Lưu Phong không có mặt trong phòng, A Mỗ và Kim Vận nói chuyện với nhau.
“Vận nhi, làm sao bây giờ? Mặc dù ta còn chưa biết được thân phận thật của nàng ta nhưng ta dám chắc nàng ta tuyệt đối là người của Thánh giáo. Bây giờ ngươi đã khôi phục lại chân diện mạo, ta sợ nàng ta sẽ dễ dàng nhận ra ngươi.” A Mỗ thoáng suy nghĩ, đoạn đề nghị: “Nếu không ta đi ra ngoài, đuổi nàng ta đi. Dù sao thì Phong nhi cũng đang vắng mặt.”
“Đừng.” Kim Vận suy nghĩ một chút, cười nói: “Cứ để cho nàng tiến vào. Dù sao thì ta đã khôi phục lại dung mạo trước kia, chẳng lẽ lại sợ người khác biết hay sao?”
A Mỗ trầm tư một chút, nói: “Ta xem nàng ta hơn phân nửa là đến đây để quan sát ngươi.”
“Không sao, để cho nàng ta vào đây.” Mấy ngày nay ở tại Thiên Thượng Nhân Gian, Kim Vận cũng đã đoán được phần nào thân phận của Liên Nguyệt, chỉ là vẫn chưa dám khẳng định, nhân cơ hội này nàng cũng muốn làm rõ mọi chuyện.
A Mỗ đi đến mở cửa, lạnh nhạt nói: “Phong nhi không có ở đây.”
“Ây, ta biết.” Dương thị cẩn thận nói: “Ta là muốn gặp Kim Vận Bá Tước đại nhân.”
“A Mỗ, cho Dương phu nhân vào đây.” Từ trong phòng truyền ra thanh âm của Kim Vận.
Dương thị hơi khiếp sợ, theo A Mỗ tiến vào phòng. Khi vào trong phòng nhìn rõ dung mạo của Kim Vận, Dương thị nhất thời thất sắc, trong lòng thậm chí sinh ra ý định bỏ chạy.
“Không cần hoảng sợ.” Kim Vận liếc mắt đã nhận ra thái độ của Dương thị, mỉm cười nói: “Ngươi nhận ra ta đúng không?”
Dương thị cố gắng làm cho tâm tình trở lại bình tĩnh, thấp giọng nói: “Xin lỗi, ta không quen biết ngươi.”
“Thật không?” A Mỗ đóng cửa phòng, đi đến quát: “Dương thị, Thánh giáo chủ trước mặt, ngươi dám làm càn. Ngươi và Liên Nguyệt tại Thánh giáo mang thân phận gì?”
Dưới sự uy hiếp cường đại của A Mỗ, Dương thị té quỵ xuống đất, kinh hoàng nói: “Ta thật sự không biết gì cả...” Kim Vận mặc dù đã rời bỏ Thánh linh nhưng nàng cũng đã từng là Thánh giáo chủ, dư uy vẫn còn. Huống chi thần thức A Mỗ công kích cường đại, Dương thị căn bản là không chống cự được. Bất quá chưa đến lúc khẩn yếu quan đầu thì Dương thị sẽ không dám lộ ra thân phận của mình, nếu không Liên Nguyệt dám chắc sẽ không tha cho nàng.
Kim Vận liếc mắt trách A Mỗ một cái, đứng dậy, đỡ Dương thị đứng lên, lạnh nhạt nói: “Muội muội mau đứng lên, nói như thế nào thì ngươi cũng là nữ nhân của tướng công ta. Chúng ta nên xưng hô tỷ muội mới phải.”
A Mỗ đầu tiên là ngẩn người ra nhưng ngay lập tức hiểu được. Chính mình đóng ‘mặt đen’, Kim Vận đóng ‘mặt trắng’, từ đó sẽ dễ dàng khiến cho Dương thị cảm kích, dám sẽ nói ra toàn bộ những gì ả biết.
Mắt thấy vị đại nhân đối với mình hòa ái như vậy, Dương thị nhất thời cảm kích, vội vàng nói: “Phu nhân nói quá lời, tiện phụ sao dám trèo cao.”
“Không sao, ngươi và ta đều là nữ nhân của tướng công, xưng hô tỷ muội cũng là hợp lý.”Kim Vận nói xóng khẽ nắm lấy tay Dương thị, ra vẻ rất thân thiết.
Dương thị có chút chấn động trong lòng, thầm nghĩ vị đại nhân này nói chuyện thật ngọt ngào. Như thế nào cùng do một người cha sinh ra mà vì đại nhân này và Liên Nguyệt lại khác nhau như vậy?
“Muội muội, nếu ta đoán không sai thì ngươi đang dùng Huyễn Hình thuật của Thánh giáo?” Kim Vận như cười như không nhìn Dương thị hỏi.
Dương thị do dự một chút, gật đầu: “Đại nhân, kỳ thật người đã cũng biết ta.”
“Tiện phụ chính là Giang Nam Thánh sứ.” Dương thị rốt cuộc đã nói ra thân phận thật của mình.
Thật ra Dương thị cũng là chũ động muốn nói ra, đừng xem Kim Vận ngọt ngào như vậy nhưng bên cạnh lại có một lão bà thủ hộ tu chân, vẻ mặt đằng đằng sát khí nhìn mình. Ai mà biết khi Kim Vận nổi giận thì sẽ như thế nào. Dương thị hiểu rằng cuộc sống tươi đẹp của mình chỉ mới bắt đầu, không nên vì Liên Nguyệt mà đắc tội với vị nguyên là Thánh giáo chủ đại nhân này.
“Ngươi là Thánh sứ?” Kim Vận kinh hãi, nàng lúc trước không hề nghĩ đến chuyện này, chỉ nghĩ Dương thị là do nữ tử trẻ tuổi dùng Huyễn Hình thuật biến thành, không ngờ lại là Thánh sứ.
“Vậy thì người ở chung với ngươi dám chắc là hảo muội muội của ta?” Kim Vận mỉm cười, chứng thật ý nghĩ của mình.
Dương thị không dám giấu diếm, vội vàng nói: “Đại nhân, phán đoán không sai, Liên Nguyệt chính là Tả Thánh nữ đại nhân.”
A Mỗ lạnh lẽo quát lớn: “Ngươi phụng lệnh Tả Thánh nữ đến đây điều tra thân phận của chúng ta?”
Dương thị thân thể khẽ run lên, vội nói: “Vị đại nhân này xin mời bớt giận, tiện phụ cũng chỉ là bị ép bức bất đắc dĩ mà thôi. Ta tuyệt đối không có ác ý.”
“A Mỗ, ngươi trước tiên lui ra.” Kim Vận nhíu mày nói: “Bất kể thế nào thì nàng ta giờ đây cũng là nữ nhân của tướng công.” Sự thật thì Kim Vận nói những lời này cũng không phải là dối trá. Thân phận giáo chủ của nàng từ khi rời bỏ Thánh linh đã trở thành quá khứ. Bây giờ nàng đã cắt đứt quan hệ với Thánh giáo, trở thành một nữ nhân bình thường.
Cách làm người của Lưu Phong nàng hiểu rất rõ, nếu đã ngủ với ai thì tự nhiên là rất có trách nhiệm với người đó. Dương thị dù sao cũng là nữ nhân của hắn. Nếu mình dựa vào thân phận trước kia áp bức Dương thị thì cũng chưa hẳn là tốt. Hơn nữa nàng còn chưa biết rõ Lưu Phong thực sự có bao nhiêu nữ nhân, nhưng dám chắc là rất nhiều. Nàng không dám chắc có thể ở chung với nhiều nữ nhân khác như vậy được. nên tốt nhất là biến Dương thị thành một trợ thủ của mình, hai người đứng cùng một chiến tuyến cũng tốt hơn.
Dương thị thấy Kim Vận vì mình mà không tiếc lời trách mắng thủ hộ tu chân, trong lòng không khỏi một trận cảm động.
“Đại nhân, người muốn biết gì, ta sẽ nói hết cho người.” Nguyên tắc của Dương thị chính là ngươi kính ta một thước, ta nhường ngươi một trượng. Kim Vận vốn là giáo chủ tôn sư, đối với nàng tốt như vậy, dĩ nhiên là Dương thị rất cảm kích. So với Liên Nguyệt lúc nào cũng chỉ biết trách mắng, nhẹ thì chửi bới, nặng thì dùng hình. Hai người thật khác nhau một trời một vực. Cho nên Dương thị lúc này đã hạ quyết tâm đầu kháo, đi theo Kim Vận. Hơn nữa các nàng còn có một chỗ giống nhau-đó là đều là nữ nhân của Lưu Phong.
Tuy nhiên Dương thị cũng hiểu mình và Kim Vận vẫn có sự khác biệt.
Kim Vận không lâu sau nhất định sẽ có danh phận với Lưu Phong nhưng Dương thị thì không dám hy vọng xa với, trước mắt Lưu Phong cũng chỉ xem nàng là bạn tình, hoàn toàn không có tình yêu trong đó.
Lúc này nếu có thể tranh thủ được Kim Vận thì sau này chính là người trợ giúp lớn nhất cho nàng.
“Ta hỏi ngươi, ngươi và Liên Nguyệt dùng Huyễn Hình thuật, kề cận bên người tướng công, có phải là vì sản nghiệp của hắn không?” Kim Vận cười hỏi.
Dương thị không dám chậm trễ, vội vàng đem tất cả những gì mình biết cho Kim Vận và A Mỗ nghe.
Kim Vận nghe xong, khẽ nhíu mày: “Liên Nguyệt thật là to gan, không hề thông qua Thánh giáo Tài phán mà dám đem Mị Thuật cao cấp truyền cho ngươi.”
Dương thị kinh hãi, đang muốn quỳ xuống đất cầu xin thì Kim Vận đã cười nói: “Quên đi, dù sao thì ta bây giờ cũng không còn là người của Thánh giáo, quản làm gì nữa.”
A Mỗ nghe vậy, có chút chấn động, nhìn Dương thị hỏi: “Theo lời ngươi nói thì Liên Nguyệt tự mình dùng Mị Thuật câu dẫn Lưu Phong? Vậy ả không phải bị phá đi nguyên âm hay sao?”
Kim Vận lắc đầu nói: “A Mỗ, không phải. Ta hiểu rõ nàng, trước khi kế thừa được Thánh linh thì Liên Nguyệt tuyệt sẽ không để mất đi nguyên âm.”
Dương thị khẽ nói: “Đại nhân, qua kiểm tra, chính xác là Liên Nguyệt quả chưa bị mất đi nguyên âm.
“Vậy còn ngươi?” A Mỗ tức giận hỏi: “Ngày đó ta đã tự mình chứng kiến một màn kích tình.”
“Đại nhân thứ tội, ta cũng chỉ là bị Liên Nguyệt bức bách mà thôi.” Dương thị nhất thời kinh hãi, tưởng rằng Thủ hộ tu chân định gây bất lợi với mình.
“Muội muội không cần khẩn trương, A Mỗ chỉ nói đùa mà thôi.” Kim Vận mỉm cười, nắm tay Dương thị, thấp giọng an ủi.
Dương thị càng thêm cảm động, thậm chí xuất hiện cảm giác tri giao tri kỷ.
A Mỗ nhìn vẻ mặt của Dương thị, âm thầm bật cười. Cứ nhứ vậy thì Thánh sứ dám chắc là sẽ cảm kích Vận nhi lắm đây.
Dừng một chút Dương thị cẩn thận hỏi: “Đại nhân, ta có một việc có thể cầu xin người được không?”
“Ta không phải đã nói rồi sao, ta bây giờ là tỷ muội. ta và Thánh giáo đã không còn quan hệ, miễn cách xưng hô đại nhân đi. Vạn nhất tướng công nghe thấy sẽ trách ta không hiểu sự. Được rồi, ngươi có chuyện gì thì cứ nói đi.” Kim Vận cười nói vui vẻ, ai không biết nhìn hai người dám chắc sẽ tưởng là thân tỷ muội đây.
“Tỷ...” Dương thị vốn là muốn gọi tỷ tỷ nhưng lại chuyển niệm, nghĩ trong lòng mình so với vị giáo chủ đại nhân này e còn lớn tuổi hơn một chút.
Ngay khi nàng đang bối rối thì A Mỗ hừ một tiếng: “Do dự cái gì nữa, Vận nhi cho ngươi kêu một tiếng tỷ tỷ đã là phúc khí của ngươi rồi.”
Dương thị sợ run lên, âm thầm tự trách mình. Đều là người tu chân, còn tính tuổi tác làm gì, nghĩ vậy, vội vàng nói: “Kim Vận tỷ tỷ, muội sau này có thể theo người làm nha hoàn được không?” Dương thị cho tới bây giờ vẫn không nghĩ đến mình và Kim Vận có thể ngang bằng nhau. Mặc dù trên danh nghĩa các nàng đều là nữ nhân của Lưu Phong nhưng bản chất lại hoàn toàn khác nhau.