Hi Du Hoa Tùng

Chương 39: Q.11 - Chương 39: Do thám Phong Linh Cung




Càng đi sâu vào, âm khí càng thịnh, hơn nữa xung quanh đều là cung nữ và thái giám.

“Tiểu tình nhân, đúng là tiếp tục đi về phía trước, ta đã cảm ứng được khí tức của phong ấn Thái cực Huyền Thiên rồi...” Bạch Khiết hưng phấn nói.

Vừa đi một khúc, Lưu Phong phát hiện xung quanh đột nhiên phát hiện thị vệ nhiều hơn bình thường, những thị vệ này toàn bộ đều mặc võ trang, mỗi người đều mạnh khỏe, trong tay cầm linh phù bát quái, hiển nhiên không phải thị vệ tầm thường.

“Là Khu tinh binh... !”

Bạch Khiết tựa hồ như biết lai lịch đám thị vệ này, có chút kinh ngạc.

Lưu Phong vội vàng hỏi: “Khu linh binh là cái gì?”

“Thiên Sư Đạo có lưu truyền một loại bí pháp luyện chế khôi lỗi thượng cổ, thập phần tàn nhẫn. Nhưng mà Khu tinh binh này dùng để đối phó quỷ mị thì vẫn không thể rồi.” Bạch Khiết giải thích đơn giản một chút.

Lưu Phong nhất thời kinh hãi: “Ngươi nói là đám thị vệ này cũng không phải là người sống sao?”

“Đương nhiên không phải rồi, ngươi có cảm giác được sinh khí trên người chúng hay không?” Bạch Khiết nói: “Khu tinh binh không có linh hồn, bất quá bọn chúng bây giờ giống như là hành thi tẩu nhục. Ngàn năm trước, Thiên Sư Đạo có một vị trưởng bối từng hạ lệnh tiêu hủy phương pháp luyện chế, không thể nghĩ ngày nay trong hoàng cung đại nội lại có thể gặp được Khu tinh binh a...”

Mặc dù tứ phía có Khu tinh binh trấn giữ, nhưng mà với tu vi của Lưu Phong, những khôi lỗi này tất nhiên không thể phát hiện ra được.

Cẩn thận đi qua phòng thủ của đám Khu tinh binh, y theo chỉ dẫn của Bạch Khiết, vừa đi tiếp một lúc, lại gặp được một tòa cung điện tràn đầy quỷ khí...

Bốn phía cung điện đều có tường cao vây quanh, trên tường có khắc đầy rẫy phù chú chữ triện và kim ấn.

“Ai đó?” Ngay khi Lưu Phong vừa mới định tiến lên tường cao, đột nhiên một đạo nhân ảnh xuất hiện trước mặt Lưu Phong, lớn tiếng quát.

“Là ngươi?”

Không đợi Lưu Phong trả lời, người nọ đã nhận ra thân phận của hắn.

“Ngươi biết ta sao?” Lưu Phong biến sắc, tựa hồ như nhớ ra việc gì: “Chúng ta đã giao thủ, ngươi không phải là Thanh Long đó sao?”

“Đây không phải là địa phương ngươi nên tới, ngươi nên nhanh chóng rời khỏi” Người mới hiện thân đích thị là một trong tứ vệ của Ám Ti, tên là Thanh Long, hắn nói với thần sắc rất khẩn trương.

Hắn đang suy nghĩ là có phải Tiểu Thiến đã nói cho Lưu Phong biết chuyện của Phong Linh Cung hay không. Nếu thật sự là như vậy thì phiền toái rồi. Giờ phút này Hắc Phượng Hoàng, Bạch Hổ đều không có mặt ở đây. Chỉ có hắn và Huyền Vũ mà thôi.

“Cho ta biết, nơi này rốt cuộc là địa phương nào?” Lưu Phong thần sắc nhất lẫm, đã rút ra nhuyễn kiếm.

Bạch Khiết đột nhiên hiện thân nói với Lưu Phong: “Tiểu tình nhân, ngươi vào xem thử, nơi này để ta đối phó”

“To gan, người nào cả gan ban đêm xâm nhập vào Phong Linh Cung?” Đang lúc nói chuyện, một thân ảnh màu vàng bay đến, đúng là Huyền Vũ đã nhận được ám hiệu mà xuất hiện.

Thanh Long, Huyền Vũ hai người sóng vai đứng đó nhìn chằm chằm vào Lưu Phong, nhanh chóng chuẩn bị cẩn thận để xuất chiến. Bất quá Hắc Phượng Hoàng và Bạch Hổ không có mặt, bọn họ đối với cuộc chiến này cũng không có chút lạc quan nào.

“Được, vậy hai vị này giao cho ngươi, ta đi xem thử nơi này cuối cùng là nơi nào?” Lưu Phong hướng đến Bạch Khiết dặn dò một câu, rồi vội vàng thi triển Thất Tinh Bộ bước qua Thanh Long và Huyền Vũ.

Thanh Long, Huyền Vũ đang định cản trở, đột nhiên cảm giác có một cỗ khí tức cực kỳ cường đại ngăn cản bọn chúng.

“Có ta ở đây, các ngươi sao có thể ngăn cản tiểu tình nhân của ta được?” Bạch Khiết hừ lạnh một tiếng, đã ngăn cản trước mặt hai người.

“Ngươi là ai, có bản lãnh thì hiện thân ra đi... ?” Thanh Long hét lớn một tiếng.

Bạch Khiết khinh thường cười cười: “Là tu vi các ngươi chưa đủ để nhìn thấy ta. Còn bảo ta hiện thân à...” Bạch Khiết hôm nay vẫn tồn tại ở dạng nguyên thần như trước. Ngoại trừ Lưu Phong ở bên ngoài ra, người bình thường trừ phi là nàng nguyện ý, nếu không căn bản không cách nào nhìn thấy chân thân của nàng được.

Đương nhiên, cũng ngoại trừ tu chân Thiên Nhân kỳ mà thôi.

Thanh Long, Huyền Vũ tự nhiên không cách nào thấy được.

“Thanh Long, không nên lo lắng, trước hết tiêu diệt con mẹ giả thần giả quỷ này rồi tính. Ngoại điện Phong Linh Cung còn có một quỷ vệ do Vô Cực Thần Quân năm đó luyện chế ra, Lưu Phong tiểu tử vào đó chỉ có nước chịu chết.”

Bạch Khiết nghe vậy cũng không nghĩ vậy, với tu vi của Lưu Phong mà nói, ngay cả quỷ vật cũng không thể thu thập hắn được. Vì thế, nàng không hề lo lắng chút nào.

Đã lâu không hoạt động cơ thể, Bạch Khiết cũng muốn nhân cơ hội có hai gã thú tu này để tập luyện tay chân giãn gân cốt một chút.

Thú tu ưu điểm là phòng ngự, hẳn là sẽ không dễ dàng bị đánh chết.

Lưu Phong sau khi li khai Thanh Long, thi triển thất tinh bộ bước nhanh vào đại điện đầy quỷ khí. Ngay lập tức đã bị một đoàn hắc ảnh bao vây: “To gan, ngươi là ai mà dám xâm nhập vào Phong Linh Cung, còn không mau thối lui”.

“Một đám tiểu quỷ cũng dám trước mặt ta khua môi múa mép ư?” Lưu Phong khóe miệng hiện ra một tia cười lạnh: “Nói cho ta biết, nơi này cuối cùng xảy ra chuyện gì?”

“Đúng là tiểu nhi vô tri, còn không mau thối lui. Nơi này là nơi mà Thần quân phong ấn ác ma.” Trong lúc nói chuyện, một đoàn hắc vụ đột nhiên vặn vẹo không ngừng, chỉ chốc lát liền biến thành một hán tử thân mặc hắc giáp cao lớn.

“Ta là Quỷ Tướng phụ trách trấn thủ nơi này. Đứa trẻ súc miệng chưa sạch mau chóng thối lui, ta miễn chết cho ngươi”. Quỷ Tướng thấy Lưu Phong tuổi còn trẻ, cảm ứng dược tu vi của hắn chỉ là Kim Đan sơ kỳ, nên một chút cũng không để hắn vào mắt.

“Có hai lựa chọn” Lưu Phong khẽ cười nói: “Nói cho ta biết bí mật nơi này, ta tha cho các ngươi rời đi. Nếu không, ta sẽ làm cho các ngươi hình thần cụ diệt” Chẳng biết tại sao, từ khi bước vào tòa cung điện này Lưu Phong có một cảm giác khó hiểu, tựa hồ có một cổ khí tức rất quen thuộc ở sâu trong cung điện. Hắn thậm chí cảm giác được trong lòng có một tia bi thống rất mơ hồ. Hơn nữa hắn biết, toàn bộ sự bi thống đó đều đến từ trong trí nhớ của Chu Phong”.

Quỷ tướng nóng giận, sát khí trong mắt dâng lên mãnh liệt, quát: “Tiểu nhi không sợ chết kia, thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa lại đâm đầu vào. Nếu ngươi một lòng muốn chết, ta đây cũng không khách khí nữa”.

Lưu Pong nhíu mày, trầm giọng nói: “Trả lời câu hỏi của ta, ngươi có muốn ta lặp lại lần nữa không?” Nếu không phải nóng lòng biết rõ tình huống ở nơi này, Lưu Phong sớm đã ra tay rồi.

Quỷ tướng cười lạnh một tiếng rồi nói: “Bổn tôn đã lâu không xuất thế, hôm nay người trần thế đúng là nực cười. Với tu vi chỉ là Kim đan sơ kỳ của ngươi mà cũng dám trước mặt ta cuồng ngôn phóng đãng à?”

“Muốn chết?” Lưu Phong hừ lạnh một tiếng, giọng nói bỗng lạc đi, thình lình bước từng bước, trong phút chốc đã xuất hiện trước mặt quỷ tướng.

Tốc độ cực nhanh làm cho Quỷ tướng kinh ngạc.

Phải biết rằng quỷ mị không có chân thể, cho nên am hiểu nhất chính là tốc độ. Nhưng mà tốc độ của Lưu Phong bọn chúng tự thấy không bằng.

Quỷ tướng sắc mặt biến đổi, hét lớn một tiếng: “Bắt lấy cho ta”

Một tiếng ra lệnh, chung quanh tất cả quỷ tốt đều hiện thân, hình thành một vòng vây đông nghịt bao vây chặt lấy Lưu Phong vào giữa.

“Một đám tiểu quỷ chẳng biết sống chết là gì?” Lưu Phong khinh thường hừ lên một tiếng, bỗng nhiên hoành kiếm chém ngang một cái giết chết một tên quỷ tốt.

Tên quỷ tốt đột nhiên bị Lưu Phong tập kích, nhất thời sợ hãi trong lòng, đột nhiên có cảm giác ớn lạnh lẫn tuyệt vọng...

Dưới một kiếm của Lưu Phong liền trảm tên quỷ tốt đó làm hai đoạn. Trong nháy mắt tên quỷ tốt đó đã hóa thành một đoàn huyết vụ, nhanh chóng tan ra, tình cảnh làm cho người ta sợ hãi.

Đám quỷ tốt này tựa hồ không nghĩ đến uy thế của Lưu Phong mạnh như vậy, đều kinh ngạc, không dám khinh địch. Hơn mười tên quỷ tốt cùng nhau giơ cao binh khí lên hướng Lưu Phong chém đến.

Lưu Phong chỉ tiến không lùi, toàn lực thi triển Thất Tinh Bộ, dùng tốc độ mà xâm nhập trong vòng vây của những tên quỷ tốt, từng đạo kiếm quang giống như lưỡi hái của thần chết nhanh chóng thu thập tính mạng của đám quỷ tốt này.

Không tiếng động nào vang lên, cũng không có âm thanh nào, mười tên quỷ tốt cơ hồ chẳng phân biệt được tên nào trước, tên nào sau đồng loạt trúng kiếm, hóa thành những đạo huyết vụ rồi biến mất vô thanh vô ảnh trong đại điện.

Cho tới giờ, Quỷ tướng mới biết được bản thân đã đánh giá sai lầm rồi. Người tuổi trẻ trước mắt này tuyệt không đơn giản là Kim đan sơ kỳ.

Bất quá hắn cũng không lo lắng quá, nói thật Lưu Phong giết nhiều quỷ tốt như vậy đối với hắn cũng là chuyện tốt. Ngoại điện này đều bị Vô Cực Thần Quân thiết kế giam cầm, phàm là quỷ tốt nơi này khi bị tiêu diệt, năng lượng của bọn chúng đều bị quỷ tướng hấp thu.

Đám quỷ tốt xung quanh còn lại đã khiếp sợ, không tự chủ lùi ra sau vài bước. Nhưng mà lại sợ uy thế của quỷ tướng, nên đành phải liều mạng.

Đôi đồng tử của Quỷ tướng chậm nãi co rút lại, tất cả tinh thần đều tập trung lên người Lưu Phong. Đúng vậy, đích xác là Kim đan sơ kỳ mà, nhưng sao chiến đấu lực của hắn lại cường hãn như vậy.

“Gặp quỷ sao? Ngươi cuối cùng là ai?” Quỷ tướng nhịn không được mắng.

“Không phải quỷ là ngươi hay sao?” Lưu Phong hừ nói: “Một đám tiểu quỷ chẳng biết sống chết”

Lưu Phong lạnh giọng nói: “Có ai nguyện ý nói ra bí mật nơi này cho ta, ta có thể cho hắn một con đường sống. Nghĩ thông rồi chứ, các ngươi là quỷ tốt, nếu chết một lần mà nói sẽ bị hình thần cụ diệt, từ nay về sau không được gia nhập luân hồi chuyển thế”.

Lời này vừa nói ra, hiển nhiên có vài tên quỷ tốt động tâm, nhưng trộm nhìn qua quỷ tướng, chúng nhanh chóng hủy bỏ ý niệm ấy trong đầu. Bởi vì nguyên nhân bị giam cầm, quỷ tướng nơi này tuyệt đối toàn quyền thống trị quỷ tốt, chỉ cần là quỷ tướng nguyện ý, hắn có thể trong nháy mắt tiêu diệt quỷ tốt không nghe lệnh”.

Lưu Phong tựa hồ cũng nhìn ra giải pháp, mấu chốt đều đang ở trên người quỷ tướng. Hắn nhìn quỷ tướng với ánh mắt lạnh lùng: “Xem ra ngươi phải chết rồi”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.