Hi Du Hoa Tùng

Chương 2: Q.8 - Chương 2: Động Phòng




Lưu Phong kéo Tố Tố, hai người cùng nhau uống cạn chén rượu giao bôi mang đầy hương vị ngọt ngào của tình yêu.

-Công tử, xuân tiêu một khắc đáng giá ngàn vàng. Thanh Nghi cáo từ trước-Mặc dù trong lòng có chút không thoải mái nhưng Liễu Thanh Nghi thực tâm vì Lưu Phong mà cảm thấy vui vẻ.

-Cô gia, tiểu thư, nô tỳ cũng cáo lui-Đóa Đóa thấy Liễu Thanh Nghi cáo từ cũng không dám cản trở chuyện tốt của cô gia và tiểu thư, vội vàng cáo lui.

Hai người mỉm cười lui ra, cẩn thận gài then cửa lại. Tâm thần suy nghĩ lung tung. Nhất là Đóa Đóa, biết rõ bản tính của Lưu Phong và Ân Tố Tố, đoán chắc đêm nay tiểu thư và cô gia lại xảy ra một trận siêu cấp nhục dục đại chiến.

Liễu Thanh Nghi thì nghĩ đêm nay Lưu Phong lên giường cùng nữ nhân khác, bất giác tim cũng đập mạnh, suy nghĩ nếu như sau này mình và Ân Tố Tố cùng một lúc lên giường với công tử, thật không biết sẽ náo nhiệt tới mức nào.

***

Đèn đã được thổi tắt. Lưu Phong vươn song chưởng ôm lấy Ân Tố Tố, cúi đầu hôn nàng, nhấc Tố Tố đi đến bên cạnh giường.

Ân Tố Tố ngẩng đầu, khẽ rên. Chiếc cổ thon dài dưới tác dụng của lưỡi Lưu Phong, làm nhiệt lực toàn thân nổi lên, thân thể bỗng trở nên mềm nhũn, tràn đầy sự mong chờ. Hai người lúc này đều nhận thức được, bao lâu nay cuối cùng cũng đến lúc họ có thể danh chính ngôn thuận yêu nhau cả đêm.

Lưu Phong đặt nàng lên giường, không nói nhiều, liền cởi bỏ quần áo. Ân Tố Tố còn chưa hiểu được cái gì là đại hồng tân nương lễ phục đã bị hắn khoái thủ, khoái cước cởi bỏ hết, lộ ra nội y bên trong, có thể nhìn thấy da thịt của nàng bên trong bộ nội y có ren màu đen.

Lưu Phong nước bọt ứa ra không ngừng, lặng lẽ luồn tay vào úp lên bộ ngực sữa của nàng. Chỉ cảm thấy lòng bàn tay mát rượt, mềm mại nhu nhuyễn, thật là cảm giác làm cho người ta lạc mất cả hồn phách.

Ân Tố Tố ngọc diện ửng hồng, nhẹ giọng nói:

-Phu quân, để thiếp hầu hạ chàng cởi bỏ xiêm y.

Hôm nay là ngày quan trọng nhất trong cuộc đời của nữ nhân. Ân Tố Tố từ nhỏ đã được giáo dục rất kỹ cho buổi tối hôm nay.

Lưu Phong không kiềm chế được niềm vui, hắn đứng thẳng lên, nhìn nương tử xinh đẹp nhẹ nhàng cởi bỏ quần áo trên người hắn. Bàn tay xinh xắn, nhỏ nhắn, mềm mại chạm vào người hắn làm cho hưng phấn trong người Lưu Phong không ngừng bốc lên.

Ân Tố Tố quỳ trên giường cởi bỏ hoàn toàn quần áo của hắn xong, nhìn nhục bổng của hắn bên trong nội khố vươn cao hùng dũng, trong lòng bỗng thấy thẹn thùng, bất giác ngừng tay... Mãi một lúc mới dám cởi bỏ nốt chiếc quần tam giác này ra.

Lưu Phong khẽ cười, ôm lấy thân thể mượt mà thơm tho của nàng kéo sát vào ngực mình, vuốt ve thân thể nàng. Hắn có cảm giác như bàn tay đang sờ lên một tấm lụa, mát rượi.

-Tố Tố, nàng thật là đẹp.

Lưu Phong tham lam cúi xuống vuốt ve đôi chân thon dài của nàng, dịu dàng mân mê, rê tay lên đùi. Mỗi chu thiên như vậy lại làm cho thân thể Tố Tố run rẩy từng chập.

-Phu quân, hôm nay thiếp cuối cùng cũng đã trở thành thê tử của chàng, thê tử chính thức-Đôi môi nhỏ nhắn Ân Tố Tố khẽ hé mở, hơi thở như lan như ngọc, phả lên người hắn. Ánh mắt mơ màng, ướt át, long lanh, ngập tràn hạnh phúc.

Ân Tố Tố thẹn thùng, khẽ nắm lấy bàn tay thô ráp của hắn, chậm rãi đặt lên ngực mình. Lưu Phong chỉ việc nhào nặn, xoa miết bộ ngực của nàng, khe rãnh giữa hai vú, lúc co lúc dãn, cực kỳ mê hoặc.

Làn hơi nóng từ ngực nhanh chóng lan tỏa khắp thân thể. Ân Tố Tố không nhịn được khẽ”ah” lên một tiếng, thân thể căng cứng nói:

-Phu quân, Tố Tố rất hạnh phúc, Tố Tố sẽ là vợ của chàng. Yêu Tố Tố đi, yêu vợ của chàng đi. Thiếp đang... Thiếp muốn hét lớn lên...

Ân Tố Tố nhiệt tình, chủ động trong nháy mắt đã kích thích làm hỏa dục trong người Lưu Phong tuôn tràn, chỉ hận không thể ngay lập tức nuốt hết vưu vật này vào người.

Lưu Phong khẽ hôn một bên tai nàng, thì thầm nói:

-Bảo bối của ta, muốn hét lớn thì cứ hét. Ta thích nàng như vậy...

Không nam nhân nào không thích nữ nhân của mình rên rỉ, Lưu Phong cũng không ngoại lệ. Ngày thường, tại phủ Tổng đốc cứ luôn phải lo lắng Ân Nguyên Đạo phát hiện. Bây giờ đã có thể danh chính ngôn thuận, tùy tiện la hét.

Nghe Lưu Phong thầm thì bên tai. Ân Tố Tố trong lòng phát run, đưa tay ôm chặt lấy hắn, dịu dàng nói:

-Phu quân, chàng thích thiếp như thế nào nữa?

Lưu Phong trìu mến khẽ nhéo mũi nàng một cái, cười nói:

-Ta thích nàng kêu to, uốn éo thân hình...

-Chán ghét, đại sắc lang...

Chưa kịp nói hết câu thì chiếc lưỡi của Lưu Phong đã áp chặt, khóa lấy đôi môi đỏ mọng của nàng. Cảm giác êm ái, ngọt ngào khi môi kề môi, lưỡi quấn lưỡi khiến cho Ân Tố Tố thập phần hưng phấn, chẳng còn hơi sức mà la hắn nói bậy nữa.

-Phu quân, chàng thấy hôm nay thiếp mặc nội y như thế nào?-Ân Tố Tố nhìn Lưu Phong, lẳng lơ cười, chậm rãi cởi bỏ nội y. Một thân thể hoàn toàn lõa lồ hiện ra trước mắt hắn.

Ân Tố Tố ưỡn người, từ từ áp sát thân trên của hắn. Hai đỉnh núi mềm mại, cao cao, cọ xát vào ngực hắn.

Tùy ý để cho Lưu Phong vuốt ve các điểm mẫn cảm trên cơ thể... Nàng hận giờ phút này không thể dừng lại mãi mãi.

-Phu quân, làm thiếp sướng đi, làm cho vợ chàng thoải mái đi... -Ân Tố Tố đỏ mặt, tim đập thình thịch, cả người mềm nhũn không còn chút sức lực, những nơi bàn tay Lưu Phong chạm đến như có một dòng điện chạy qua, không ngừng tê liệt.

Lưu Phong cười thầm. Ân Tố Tố tuyệt đối là một thê tử hoàn hảo ở cả hai kiếp. Căn bản nàng luôn có hai bộ mặt. Trước mặt hắn là dâm phụ, trước mặt người khác là tiên tử.

-Phu quân, mau... -Cặp mắt nhắm nghiền, đôi môi anh đào hé nở rên rỉ, hai má tràn ngập khí sắc của dục vọng...

Lưu Phong hiểu được mình và Ân Tố Tố đã nhiều lần ân ái. Hôm nay nhất định phải kích thích nàng một lần.

Nghĩ đoạn, ngón tay hắn nhẹ nhàng áp sát nội khố màu đen, khẽ ma sát vào khe rãnh ở giữa hai mông. Ân Tố Tố nhanh chóng cảm thấy một cỗ phấn khích từ hạ thể truyền lên, không thể chịu đựng được nữa, hai tay nàng gắt gao ôm lấy hắn, kiều mỵ nói:

-Phu quân... thiếp yêu chàng.

Lưu Phong mỉm cười, không nóng nảy, không vội vàng xua quân mà tiếp tục dùng ngón tay linh hoạt tiến vào bên trong nội khố, di chuyển lên xuống nhịp nhàng giữa khe suối nhỏ, làm cho Ân Tố Tố không ngừng kêu lên.

-Phu quân, thiếp... không chịu được nữa, cho thiếp đi-Nàng nhanh chóng chộp lấy nhục bổng của hắn, tự đưa vào hạ thể của mình.

Đàn bà chủ động như vậy, thử hỏi nam nhân nào có thể chịu được.

Rất nhanh, nhục bổng của Lưu Phong thế như chẻ tre, nóng bỏng đi sâu vào trong. Ân Tố Tố thất thanh kêu lên một tiếng khoái hoạt, đôi môi mọng đỏ cắn chặt, cặp mắt mơ màng, ôm lấy thân hình cường tráng của Lưu Phong, từ trong con ngươi xinh đẹp khẽ ứa ra những giọt nước mắt của hạnh phúc.

***

Sáng hôm sau, chim chóc kêu ríu rít, ánh sáng mặt trời dần lan khắp đình viện, cỏ cây hoa lá vẫn còn thấm đẫm sương đêm, lung linh dưới ánh nắng ban mai buổi sớm. Khung cảnh thập phần thanh tĩnh.

Lưu Phong mở to mắt, khẽ ngáp một cái, đoạn xoay người vỗ nhẹ vào mông Tố Tố, cười cười, ôn nhu nói:

-Con mèo lười này, mau dậy đi, mặt trời đã rọi lên mông nàng rồi này...

Trong phòng truyền ra ngoài tiếng trả lời của Ân Tố Tố, có chút dấu hiệu của sự xấu hổ nhưng thỏa mãn:

-Đáng ghét, chẳng ai nói như chàng cả. -Nói như vậy, nhưng nàng cũng vội vàng tung chăn ngồi dậy, đúng là mặt trời đã rọi lên tới mông nàng.

-Phu quân, tối qua có mệt không? Sao chàng không ngủ thêm một chút?-Ân Tố Tố chớp chớp cặp mắt xinh đẹp hỏi.

Lưu Phong nhẹ giọng:

-Một ngày mới có biết bao công việc, sao có thể ngủ thêm được. Chúng ta dậy đi thôi.

Dứt lời đã nghe tiếng huyên náo từ ngoài sân vọng vào.

-Thỉnh an công tử, thiếu nãi nãi.

Ân Tố Tố xấu hổ, vội vàng nhanh chóng mặc quần áo vào.

Một lát sau Liễu Thanh Nghi và Đóa Đóa gõ cửa, tiến đến, hầu hạ hai người rửa mặt.

Vì tối qua trận trận điên cuồng nên Ân Tố Tố vẫn còn cảm thấy mệt mỏi, hai chân nhũn ra vô lực, khi đi ra cửa, Lưu Phong phải cẩn thận đỡ nàng một chút.

Trong viện, Bạch Vũ và tiểu Linh nhi đang có một bộ dáng hậm hực, đi qua đi lại.

-Đại ca, tới đây muội có chuyện muốn nói-Bạch Vũ nhìn Lưu Phong, bảo hắn.

Lưu Phong ngẩng đầu phát hiện Bạch Vũ cặp mắt sưng vù, xem ra tối qua không ngủ được. Hắn đỡ Tố Tố đi đến, cười hỏi:

-Tiểu muội, có sự tình gì, muội nói đi. Đại tẩu cũng không phải là người ngoài. Được rồi, sao cặp mắt ngươi sưng vù vậy? Tối qua không ngủ hay sao?

Lưu Phong cười thầm. Tối qua thanh âm của Ân Tố Tố so với Liễu Thanh Nghi còn lớn hơn gấp mấy lần. Tiểu nha đầu Bạch Vũ chắc chắn là lại bị xuân thanh làm cho thao thức.

Quả nhiên là Bạch Vũ sa sầm nét mặt, lộ ra nét giận dữ nói:

-Cũng là do huynh ban cho.

Lưu Phong hiểu được ý của nàng nhưng Ân Tố Tố đứng một bên, không còn cách nào khác là giả lơ, cất tiếng hỏi:

-Ta như thế nào mà lại làm hại muội? Tối qua ta thật là vui vẻ mà.

-Cái... này... huynh... tối qua các người đều... -Bạch Vũ cuối cùng ấp a ấp úng đến đỏ mặt cũng không nói ra được.

Ân Tố Tố chợt cảm giác được hai huynh muội này có cái gì đó không ổn, không chỉ đơn thuần như huynh muội thông thường, nhịn không được, ngắt lời:

-Đêm động phòng hoa chúc, xuân tiêu một khắc đáng giá ngàn vàng. Muội nói chúng ta như thế nào?

Tiểu Linh nhi chợt lên tiếng:

-Ba ba, người cùng với mụ mụ xinh đẹp này đã làm gì vậy?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.