão. Nhưng không biết việc Tĩnh Vương gia chủ động buông bỏ vinh hoa phía sau lại có ám thị của Hoa Hạ Đại Đế. Nếu không với tính của Tĩnh Vương gia thì làm sao thích cuộc sống an nhàn đó.

Tĩnh Vương gia cũng nhớ lại chuyện cũ, thầm thở dài, đáp: “Oán hận? Ngươi là bệ hạ, ngươi là thiên tử, ngươi làm thì hết thảy đều đúng. Nếu đổi lại là ta, ta cũng sẽ đưa ra lựa chọn như vậy. Công cao chấn chủ, trăm ngàn năm qua, có hoàng đế nào có thể dung thứ cho một thần tử lợi hại như vậy bên người.” Nói thật ra Hoa Hạ đại đế năm đó không giết hắn, đã xem như nhân từ rồi. Huống hồ khi hắn giải giáp quy hương, Hoàng đế đối với hắn ân sủng cũng không bạc.

Mấu chốt là hôm nay muốn cùng hắn đồng thời viễn chinh.

Đối với Tĩnh Vương gia mà nói, ra chiến trường giết địch quả thật là mục tiêu hắn khao khát nhất.

“Lại ngồi xuống đây, để cho trẫm giúp ngươi...” Hoa Hạ đại đế thân thiết kéo tay Tĩnh Vương gia, kéo hắn ngồi xuống ngai rồng. Lúc này, ánh mắt Hoa hạ đại đế trong suốt, hòa ái, giống như một lão nhân hiền lành bình thường.

Tĩnh Vương gia hơi sợ hãi, cố vặn người đứng dậy, nhưng là đều bị lão hoàng đế ngăn trở: “Lão bằng hữu, trẫm cho ngươi ngồi thì ngươi cứ ngồi, trừ phi ngươi trong lòng có quỷ...”

Tĩnh Vương gia nghe vậy, thân thể khẽ run lên, vội hỏi: “Bệ hạ, lão thần sợ.”

“Ha ha, đùa với ngươi thiệt là hay, nhìn ngươi khẩn trương kìa.” Lão hoàng đế mỉm cười, thấp giọng nói: “Không có ai thì đừng gọi ta là bệ hạ, ta chỉ muốn ngươi gọi ta là lão bằng hữu.”

Tĩnh vương lặng thinh, cả nửa ngày sau mới nói: “Lão bằng hữu, xem ra là ta lo quá rồi, ngươi vẫn còn là ngươi của năm đó.”

Hoa Hạ đại đế trầm mặc chốc lát, lạnh nhạt nói: “Ngươi sai rồi, ngươi và ta đều đã thay đổi rồi. Ta thay đổi, ngươi cũng thay đổi. Nếu ngươi vẫn còn là ngươi của năm đó, tuyệt đối sẽ không ngại ngồi lên chiếc ghế này. Nếu ta còn là ta của năm đó, cũng sẽ không ám chỉ ngươi giải giáp quy hương.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.